Phiên Đấu Giá Định Mệnh

Chương 13: Manh mối.




Sau khi lấy lại được tinh thần, Lâm Phương Triết đã trở về Lâm Phương để tiếp tục làm việc. Hắn là người của công việc nên cảm xúc dù có ra sao cũng phải cố gắng để tập đoàn ngày một đi lên. Hai tháng qua, Lâm Phương Triết luôn đắm chìm trong men rượu, báo hại Đoàn Dã phải một mình điều khiển hai tập đoàn.

Hôm nay trong khi Lâm Phương Triết đang làm việc thì thư kí Lý hớt hải chạy vào, thậm chí quên gõ cửa khiến hắn khó chịu.

"Này, riết rồi không còn chút phép tắc nào hết nhỉ?"

Hắn nhíu mày nhìn khiến thư kí Lý giật thót nhưng đã nhanh chóng báo cáo tin tức về La Thư Nhiễm cho hắn.

"Chủ tịch, đã có thông tin về La tiểu thư ạ."

Nghe đến đây, Lâm Phương Triết vui như vớ được vàng. Khuôn mặt đằng đằng sát khi khi nãy, bỗng chốc nở nụ cười. Nhìn hắn như vậy, thư kí Lý phải thầm cảm thán rằng chủ tịch của mình lật mặt như lật bánh tráng. Khi nãy vừa tức giận, nghe tin của La Thư Nhiễm thì nhanh chóng nở nụ cười rạng rỡ.

Thư kí Lý phải công nhận là ngay cả bản thân là người thân cận với Lâm Phương Triết nhất mà cũng rất hiếm khi được thấy hắn cười một cách vui vẻ như thế. Hầu như là không có, anh cười thầm trong lòng, mừng vì trái tim của hắn đã không còn lạnh giá như trước kia, mừng vì hắn đã hiểu cách để yêu một người.

"Thưa chủ tịch, tôi đã moi được thông tin của La tiểu thư từ một bệnh viện ở Los Angeles. La tiểu thư bị xe tông trúng nên đã được đưa vào bệnh viện để điều trị."

Tới đây, ruột gan của hắn dường như đảo lộn lên hết. La Thư Nhiễm bị tai nạn mà hắn không hề hay biết, liệu hiện tại cô vẫn đang sống bình an hay không còn trên cõi đời này nữa?

"Tiếp."

"La tiểu thư sau khi được cấp cứu thì đã qua cơn nguy kịch nhưng lại bị mất trí nhớ tạm thời."

"Mất trí nhớ sao?"

"Vâng."

"Vậy hiện tại cô ấy đang ở đâu? Cậu có điều tra được hay không?"



Thư kí Lý nói tiếp:

"Tôi điều tra được là La tiểu thư đang sống trong một gia tộc có truyền thống theo ngành y học cổ truyền. Nhưng là dòng tộc nào thì tôi không điều tra được, thông tin đã được người đó giấu đi rồi ạ."

Lâm Phương Triết ngồi bắt chéo chân, uống một ngụm trà rồi suy nghĩ.

"Gia tộc có truyền thống theo ngành y học cổ truyền à..."

"Vâng."

Dù không biết được là gia tộc nào nhưng ít nhất cũng đã thu hẹp lại được giới hạn để tìm La Thư Nhiễm. Cả thế giới rộng lớn như thế, nếu không có tung tích gì thì hắn có đi tìm mờ mắt cũng không gặp lại cô. Bây giờ thì đã biết chính xác cô đang ở cùng với gia tộc có truyền thống theo y học cổ truyền thì ít ra hắn cũng có thể tìm được cô dễ dàng hơn.

"Này, trong giới y học cổ truyền, gia tộc nào có truyền thống lâu dài nhất?"

"Thưa chủ tịch, là Phương gia, Diệp gia và Hắc gia ạ."

Lâm Phương Triết khẽ cười, nụ cười đắc thắng. Chỉ có ba gia tộc có truyền thống lâu dài nhất thì việc hắn tìm ra cô lại càng đơn giản. Cứ tưởng sẽ như mò kim đáy bể nhưng nào ngờ lại không như hắn nghĩ.

