– Nằm xích xuống, dạng cái chân rộng ra xem nào.
– …
– Đã bảo dạng rộng ra, không nghe thấy à? Có mỗi cái việc dạng ra thôi cũng không làm được thì sau này định nằm ngửa cho người ta chơi kiểu gì? Phố Hoàng Thành này thừa tiền nuôi báo cô mấy con đ.ĩ ăn không ngồi rồi đấy hả?
Lần nào đến kỳ kiểm tra cũng vậy, tôi nằm trên chiếc giường inox cứng ngắc, cố dạng chân rộng ra hết mức rồi mà con mụ y tá kia vẫn không hài lòng, mồm miệng quát tháo om sòm, tay thì hậm hực banh chân tôi ra, còn cố tình véo mấy cái vào đùi non khiến tôi đau đến trào nước mắt.
Mỗi tội trong phòng còn có ông chủ và mấy tên bảo kê đang nhìn chằm chằm, tôi mà khóc kiểu gì cũng bị ăn vài cái bạt tai nữa nên đau mấy cũng đành cố nhịn lại.
Chịu đựng gần 3 phút, cuối cùng mụ y tá cũng vỗ tôi “đét” một phát:
– Được rồi, màng trinh vẫn còn nguyên. Chưa bị thằng nào chơi.
Ông chủ nghe xong vẫn có vẻ không hài lòng:
– Xem kỹ chưa? Còn trinh thì bán mới được giá, không còn mà vẫn giao cho khách thì người ta đào mả tổ cả tao lẫn cái phố Hoàng Thành này lên đấy.
– Em xem kỹ rồi mà, đây này, anh nhìn xem, màng trinh vẫn còn y nguyên đây gì. Con ranh này cũng giữ gìn kinh phết đấy, thời đại này gái chưa đến 15 đã mất trinh, con này 24 rồi mà vẫn còn tem thì là của hiếm rồi đấy.
Ánh mắt của ông ta dán chặt lên cơ thể trần truồng của tôi, không thèm che giấu d.ụ.c vọng trắng trợn:
– Mẹ, nếu không phải nó còn tem thì tao đã chơi c.hế.t nó rồi. Đẹp thế này không được chơi đầu tiên đúng là phí của giời.
Con mụ y tá đẩy đẩy gọng kính, đứng dậy ném găng tay vào thùng rác rồi đi lại gần ông ta:
– Gớm, anh thích thì đợi đến khi bán tr.inh nó xong, thích chơi thế nào thì chơi. Bây giờ nhiều đại gia muốn tìm gái còn tem giải đen lắm, bán được cả đống tiền như thế tội gì cứ ôm rịt lấy. Sướng cũng có thành tiền được đâu.
– Thì ai chả biết, thế mày nghĩ tao không phải là đàn ông à? Thấy gái ngon đứa nào chả muốn đóng vài phát.
– Đúng là đàn ông các anh ai cũng như nhau, chỉ cần sướng cái là mờ mắt luôn. Nhưng mà em bảo này, muốn kiếm tiền thì anh phải biết kiềm chế chứ. Muốn giải quyết thì có thể tìm người khác cơ mà.
– Người khác là người khác nào?
– Thì ở đâu chẳng có, ông chủ như anh chỉ cần ngoắc tay một cái là có ngay thôi mà.
Lão ta nghe được giọng điệu ỡm ờ của con mụ y tá thì nhanh chóng hiểu ý, lập tức tóm lấy mụ ta rồi đẩy vào chiếc giường inox tôi vừa nằm, một tay vén váy mụ ta, tay còn lại thẳng thừng kéo khóa quần xuống:
– Mẹ, đã mất công cứng rồi thì chơi luôn vậy. Nào, đến lượt mày dạng cái chân ra, thế, đúng rồi, vểnh cái mông lên cao tý nữa xem nào.
– Từ từ nào, gì mà vội thế, đang có người mà. Từ từ.
