Phiến Đá Nở Ra Hoa Phù Tang

Chương 76: Nội ứng ngoại hợp




"Ngủ ngon, bảo bối. Anh yêu em."

Bàng Lỗi ngồi xuống sử lại quần áo xốc xếch trên người, một tay cầm điện thoại.

Người gọi tới là Khương Duy Dân, ông hỏi chuyến đi lần này tới Mỹ của bọn họ có thu hoạch gì không. Bàng Lỗi chủ yếu kể lại chuyến đi trao đổi kinh nghiệm ở Washington, còn sự tình tới ngục giam ở trấn cổ Blackpool chỉ nói sơ qua.

Nhưng Khương Duy Dân tựa hồ lại có hứng thú với chuyện ở trấn cổ, cho nên hỏi đi hỏi lại. Tang Cẩn có thể nghe ra, Bàng Lỗi và Khương Duy Dân luôn ở hai thái cực, mỗi lần nói chuyện đều không có cùng nội dung, giống như suy đoán của bọn họ hôm nay về ván cờ kia.

Sau khi dập máy, anh nhìn cô, dùng ánh mắt để nói vấn đề làm nằm ở người này.

Tang Cẩn không cần anh giải thích cũng có thể đoán được nguyên nhân. Sau khi về cục cảnh sát, Chu Tiểu Vạn chắc chắn đã nói gì đó với Khương Duy Dân, ông ấy mới lập tức gọi điện truy hỏi. Ông ấy đã không chờ được tới ngày mai bọn họ đi làm mà vội vã muốn biết việc này như thế.

Bàng Lỗi buông điện thoại xuống: "Không cần lo lắng, ông ấy không phải người xấu, giữa đen và trắng luôn tồn tại màu xám."

Tang Cẩn đương nhiên có thể hiểu được: "Nếu ông ấy thật sự là người xấu, hiện tại em đã không ở đây. Thời điểm chúng ta tra vụ án của Đàm Tuyết Thiến, chung cư chỗ em ở bị cháy là ông ấy diễn kịch cho người đứng phía sau xem đúng không?"

Bàng Lỗi quay đầu nhìn cô: "Sao em biết?"

Tang Cẩn giải thích: "Em không ở chung cư, nếu thật sự có người muốn giết em, sao có thể không biết việc này? Điều đó chứng minh mục đích của người này không phải là vì giết em, mà là thừa dịp em không ở đó diễn kịch cho người khác xem. Người đó làm chuyện này giống như vì hoàn thành một nhiệm vụ nào đó. Lúc đó em ở khách sạn, trừ anh ra cũng chỉ có ba người bọn họ biết, có lẽ còn cả người vẫn luôn theo dõi em, nhưng một người tự cao tự đại như thế khẳng định sẽ không làm ra loại chuyện như vậy. Chu Tiểu Vạn và Thích Nguyệt mấy ngày nay bận rộn khắp nơi, thời gian không cho phép bọn họ làm những việc này. Anh cũng từng nói với em, cục trưởng Khương thích diễn kịch cho người ngoài xem. Sự tình hôm nay càng chứng minh người phóng hỏa chung cư là ông ấy. Em đoán, ông ấy có thể có nhược điểm nào đó bị kẻ đứng sau nắm trong tay, cho nên không thể không làm như vậy."

"Mặc kệ nguyên nhân là gì, về sau chúng ta vẫn phải chú ý hơn. Bây giờ khuya rồi, em đi tắm rửa đi." Bàng Lỗi nâng cổ tay nhìn đồng hồ, bọn họ thế mà đã nói chuyện suốt hai tiếng đồng hồ.

Tang Cẩn vẫn muốn tiếp tục: "Năm đó anh trai anh điều tra vụ án của Dương Uyển, hung thủ bị bắt trong ngục giam kia có phải chưa chết hay không? Hắn ta bị đưa tới Mỹ, nhốt trong ngục giam của thị trấn Blackpool cho nên mới không có ai tìm được hắn. Hắn là tù phạm có biệt hiệu 0110 kia sao?"

Trong đầu cô càng ngày càng xuất hiện nhiều câu hỏi, không chỉ riêng về ván cờ thần bí trong ngục giam mà còn cả vụ án mất tích của Dương Uyển.