"Điều tra về ba gia tộc này cho tôi. Có thông tin càng sớm càng tốt."

Thư kí Lý nghe lệnh hắn sau đó cúi đầu rồi sải bước đi ra ngoài. Hai tháng đối với hắn như hai thế kỉ, từng ngày từng ngày chờ đợi thông tin của cô. Luôn lo sợ mãi mãi không tìm được cô nhưng đã sắp rồi.

Nhưng điều làm Lâm Phương Triết lo sợ hiện tại là cô đã mất trí nhớ, như vậy thì cô có còn dành tình cảm cho hắn nữa hay không? Hay là dành tình cảm cho một người khác? Hiện tại Lâm Phương Triết đã hiểu, tình yêu là một thứ không thể cưỡng cầu, không thể dùng quyền lực để chiếm lấy. Hắn chỉ trách mình quá ngu ngốc, bản thân rất yêu cô nhưng không đáp lại tình cảm của cô chỉ vì hai từ "trả thù".

Lâm Phương Triết cũng đã nhận ra. Bản thân của trước kia bị hận thù che mắt, hắn chỉ biết trả thù, ngay cả tâm tư của bản thân mình cũng không hiểu rõ.



Đã để mất cô một lần, hắn sẽ không để quá khứ tái diễn lần hai. Lâm Phương Triết thề với trời với đất, khi tìm được cô về, hắn sẽ bảo bọc, chăm sóc cô và bù đắp lại những việc mà hắn đã gây ra. Hắn sẽ yêu cô như tình yêu mà cô đã dành cho hắn suốt từng ấy năm.

________________________________

Diệp gia.

Trợ lý của Diệp Sâm chạy thật nhanh vào phòng làm việc của anh.

"Thiếu... Thiếu gia."

Cậu vừa thở vừa nói khiến Diệp Sâm bật cười.

"Thở đi rồi hẳn nói."

Cậu điều chỉnh lại hơi thở rồi bình tĩnh báo cáo tình hình ở phía của Lâm Phương Triết lại cho Diệp Sâm nghe.

"Thưa thiếu gia, Lâm Phương Triết đang cho người điều tra về gia tộc của chúng ta. Có vẻ hắn đã đánh hơi được La tiểu thư đang ở đây."

Diệp Sâm nhíu mày lại, không khí đang vui vẻ, bỗng chốc trở nên căng thẳng.

"Đúng là Lâm Phương Triết, đánh hơi cũng nhanh đấy."

Diệp Sâm vừa căng thẳng vừa lo sợ, đối với Lâm gia hiện tại thì dù có một trăm cái Diệp gia cũng không đấu lại nổi. Người đứng đầu của Lâm gia là Lâm Phương Triết, hắn không chỉ ông trùm bến Thượng Hải mà trong kinh doanh còn là một con cáo già không ai tính kế được. Bàn cờ này có vẻ đã lật ngược, Lâm Phương Triết đã sắp thắng rồi. Điều này khiến Diệp Sâm rất lo lắng, anh không muốn La Thư Nhiễm và Lâm Phương Triết gặp lại nhau, càng không muốn cô trở về bên cạnh hắn.

Nước cờ này có vẻ khó với Diệp Sâm, phải làm sao mới có thể giữ La Thư Nhiễm ở bên cạnh mãi mãi, làm sao mới có thể chiếm lấy được tình cảm của cô. Hai vấn đề này đã luôn khiến anh đau đầu, ấy vậy mà hiện tại Lâm Phương Triết đã đánh hơi được.

Diệp Sâm bản chất lương thiện nhưng lạ khá ích kỷ không tình yêu, anh muốn cô mãi mãi bên cạnh mình. Không muốn cô cùng sánh bước với một người khác mà không phải mình. Tình hình hiện tại, Diệp Sâm đang mất lợi thế, chỉ cần Lâm Phương Triết xuất hiện trước mặt La Thư Nhiễm thì xác suất sáu mươi phần trăm cô sẽ nhớ lại mọi thứ. Lúc đó thì Diệp Sâm sẽ ra sao?