Phía Mặt Trời Lặn Có Một Ngôi Sao Rất Sáng

Chương 8: Mình không thích cảm giác này





Sáng hôm sau, tôi thức dậy với tạo hình không thể nào thê thảm hơn, lời tỏ tình đột ngột tối qua của Minh Triết làm tôi trằn trọc cả đêm, nhưng điều khiến tôi hoang mang hơn nữa là khi vừa bước ra phòng khách, tôi đã thấy Minh Triết ngồi nói chuyện với ba tôi, tôi còn chưa kịp xoay người bỏ trốn thì Minh Triết đã gọi với lại

"Hoài An, cậu dậy rồi hả?"

Tôi từ từ xoay người, cười một nụ cười rất 'công nghiệp'

"Cậu mới tới chơi hả?"

Mẹ tôi từ phía sau đi tới đánh vào vai tôi, làm tôi khúm rúm

"Cái con bé này, chuyện như vậy cũng giấu giếm"

Tôi ngớ người, vừa xoa vai vừa nhăn nhó

"Con giấu cái gì?"

Minh Triết tiến tới chìa điện thoại ngay trước mặt tôi, trên màn hình là tấm ảnh chụp lén Minh Triết ôm tôi tối hôm qua, tuy không thấy mặt tôi nhưng mặt cậu ấy thì rất rõ ràng, bên cạnh là tiêu đề 'Bắt gặp Hotboy bóng rổ Minh Triết bí mật hẹn hò bạn gái'. Tôi sốc đến mức suýt nữa thì ngất xỉu, ba tôi kéo cặp mắt kính xuống, trợn mắt nhìn tôi

"Ba mẹ ghép đôi thì chối bay chối biến, con cần gì phải giấu chứ, ba mẹ có cấm con yêu đương đâu"

Tôi vội vàng khua tay múa chân giải thích

"Cái này là tin vịt, là tin vịt thôi. Con và Minh Triết không có hẹn hò"

Nói rồi tôi kéo người Minh Triết xuống thì thào

"Chuyện này là thế nào? Cậu giải thích đi trước khi mình giết cậu."

Minh Triết thì ngược lại, cậu ấy thản nhiên như không có gì xảy ra, có lẽ mấy chuyện báo chí này cậu ấy đã quá quen

"Mình không biết, mấy tên báo lá cải luôn rình mò khắp nơi mà"

"Vậy cậu đến đây làm gì?"

"Mình biết mọi người có thể không nhận ra cậu, nhưng ba mẹ cậu thì chưa chắc, nên mình đến đây giải thích giúp cậu"

"Tốt, vậy cậu giải thích đi"

Tôi và Minh Triết quay ra đã thấy ba mẹ tôi nhìn với ánh mắt tra khảo

"Ba mẹ bình tĩnh nghe con nói, mọi chuyện không như ba mẹ nghĩ đâu..."



"Dạ chúng cháu không hẹn hò"

Tôi gật đầu hưởng ứng lia lịa

"Đúng vậy, không hề hẹn hò"

"Cháu mới đang theo đuổi Hoài An thôi ạ"

Tôi còn suýt chút nữa gật đầu đồng ý theo, nhưng tôi đã kịp dừng, tôi quay ngoắt người qua trợn mắt nhìn Triết, cậu ấy vẫn mỉm cười, một nụ cười đắc thắng, còn tôi chỉ chực ngã ra đất bất tỉnh, ba mẹ tôi nghe xong vui ra mặt, nhưng vẫn hắng giọng làm bộ nghiêm túc

"Hai bác luôn ủng hộ chuyện tình cảm của hai đứa, dù sao hai đứa cũng trưởng thành hết rồi, nhưng mà vẫn nên cẩn thận, đừng để báo chí đưa tin như thế này"

Minh Triết gật đầu nghiêm nghị

"Dạ lần sau cháu sẽ cẩn thận hơn"

Tôi vò đầu bứt tai

"Lần sau cái gì chứ"

Mẹ tôi lườm tôi

"Con càu nhàu cái gì, con gái con lứa dậy cũng không thèm chải đầu, vào chuẩn bị lại rồi ra ăn sáng. Thật chẳng biết thằng bé đẹp trai thế kia mà thích con ở điểm nào"

Tôi nhăn mặt

"Mẹ, mẹ nói cái gì vậy?"

"Điểm nào cháu cũng thích ạ"

Câu trả lời của Minh Triết làm cả nhà tôi đơ ra, ba mẹ tôi nhìn nhau cười tủm tỉm, còn tôi chỉ muốn đào một cái lỗ chui xuống. Tôi phát điên mất thôi, tôi lôi Minh Triết một mạch vào phòng mặc cho ba mẹ tôi ngây người nhìn theo

Tôi bặm môi nhìn Minh Triết

"Hôm nay cậu chết chắc với mình rồi!!"

