Phía Sau Tan Vỡ

Chương 42





Tối muộn.
Như thường ngày, Lương Tú Trân chuẩn bị xong bữa tối rồi đợi Chu Đức Tấn về nhà. Nghe Chu Đức Tấn nói dạo gần đây công ty xảy ra chuyện nên không thể bỏ ngang. Lương Tú Trân không muốn vì chuyện riêng mà ảnh hưởng đến những người khác nên không làm phiền đến hắn.
Kết quả xét nghiệm ADN cũng đã rõ. Giữa Chu Đức Tấn và bố cô không có quan hệ huyết thống nên hiện giờ Lương Tú Trân không còn mối lo lắng nào nữa.
Ngả lưng trên chiếc ghế sofa, kim ngắn của chiếc đồng hồ dừng lại ở số 8. Lương Tú Trân nén tiếng thở dài, dù cô có thể đợi Chu Đức Tấn nhưng đứa bé trong bụng thì không. Chẳng còn cách nảo khác, Lương Tú Trân đành lê từng bước chân chậm rãi xuống bếp.
Đôi chân vừa đi được một đoạn, bên tai liền truyền đến tiếng động.
Lương Tú Trân quay người lại thấy Chu Đức Tấn đang lững thững đi vào trong nhà, sắc mặt vô cùng mệt mỏi. Hắn ngồi bịch xuống ghế sofa thở dài nặng nhọc mà không nói một tiếng.
Lương Tú Trân khẽ nhíu mày, trong lòng cảm thấy kỳ lạ. Ngày thường đi làm về, dù có mệt mỏi đến mấy Chu Đức Tấn cũng nhất quyết trêu chọc cô cho bằng được. Vậy mà hôm nay lại im lặng đến lạ thường.
Chậm rãi tiến đến chỗ Chu Đức Tấn, Lương Tú Trân ngồi xuống kế bên. Cô chạm nhẹ vào tay hắn, hỏi.
– Hôm nay anh sao vậy? Chuyện ở công ty khó giải quyết đến thế ạ?
Chu Đức Tấn quay sang bên cạnh khẽ lắc đầu.
– Không sao, tại anh thấy hơi mệt thôi. Em ăn cơm chưa?
– Em chưa. Em đợi anh về!
– Không phải anh nói em ăn trước rồi sao, đợi anh về làm gì. Mau vào ăn cơm đi, nếu không sẽ không tốt cho con đâu.
Lương Tú Trân gật đầu rồi kéo tay Chu Đức Tấn vào nhà bếp. Dù sao đã lỡ đợi, bây giờ Chu Đức Tấn đã về Lương Tú Trân cũng không muốn ăn cơm một mình.
Nhìn dáng người nhỏ bé trước mặt, Chu Đức Tấn khẽ mỉm cười. Ở công ty xảy ra biết bao nhiêu chuyện, sau cuộc họp cổ động kết quả không khả thi. Dự án mất trắng, số tiền lỗ vốn rất lớn. Nếu không nhanh chóng tìm ra nhà đầu tư thì trong vài ngày công ty sẽ phải giải thể. Nhưng, những mệt nhọc đó Chu Đức Tấn đều tạm gác lại bên ngoài. Về nhà vẫn thấy bóng dáng Lương Tú Trân, vẫn nghe tiếng cô bên tai nỗi áp lực cũng giảm đi được mấy phần.
Chu Đức Tấn vừa ngồi xuống ghế, bát cơm nóng hổi còn chưa động đũa thì tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên. Vội vàng kiểm tra thông báo, Chu Đức Tấn liền đặt đũa xuống rồi đứng dậy rời khỏi bữa cơm.
Nhìn dáng vẻ gấp gáp của Chu Đức Tấn, Lương Tú Trân liền giữ tay hắn lại.
– Còn chưa ăn cơm mà anh định đi đâu?
– Anh có chút việc cần giải quyết. Em ăn cơm trước đi không cần đợi anh. Nếu thấy anh không về thì cứ ngủ trước.