– Từ từ cái gì, sắp bắn mẹ ra rồi đây này, rên to lên đi con đ.ĩ, để tao cho mày sướng.
Phố Hoàng Thành này là vậy, bẩn thỉu và trần trụi đến mức khiến người ta ghê tởm, nhưng vì chứng kiến quá nhiều nên đã tâm hồn đã chai sạn từ lâu, tôi không quá ngạc nhiên, chỉ nhanh chóng mặc lại quần áo rồi tự giác đi ra ngoài.
Chị Hoa đang quanh quẩn ngoài hành lang, thấy bóng tôi đi ra mới vội vàng chạy lại:
– Sao rồi? Có làm sao không?
– Không làm sao đâu mà. Tháng nào cũng phải kiểm tra, có gì đâu mà lần nào bà cũng bỏ công bỏ việc chạy đến đây. Lỡ có khách thì sao?
– Có khách thì kệ mẹ khách chứ, tao sợ mấy thằng thú tính trong kia nó nổi cơn rồi c.ư.ỡ.ng bức mày nên đến canh chừng.
Chị Hoa cũng là gái ở nơi này, tuy mồm miệng chua ngoa đanh đá nhưng tốt bụng cực kỳ, không những luôn che chở tôi, thậm chí còn sẵn sàng đánh nhau với mấy con ả hạng A ở phố Hoàng Thành để bảo vệ tôi. Chị ấy nói thứ giá trị nhất với tôi bây giờ chỉ là tấm màng mỏng manh kia thôi, đằng nào cũng mất nhưng phải mất cho xứng, không thể để mấy gã kia chơi miễn phí được, thế nên lần nào cũng đến tận đây canh chừng.
Tôi không muốn liên lụy đến chị Hoa nên lần nào cũng lẩm bẩm càu nhàu:
– Ông chủ mà bà cũng dám canh chừng, bà không muốn sống nữa à? Có làm sao thì bà cứ để mình em chịu thôi, bà đừng có dây vào không đến lúc lại nhừ đòn bây giờ.
– Xì, tao ngu gì mà ra mặt ngăn cản. Nếu lỡ lão Thiết mà muốn động vào mày thì tao sẽ vọt vào phân tích nặng nhẹ cho ông ấy biết, bảo gái còn tem như mày bán được ối tiền, đừng vì sướng con c.u mà mù con mắt, làm thiệt hại đến việc kinh doanh của phố Hoàng Thành.
– Chị biết mụ y tá cũng nói thế, kết quả là sao không?
Vừa nói dứt lời thì những âm thanh ú ớ rên rỉ từ bên trong phòng kiểm tra vọng ra, bà Hoa nghe xong thì mặt mày ngay lập tức cứng ngắc, khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt xuống đất:
– Mẹ nó, tao biết ngay là con đ.ĩ Oanh đò đưa với lão Thiết từ lâu rồi mà, chỉ chờ có dịp là nhảy luôn. Bảo sao lần nào kiểm tra nó cũng hậm hực với mày thế, chắc thấy lão Thiết khen mày nên khó chịu đây mà.
Tôi ôm bụng cười ha ha:
– Đấy, bà mà thử nói thế xem giờ người bị nhảy có phải là bà không. Từ nay chừa nhé, lão ấy vẫn tiếc tiền lắm nên thà chơi mụ Oanh còn hơn động vào em, bà đừng có lo mất công.
Chị Hoa hừ lạnh một tiếng, kéo tay đi nhanh để khỏi phải nghe mấy âm thanh bẩn thỉu kia:
– Mày mà ghê gớm như người ta thì tao mất công lo cho mày làm gì? Bây giờ cái giá trị nhất với mày là còn tem, có tem thì mới câu đại gia được, để cho mấy thằng khốn nạn kia chơi miễn phí thì sau cũng chỉ làm gái hạng bét như chị thôi, lúc đó thì bị coi như con c.h.ó cũng vẫn phải cười để cho nó có hứng chơi mình đấy em ạ.