Minh Triết chắp hai tay phía trước, nhìn tôi cười ngây ngốc

"Nếu là cậu ra tay thì mình sẵn sàng"

Tôi thật lòng muốn đánh cho cậu ấy một trận

"Cậu đến để giúp mình hay phá mình vậy?"

"Đương nhiên là giúp cậu"

"Thế sao cậu lại nói như thế với ba mẹ mình?"

"Mình chỉ nói sự thật thôi"

Cuối cùng hôm nay cũng tới lượt tôi như ngồi trên đống lửa

"Cậu không có cách nào gỡ bài báo kia đi à"

Minh Triết lắc đầu

"Không có"

"Vậy phải làm sao bây giờ? Fan của cậu đông nhất nhì đội bóng đó, họ nhất định sẽ sớm tìm ra thông tin của mình, sau đó tràn vào tấn công mình, mình phát điên mất thôi"

Tôi tiếp tục vò nát mái tóc đang vốn dĩ rối bời, Triết một tay giữ lấy tay tôi, tay kia gỡ rối rồi vuốt vuốt mái tóc của tôi

"Có mình ở đây mà, cậu lo gì. Chẳng ai dám tấn công cậu đâu"

Tôi lùi lại, đẩy tay Triết ra

"Ý cậu là sao?"

Triết cúi người, đưa khuôn mặt cậu ấy sát vào trước mặt tôi, mỉm cười



"Hay là mình công khai theo đuổi cậu nhỉ? Như vậy họ sẽ không phải đoán già đoán non, mình cũng có thể công khai bảo vệ cậu. Cậu thấy thế nào?"

"Cậu bị điên rồi, mau biến đi cho khuất mắt mình nhanh lên"

Tôi tức tới xì khói, tôi giơ chân đá cho cậu ấy một cái rồi đuổi cậu ấy ra khỏi phòng đóng cửa lại. Từ trong phòng, tôi vẫn nghe giọng mẹ tôi mắng vọng vào phòng vì tôi bắt nạt Triết.

Ăn xong bữa sáng, Minh Triết nhất quyết đòi đưa tôi đi làm, tôi sống chết từ chối nhưng với sự ủng hộ của ba mẹ tôi, tôi bắt buộc phải để Minh Triết đưa đi làm. Chuyện tai ương còn chưa dừng lại ở đó khi mà chỗ tôi làm không cho dừng xe ngay trước cổng, cậu ấy bắt buộc phải lái vào tận khu đỗ xe trong khuôn viên resort, lúc cậu ấy xuống xe mở cửa cho tôi thì bị đám nhân viên bắt gặp, tâm trạng của tôi thế nào thì chắc ai cũng đoán ra, còn Minh Triết thì tự nhiên như ruồi, cậu ấy còn vẫy tay chào lại nữa chứ, đáng nhẽ tôi nên đánh cậu ấy ngất từ lúc còn ở nhà rồi, giờ tôi phải giải quyết quá nhiều việc.

Tôi đuổi cậu ấy đi thật nhanh rồi chạy vào trong khách sạn, vừa vào đã thấy đám nhân viên của tôi đứng tụm năm tụm bảy ở sảnh chờ, thấy tôi vào là nhao nhao lên

"Chị An, anh vừa nãy là cái anh vận động viên gì nổi tiếng đúng không?"

"Là Minh Triết đúng không? Hotboy bóng rổ gì đó"

"Hình như hôm qua mới bị khui tin hẹn hò đó"

"Em nhìn cô gái đó quen lắm, là chị đúng không?"

"Em không ngờ chị An lại quen người nổi tiếng đó"

"Chị xin chữ kí dùm em được không? Bạn trai em hâm mộ ảnh lắm"

Tôi bị ngợp thở trong đám câu hỏi đó, tôi la lên cắt ngang

"Dừng lại!!!"

Tất cả mọi người im phăng phắc, tôi hít một hơi thật sâu rồi nở nụ cười giải thích

"Mọi người hiểu lầm rồi, người đó đúng là vận động viên nổi tiếng, tấm ảnh đó cũng đúng là tôi nhưng mà chúng tôi không hẹn hò. Chúng tôi là bạn bè thân thiết từ hồi đại học thôi. Mọi người hiểu không?"

"Vậy tại sao hai người lại ôm nhau?"

Đúng là thật biết hỏi khó, tôi gượng cười nghĩ vội một lý do để biện minh

"Là vì...ôm nhau để chúc mừng đó. Cậu ấy mới thi đấu chiến thắng mọi người biết mà, chúng tôi đi ăn mừng nên ôm nhau chúc mừng thôi. Tại báo chí cứ giật tít lên ấy chứ"

"Ồ"

"Thì ra là vậy!"