– Nhưng mà…
Lương Tú Trân còn chưa nói hết câu, Chu Đức Tấn đã quay người rời đi. Lương Tú Trân bước theo sau Chu Đức Tấn đến hiên nhà thì chỉ nghe thấy tiếng xe ô tô xa dần. Cô thở dài ngao ngán chẳng hiểu có chuyện gì mà Chu Đức Tấn lại hấp tấp đến vậy.
Quay trở về nhà bếp, nhìn bữa cơm dang dở Lương Tú Trân ngán ngẩm đến nỗi không muốn ăn. Nhưng rồi nghĩ đến con, cô đành bấm bụng ăn cho qua cơn đói.
Dọn dẹp lại mọi thứ xong xuôi ngót nghét cũng hơn 10 giờ.
Lương Tú Trân lên trên phòng nằm nghỉ. Ngồi trên giường, cô đã cố tìm được một việc nào đó để làm giết thời gian nhưng tâm trí cứ nghĩ mãi về Chu Đức Tấn. Chưa bao giờ cô thấy hắn khổ sở vì công ty đến vậy. Trước kia Chu Đức Tấn thậm chí còn bỏ mặc công ty mấy ngày để đi theo cô. Vậy mà bây giờ chưa ăn xong một bát cơm đã vội vàng đi. Có lẽ lần này công ty thực sự gặp vấn đề lớn.
Gần hai giờ sáng.
Chu Đức Tấn từ bên ngoài trở về, toàn thân mệt mỏi rã rời không còn chút sức lực nào. Hắn lê những bước chân nặng nề lên trên phòng.
Đẩy cửa bước vào trong, thấy Lương Tú Trân đang ngủ Chu Đức Tấn liền hạn chê đi lại gây ra tiếng động mạnh. Hắn chậm rãi nhẹ nhàng tiến đến ngồi xuống kế bên cô.
Mỗi lần ngủ, Lương Tú Trân hay có thói quen hất chăn sang một bên. Bây giờ nhiệt độ lạnh thế này, nếu không có người bên cạnh chỉnh lại chăn thì chắc cô cóng cả đêm mất.
Chu Đức Tấn ân cần kéo chăn lên ngang ngực cho Lương Tú Trân. Hắn nhìn cô chìm trong giấc ngủ say mà mỉm cười. Bàn tay to lớn lạnh lẽo đặt lên bụng Lương Tú Trân. Qua lớp chăn mỏng, Chu Đức Tấn có thể cảm nhận được đang có một sinh bé bé bỏng từng ngày hình thành trong bụng Lương Tú Trân. Đó chính là con hắn, là con của hắn và cô.
Chu Đức Tấn vuốt ve bụng Lương Tú Trân cái rồi thì thầm.
– Bé con, sau này phải để hai mẹ con chịu khổ rồi. Bố đã cố gắng hết sức nhưng không được. Bố xin lỗi!
Giọng Chu Đức Tấn nghẹn lại như thể ở cuống họng đang có thứ khiến hắn không thể tiếp tục nói ra.
Dự án của công ty cuối cùng đành phải bỏ dở vì không tìm được nguồn đầu tư mới. Bao nhiêu tiền bạc, công sức Chu Đức Tấn đổ dồn vào nó đều tan thành mây khói. Cả ngày hôm nay hắn đã liên lạc với nhiều người nhưng không ai chịu đầu tư. Chạy vạy ngoài đường tìm đối tác, thuyết phục người này rồi đến người kia cũng chẳng thu lại được gì. Khi nãy Từ Viễn gọi điện thông báo nhiều cổ đông đã thu hồi vốn hoặc đã bán cổ phần của mình cho người khác. Công ty của Chu Đức Tấn thực sự không thể cứu vãn nổi.
Đưa mắt nhìn căn phòng rộng lớn này một lượt, Chu Đức Tấn nén tiếng thở dài. Có lẽ vài ngày sau bên ngân hàng sẽ đến niêm phong lại tài sản vì hắn không đủ tiền giữ lại nhà. Cuộc sống sau này của hai mẹ con Lương Tú Trân sẽ vất vả hơn rất nhiều, ngay cả cuộc sống của hắn cũng vậy.