Nghe chị Hoa nói vậy, tôi mới nhìn xuống bàn tay đang nắm tay tôi của chị ấy. Trên đó có rất nhiều dấu vết bầm tím, đủ hình dạng và kích thước khác nhau. Có cái do dùng roi đánh nên lằn như con rắn, có cái do bị véo nên bầm thành từng mảng, vết này chưa kịp lành thì đã có thêm vết khác đè lên, cứ thế nối tiếp nhau, thành ra chưa bao giờ tôi thấy da thịt chị Hoa lành lặn cả.
Ở nơi này, thân phận phụ nữ còn thấp hèn hơn cả một con c.h.ó, tôi hiểu được những điều chị Hoa nói, nhưng lại không biết phải đáp ra sao, cuối cùng chỉ có thể thở dài:
– Chị Hoa, bao giờ thì chị định bỏ nghề?
– Ai mà biết. Tiền kiếm chưa đủ, còn mấy đứa em nheo nhóc ở quê, bỏ nghề bây giờ thì lấy đâu ra tiền nuôi mấy cái tàu há mồm. Có làm sao cũng vẫn phải cắn răng mà làm thôi.
Nói đến đây, chị Hoa mới quay đầu nhìn tôi:
– Nhưng mà chị không được như mày, chị mà đẹp như mày thì đã kiếm lấy một ông đại gia cặp để moi tiền cho sướng đời rồi. Chẳng tội gì phải ở đây nhìn mặt người khác mà sống cả. Mày đấy, nhan sắc này cũng chẳng được mấy năm nữa đâu, không tranh thủ mà ‘cày cuốc’ đi, vài năm nữa già rồi có mà ma nó thèm. Ít nhất cũng phải kiếm ít vốn liếng phòng thân, mai sau bỏ nghề còn có cơ hội tìm việc tử tế để hoàn lương chứ.
Tôi thấy chị Hoa nói cũng phải, làm cái nghề này chỉ có vài năm thanh xuân, không tranh thủ kiếm nhiều tiền một chút, sau này nhan sắc tàn phai cũng chẳng còn đáng giá được bao nhiêu nữa. Mỗi tội việc tôi bán trinh cho ai không đến lượt tôi quyết định, cho nên chỉ có thể gượng cười đáp:
– Vâng, em biết rồi mà. Chắc đợi đến khi ông Thiết kiếm được mối ngon thì sẽ bán em ngay, từ giờ đến lúc đó chị nhớ dạy em mấy ngón nghề ngon ngon để em còn câu đại gia nhé.
– Gì chứ ngón nghề thì chị đây kinh nghiệm đầy mình, mày tìm đúng người rồi đấy. Chị mày sẽ dạy mày đủ các tư thế để đại gia ch.ế.t mê ch.ế.t mệt mày.
Tôi bật cười:
– Chị Hoa number one!
– Number one cái con khỉ. Nãy chị nghe nói sắp có đoàn khách đến đấy, còn đặt trước hai phòng VIP nữa, chắc cũng là loại lắm tiền. Mày ở đây mất thời gian quá, nhanh ra còn hốt khách kiếm tiền.
– Giờ ra có khi mấy đứa kia đã xếp hàng chờ sẵn rồi ấy chứ, đâu đến lượt mình nữa, chị vội làm gì, đi từ từ thôi, ngã bây giờ.
– Xếp hàng thì kệ bà chúng nó chứ. Mày mới là ngôi sao sáng chói nhất ở đây, mấy con đ.ĩ đó làm sao có cửa so với mày. Nhanh cái chân lên, mày phải ra cho người ta biết thế nào là mỹ nhân đích thực của phố Hoàng Thành.
Mặc dù nghe nhiều rồi nhưng lần nào cũng vậy, mỗi khi chị Hoa tâng bốc tôi đến tận mây xanh như thế, tôi cũng không nhịn được bật cười thật tươi.
