🥀Chương 1
Lâm Hoài Ngọc mới sinh ra thế này liền cảm nhận được năng lực của đồng tiền.
Cha nàng Lâm Bảo Thiện coi như là người thiện lương nhất Giang Nam, giữa bảng danh sách mười người có tiền nhất cái đất Giang Nam, ông oanh liệt đứng thứ năm —— vẫn chưa lọt top ba.
Nhưng thứ tự xê xích chút đỉnh cũng không ảnh hưởng toàn cục, ai kêu Giang Nam phú khả địch quốc, đầu danh sách chỉ cần có tiền thì ra hải ngoại mua mua một hòn đảo còn được. Nghe nói đương kim Thánh Thượng khi thượng bảo tọa, tròng mắt nhìn thẳng về hướng này không khỏi nhức nhối.
Lâm Hoài Ngọc là đứa con đầu lòng của Lâm Bảo Thiện, ông năm nay đã gần 50, đã đến cái tuổi hiểu được tri thiên mệnh rồi, ông có thê tử nguyên phối di nương thê thiếp tổng cộng gần hai mươi bà, ở hậu viện vất vả chiến đấu hăng hái hơn 30 năm, lúc này mới cày được một nhóc Lâm gia đại nương tử.
Hài tử vừa sinh ra, vừa nghe được tiếng khóc nỉ non đầu tiên của nàng, lão Lâm Bảo Thiện liền lệ nóng dâng trào, không hỏi là nam hay nữ liền vung bàn tay béo lên: “Bày tiệc, bày tiệc, mời người đến bày tiệc đãi chín chín tám mốt ngày.”
Lâm gia quản gia đã làm quản sự ở Lâm gia hơn 60 năm, ông nay tám chục có lẻ, Cha Lâm Bảo Thiện nếu còn sống thì tuổi cũng không sai biệt lắm.
Đừng nhìn lão gầy gầy tuổi già sức yếu đẩy liền nhầm, lão vẫn minh mẫn lắm so công phu gia giả heo ăn thịt hổ của lão ta không hề kém ai, nghe vậy vui vẻ nói: “Nguyên liệu nấu ăn lão nô sớm đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ lão gia phân phó.”
Lâm lão gia vừa khóc vừa cười, “Đi đi đi mau lên món.”
Dứt lời, ngẩm lại từ “Đi” hình như không may mắn, ông vội nói: “ Ờm ngươi hãy khẩn trương sắp xếp”
Lão gia có người kế tục, mặc kệ sinh con gì, tóm lại là có thể sinh, Lâm lão quản gia dựng quải trượng, một bước gộp hai, bước nhanh như chớp.
Thật sự không nhận ra cái người mà mùa đông năm ngoái còn nằm ở trên giường nắm tay Lâm lão gia tay khóc lóc dặn dò di ngôn là lão: “Lão gia tôi đi đây, không ai chiếu cố cho ngài, ngài phải làm sao?”
Giang Nam nằm ở phía nam là vùng trọng địa Trướng Châu, mùa xuân mưa nhiều cho nên ở đây mới là thiên hạ đệ nhất kho lúa có tiếng ở Trướng Châu.
Lâm gia đại nương tử sinh ra ngay vào những ngày mưa xuân Giang Nam, mưa xuân thường có sấm, lúc vừa sinh ra bầu trời kia sét liền đánh rầm hai cái, Lâm Bảo Thiện phải ghé sát lỗ tai vào phòng sinh mới nghe được tiếng khóc của nàng —— đương nhiên, ở trong nhân gian sấm mùa xuân còn lưu truyền một điển tích, cùng với tiếng khóc rung trời của nàng không phải không có quan hệ.
Cũng may, nàng là đứa con đầu tiên của cha, có thể sinh ra đã tự mang điềm lành, khóc đến sấm sét, khóc đến không giống nữ hài tử, đều không phải vấn đề.
Phát hiện chính mình chết mà sống lại, ý thức mình có khả năng sống lại tới thời cổ đại là lúc Lâm Đại Nương bị ôm ra phòng sinh cho người cha đang mừng như điên nhìn mặt.
Nàng sợ tới mức không nhẹ, mới vừa khóc lớn một trận, một bên bị ôm tới trong tay một ông tai to mặt lớn đại mập mạp, đại mập mạp hướng về phía nàng khặc khặc cười quái dị không thôi, Lâm Đại Nương còn tưởng rằng mới vừa chạy thoát sinh tử, xuyên qua thế giới thứ hai sắp bị quái vật ăn luôn rồi—— nàng ngọ nguậy thân mình khóc đến thở hổn hển.
