Phía Sau Em Là Anh

Chương 87: 87: Thời Gian Trôi Đi




An Tử quay trở lại lập tức đến giường bệnh của tôi, áp bàn tay lành lặn lên đầu nhẹ nhàng hôn xuống trán rồi nói.

“Ngưỡng Mi dùng mạng sống của mình để uy hiết Dục Phong, cách yêu của hai người bọn họ rất lãng phí thời gian.”

Nghĩ lại lời An Tử nói cũng đúng, Ngưỡng Mi yêu sớm như vậy nhưng đến hiện tại chẳng đến đâu. Dục Phong thấy hai chúng tôi dính chặt lấy nhau nên yêu cầu đổi phòng bệnh, tôi biết kẻ ác độc nào yêu cầu sắp xếp ba chúng tôi chung một phòng rồi.

Sói thì vẫn là sói!

Tôi chợt nhớ đến vài điều nên đã hỏi.

“Anh không phải nói là đến triệt phá sàn đấu phi pháp sao?”

“Cái đó… Thật xin lỗi. Anh được giao nhiệm vụ đứng ở phía sau màn hình để chỉ huy mọi người, Thượng Tướng sẽ giám sát anh, nhưng Thượng Tướng không chịu ngồi một chỗ, anh nghe thấy em mất tích cũng đứng ngồi không yên, nên để phần đó cho người khác rồi.”

Phần đó cho người khác hẳn là Dục Phong, đến khi Lý Mạnh bị bắt thì hắn cũng xuất hiện. Vậy thì tôi nghĩ sai rồi, từ khi lão phu nhân vào nam hắn cũng theo vào. Trong khoảng thời gian tôi bị bắt mấy tên đồng bọn của Lý Mạnh đã đem bom cài vào thành phố với số lượng không phải nhỏ.

Tin tức được công bố có mười lăm người thiệt mạng, toàn bộ là lính đánh thuê. Trước khi vụ nổ xảy ra tất cả đã bỏ mạng, còn đang trong quá trình điều tra. Ngưỡng Minh Kỵ, An Tử kể cả tôi đều tham gia lấy lời khai.

Sau đó hai tháng Lý Mạnh và đồng bọn nhận được án tử, Túc Xuân là đồng phạm tù chung thân. Bên phía quân đội không ngừng tìm kiếm, kể ra cái nơi đó của lão phu nhân mua còn rộng hơn mấy ngọn núi trước đây tôi từng đặt chân đến.

Điều tôi bất ngờ là boss bình yên vô sự, số người chết dưới tay lão còn ít sao? Cực kỳ nhiều là đằng khác, lão giết người công khai cũng có âm thầm cũng có, một đứa trẻ vừa qua tuổi trưởng thành một mình gánh hết tội, điều này khiến tôi hoài nghi cực kỳ nhiều.

Đúng như An Tử nói, boss có lòng rồi!

Toàn bộ tầng hai của sàn đấu bị vây quét không còn một ai, buồn cười nhất bọn họ chỉ bị phạt tiền, nặng nhất là án treo. Tầng ba như bị bốc hơi, một chút dấu vết cũng không tìm thấy, những kẻ trên bảng xếp hạng hay nói đúng hơn là mang số biến mất hoàn toàn.

Hai tầng vũ khí như lời boss nói, chỉ còn lại khẩu súng cùi.



Tổ chức mà boss đang làm việc quy mô quá lớn, bên phía quân đội chưa dám đụng đến khiến tôi càng bất ngờ hơn. Biết sự tồn tại đó mà không thể làm gì, khủng khiếp đến như vậy sao.

Học kỳ này tôi đã thi xong rồi, không có môn nào đạt điểm A, cùng lắm là B+ may mắn là không có điểm C nào. Dựa vào ghi chép của Ngưỡng Mi mà ôn thi, cảm thấy không khó khăn nữa rồi.

Tôi được nghỉ hai tuần trước khi nước vào học kỳ mới.