Mà đúng thật, ra đến ngoài sảnh thì đám gái hạng A của phố Hoàng Thành đã đứng dày đặc chờ khách, cô nào cô nấy đều ăn mặc hở hang, mặt trát phấn dày cộp, người nồng nặc mùi nước hoa rẻ tiền. Bọn họ thấy khách đến thì vội vàng ùa ra quấn lấy mời chào, nhưng cuối cùng khách vẫn chỉ vào một đứa đứng cách đó rất xa, lại chỉ đánh mỗi một chút son lên mặt là tôi.
Mấy con ả hạng A thấy tôi được chọn thì trừng mắt lườm nguýt, có con còn nhổ thẳng một bãi nước bọt xuống đất, lẩm bẩm rủa:
– Mẹ, đúng là con đ.ĩ chỉ giỏi giả vờ thanh cao.
Bà Hoa nghe thế thì nhảy dựng lên, chỉ mặt từng con chửi:
– Chúng mày có giỏi thì chúng mày thanh cao được như nó đi, cái loại mới 17, 18 tuổi đã mất trinh thì làm đ.é.o gì có cửa so với nó mà chửi nó đ.ĩ. Có mà chúng mày đ.ĩ ấy.
– Thì bà cũng có khác đ.é.o gì bọn tôi, cùng là ph.ò như nhau cả thôi, đừng có chó chê mèo lắm lông.
– Ít ra thì tao không so được với con Giang nhưng tao không cắn sau lưng nó giống như chúng mày nhé. Cái loại chúng mày không bằng được người ta thì ngậm mồm vào, muốn có khách tự đi mà kiếm, sủa sau lưng nó cũng không tranh được khách của nó đâu.
– Ôi bà chị ơi, con Giang nó cho bà ăn bùa mê thuốc lú hay là nó hứa bán trinh xong nó chia tiền cho bà mà bà bảo vệ nó kinh thế, đúng là bám như ch.ó quấn lấy chủ, ai động vào là sẵn sàng cắn luôn.
– Nó có cho tao hay không liên quan c.h.ó gì đến mày, sao hả? Thích chõ mõm vào chuyện người khác không?
Mấy con kia đang định chửi tiếp thì bảo kê chạy ra, trợn mắt quát:
– Mấy con ra.n.h có câ.m hết đi không? Chúng mày không làm việc mà thích đứng đây cãi nhau à? Ngậm hết mồm rồi cút vào làm việc không tao vả vỡ hết alo từng đứa bây giờ. Cút vào.
Âm thanh xôn xao ngay lập tức im bặt, mấy con ả hạng A không dám cãi bảo kê, sợ bị đánh nên đành phụng phịu về chỗ ngồi. Bà Hoa thì vẫn cố ngước lên nhìn tôi, lúc này tôi cũng quay đầu lại, thấy bà ấy đang mấp máy nói câu gì đó, tôi ở xa không nghe rõ nhưng có thể đọc được khẩu hình mang máng là:
– Cố moi nhiều tiền vào. Nhớ giữ lấy thân đấy.
Tôi gật gật đầu, tỏ ý biết rồi, sau đó mới cùng khách đi vào phòng.
Được cái tôi biết hát, lại múa rất đẹp, với cả quan trọng nhất là ông chủ và chị Hoa lúc nào cũng quảng cáo tôi là ngôi sao sáng chói nhất ở phố Hoàng Thành nên khách rất thích tôi, dù không phục vụ đến Z nhưng bọn họ vẫn rất tranh nhau chọn tôi. Thậm chí có người còn sẵn sàng bỏ ra một số tiền không nhỏ chỉ để ngủ với tôi một đêm. Nhưng mức giá đưa ra vẫn chưa hài lòng ông chủ nên tôi vẫn tạm thời chưa bị bán.
Cái danh “người đẹp không mua nổi ở phố Hoàng Thành” cũng vì thế mà được truyền tai nhau đồn xa, khách tò mò tìm đến chỉ để nhìn thấy mặt tôi, yêu cầu tôi tiếp rượu dần dần cũng nhiều lên, công việc làm ăn của phố Hoàng Thành cũng theo đó mà ngày một phát đạt. Nhưng dù đông khách là thế mà tôi vẫn không dư dả được bao nhiêu tiền.