Hài tử mới sinh ra liền tung tăng nhảy nhót như vậy, này chứng minh mạnh khoẻ dễ nuôi, Lâm lão gia càng vui vẻ, chụm đôi môi thật dày, cho ái nữ một cái hôn tràn ngập tình thương của cha.
Lâm Đại Nương nào biết đây là thân phụ mình, cho rằng sắp bị ăn sống rồi, sợ tới mức nín thở hai mắt tròn xoe quên cả khóc.
“Lão gia, là một nữ nhi, chúc mừng lão gia, chúc mừng lão gia.” Bà mụ ở một bên tấm tắc không thôi.
“Nữ nhi tốt, nữ nhi tốt.” Lâm lão gia nhìn nữ nhi của ông nhắm mắt lại bộ dáng xinh xắn, mừng đến buộc miệng nói: “Lại đãi tiệc cơ động chín chín tám mốt ngày.”
Kia chắc ăn đến mùa thu luôn mất?
Lâm lão quản gia nghe vậy, tè ra quần bước đi như bay chạy tới, “Lão gia, không được đâu ạ.”
Ăn đến lúc đó, Lâm gia liền không còn lương thực để bán.
Sấm mùa xuân từng trận, mưa xuân kéo dài, Lâm gia bày tiệc, toàn Trướng Châu nhạc hội tưng bừng, trời mưa nhưng vẫn bày bàn, Lâm gia mua toàn bộ vải dầu ở Trướng Châu, dựng gần ngàn cái lều!
Có tiền!
Quá có tiền!
Đặc biệt có tiền.
Người lương thiện!
Người quá lương thiện!
Người đặc biệt lương thiện.
**
Yến hội ăn tới lúc Lâm Đại Nương được trăm ngày, dân chúng ở Trướng Châu đều kéo đến ăn, trong thành một đám đứa nhỏ đến tai to mặt lớn, bụng tròn nhìn không thấy chân.
Lâm Đại Nương đã phục hồi tinh thần lại cũng biết ngày mình vừa sinh ra, cha nàng đã đãi một chầu bằng năm năm thu hoạch.
Từ trong lời nói ngày thường của mẫu thân và mọi người mới biết tình hình thực tế, lúc sau, nàng cả ngày nước mắt lưng tròng nằm nghĩ, đồ ăn này nếu đổi thành bạc thưởng cho nàng thì là trời giáng điềm lành luôn, nàng một người thì xài bao lâu mới xài cho hết.
Trướng Châu có tập tục trăm ngày mới đặt tên tự cho con nhỏ, Lâm Đại Nương bị kêu đại nương tử suốt trăm ngày, trong thời gian này tên nàng từ Lâm Kim Bảo, Lâm Bạc Bảo, Lâm Châu Báu, Lâm Đại Bảo, Lâm Có Bảo, rồi tới Lâm Bảo Bảo.
Lâm lão gia mỗi ngày thức dậy đặt tên thực hăng say, ông đem thê thiếp gọi vào một phòng, đắc ý mà niệm những cái tên ông nghĩ ra.
Lâm Đại Nương bị một nàng gầy gầy ôm trong ngực, đó là mẹ nàng, nghe được thiếu chút nữa răng sữa cắn phạm vô lợi.
“ Khà, Lâm Nhiều Bảo?” Thấy thê thiếp không tiếng động, cúi đầu không nhìn hắn, cuối cùng cảm thấy có điểm không thích hợp Lâm lão gia thử hỏi.
Ta có cần thêm nhiều tiền đâu……
Lâm Đại Nương khóc không ra nước mắt.
Nàng đến tột cùng là sinh ra ở một gia đình kiểu gì không biết?
Thê thiếp vẫn im lặng không tiếng động, cha nàng vừa thấy mọi người đều không lên tiếng giơ tay mập lên……
Mắt thấy hắn sắp đánh nhịp, Lâm phu nhân ngày thường nhu nhược ốm yếu cuối cùng đã mở miệng, bờ môi đỏ khẻ mở nhỏ giọng nói: “Lão gia……”
Phu nhân mở miệng, Lâm lão gia tinh thần chấn động, đôi mắt híp mở to nhìn lại: “Phu nhân, nàng nói đi.”
Lâm phu nhân thực mau tìm được đôi mắt nhỏ giữa gương mặt đầy mỡ của phu quân nhà mình, tiếp theo nói nhỏ nhẹ nói: “Thiếp thân vô lễ, muốn cùng lão gia nói một câu.”
