Phiền Não Của Thiếu Niên Phản Diện

Chương 1







Sau khi cúp điện thoại của bác sĩ White, Phong Thiệu bực bội sút một cú vào chiếc thùng rác trên hành lang.
Một cú đá mạnh như vậy nhưng thùng rác lại chẳng hề hấn gì.

Phong Thiệu không kìm được mà tự giễu: Có vẻ bác sĩ White nói không sai, sợ là căn bệnh kia của y đã bắt đầu không thể khống chế được nữa, một chút sức như thế cũng chẳng có.

“Anh Thiệu, bây giờ đang chiếu lại cảnh diễn cuối của anh đó.

Vừa rồi đạo diễn An còn hỏi anh ở đâu nữa kìa.” Trợ lý Tiểu Trương đi tới.

Thế nhưng Phong Thiệu lại chẳng hề vội vàng, y lấy một gói thuốc lá từ trong túi áo của Tiểu Trương, đang định châm lửa thì thấy Tiểu Trương hỏi đầy khó hiểu:
“Chẳng phải anh nói hút thuốc sẽ khiến bệnh cũ tái phát à?”
Phong Thiệu sửng sốt, sau đó cười khổ.

Hóa ra trước đây y lại cẩn thận đến vậy, không phải là tái phát… Mặc dù vẫn còn bực dọc nhưng y cũng trả thuốc lá lại cho Tiểu Trương.
Năm năm trước, khi biết về căn bệnh di truyền kia, y còn chưa kịp hưởng thụ cảm giác thành tựu khi làm ảnh đế thì đã phải thay đổi từ việc theo đuổi vị trí ngôi sao nổi tiếng nhất trở thành hy vọng duy trì mạng sống.
Có thể sống thêm một ngày cũng đã tốt rồi.
Nếu là năm năm về trước, nhất định Phong Thiệu sẽ chẳng thèm trở về xem lại cảnh mình diễn mà lập tức đi tìm bác sĩ tư nhân để kiểm tra thân thể, nhưng hiện giờ lại chẳng được như vậy.

Đây là bộ phim điện ảnh đầu tiên y nhận sau khi về nước, dù nó còn chẳng phải vai nam phụ mà chỉ là một vai diễn đại phản diện hung ác, nhưng Phong Thiệu không thể không coi trọng.
Y không chỉ nghiêm túc, tỉ mỉ diễn, mà còn phải thật nghiêm túc, chăm chỉ tham gia tuyên truyền.
Suy cho cùng, giới showbiz luôn có mới nới cũ, năm năm đã đủ để Phong Thiệu trở nên hết thời.

Phong Thiệu của ngày hôm nay chẳng hề có tư cách kiêu ngạo, vênh váo.
Y nuốt hai viên thuốc rồi quay về phòng chiếu phim.

Trên màn ảnh lớn đang chiếu đến hồi kết.
Cảnh Đạo Tu và Ma Tu quần chiến đã qua, lúc này màn ảnh dời về chiến trường quan trọng nhất – trên đỉnh núi đang tập trung một đám nhân sĩ cấp cao, những kẻ tượng trưng cho thứ được gọi là chính nghĩa.

Bọn họ người nào người nấy thi nhau phóng ra pháp bảo tỏa sáng khắp cả màn hình, thành công ép nhân vật phản diện lớn nhất trong kịch bản – Thanh Thành tôn giả đến bên cạnh vách núi.

Lúc này, Thanh Thành tôn giả đang mặc một bộ pháp bào màu đỏ bao lấy thân hình cao gầy, mái tóc bạc thấm đầy máu tươi im lặng phất phơ trong gió như một ngọn lửa đỏ thắm rực rỡ được tô đậm trên nền tuyết trắng lạnh lẽo.
Màn ảnh dần dần phóng to ra, gương mặt quay gần của y tỏa sáng trong gang tấc.

Gã tựa như một vị thần đế không ngừng tỏa ra ma lực, hai tròng mắt tràn đầy thị huyết đoạt đi hồn phách của kẻ khác.
Dù Thanh Thành tôn giả có tu vi hậu kỳ Đại Thừa, là tu giả hiếm có được toàn bộ Tu Chân giới thừa nhận, nhưng bị các nhân vật đứng đầu các tông môn với tu vi ít nhất cũng là Nguyên Anh kỳ quần công, cộng thêm mấy lão tổ Phản Hư kỳ đã quy ẩn giang hồ từ lâu xuất thế, có thể nói là dốc hết toàn lực của Tu Chân giới để vây giết gã.