Sáng.
Những tia nắng đầu tiên chiếu vào căn phòng, một vài tia nắng rọi xuống nơi cô gối đầu.
Lương Tú Trân khẽ chau mày trở mình tỉnh giấc. Cô vịn tay xuống giường làm trụ, ngồi dậy nhìn sang bên cạnh thì không thấy bóng dáng Chu Đức Tấn. Đêm qua cô thức chờ hắn nhưng vì cơn buồn ngủ bất ngờ ập đến nên ngủ quên lúc nào không hay. Cơ thể cô cứ thế mà theo giấc ngủ một mạch đến sáng tới khi tỉnh dậy thì không thấy Chu Đức Tấn.
Lương Tú Trân tự hỏi không lẽ cả đêm hôm qua Chu Đức Tấn không về nhà?
Ngồi trên giường nghĩ ngợi một lúc lâu, Lương Tú Trân liền vào trong thay đồ rồi xuống dưới nhà. Đi ngang qua nhà bếp, Lương Tú Trân vô tình nhìn thấy bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn. Nhanh tay cầm tờ giấy nhỏ trên bàn, những dòng chữ nhỏ màu đen thu gọn trong tầm mắt cô.
“Em hâm nóng lại rồi ăn sẽ tốt hơn. Anh ra ngoài làm việc, tối về với em!”
Nhìn bát cháo thịt bằm được chuẩn bị tươm tất, Lương Tú Trân khe mỉm cười rồi mang cháo hâm lại.
Công ty gặp chuyện không may, Chu Đức Tấn phải liên tục làm việc. Lương Tú Trân hiểu rõ nên không làm khó hắn. Mặc dù cô vẫn muốn thử sự kiên nhẫn của hắn bằng vài việc nữa nhưng hiện tại không phải thời điểm thích hợp.
Dùng bữa sáng xong, Lương Tú Trân lên trên phòng tự tập những bài tập tốt cho người mang thai mà hôm trước cô học được trên mạng. Trong bài viết có nói mẹ bầu nên tập cùng với chồng nhưng chồng cô phải lo công chuyện bên ngoài. Lương Tú Trân đành một mình thực hiện vào động tác.
Bài tập vừa mới diễn ra được 5 phút, bên tai Lương Tú Trân truyền đến tiếng chuông cửa. Cô vội dùng hành động đang làm lại rồi xuống dưới nhà xem tình hình. Lương Tú Trân đoán chắc có lẽ là Chu Đức Tấn để quên tập tài liêu nào đó ở nhà nên mới về. Chứ giờ này còn ai đến tìm cô nữa?
Cánh cửa gỗ vừa mở, thu gọn trong tầm mắt Lương Tú Trân là hình ảnh của một người đàn ông đã ngoài 70 tuổi. Ông ta chống gậy, trên người mặt một bộ vest đen rất sang trọng. Nét mặt nghiêm nghị cùng ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào Lương Tú Trân. Giọng nói khàn đục đầy uy quyền vang lên.
– Cháu gái! Lâu rồi không gặp, cháu khoẻ không?
– Ông ngoại!
Lương Tú Trân vui mừng chạy đến ôm chầm lấy Đường Mạc Cửu – ông ngoại của cô.
Đường Mạc Cửu ôm cháu gái mình vào lòng. Đã lâu lắm rồi ông không được nhìn thấy Lương Tú Trân, trong lòng xúc động nên đã không thể kìm nén được nước mắt. Đường Mạc Cửu vỗ nhẹ vào lưng Lương Tú Trân mấy cái rồi nói.
– Cháu gái của ông lớn thật rồi này. Có mấy năm không gặp thôi mà suýt nữa ông đã không nhận ra cháu gái mình rồi.
– Vâng, mà thôi ông vào trong nhà đi. Hai ông cháu mình cùng nói chuyện.
Lương Tú Trân nhanh chóng dìu Đường Mạc Cửu vào trong nhà.
Để Đường Mạc Cửu ngồi xuống ghế sofa, Lương Tú Trân nhanh chóng lấy một cốc nước mời ông.