Một phần vì tiền kiếm được phải cắt phế lại cho nhà hàng, một phần trích ra để trả khoản nợ mà ông chủ đã từng thanh toán thay tôi, và phần còn lại quan trọng hơn chính là gửi về nuôi mấy đứa em tôi ăn học. Bao nhiêu thứ phải chi tiêu như thế nên tôi chẳng giữ được xu nào phòng thân, có lần em gái tôi gọi điện thoại lên, bảo muốn mua ít sách vở để học mà tôi lục hết túi này đến túi nọ cũng chẳng mọ ra được đồng nào, đành xấu hổ nói:
– Sang tháng Thu bắt đầu vào năm học mới rồi à?
– Vâng, năm nay cải cách rồi nên em không học được sách của chị Thúy nữa, các bạn trong lớp đi học thêm hết rồi mà em chưa có sách nên chưa đi học. Bố bảo em đừng gọi điện xin chị, để bố chờ đến vụ rồi bán lúa đi nhưng mấy hôm trước bão nên đổ hết lúa rồi, không có lúa bán thì không có tiền mua sách nữa. Chị Giang ơi, em không muốn nghỉ học như chị Thúy đâu.
– Nghỉ cái gì mà nghỉ. Phải đi học chứ, học giỏi sau này còn thi đại học, rồi còn lên thành phố. Có được đi ra mới bằng người ta được, nghỉ học thì chỉ có ở quê làm ruộng thôi.
– Vâng, em biết mà. Nhưng nhà mình như thế, bố dạo này còn yếu nữa, chẳng biết có trụ được cho đến khi em học xong 12 không.
Nhà tôi ở quê, tôi là chị cả, dưới còn 5 đứa em nữa, toàn là vịt giời. Mà ở quê thì tư tưởng trọng nam khinh nữ vẫn còn nặng lắm, không đẻ được con trai thì luôn bị anh em họ hàng khích bác là phải ngồi mâm dưới, rồi không có thằng chống gậy, thành ra khi mẹ tôi đẻ đến đứa thứ 6 vẫn là con gái thì bố tôi bắt đầu thay đổi, ông từ một người hiền lành chịu khó trở thành một kẻ thường xuyên rượu chè bê tha, mỗi lần say là về đánh đập mẹ tôi, chửi bà vô tích sự, đẻ ra toàn vịt giời, nuôi lớn để nó vỗ cánh bay đi.
Mẹ tôi không thể chịu đựng được cuộc sống nghèo khó, lại suốt ngày bị bạo hành như vậy nên khi con Út lên 5 tuổi là bà dứt áo ra đi, một mình bố tôi ở vậy nuôi mấy chị em khôn lớn. Nhưng vì nghèo nên tôi chẳng được học hành tử tế, cố mãi đến lớp 10 rồi cũng phải nghỉ ngang để đi làm kiếm tiền phụ bố nuôi em.
Đời tôi đã khổ rồi nên tôi không muốn mấy đứa em mình phải khổ nữa, nhưng cuộc sống chật vật quá, lần lượt đứa thứ 5 rồi đứa thứ 4 không chịu được nên cũng đã bỏ học đi lấy chồng, ở quê làm ruộng rồi đẻ liên tiếp mấy đứa con. Bây giờ chỉ còn ba đứa là vẫn đi học, mà trong đó con Thu là đứa học giỏi nhất nhà, nó là hy vọng của tôi, nên dù có phải làm gái thì tôi cũng nhất quyết phải nuôi nó ăn học nên người.
– Thu cứ yên tâm mà học, tiền nong không phải lo gì cả, chị ở trên này dạo này cũng kiếm ra được nhiều tiền hơn trước rồi. Mấy hôm nữa lấy lương rồi chị gửi về cho mà mua sách. Thế có cần mua thêm gì ngoài sách nữa không?
