– Em lo sức khoẻ chưa bình phục hay không muốn rời xa anh Quân của em?
Thái độ khinh thường, giọng nói đầy mỉa mai của Chu Đức Tấn khiến Lương Tú Trân khó chịu. Trước khi rời khỏi đây, cô cứ nghĩ mọi hiểu lầm đã được giải quyết ổn thoả? Những điều cần nói, cần thanh minh Lương Tú Trân cũng đã làm. Chẳng lẽ từng đó vẫn chưa đủ để Chu Đức Tấn tin cô?
Người mình yêu không tin tưởng là một thứ cảm giác vô cùng bực bội, trong lòng dĩ nhiên cảm thấy tổn thương. Lương Tú Trân nhìn thẳng vào mắt Chu Đức Tấn, giọng nói có chút nghẹn ngào.
– Tấn, anh không tin em sao? Em đã nói em với anh Quân không có quan hệ rồi mà. Tin tưởng em khó đến thế à?
Chu Đức Tấn quay mặt sang nơi khác, né tránh ánh nhìn đầy phẫn uất của Lương Tú Trân. Hắn im lặng trong lòng tự biết xem lại những chuyện đã làm. Mấy lời khi nãy chỉ là vô tình nói ra, không phải cố ý. Chu Đức Tấn vẫn chưa hoàn toàn hết giận chuyện có một người đàn ông lạ đột nhiên xuất hiện rồi nói muốn cưới Lương Tú Trân.
Dương Hoàng Quân là người xuất hiện trong suốt khoảng thời gian thơ ấu của Lương Tú Trân, còn Chu Đức Tấn chỉ mới bên cạnh Lương Tú Trân ít lâu. So về tình cảm làm sao có thể sánh bằng Dương Hoàng Quân. Chu Đức Tấn lo sợ Lương Tú Trân vẫn nhớ đến những năm tháng xưa, sợ cô đã từng có một loại tình cảm đặc biệt dành cho Dương Hoàng Quân nên mới đa nghi như vậy. Mọi thứ đều xuất phát từ nỗi lo đánh mất cô của hắn.
Sự im lặng của Chu Đức Tấn vô tình làm Lương Tú Trân tổn tương. Trong tình yêu, ai chẳng phải ghen đôi lần ngay cả cô cũng vậy thôi. Lần trước Lương Tú Trân hiểu lầm ghen với Chu Di Linh rồi làm loạn lên nhưng rồi mọi chuyện vẫn êm đềm. Bởi lẽ Lương Tú Trân vẫn luôn có một niềm tin nhất định đối với Chu Đức Tấn. Còn hắn thì hoàn toàn ngược lại, đến người hắn yêu hắn còn không tin tưởng vậy thì chẳng có cách nào để giải quyết.
Không khí căng thẳng bao trùm lấy căn phòng. Hai người mỗi người một nơi, không ai lên tiếng trước cũng không ai mở lời bắt chuyện.
Chu Đức Tấn đưa mắt nhìn về phía Lương Tú Trân, hắn thấy cô đang khóc. Đôi môi hồng mím chặt vào nhau như đang kìm nén để không phát ra âm thanh. Chu Đức Tấn biết lần này hắn sai rồi, hắn đã nói ra những lời làm tổn thương Lương Tú Trân. Chu Đức Tấn cúi gằm mặt xuống suy nghĩ hồi lâu rồi chậm rãi tiến đến chỗ Lương Tú Trân. Hắn ngồi xuống bên cạnh, ân cần lau nước mắt cho cô. Giọng nói trầm ấm, dịu dàng như rót mật vào tai.
– Tôi xin lỗi, đáng lẽ ra tôi không nên nói những lời như vậy. Em đừng khóc, muốn đánh muốn chửi thì cứ làm. Tôi tuyệt đối sẽ không phản kháng!
Lương Tú Trân quay đầu lại đối diện với Chu Đức Tấn. Nước mắt rơi xuống ướt đẫm hàng mi cong làm gương mặt xinh đẹp mếu máo nhiều. Cô đánh mạnh vào người Chu Đức Tấn một cái đầy phẫn uất.
– Em đã giải thích như vậy rồi sao anh vẫn không tin em? Chu Đức Tấn! Trong mắt anh, em là loại người gì hả?