Lấy nhiều đánh ít như vậy, dù Thanh Thành tôn giả có chém giết được hơn phân nửa thì cũng chẳng thể dùng một chưởng để giết hết toàn bộ, gã đành mang thương thế đầy mình bị buộc đến tận nơi này, còn bị mọi người bao vây.
“Lũ kiến cỏ các người mà cũng mưu toan tranh đoạt với Bản Tôn hay sao?” Thanh Thành tôn giả ngẩng đầu, lấy tay lau đi vết máu bên môi, nở nụ cười âm lãnh, đôi mắt không chút gợn sóng quát lớn.
Mỗi người ở đây có ai không phải là nhân tài kiệt xuất của Tu Chân giới.

Phía sau đạo hào của mỗi người đều có thêm hai chữ Chân Nhân, xưa nay chỉ có người bên ngoài phủ phục nịnh nọt với bọn họ.

Nhưng khi đối mặt với ma đầu lớn nhất Tu Chân giới này, tôn giả Đại Thừa kỳ duy nhất.

Cho dù bọn họ có nghe thấy những từ ngữ khinh miệt, lại không chút mảy may dám đánh trả.
“Đi.” Khóe môi Thanh Thành tôn giả khẽ nhếch, ngọn lửa xuất hiện bao phủ bàn tay đầy máu.

Y giương ma đao Cửu Mệnh cổ quái lên cao, như cảm ứng được điều gì.

Bỗng, ngọn lửa phóng ra tuy vô hình nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, tựa như một làn sóng nóng bỏng nối tiếp nhau khuếch tán ra bên ngoài.
Trên màn ảnh, những bông tuyết trắng trong đêm tối bỗng nhiên hóa thành màu đỏ sậm.

Làn sóng vô hình nhưng lại cực nóng từ bốn phương tám hướng đánh tới, vặn vẹo hết thảy tầm nhìn.
Nhóm nhân sĩ chính nghĩa phút trước còn đang chìm đắm trong thắng lợi, trong nháy mắt liền cảm thấy không ổn.

Tất cả đều cảm giác giống như đang ngâm mình trong dòng dung nham nóng chảy có thể biến bản thân thành tro tàn chỉ trong phút chốc.
Trong lúc hoảng hốt, tất cả đều tung ra sát chiêu, chỉ thoáng chốc, đủ loại phi kiếm lơ lửng bay lên, thậm chí đến cả kiếm khí của kiếm giả cũng thi nhau tuôn ra.

Kim thiết giao kích, càng ngày càng có nhiều máu tươi ào ào phun tung tóe, xương tan thịt nát bay đầy trời…

Ngọn lửa chói mắt lay động chiếm toàn bộ không gian y như những bông tuyết đầu mùa.
“Hồn tới.” Âm thanh của Thanh Thành tôn giả vừa khẽ thốt.

Y vẫn mỉm cười đứng giữa không trung, niệm ra một Nhiếp Hồn phiên cao lớn đen như mực, ngón tay thon dài bấm ra ma quyết.

Bất thình lình ngọn lửa cực nóng như muốn thiêu đốt hết thảy mọi thứ bùng lên, phủ đầy bầu trời thành biển lửa.

Bầu trời đêm chợt sáng ngời, phong hỏa tương sinh, uy lực của biển lửa ngày càng tăng vọt.
Dưới uy lực này, hơn nửa những người quần công bên dưới đều không thể trụ vững.

Nặng thì nổ tan xác mà chết, hóa thành tro tàn, hồn nhập mặc phiên; nhẹ thì trọng thương thân thể, pháp bảo vỡ vụn…
Trong lúc đại cục dường như đã định, bỗng dưng một vệt sáng trắng từ trên trời giáng xuống, tách biển lửa kia thành một khe hở.

Nam tử mặc bạch y phá không mà đến, vóc người cao gầy thon dài, tóc được búi cẩn thận tỉ mỉ.