Cô thật không hiểu, chẳng lẽ vì tên cô có liên quan tới hoa dâm bụt nên cái tên 0110 kia muốn tìm cô sao? Mục đích mà hắn tìm cô rốt cuộc là gì?

"Việc này ngày mai hãy nói. Em nhanh đi tắm đi, anh đi nấu cơm." Bàng Lỗi đứng dậy kéo cô đứng lên theo, sau đó lại giục cô lên lầu tắm rửa. Hai người đứng đối diện nhau, anh cúi đầu, khóe môi khẽ động, bổ sung một câu, "Tối nay chờ em ngủ anh sẽ về nhà."

Tang Cẩn quả thật vô cùng mệt mỏi, lúc này nghe thêm câu cuối cùng của anh, trong lòng tuy có chút mất mát nhưng vẫn đồng ý: "Được, ngày mai là ngày đầu tiên đi làm, em phải điều chỉnh tâm trạng thật tốt. Tối nay em muốn ngủ sớm, anh cũng về ngủ sớm đi."

Trước khi về nước, Trâu Nhã Mai vẫn hay vô tình mà cố ý nhắc anh, buổi tối phải ở nhà của mình. Bà còn trách anh vì sao không thường xuyên gọi điện về nhà? Lúc đó anh chỉ hàm hồ cho qua chuyện, nói là công việc bận rộn, đôi khi tới khuya mới về.

Tang Cẩn cũng xác nhận được một chuyện, với tình hình trước mắt, bọn họ quả thật không nên ở cùng với nhau. Cô nhìn anh vào bếp, sau đó xoay người lên lầu tắm rửa.

Cô tắm rửa xong rồi xuống lầu, anh cũng đã nấu bữa tối xong. Hai người ăn cơm rồi thu dọn, thời gian cũng không còn sớm, cô kêu anh về nhà trước, anh lại kiên trì đưa cô về phòng, phải đợi cô ngủ mới chịu đi.

Tang Cẩn vào toilet vệ sinh cá nhân, còn Bàng Lỗi thì nửa nằm trên giường đọc sách. Vệ sinh xong, cô trở về giường nằm xuống cạnh anh. Anh buông sách xuống, tắt đèn, chỉnh chăn cho cô, sau đó cũng nằm xuống nhưng lại nằm bên ngoài, duỗi tay ôm chặt lấy cô.

"Ngủ ngon, bảo bối, anh yêu em." Anh đặt lên trán cô một nụ hôn ngọt ngào.

Tang Cẩn cảm nhận được sự ấm áp từ anh, khóe miệng khẽ động nhưng ba chữ kia vẫn không thể nói thành lời, cuối cùng, cô vẫn theo thông lên chúc anh ngủ ngon rồi nhắm mắt lại.

Cô vẫn không nắm chắc tương lai, liệu bọn họ có thật sự ở cùng nhau như thế này hay không. Nếu đã không thể, vậy ba chữ "Em yêu anh" tựa như gông xiềng siết chặt tình yêu của bọn họ, như vậy chẳng phải giống một bi kịch hay sao?

"Đinh Đinh, hiện tại chỉ là tạm thời, chúng ta nhất định sẽ đến được với nhau. Em không tin anh sao?" Bàng Lỗi nhìn ra được trên mặt của cô có một tia ưu thương, trong lòng không khỏi đau đớn.

Thời điểm Bàng Hâm gặp chuyện không may, mẹ anh đã ngất suốt ba ngày ba đêm. Khi đó, anh canh giữ bên giường của ba, trong lòng không ngừng nói: "Mẹ, mẹ mau tỉnh lại đi, sau này Lỗi Lỗi nhất định sẽ nghe lời mẹ." Anh đã thầm lặp đi lặp lại câu nói này vô số lần, chỉ cần bà ấy tỉnh lại, anh nguyện làm tất cả mọi thứ. Cuối cùng bà ấy cũng tỉnh dậy, anh từ đó về sau cũng không dám làm trái ý bà, sợ bà đau lòng, lại càng sợ làm bà kích động.