– Ông ơi, ông uống nước đi ạ!
– Được rồi, ông cảm ơn. Cháu gái ông dạo này gầy quá. Có mấy năm không gặp thôi mà thay đổi nhiều vậy.
– Tại… ai cũng phải thay đổi theo thời gian thôi mà ông.
Cũng đã hơn năm năm Lương Tú Trân không gặp lại Đường Mạc Cửu. Lương Tú Trân nhớ vào năm cô 18 tuổi, chúc mừng sinh nhật cô xong Đường Mạc Cửu phải sang bên Mỹ.
Sống cùng với ông ngoại từ nhỏ nên nghe tin Đường Mạc Cửu sang Mỹ, Lương Tú Trân đã khóc mấy ngày liền nhất quyết không cho ông đi. Nhưng đến cuối cùng Đường Mạc Cửu cũng rời đi.
Kể từ sau ngày hôm ấy, Lương Tú Trân không còn nghe tin tức về ông ngoại. Thậm chí bố mẹ cô cũng không nói về ông nữa. Sau khi ông đi được một năm thì biến cố xảy ra với Lương gia va cả việc cô phải ngồi tù oan. Lương Tú Trân cứ nghĩ ông ngoại sẽ trở về cứu mình nhưng hơn năm năm qua không thấy bóng dáng ông. Mãi đến bây giờ Đường Mạc Cửu mới xuất hiện.
Nghĩ về những chuyện đã xảy ra, Lương Tú Trân không kìm được mà bật khóc. Cô nắm lấy đôi bàn tay nhăn nheo của ông ngoại mà than trách.
– Suốt mấy năm qua ông đã đi đâu? Sao ông lại không liên lạc với cháu? Ông có biết cháu nhớ ông nhiều lắm không.
Đường Mạc Cửu biết bản thân có lỗi vì mấy năm qua đã không xuất hiện những lúc cháu gái yêu quý của ông cần. Nhưng căn bệnh quái ác kia đã kìm hãm ông, khiến ông phải ở bên Mỹ điều trị mấy năm trời.
Lúc chia tay Lương Tú Trân sang Mỹ, Đường Mạc Cửu đã giấu chuyện bản thân bị bệnh để cô không phải lo lắng. Năm đó nếu ông không nhất quyết ra nước ngoài thì bây giờ đã không còn cơ hội ngồi đây. Sợ Lương Tú Trân buồn đau nên ông đã cố ý căn dặn bố mẹ cô không nhắc đến ông để Lương Tú Trân dần quên đi nỗi nhớ.
Bây giờ mọi chuyện đã ổn thoả, bệnh tình của Đường Mạc Cửu tiến triển tốt hơn rất nhiều. Ông quay trở về để xem gia đình mình thế nào đồng thời muốn xem cháu gái ông sống có tốt hay không.
Đường Mạc Cửu đưa tay lên nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt lăn dài trên má Lương Tú Trân. Ông đặt tay lên tay cô an ủi.
– Ông biết khoảng thời gian qua cháu đã chịu khổ rất nhiều. Ông cũng biết ông đi mà không một lời từ biệt, không thông tin liên lạc khiến cháu lo lắng. Nhưng bây giờ ông ở đây rồi, ông sẽ không bỏ đi giống lần trước đâu.
– Ông ngoại!
Lương Tú Trân gọi một tiếng ông rồi bật khóc nức nở. Cô ôm chầm lấy ông ngoại, tựa đầu vào lồng ngực ông để cảm nhận được vòng tay yêu thương mà bấy lâu nay cô đã không tìm thấy.
Khi Lương Tú Trân còn nhỏ, ông ngoại luôn là người yêu thương chiều chuộng cô. Ông cũng là người luôn luôn bảo vệ cô. Ngày ông sang nước ngoài cũng là ngày mà Lương Tú Trân cảm nhận được sự mất mát là thế nào.
Hơn năm năm trôi qua không một thông tin liên lạc, không tin tức. Lương Tú Trân cứ nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại được ông ngoại. Thật không ngờ hiện giờ ông ngoại đã ngồi trước mặt cô, cô còn đang trong vòng tay của ông ngoại.