Bàn tay yếu ớt của Lương Tú Trân liên tục đánh vào người Chu Đức Tấn, tuy không quá đau nhưng đủ để cô bộc phát cơn tức giận ra bên ngoài. Chu Đức Tấn cứ mặc Lương Tú Trân đánh mình cho đến khi cô dừng lại liền ôm lấy cô vào lòng. Hắn hôn lên tóc cô, nhẹ nhàng vê vuốt tấm lưng thon an ủi.
– Tất cả đều là lỗi tại tôi, do tôi không tin tưởng em. Đừng giận tôi nữa được không?
Lương Tú Trân đánh vào sau lưng Chu Đức Tấn một cái, sụt sịt vài câu rồi gật đầu chứ không nói.
Được tha thứ, Chu Đức Tấn mỉm cười mừng rỡ. Hắn còn nghĩ Lương Tú Trân sẽ giận hắn rất lâu vì chuyện của Dương Hoàng Quân nhưng không ngờ mọi thứ lại đơn giản như vậy. Chu Đức Tấn vuốt ve mái tóc dài rồi vẹn lọn tóc của Lương Tú Trân sang một bên. Hắn cúi đầu hôn lên đôi môi hồng mềm mại kia.
Mỗi lần chạm vào người Lương Tú Trân, Chu Đức Tấn không thể dừng lại. Giống như thể có một thứ ma lực nào đó ở Lương Tú Trân khiến Chu Đức Tấn muốn dây dưa mãi không rời.
Nụ hôn kéo dài đến nỗi hô hấp trở nên khó khăn. Khoang miệng ẩm ướt của Lương Tú Trân bị chiếc lưỡi nhỏ càn quét đến mỏi mệt. Lương Tú Trân đánh vào ngực Chu Đức Tấn ra hiệu dừng lại. Hắn biết cô không thể thở được nếu tiếp tục nên mới buông tay.
Rời khỏi tay Chu Đức Tấn, Lương Tú Trân ho lên vài cái rồi tham lam hít thở phần không khí vừa bị lấy mất. Chu Đức Tấn bật cười xoa đầu cô căn dặn.
– Được rồi để tôi thu xếp đồ đạc sau đó đưa em về nhà.
– Vâng.
Chu Đức Tấn đứng dậy bắt đầu thu dọn đồ đạc cá nhân của Lương Tú Trân vào một túi. Những thứ liên quan đến cô đều được hắn sắp xếp một cách cẩn thận. Lương Tú Trân ngồi trên giường bệnh lặng lẽ quan sát từng hành động của Chu Đức Tấn.
Khoé môi cô khẽ cong lên nở một nụ cười đầy hạnh phúc. Chu Đức Tấn thực ra chỉ vì ghen quá mức nên mới tức giận, không kiểm soát được bản thân còn những chuyện khác thì rất giỏi. Lương Tú Trân nghĩ bản thân có được một người chồng như Chu Đức Tấn đã là may mắn nên chẳng đòi hỏi gì thêm.
Sáng hôm sau.
Đúng như những lời Chu Đức Tấn căn dặn, hắn đến bệnh viện đúng giờ đón Lương Tú Trân trở về nhà. Đồ đạc đã được dọn dẹp sẵn từ hôm qua nên không mất nhiều thời gian chuẩn bị.
Vì chân Lương Tú Trân vẫn chưa đi lại được nên Chu Đức Tấn đi phía sau đẩy xe lăn giúp cô. Lúc đi ngang qua phòng bệnh của Dương Hoàng Quân, Lương Tú Trân thấy anh ta cũng đang thu dọn đồ đạc trùng hợp thay khi hai người xuất viện chung một ngày. Lần trước nói chuyện, cô vẫn chưa kịp xin số điện thoại cũng như thông tin liên lạc. Bây giờ Dương Hoàng Quân xuất viện sau này sẽ khó mà gặp mặt nhau.
Lương Tú Trân hiểu rõ bản thân không có tình cảm với Dương Hoàng Quân. Cô muốn giữ liên lạc vì muốn xin lỗi chuyện hôm trước. Hơn nữa hiện tại cô chỉ có Dương Hoàng Quân là bạn, đã là bạn bè thì giữ liên lạc với nhau đâu phải chuyện sai trái.