– Mấy hôm dịch cô bảo học online nhưng em không có điện thoại nên không học được. Nếu chị có dư tiền thì cho em vay mua cái điện thoại cảm ứng được không? Loại rẻ thôi, chỉ cần học được là được ạ.
– Vay với mượn cái gì, mày làm gì ra tiền mà trả, để mấy hôm nữa chị xem lương lậu tháng này thế nào rồi chị đi tìm mua cho cái tốt tốt mà dùng.
– Vâng, nhưng chị đừng nói với bố đấy nhé. Bố không cho em xin tiền chị đâu. Bố bảo chị ở trên ấy làm gì ra nhiều tiền mà hết đứa này xin đến đứa kia xin. Xin hết của chị thì chị lấy gì mà ăn.
– Chị có mà, chị làm ở đây bà chủ tốt lắm, một ngày nuôi cơm ba bữa miễn phí, thỉnh thoảng còn cho chị tiền nữa. Mấy đứa bảo bố đừng lo nhé.
– Vâng, em biết rồi.
Nói đến đây, đầu dây bên kia bất chợt im lặng, giống như đang đắn đo điều gì đó. Tôi tưởng nó định xin thêm gì, đang định hỏi thì thấy nó dè dặt gọi:
– Chị Giang ơi.
– Ơi, sao thế?
– Sau này em lớn em nuôi chị nhé?
– Hả? Sao tự nhiên lại đòi nuôi chị?
– Vì chị phải đi làm vất vả để nuôi bọn em mà. Nên là sau này em lớn em sẽ nuôi chị, kiếm thật nhiều tiền để cho chị đi học tiếp nhé?
Nghe em gái nói thế, tự nhiên tôi thấy tủi thân quá, sống mũi bất giác cay xè.
Tôi ở trên Hà Nội này phải chịu bao nhiêu khổ nhục cay đắng, tất cả cũng chỉ vì mong em tôi có thể sống một cuộc đời đàng hoàng, còn đời tôi thì coi như vứt đi rồi. Tôi không còn hy vọng gì ở bản thân mình nữa, nhưng giờ nghe em nói vậy, bỗng dưng khát khao được trở thành một người tử tế, sống một cuộc đời tươi sáng lại trào dâng trong tôi.
Tôi cũng muốn được đi học, tôi cũng muốn làm người chị giỏi giang để em tôi nhìn vào. Nhưng ước mơ cũng chỉ là ước mơ thôi, có phải không?
Đầu lưỡi bỗng dưng nếm được vị mằn mặn, đưa tay lên sờ mới biết là mình đang khóc. Tôi vội vã quệt nước mắt, sợ em biết nên phải cố hít sâu vào mấy hơi cho giọng mình không lạc đi:
– Ừ, sau Thu lớn kiếm nhiều tiền cho chị học tiếp nhé? Nhưng mà phải học giỏi thì mới kiếm được nhiều tiền, nhớ chưa?
– Vâng, em biết rồi mà.
– Ừ, mấy hôm nữa chị gửi tiền về cho, bố mà hỏi thì cứ bảo tháng này chị Giang được thưởng nên gửi về nhiều nhé.
– Vâng ạ.
Cúp máy xong, tôi lại lục ví xem lại một lần nữa, đếm được tổng cộng hơn hai trăm nghìn, trong tài khoản cũng chỉ còn hơn một trăm, tổng đi tổng lại có khi chẳng mua nổi bộ sách cho con bé Thu, nói gì đến việc mua điện thoại cho nó.
Để tiết kiệm tiền nên cơm trưa hôm ấy tôi cũng chẳng dám ăn, chỉ uống nước lọc cho tạm qua cơn đói rồi ngủ một giấc, buổi chiều ăn mặc trang điểm thật đẹp rồi đến phố Hoàng Thành sớm nhất, tranh thủ kiếm thêm chút tiền, được đồng nào hay đồng ấy.