Buông tay khỏi người Đường Mạc Cửu, Lương Tú Trân sụt sịt vài tiếng rồi đưa tay lau nước mắt còn đọng lên trên khoé mắt.
Đường Mạc Cửu nhìn cháu gái mình rồi chẹp miệng một cái.
– Con bé này, bao nhiêu năm vẫn vậy. Không bỏ được thói hay khóc nhè.
– Tại cháu xúc động quá thôi mà, lâu lắm rồi cháu mới được gặp ông nên mới vậy. Lần này ông về nước làm gì ạ? Ông có định đi như lần trước nữa không?
– Lần này ông về nước là ở đây luôn. Với lại mục đích ông về nước là muốn cháu ly hôn với Chu Đức Tấn.
Lương Tú Trân sững sờ khi nghe những lời Đường Mạc Cửu nói. Cô như không tin vào điều bản thân đang chứng kiến. Ông ngoại mới về nước mà đã biết chuyện cô và Chu Đức Tấn kết hôn. Hơn nữa còn muốn cô ly hôn với hắn. Lương Tú Trân vừa mới thoát khỏi sự cưỡng ép từ phía Lưu Tưởng Vân bây giờ lại đến ông ngoại.
Tại sao cuộc hôn nhân của hai người lại có nhiều người phản đối đến vậy?
Lương Tú Trân cố gắng giữ bình tĩnh. Cô hít một hơi thật sâu hỏi rõ ràng mọi chuyện.
– Ông ngoại, ông biết chuyện của con với Đức Tấn rồi sao?
– Không những biết mà ông còn rất rõ trong năm năm ông không ở đây thằng đó còn làm gì gia đình chúng ta.
– Không… không phải như ông nghĩ đâu. Mấy chuyện đó Đức Tấn thực sự không muốn làm, anh ấy chỉ là…
– Chỉ là bị mẹ ruột bắt buộc thôi đúng không? Ông biết nhưng ông không thể chấp nhận một thằng cháu rể như nó được.
Sau khi hồi phục sức khoẻ, việc đầu tiên Đường Mạc Cửu làm là điều tra xem năm năm qua gia đình ông sống như thế nào. Thật không ngờ trong khoảng thời gian ông bên Mỹ lại xảy ra nhiều chuyện đến vậy.
Đường Mạc Cửu đã điều tra rất kỹ lưỡng. Ông hiểu tượng tận mọi thứ nhưng ông vẫn không thể chấp nhận Chu Đức Tấn làm cháu rể.
Sự ngăn cấm của Đường Mạc Cửu khiến Lương Tú Trân càng thêm khó hiểu. Dù sao bây giờ cô cũng đang mang thai con của Chu Đức Tấn, cô không thể để con mình không có bố. Lương Tú Trân nắm chặt tay ông ngoại cố gắng bênh vực Chu Đức Tấn.
– Ông ngoại, nếu ông đã biết mọi chuyện thì ông phải biết Đức Tấn không phải người như ông nghĩ. Anh ấy không cố tình hại gia đình mình đâu ông. Ông đừng bắt cháu ly hôn!
– Tú Trân, thằng đó cho cháu ăn bùa mê thuốc lú gì mà cháu bênh nó thế hả?
– Đức Tấn không làm gì cả, với lại cháu đang mang thai con của anh ấy. Chẳng lẽ ông muốn chắt mình sinh ra không có bố sao ạ?
Đường Mạc Cửu nhìn xuống bụng Lương Tú Trân chần chừ hồi lâu. Ông suy nghĩ về những điều mà Lương Tú Trân vừa nói. Tất nhiên trước khi đưa ra quyết định ông đã phải nghĩ đến chắt của mình. Thế nhưng quyết định là quyết định, Đường Mạc Cửu kiên quyết sẽ không thay đổi.
Ông lắc đầu đáp.
– Ông không thể tin tưởng vào giao hai mẹ con cháu cho một kẻ nghèo khó không có khả năng nuôi hai mẹ con được.