“ Nàng nói đi.” Thê tử tiểu thư khuê cát của ông hính là quá hiền thục, quá không thích nói chuyện, quá tôn kính ông.
Như vậy thực tốt.
Lâm lão gia quyết định vô luận nàng nói cái gì, ông đều nghe nàng.
Chẳng sợ lần này nàng lại muốn đi mua hoa cỏ gì đó mấy thứ đó có hoa không quả, nhìn thấy mà không ăn được, ông cũng chiều nàng.
“ Tên của đại nương nhà mình chữ chính là Hoài, tự là Bối, chàng xem……” Lâm phu nhân nhỏ giọng.
Lâm Bảo Thiện vừa nghe, đôi mắt mở to “Là, là Hoài tự Bối tới, phu nhân nói được cực kỳ.”
Lâm lão gia mắt mạo tinh quang.
Nữ nhi Lâm gia không thể thừa tự, nhưng đó là con gái nhà khác, chứ không phải con ông.
Ông là Lâm gia lão đại, Lâm gia tộc trưởng, ông định đoạt.
Trong tộc các lão nhân có ý kiến? Đó là chuyện nhỏ, ông có tiền, đưa tiền!
Phản đối? Không vấn đề, thuế đất năm sau khỏi cho không, không có tiền không cho vay tiền, đọc sách thì không nói tốt trước mặt châu quan, nếu còn không được ông sẽ làm cho họ đều thành thành thật thật im miệng.
“ Khà, thừa tự chữ Hoài……” Lâm lão gia vui vẻ, vuốt khuôn cằm béo trắng thật vất vả dưỡng bởi mấy cây sâm quý, làm bộ trầm ngâm, “Còn tên chữ sau……”
“Mặt sau,” Lâm phu nhân không đành lòng xem nhan sắc lão gia nhà mình, nhìn trong lòng ngực nữ nhi mở mắt, “ Đặt chữ Ngọc đi, chữ Bảo cực tốt, nhưng đó là phúc khí của lão gia, đại nương là bảo bối đầu của nhà ta, ngài là phụ thân nàng, ngài hãy đừng đặt chữ này để ở bên bảo hộ nàng lâu dài.”
“Phu nhân nói được cực kỳ, phu nhân đặt tên phong nhã, quá phong nhã! Hoài Ngọc, Hoài Ngọc, trong ngực ta chẳng phải ôm ngọc sao? Đại nương nhà ta chính là ngọc quý của ta, bảo bối của ta a, thật là khéo, thật là khéo!” Lâm lão gia vừa nghe, vỗ tay tán thành, gõ cái bàn gỗ đàn bồm bộp bồm bộp.
Lâm phu nhân cong môi cười.
Lão gia nhà nàng cả đời đều cắm mặt kiếm tiền, biết cách làm giàu, chính là có đôi khi đầu óc không tốt lắm, nhưng Lâm phu nhân cũng không chê ông, lão gia có tiền, nàng nghĩ muốn cái gì sẽ có cái đó.
Lâm Hoài Ngọc, còn được……
Lâm Đại Nương vừa nghe mẹ ruột ra tay, cuối cùng cho nàng một cái tên tạm hài lòng, lại bị cha vỗ bàn bang bang đùng đầu đến trán đều đau, trợn trắng mắt, an tâm mà đi ngủ.
**
Mười năm sau.
Ở Tái Bắc mưa xuân quý như vàng, mà mười năm sau tại Trướng Châu, như cũ không cần lo lắng có mưa hay không.
Sấm mùa xuân nổ vang trời cao, mưa to tầm tã, ngay sau đó, mùa mưa dài hai tháng ở Trướng Châu đã tới.
Hành lang Lâm gia thật dài, Lâm Đại Nương nắm tay đệ đệ Lâm Hoài Quế, khuôn mặt nhỏ căng chặt, hướng sân cha mẹ sân đi qua.
Mùa đông mới qua, đầu mùa xuân mưa thường xuyên, hành lang tuy có mái hiên mái ngói che chắn, nhưng cũng ngăn không được khí lạnh đầu xuân thấm vào người.
Lâm Hoài Quế mới ba tuổi, mới vừa học đi, mới đi một hồi liền mệt mỏi, duỗi bàn tay mập mạp chọt chọt tay tỷ tỷ nói: “Tỷ tỷ, ôm……”
Hắn lớn lên cực giống phụ thân Lâm Bảo Thiện, mới ba tuổi, đã là một cục thịt béo, Lâm Đại Nương ôm hắn nhưng không ẳm hắn.