Nhưng lúc này, anh lại vi phạm lời hứa. Ngày đó anh còn uy hiếp bà, nếu bà ấy không thừa nhận người con gái anh yêu, anh sẽ không chơi cờ với bà nữa. Không cần hỏi cũng biết, mẹ anh chắc chắn rất đau lòng, ba anh vì thế còn phê bình anh một lần. Đối với một người đàn ông mà nói, mẹ mình và người yêu, hai người phụ nữ này đều vô cùng quan trọng, anh nhất định phải dùng thời gian và trí tuệ của mình để điều hòa mối quan hệ này, để hai người phụ nữ đều không đau lòng. Nhưng hiện tại xem ra, việc này rất khó. Anh quá nóng vội, lại không biết dùng khả năng của mình làm sao để giải quyết tất cả.

Anh muốn giải thích với cô, nhưng cái gì cũng không thể nói.

Cô vẫn không nói gì. Không lâu sau, nghe tiếng hít thở của cô đều đều, anh không biết cô đã thật sự ngủ hay chỉ giả bộ, hơn nữa thời gian đã không còn sớm, anh phải trở về. Bàng Lỗi chỉ đành đứng dậy, nhìn cô một cái rồi rời khỏi phòng.

Sau khi anh đi, cô mở mắt nhìn ra cửa, hồi lâu mới nhắm mắt lại.

Bàng Lỗi rời khỏi biệt thự, bằng tốc độ nhanh nhất lái xe về chung cư. Vào nhà, điện thoại bên trong không ngừng đổ chuông, anh chạy tới cạnh bàn trà, nhận điện thoại.

Đầu bên kia truyền tới tiếng của Trâu Nhã Mai: "Lỗi Lỗi, con thật sự ở nhà sao?" Kỳ thật bà không hề hy vọng anh sẽ nghe máy. Chỉ với vài ngày ngắn ngủi, bà đã cảm nhận được con trai mình đối với cô gái kia si mê thế nào, mặc kệ cô ấy đi đâu, anh cũng sẽ tự động đi theo. Con trai bà bà đương nhiên hiểu rõ, anh là con người độc lập, không ai có thể khiến anh làm ra những hành động đấy.

Bàng Lỗi ngồi trên sô pha, một tay xoa mi tâm, mặt khác nói chuyện điện thoại: "Cái gì là thật sự ở nhà? Ngày nào con cũng ở nhà, nếu không ở đây vậy con ngủ thế nào? Bà Trâu, có phải bà chưa uống thuốc không?"

Trâu Nhã Mai "A" một tiếng, bà quả thật đã quên việc này, do đó liền lập tức thay đổi chủ đề, nói linh tinh đủ thứ.

Bàng Lỗi không cắt ngang bà, chờ bà nói xong, anh mới tổng kết một câu: "Tim không tốt, cholesterol lại cao, bà không cần uống thuốc đúng giờ, ngủ sớm dậy sớm, rèn luyện cơ thể sao? Hay là bà lại không nghe ông Bàng dặn dò, cả ngày suy nghĩ miên man, động tí là chạy tới chạy lui, lãng phí tiền mua vé máy bay hả?"

Trâu Nhã Mai vừa tức vừa rồi: "Được rồi, mẹ nhớ rồi, sao con có thể nói chuyện cùng giọng điệu với ba mình cơ chứ? Yên tâm, lần sau về nước mẹ sẽ báo với con. Lỗi Lỗi, con không cần mỗi ngày đều ở nhà chờ điện thoại của mẹ đâu. Đi ngủ sớm đi, ngủ ngon."

"..." Bàng Lỗi nghe tới câu mỗi ngày không cần chờ điện thoại, cả người liền run lên, bà Trâu này lúc nào cũng nói như vậy, rõ ràng là hy vọng mỗi ngày đều nhận được điện thoại của anh, thế mà cố tình biểu đạt ngược lại.