Chỗ của lão phu nhân thì không dám về, chỗ của ba mẹ luôn chào đón thì không thể về. Tôi sắp thành con chó hoang rồi, điều quan trọng hơn là cái người tên Ngưỡng Mi còn sống hay thật sự đã chết. Nếu chết vì sao lại không tìm thấy xác, còn sống sao không báo bình an.

Những người tham gia vào vụ phá bom đều được tăng hàm, đặc biệt là An Tử. Dục Phong khôi phục vị trí của mình làm đội trưởng đội đặc nhiệm phòng chống khủng bố. Bọn họ được thưởng một kỳ nghỉ phép dài hạn, tôi cũng đang rảnh thế là một chuyến du lịch được vạch ra.

Kể từ khi tôi làm rõ với mọi người về chuyện tôi chỉ là con nuôi của ba mẹ, bản thân đã dọn ra bên ngoài rồi. Ngày ngày mọi người luôn phiên đến chỗ tôi ở gõ cửa, bọn họ sợ tôi chết khô ở phòng.

Tiếng chuông vang lên tôi biết là họ đến rồi, mỗi lần đến luôn chọn buổi chiều không hổ là sống với nhau một năm.

Tôi lếch cái thân tàng xuống giường, mở cửa cho mọi người.

Lục Hy Hy ngán ngẩm đi vào bên trong, đặt thức ăn xuống bàn rồi nói.

“Vết thương sao rồi, là tên nào đánh mày nói đi.”

Gương mặt có thù tất báo của chị họ tôi đúng là dọa người. Lúc đó Ngưỡng Mi chắc chắn tìm lý do ra ngoài rồi đi về nên mọi người thấy tôi đi đi về về đã nhập viện luôn.

“Em ngã, nói mà mọi người không tin.”

Lục Diệu uống xong ly nước đem lý lẽ ra nói với tôi.



“Té mà gãy xương sườn? Mắt mày để dưới gót chân thì tụi tao biết rồi, nhưng vết thương nhìn thế nào cũng không giống té.”

“Không nói tương lai tụi nó đánh tiếp, sau mày ngu vậy.”

Đến Tịnh Lâm cũng lên tiếng rồi phải bịa ra một lý do cho hợp lý.

Tôi đánh mắt sang một bên nói.

“Làm người thứ ba nên bị chính thất cho người đánh.”

Ba người bọn họ đồng loạt im lặng, nếu nói tôi sai thì bọn họ sẽ không truy cứu nữa, bọn họ là người biết phẫn rõ đúng sai.

Tôi thuận tiện ngồi ăn chỗ gà rán mà Lục Hy Hy đem tới, ba người bọn họ vẫn còn trầm ngâm suy nghĩ cái gì đó.

“Đừng lo nữa, em từ bỏ rồi nên không sao đâu.”

Lục Hy Hy chần chừ một lúc rồi hỏi tôi.

“Đủ tiền sống không, người ta nhận mày rồi thì mày quay về đi.”

Tôi lắc đầu làm ra vẻ mặt lạnh nhạt, ở cạnh tôi năm ngày cũng biết thái độ này là gì, là giận không muốn về. Nhưng thật sự là không dám vác cái mặt về đấy, hứa với lão phu nhân sẽ không để Ngưỡng Mi xảy ra chuyện, hiện tại thật sự xảy ra chuyện rồi.

Lão phu nhân không cho người đến rước nên đồng nghĩa với việc không nhận tôi, đây là suy nghĩ phiến diện của tôi mà thôi.

“Chào anh chị, xin tự giới thiệu em là An Tử. Em đang bao nuôi Mẫn nên anh chị đừng lo.”

An Tử ăn mặc lịch sự đầu tóc gọn gàng, khác với kẻ như tôi quần đùi áo thun đầu tóc cứ tùy tiện. Tôi còn nghĩ anh ấy trốn trong phòng luôn chứ, chậm như vậy mới ra là vì cái này ấy hả?