Đi được một đoạn đường khá xa, phòng bệnh của Dương Hoàng Quân ở lại phía sau. Lương Tú Trân nén tiếng thở dài rồi thôi không nhìn nữa.
Ra khỏi bệnh viện, Chu Đức Tấn bế Lương Tú Trân lên xe. Hắn để cô ngồi ghế lái phụ, sau khi thắt dây an toàn liền nhấn chân ga rời đi. Suốt quãng đường dài, hai người ít nói chuyện với nhau. Lương Tú Trân thường dành khoảnh thời gian này để ngắm nhìn những thứ bên ngoài kia, vu vơ nghĩ chuyện trong đầu.
Kết thúc một chuyến đi kéo dài gần một tiếng. Căn biệt thự Chu Đức Tấn đưa Lương Tú Trân đến là một nơi cách trung tâm thành phố khá xa. Ở đây yên bình, ít xe cộ qua lại xung quanh có nhiều phong cách đẹp phù hợp để nghỉ dưỡng. Chu Đức Tấn xuống xe trước mang đồ đạc vào tròn sắp xếp xong xuôi mới ra ngoài đón Lương Tú Trân.
Bước vào bên trong, Lương Tú Trân vô cùng ngạc nhiên vì cách trang trí thiết kế của căn nhà. Nó không mang nét cổ điển thời Pháp mà hiện đại hơn rất nhiều. Đặc biệt trong nhà còn có thang máy để tiện đường cho Lương Tú Trân lên lầu dễ dàng mỗi khi không có Chu Đức Tấn bên cạnh.
Lương Tú Trân quay sang kéo nhẹ tay áo Chu Đức Tấn hỏi nhỏ.
– Chúng ta sẽ ở đây sao?
Chu Đức Tấn bật cười vì câu hỏi ngây ngô cùng gương mặt đầy sự ngạc nhiên của Lương Tú Trân. Hắn gật đầu đáp.
– Chúng ta sẽ ở đây! Sao vậy? Em không thích à?
– Không phải, tại nó to quá thôi.
– Được rồi anh đưa em lên lầu.
Lương Tú Trân gật đầu ngoan ngoãn nằm im trong vòng tay Chu Đức Tấn để hắn bế cô lên lầu.
Căn phòng lớn nhất trên tầng chính là phòng ngủ của hai người. Bước vào bên trong, Lương Tú Trân cảm tưởng bản thân như đang lạc vào một thế giới khác. Căn phòng này lớn hơn rất nhiều lần so với căn phòng trước kia cô ở đặc biệt là cách sắp xếp vô cùng thuận mắt.
Chu Đức Tấn để Lương Tú Trân ngồi xuống giường. Hắn cẩn thận kiểm tra vết thương trên chân cho Lương Tú Trân. Bác sĩ nói chỉ cần đợi thêm vài tháng sẽ có thể tháo bột và đi lại bình thường như trước. Trong khoảng thời gian đó, có lẽ Lương Tú Trân sẽ bất tiện trong lúc đi lại.
Lương Tú Trân đưa mắt nhìn xung quanh phòng một lượt nhưng vẫn không tìm thấy túi đồ đựng quần áo của mình. Nhớ lại lúc nãy Chu Đức Tấn là người giúp cô cất đồ. Lương Tú Trân kéo nhẹ tay áo Chu Đức Tấn vài cái ra hiện.
– Quần áo của em, anh để đâu hết rồi?
– Tôi cất trong tủ. Em muốn lấy gì sao để tôi lấy cho.
– Anh lấy giúp em một bộ quần áo, em muốn đi tắm.
Mấy ngày qua ở trong bệnh viện, Lương Tú Trân cảm thấy không được thoái mái còn chưa kể cô lạ nước bệnh viện nên không chăm sóc bản thân kỹ lưỡng. Chuyện đầu tiên Lương Tú Trân muốn làm sau khi trở về là gội rửa hết mùi thuốc sát trùng trên người đi.
Chu Đức Tấn lấy trong tủ một chiếc váy hai dây ngắn đến ngang đùi được làm bằng vải satin mỏng. Hắn tiến đến chỗ giường đưa cho cô, nói.
– Của em đây!
Nhìn chiếc váy hở hang trên tay, Lương Tú Trân tròn xoe mắt ngạc nhiên.