Nàng cũng chỉ có lúc một mình ở bên hắn mới có thể để hắn vận động nhiều chút, người trong nhà đều quá sủng hắn, áo tới duỗi tay cơm tới há mồm không tính, hắn từ sinh ra đến bây giờ, đường lớn cũng chưa đi mấy bước.
Hắn đến ba tuổi mới học đi, vẫn là Lâm Đại Nương ở trước mặt cha mẹ kể chuyện giật gân, nói hắn hiện tại không học đi về sau cả đời sẽ đi không được, Lâm Hoài Quế nhờ Lâm Đại Nương lúc này mới tự đi.
Nhưng lúc này mới đi vài bước, còn được mười bước đâu, hắn liền kêu mệt mỏi……
“Không ôm.” Lâm Đại Nương trong thân thể còn nhỏ nhưng linh hồn đã trưởng thành, người trưởng đương nhiên lạnh lùng, không dao động mà cự tuyệt hắn.
“Tỷ tỷ……” Lâm Hoài Quế ôm chân nàng, bất động, làm nũng kêu “Tỷ tỷ ôm đi mà.”
Lâm Hoài Quế béo, nhưng hắn trắng, thịt còn không có đến nỗi như lão cha, đặc biệt tuổi nhỏ chiếm tiện nghi, trắng trẻo mập mạp ngoan ngoãn, quả thật đáng yêu đến cực điểm……
Lâm Đại Nương giật giật ngón tay, cuối cùng không nhịn được, nặn nặn hai má phúng phính của hắn một phen, mềm ghê, ngay sau đó mày liễu dựng ngược: “ Đã Nói không ôm, ngươi không đi, buổi tối không cho ăn cơm!”
“Tỷ tỷ, ôm nha.” Làm nũng kiểu này, Lâm Hoài Quế không thầy dạy cũng hiểu, hắn ôm chân Lâm Đại Nương không bỏ không nói, còn lấy cái mặt mềm mềm không ngừng cọ chân tỷ tỷ.
“Ta không ôm,” Lâm Đại Nương tuy rằng nàng hiểu vì sao mẹ ruột di nương của tiểu tử này sủng nó muốn lên trời, nhưng người một nhà đều như vậy, tiểu tử này liền xong đời, nàng vẫn thật lạnh lùng nói: “Ngươi không đi, ta liền để ngươi lại đây, ở đây buổi tối nha mẫu dạ xoa bắt ngươi đi hang sói.”
Lâm Hoài Quế sợ hãi, hắn một thằng bé không thích khóc, từ nhỏ chỉ thích cười, nhưng hắn sợ hãi tỷ tỷ ném hắn, đành phải tủi thân nói: “ Vậy thì, ta đi theo tỷ nha, đi vài bước thôi đó, Hoài Quế không thể đi nhiều, chân chân mỏi.”
“ Ừ đi đi, đi vài bước để ta nhìn kỹ hẵng nói.” Lâm Đại Nương sao cũng được mà nói, dắt tay hắn, tính toán dỗ từ từ, trước cho hắn đi vài bước lại nói.
Bên kia nàng dỗ đệ đệ đi đường, bên này Lâm Bảo Thiện nằm ở trên giường nhìn thê tử và mẫu thân Hoài Quế thở dài nói: “Ta biết các ngươi đau Hoài Quế, hận không thể hái ngay sao trời cho nó, nhưng cứ như vậy là không được, các ngươi xem ta, ta đã nằm trên giường hai tháng, nếu một nằm không dậy nổi, ta không bảo hộ các ngươi được.”
Lâm phu nhân nghe vậy đôi mắt ửng đỏ, xoay đầu lặng lẽ rớt nước mắt, Quế di nương lại làm trò sướt mướt, nàng ghé vào mép giường khóc ròng nói: “Lão gia ngươi đừng nói như vậy, đại nương nói, chỉ cần ngươi mỗi ngày uống cháo và ăn nhiều rau xanh, từ từ là có thể xuống giường đi nhiều hơn mấy bước, sống đến trăm năm cũng không thành vấn đề.”
Lâm Bảo Thiện cười khổ, thân thể ông ông biết, cái gì mà không ăn thịt chỉ uống cháo. Trước mắt cháo cũng chỉ lừa ông thôi, nếu không phải sợ bọn họ lo lắng, sợ nữ nhi sầu lo, ông nào nuốt vào.