Ánh mắt sâu thẳm ảm đạm không vui không giận, tựa như Chân Tiên Thượng Giới.
“Là Minh Tịnh tông chủ!”
“Minh Tịnh tông chủ còn sống!”
“Tông chủ đột phá Đại Thừa!”
“Chúng ta được cứu rồi!” Hiện giờ chỉ còn lại vài vị tu giả Phản Hư kỳ có thể miễn cưỡng chống đỡ, nhưng gần như đã sức cùng lực kiệt.

Vừa thấy có người đến, ai cũng mừng rỡ như điên giống như được sống lại một lần nữa.
Khi Thanh Thành tôn giả nhìn thấy Minh Tịnh, ánh mắt càng ngày càng u ám tối tăm, môi nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo:
“Đại Thừa kỳ? Minh Tịnh, ngươi không những không chết mà tu vi còn tinh tiến hơn xưa.”
“Đúng vậy.” Minh Tịnh thản nhiên nhếch mi mắt.

Hắn đạp lên không trung, lấy phi kiếm đang không ngừng tỏa sáng của mình ra.
“Vì sao lại đến?” Khóe môi Thanh Thành tôn giả khẽ nhếch lên.


Cờ Nhiếp Hồn phất phơ, bên trên là thi thể của tu giả phân tán khắp nơi, máu tươi chảy ồ ạt.

Trong nháy mắt, giữa đám huyết hồng nổi lên trùng trùng điệp điệp Quỷ Ảnh, bao vây lấy Minh Tịnh.
Ngực Minh Tịnh cứng lại, phi kiếm vừa ra, một vệt ranh giới kim sắc mà mắt thường có thể thấy được hiện lên.

Dọc theo vòng sáng liên miên không dứt, nhanh chóng lan tràn đập nát bấy đám Quỷ Ảnh.
Giọng hắn bình thản chính trực, có một cảm giác như đánh thẳng vào lòng người:
“Vì Thiên Đạo mà đến, vì ngàn vạn tu giả chết trong tay ngươi mà đến.”
“Thiên Đạo? Ngàn vạn tu giả? Có là cái thá gì cơ chứ? Đại đạo vô tình, thứ bản tôn tu luyện chính là Vô Tình đạo, mấy con kiến này thì có đáng là gì?”
Vẻ mặt Thanh Thành tôn giả ánh lên nét khinh thường.

Con ngươi sâu thẳm không thấy đáy chậm rãi chuyển động, khóe miệng bỗng nhiên nở một nụ cười mỉa mai lạnh lẽo:
“Sao ngươi không nói thẳng ra, ngươi tới nơi này là vì bản tôn đã giết chết đạo lữ của ngươi, giết hết toàn tộc của ngươi? Là vì lũ hậu bối trong tộc bị nhiếp hồn? Là vì Côn Luân tông bị huyết tẩy? Ra vẻ đạo mạo, nhưng lại không thể che giấu được ý định muốn tìm bản tôn báo thù của ngươi!”
“Sư thúc, tội gì phải hồ đồ như vậy.” Minh Tịnh thở dài lắc đầu, sắc mặt lại vẫn lạnh lùng như lúc ban đầu.
Hắn nhẹ nhàng nhảy lên không trung, đạo bào nguyệt sắc thuần khiết, đai lưng bằng lụa mềm mại tung bay giống như một vệt tuyết nhỏ bé, nhẹ nhàng bay trong sóng lửa dữ dội.

Vậy mà khi ra tay lại cay nghiệt vô tình, kiếm khí bá đạo vô cùng, kim loại cứng rắn trong nháy mắt đã đem nhóm lệ quỷ hóa thành những bãi huyết tương mơ hồ.

Màu máu đỏ tươi như vẫn còn đang đọng lại trong con ngươi đen tuyền của hắn.
Tiếng quỷ kêu la thảm thiết cùng máu tươi đầm đìa, Thanh Thành tôn giả sững sờ trong giây lát, sát khí sắc nhọn đột nhiên lũ lượt trào dâng.

Bởi vì y nhận ra kiếm ý của đối phương hoàn toàn là kim sắc.

Có thể có được màu sắc thuần túy như vậy, ngay cả bản thân y cũng không thể làm được!
“Có thể tu được một thân thuần sắc như thế này… Minh Tịnh, ngươi thật sự là gặp họa hóa phúc.” Thanh Thành tôn giả kinh ngạc trong chốc lát rồi chợt hiện lên sự đố kị.