Hôm đó vẫn như mọi ngày, tôi vẫn rất đông khách, nhưng khi tiếp đến vị khách cuối thì lại bị mụ vợ của ông ta bắt luôn tại trận. Lúc đó mặc dù không làm gì mà chỉ đứng hát thôi, thế nhưng bà ta vẫn nổi cơn điên lao vào cấu xé tôi, chửi tôi là con đ.ĩ mồi chài chồng bà ta rồi lột sạch tiền trên người tôi. Bảo kê chạy vào kéo được ra thì tôi cũng đã ăn mấy cái bạt tai xây xẩm mặt mày rồi, còn bị cào mấy đường rách cả má.
Vừa đau lại vừa mất tiền nên tôi ức lắm, nhưng lại không dám đôi co với bà ta, đành co giò bỏ chạy. Ai ngờ tránh vỏ dưa thì lại gặp vỏ dừa, thất thểu đi ra đến sảnh lại gặp đúng mấy đứa gái ế khách đang ngồi buôn chuyện. Nhìn thấy tôi quần áo xộc xệch, mặt mũi chỗ tím chỗ sưng, bọn nó sung sướng cười khẩy:
– Ô, đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma à? Đã nhảy được khách chưa mà bị vợ khách đánh nặng tay thế?
Tôi trợn mắt:
– Chúng mày chỉ cho bà ấy vào phải không?
– Ăn bẩn thì bị đánh, thắc mắc cái đ.é.o gì. Mày không dám đánh lại con mụ ấy nên định giận cá chém thớt bọn tao đấy à?
– Nhà hàng này có cả đống phòng, còn có bảo kê, không có người chỉ điểm thì sao bà ấy tìm được phòng tao nhanh thế? Chỉ có mấy đứa ngứa mồm chúng mày chỉ thôi. Tao rủa đứa nào chỉ cả năm ế khách, háng mọc mạng nhện cũng không có ma nào thèm.
– A gớm nhỉ? Đúng là học được con mụ Hoa nên dạo này mồm miệng gớm thật đấy. Rủa rủa con b.à nhà mày ấy, xéo đi.
Đúng thật là tôi chỉ học được bà Hoa đúng một câu thế thôi, cãi nhau không phải là sở trường của tôi, mà tôi cũng không cãi thắng được mấy con chua ngoa ghê gớm này nên chỉ trợn mắt lườm một cái rồi đi thẳng.
Bình thường sau khi xong việc sẽ có bảo kê chở tôi về phòng trọ, nhưng hôm nay bọn họ bận xử lý mụ vợ khách nên chẳng ai có hơi đâu để ý đến tôi, mà tôi thì cũng tiếc tiền thuê taxi nên đành tự cuốc bộ 2 kilomet về nhà.
Đường phố Hà Nội vào giờ ấy đã vắng hoe vắng hoắt, thỉnh thoảng chỉ có vài chiếc xe chạy qua, tôi đi một mình giữa đêm cũng thấy hơi sợ nên suốt cả quãng đường đều cố gắng đi thật nhanh, chỉ cầu trời cầu phật cho tôi không gặp phải người xấu, thế nhưng hôm ấy chẳng hiểu là ngày đen đủi gì của tôi, hết bị đánh rồi lại gặp đúng đám thanh niên choai choai đang tụ tập hút thuốc ở dưới chân cầu vượt.
Tôi định rẽ sang đường khác, nhưng một tên đã phát hiện ra trước:
– Ê, có gái kìa chúng mày.
Cả lũ thanh niên đầu nhuộm tóc xanh đỏ lập tức quay đầu nhìn tôi, không đợi tôi chạy mất đã nhanh chóng chạy lại chắn đường.
– Chà, đẹp gái phết nhỉ? Nhưng sao mặt lại thâm thế kia? Ai mà nỡ đánh người đẹp thế này?
– Làm ơn tránh đường ạ.