Đương nhiên, không bao lâu sau, di động anh run lên, anh vừa mở ra liền thấy, là tin nhắn từ Bàng Thanh Thành: Man thiên quá hải (1), ám độ Trần Thương (2), dương đông kích tây (3), 

(1) Man thiên quá hải (kế thứ nhất trong 36 kế): Giấu trời qua biển, lợi dụng sương mù để lẩn trốn

(2) Ám độ Trần Thương (kế thứ tám trong 36 kế):Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới 

(3) Dương đông kích tây (kế thứ sáu trong 36 kế): Vờ đánh một hướng nhưng thực chất là đánh hướng ngược lại

(4) Dĩ dật đãi lao (kế thứ tư trong 36 kế): Lấy nhàn để đối phó với mỏi mệt

Khóe môi anh cong lên, nhắn lại hai chữ: Đã rõ. Sau đó, anh thả di động xuống, lập tức đứng dậy tắm rửa.

Anh thật không ngờ một người phụ nữ lớn tuổi lại có thể dùng chiến thuật cao thâm như thế. Đương nhiên, hiệu quả vô cùng rõ ràng. Sở dĩ anh có thể đúng lúc nhận được điện thoại của Trâu Nhã Mai cũng là vì Bàng Thanh Thành ở cạnh hỗ trợ kéo dài thời gian. Anh gọi điện thông báo cho Bàng Thanh Thành kể về bàn cờ, cũng là muốn nói với ông anh đã về nhà. Vì thế Bàng Thanh Thành mới đưa Trâu Nhã Mai đang tản bộ về nhà gọi điện cho anh. 

Ở bên kia, New Jersey - Mỹ, Bàng Thanh Thành đang đọc tin nhắn thì phía sau đột nhiên truyền tới một giọng nói: "Chồng, ông đang coi tin nhắn của ai vậy, không phải lại là cái cô Tây Ban Nha trong hội khiêu vũ kia chứ? Cô ta chẳng xinh đẹp chút nào?"

Lần này Bàng Thanh Thành không giấu bà, trực tiếp đưa tin nhắn cho bà xem: "Tôi đang thảo luận chiến thuật đánh cờ với con trai, như vậy cũng không thể sao?"

Trâu Nhã Mai nhìn màn hình di động cả nửa ngày, cuối cùng vẫn không hiểu nổi. Bà trả điện thoại cho ông, nói: "Nếu để tôi biết ông và con trai nội ứng ngoại hợp mà lừa dối tôi, tôi sẽ không để hai người yên đâu."

Bàng Thanh Thành gật đầu: "Tuyệt đối không có, bọn anh tuyệt đối không dám." Trong lòng ông thầm bổ sung hai chữ: Mới lạ!

Ông đương nhiên biết, nữ chủ nhân của căn nhà này bề ngoài trông vô cùng khôn khéo, nhưng kỳ thật có chút ngốc nghếch. Ngược lại, con trai ông không phải người nói nhiều, nhưng không cần nói rõ, anh cũng biết ông muốn biểu đạt điều gì. Cái gọi là phụ tử đồng tâm chính là như vậy.

Hai đứa con trai của ông, đứa lớn là Bàng Hâm dũng mãnh nhưng lại có chút lỗ mãng, vì thế mới dễ rơi vào bẫy của người khác như vậy. Chính ông cũng không đủ tâm ngoan thủ loạt nên mới trên thành vật hi sinh cho cuộc chiến chính trị. Chỉ có Bàng Lỗi, anh dũng, mưu trí có đủ, nếu dùng từ ngữ thời cổ đại để hình dung thì anh chính là người văn võ song toàn, hữu dũng hữu mưu. Điều đáng quý hơn là, ông lại có thêm một đứa con gái Bàng Miểu vô cùng thiện lương.

Điều quan trọng hơn là ông biết bản thân muốn gì, có gan từ bỏ những thứ không thuộc về mình, ví dụ như ông biết mình không hợp với công việc liên quan tới chính trị, cho nên chưa từng nghĩ tới. Nói đúng ra, đối với hư danh này ông hoàn toàn không có hứng thú.

Một người như vậy không có lý do gì không có được hạnh phúc nhưng khi tìm được người phụ nữ mà mình yêu, ông lại không có khả năng cho người đó hạnh phúc.

Ông tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện này phát sinh. Bàng Thanh Thành lần nữa kiên định với suy nghĩ của mình.

Suy nghĩ của tác giả: Có ai hâm mộ ba của Bàng tướng quân không?