Mắt y híp lại thành một đường, hận không thể ngay lập tức nuốt lấy sinh mệnh trước mắt.
Linh thú Nhai Xế bên người y cũng đồng tâm với chủ.

Đầu rồng thân sói chợt biến lớn, thân hình mạnh mẽ bỗng dưng bay lên.

Nhai Xế đạp trên ánh lửa, chợt cắn về phía cổ họng Minh Tịnh.
Lúc Minh Tịnh còn chưa ra tay đối phó lại, trên người hắn đã xuất hiện một tầng ánh sáng kim sắc tỏa ra mãnh liệt, chính là một con thánh thú Bạch Hổ đang ngẩng đầu bước tới!

Tiếng hổ gầm vang vọng khắp nơi, trên khuôn mặt lạnh lẽo của Thanh Thành tôn giả cũng hiện lên sự chấn động.

Trong lúc di chuyển, Bạch Hổ không chút trở ngại đã đem uy hiếp của Nhai Xế đánh tan.

Móng vuốt hư ảo của Bạch Hổ đập tới, sau lưng Nhai Xế đã bị xé ra một vết thương dài, cột sống vỡ vụn, máu chảy ào ạt, long gân đã mất!
“Xem ra ngươi đã hoàn toàn dung hợp với thần lực Bạch Hổ.” Ánh mắt Thanh Thành tôn giả nheo lại, giống như một vệt máu dài hẹp đỏ sẫm.

Y không nhìn Nhai Xế, tay cầm chặt ma đao Cửu Mệnh, linh lực cả người cũng tụ lại trên đó.
Không biết gió đã ngưng lại từ khi nào, hư ảnh của Bạch Hổ đứng giữa không trung, ống tay áo của Minh Tịnh dù không có gió vẫn bay phần phật.

Khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh, hắn nhìn chằm chằm Thanh Thành tôn giả:
“Đúng thế.”
“Hay lắm.” Thanh Thành tôn giả đi từng bước một đến chỗ Minh Tịnh, trên tay nâng thanh ma đao Cửu Mệnh đen tuyền tràn đầy quỷ khí.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy âm trầm, sát khí bốn phía, giọng điệu lạnh lùng không có một chút hơi ấm:
“Vậy thì càng đáng chết hơn.”
Cùng là Đại Thừa kỳ, cho dù Thanh Thành tôn giả có là hậu kỳ Đại Thừa, mà Minh Tịnh chỉ vừa mới đột phá nhưng y vẫn không thể đánh lại Minh Tịnh có thân thể của Bạch Hổ ngàn năm mới xuất hiện một lần, càng không nói đến việc hắn đã hoàn toàn dung hợp với thần lực Bạch Hổ, đã tu thành một thân chính quả.
Bạch Hổ: vua của các loài thú, có thể hàng phục quỷ vật, cắn nuốt ma quỷ.
Quả thực chính là khắc tinh của Thanh Thành tôn giả.
Sau khi nhận một đòn chí mạng cuối cùng, Thanh Thành tôn giả thậm chí còn không kịp tự bạo đã bị kiếm khí đang ùn ùn kéo đến của đối phương xuyên thủng, phát ra tiếng vang nặng nề.

Sắc thân đã chết, pháp lực cũng bị hủy đi toàn bộ, thần thức bị nghiền nát, linh lực chẳng thể tụ lại dù chỉ là một hơi thở.
Chủ nhân suy thoái, sức sống bạc nhược khiến cho một vài nhóm lệ quỷ không bị quản thúc nữa, nhân cơ hội này liền xông lên điên cuồng cắn nuốt y.

Đợi đến khi Thanh Thành tôn giả rơi xuống đất, da thịt trắng nõn trong suốt đã hư thối giống như một xác chết.
Gương mặt dữ tợn của y lộ ra một nửa xương trắng.

Khuôn mặt mỉm cười, một bên đầy vẻ ngây thơ chưa hiểu thế sự đối lập với một bên u ám và âm trầm.
“Bản tôn sẽ lại trở về.”
Minh Tịnh không nói gì, chỉ có ánh sáng kim sắc chói lóa trên tay lan ra khắp màn ảnh.

Toàn bộ tầm nhìn đã biến thành một biển kim sắc, mơ hồ còn có thể thấy được một đám xương trắng nay đã hóa thành tàn tro.