– Tránh là tránh thế nào? Người đẹp, em đi đâu mà muộn thế? Nhà em ở đâu? Đêm khuya thế này ra đường không sợ gặp người xấu à? Hay là để bọn anh đưa em về nhà nhé?
– Dạ thôi, nhà tôi ngay gần đây rồi ạ, đi mấy bước chân nữa là đến. Cảm ơn các anh.
Nói xong, tôi lập tức xoay người định bỏ chạy, nhưng bọn kia cũng nhanh tay tóm được tôi, sau đó vây thành một vòng, ép chặt tôi vào gầm cầu.
Giọng nói của bọn chúng lè nhè, hơi thở đầy mùi rượu và thuốc lá phả thẳng vào mặt tôi:
– Gì mà vội thế em gái, ở lại chơi với bọn anh đã chứ. Mấy khi mới có dịp gặp được người đẹp. Gặp nhau là có duyên đấy.
– …
– Hay là đêm nay đừng về nữa, để bọn anh chiều em nhé? Bọn anh có nhiều trò hay lắm, kiểu gì em cũng thích cho mà xem. Nhé?
Bọn chúng vừa nói vừa táy máy chân tay, kẻ thì thò tay bóp mông, kẻ thì định sờ ngực tôi. Một mình giữa vòng vây của mấy thằng mất dạy này, biết yếu thế hơn nên tôi không dám làm căng, chỉ có thể dọa nạt:
– Tránh ra, các người dám động vào tôi thì đừng trách tôi hét lên. Cảnh sát cơ động đi tuần suốt đấy, không muốn vào tù thì tránh ra.
– Cảnh sát á? Cảnh sát nào ở đây? Ông mày thách mày hét đấy. Hét đi, hét to lên tao xem nào.
– Mẹ nó chứ.
– A con ranh, mày chửi ai đấy.
Tôi bị bọn chúng sờ ngực nên điên tiết chửi luôn:
– Bố mà.y chửi mày đấy, thằng c.h.ó, có cút c.on m.ẹ chúng mày ra không?
– Cút á? Này thì cút…. á…á…á….
Gã đứng trước mặt tôi còn chưa kịp nói hết câu thì tôi đã thúc mạnh đầu gối lên, hắn lập tức trợn trừng mắt, há hốc mồm ôm đũng quần rồi la hét như lợn bị chọc tiết. Mấy thằng bên cạnh thấy thế cũng lập tức đứng ngẩn ra.
Tôi tranh thủ lúc này nhanh chóng bỏ chạy, bọn chúng cũng ngay lập tức đuổi theo:
– Con ranh con, đứng lại, đứng lại.
– …
– Dám đánh ông mày à? Hôm nay ông mày bắt được mày thì ông mày h.iế.p c.hế.t mày. Con ranh, đứng lại, đứng lại không?
Tôi không dám quay đầu, cứ thế cắm đầu cắm cổ chạy, nhưng dù sao tôi cũng chỉ là đàn bà con gái, không thể chạy nhanh bằng mấy thằng oắt con đang độ tuổi thanh niên sung sức kia được nên chỉ ít phút sau đã nghe tiếng chửi ở ngay sau lưng.
Tôi sợ đến mức cả người run lên, cứ sợ bị bọn chúng bắt được thì kiểu gì hôm nay đời mình cũng tan nát, nhưng may sao chạy thêm chừng mười mét lại nhìn thấy một chiếc ô tô đang đỗ cách mình không xa.
Lúc ấy tôi như gặp được vị cứu tinh, không cần biết xe của ai hay người nào đang ở trên xe, chỉ vội vàng lao đến như một cơn gió rồi mở cửa xe ngồi vào.
Trên xe có hơi thở của một người, giật mình quay sang mới thấy một người đàn ông đang nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái. Tôi cuống đến mức thở cũng không nổi, hai tay vịn chặt cửa xe của anh ta, mồm miệng lắp ba lắp bắp:
– Có… có mấy đứa thanh niên… muốn bắt tôi. Anh … cho tôi ngồi nhờ một đoạn được không?