– Đây đâu phải quần áo của em! Sao anh lại đưa cho em thứ đồ này? Mà sao trong nhà anh lại có quần áo phụ nữ vậy hả?
– Mấy thứ này là tôi chuẩn bị cho em đấy. Mấy bộ quần áo kia của em đã cũ hết rồi nên thay cái mới thôi. Trong tủ có rất nhiều đủ thoải mái cho em lựa chọn.
– Nhưng anh đâu có biết em mặc size gì mà mua. Sao anh không nói với em? Lỡ mua nhầm sẽ rất tốn kém!
– Trên người em có chỗ nào tôi chưa nhìn qua? Hơn nữa tôi còn biết rất rõ số đo ba vòng của em đấy. Muốn tôi đọc thử cho nghe không?
Lương Tú Trân ngại ngùng vội vàng lấy tay bịt miệng Chu Đức Tấn lại. Hai má cô đỏ rực tưởng chừng như trái cà chua chín. Lương Tú Trân ngượng ngùng chẳng biết giấu mặt vào đâu đã vậy còn bị Chu Đức Tấn châm chọc đến cáu giận.
– Chuyện đáng xấu hổ như vậy mà anh vẫn nói ra được à?
– Có gì đâu mà xấu hổ? Vợ tôi thì tôi hiểu rõ thôi. Em phải thấy vui vì tôi hiểu em như vậy chứ.
Hiểu gì thì hiểu nhưng chuyện hiểu những thứ này, Lương Tú Trân thấy không cần thiết.
Nhìn bộ váy ngắn cũn cỡn trên tay, Lương Tú Trân ngập ngừng không dám đi tắm. Còn chưa kẻ loại vải này rất mỏng, nếu không cẩn thận sẽ bị hở nhiều chỗ. Lương Tú Trân không hiểu Chu Đức Tấn nghĩ gì trong đầu mà lại mua cho cô bộ đồ này.
Suy đi tĩnh lại, Lương Tú Trân không thể mặc nó vào người. Cô ngẩng đầu lên nhìn Chu Đức Tấn chớp mắt vài cái ra hiệu như thể đang nài nỉ.
– Anh còn bộ quần áo nào khác không? Em… không muốn mặc cái này.
– Sao vậy? Tôi thấy nó hợp với em mà. Ngoài trời đang rất nóng, mặc thế này sẽ thoải mái hơn nhiều.
– Nhưng nó hở quá! Em không thích!
– Dù sao cũng là mặc cho tôi xem, em ngại cái gì?
Từ miệng Chu Đức Tấn toàn nói ra những lời không đứng đắn. Lương Tú Trân đoán chắc cả tủ đồ mà Chu Đức Tấn mua cho cô sẽ chẳng có bộ quần áo nào đàng hoàng. Nhìn mặt hắn gian xảo như vậy, cô đồng ý về đây ở cùng hắn không khác nào tự mình chui vào bẫy.
Nén tiếng thở dài vào bên trong, Lương Tú Trân chỉ biết trách bản thân đã quá vội vàng mà tin lời Chu Đức Tấn. Dù sao bây giờ cô cũng đang ở cùng nhà với anh, có muốn chạy cũng không thể. Nếu trách thì cũng trách Chu Đức Tấn quá nham hiểm nghĩ ra nhiều thứ không đứng đắn trong đầu mà Lương Tú Trân lại ngây ngô không đề phòng.
Vịn tay xuống giường làm trụ, Lương Tú Trân chậm rãi đứng dậy định tự mình vào nhà tắm thì bất ngờ một bàn tay to lớn đỡ lấy người cô. Rất nhanh chóng Lương Tú Trân bị bế lên trên cao, lúc quay người lại nhìn thì thấy bản thân đã nằm gọn trên tay Chu Đức Tấn.
Lương Tú Trân hoảng hốt hỏi.
– Anh đang làm gì vậy hả? Bỏ em xuống mau.
– Chân em đang bị thương đi lại rất khó khăn. Không bằng tôi giúp em một tay, để em một mình trong kia với cái chân bị bó bột này tôi sợ em không biết cách xử lý.
– Giúp… giúp sao? Anh định giúp em bằng cách nào?
– Tôi tắm cùng em!