"Tôi còn tưởng chị An hẹn hò với anh đó chứ"

"Đúng là báo chí bây giờ không thể tin được mà"

"Đúng rồi, người như anh ta phải hẹn hò yêu đương với mấy cô người mẫu diễn viên gì đó, sao mà hẹn hò với người bình thường như chúng ta được"

"Đúng vậy, đúng vậy"

Thấy mọi người tin lời giải thích, tôi thở phào nhẹ nhõm, cả người như vừa trút được gánh nặng to lớn nào đó. Nhưng cả ngày hôm đó, tôi phải làm việc trong tâm trạng thấp thỏm lo âu, giờ tôi mới ngẫm nghĩ về những lời ba mẹ tôi dạy lúc còn bé, người làm điều gian dối không thể nào sống thảnh thơi được.

Buổi chiều, tôi hẹn Triết ra gặp mặt, rút kinh nghiệm xương máu, tôi kêu cậu ấy chạy xe ra bờ sông trước, tôi đi taxi ra sau, tôi cẩn thận quan sát kĩ xung quanh rồi chui tọt lên xe cậu ấy, ngồi vào ghế rồi tôi vẫn nhòm trước ngó sau xem có ai khả nghi không, Minh Triết thì bụm miệng cười vì hành động của tôi

"Cậu cười cái gì?"

"Trước đây cậu gặp mình đâu có như này"

"Cậu nói xem tại ai mà mình phải như thế này, cậu có biết mình đã sinh tồn suốt ngày hôm nay như thế nào không?"

Minh Triết chống tay lên vô lăng tựa đầu rồi nhìn tôi mong chờ

"Cậu kể mình nghe thử?"

"Mình đã sống như kẻ thù của nhân loại vậy, mình cứ lo sợ fan của cậu sẽ xuất hiện ở đâu đó rồi nhào ra nắm đầu mình, như mấy vụ đánh ghen kinh điển trên mạng ý,haizz thiếu điều lấy cái quần ụp lên đầu"

Minh Triết bật cười

"Do cậu tưởng tượng nhiều quá thôi"

"Thế lúc cậu giơ tay chào đồng nghiệp của mình cũng do mình tưởng tượng à? Mình đã bị tra hỏi như hỏi cung tội phạm vậy?"



"Thật hả"

Tôi không kìm được mà đánh vào tay cậu ấy hai cái, sao mà cậu ấy có thể nhẹ nhàng được như vậy chứ

"Cậu nói xem"

"Cậu hài hước thật á An"

"Do cậu hại mình hết, bây giờ mình về nhà còn phải chiến đấu tiếp với ba mẹ mình nữa chứ. Ba mẹ sẽ tiếp tục tra hỏi mình cho xem." Tôi tựa đầu vào cửa kính thở dài, Minh Triết vẫn cười tủm tỉm vui vẻ

"Chắc mình ngủ ở đây luôn quá,cứ cái đà này sao mà sống được đây"

"Cậu muốn ngủ ở đây cũng được, hay cậu muốn cái xe này không? Mình cho cậu còn được mà"

Tôi quay sang, mặt cậu ấy vẫn phởn, vẫn cái nụ cười từ sáng tới giờ, thậm chí cậu ấy còn đưa hẳn chìa khoá xe cho tôi, đúng là muốn chọc tôi phát điên lên mới được mà

"Cậu muốn chết hay sao hả?"

Minh Triết cứ trêu ghẹo tôi, có lẽ việc nói ra được lòng mình với tôi khiến cậu ấy cảm thấy vui vẻ, thoải mái. Nhưng tôi thì ngược lại, lời tỏ tình của cậu ấy khiến tôi bối rối một thì sự việc xảy ra cả ngày hôm nay khiến tôi bối rối mười, dù là cậu ấy muốn tìm hiểu hay theo đuổi tôi, thì tôi cũng vẫn muốn nó xảy ra một cách bình thường như cái cách cậu ấy trở thành bạn của tôi, chứ không phải ồ ấp sóng gió như thế này. Cảm giác này khiến tôi không thoải mái.

"Mình không thích cảm giác này"

"Hả?"

"Mình tôn trọng tình cảm của cậu, nhưng mình không thích cảm giác này, mình không thích phải thấp thỏm lo âu, mình không muốn chuyện tình cảm cá nhân mà ảnh hưởng đến những thứ xung quanh mình..."

Minh Triết bất giác tỏ ra lo lắng, cậu ấy không cười nữa, ngồi thẳng thớn nhìn tôi

"Có phải chuyện vừa rồi làm cậu cảm thấy sợ không?"

"Mình...mình chưa quen chúng ta như thế này"

"Mình xin lỗi, đáng lẽ ra mình phải nhớ là cậu không quen với sức ảnh hưởng của truyền thông, không nên nói chuyện chúng ta với ba mẹ cậu quá sớm, mình vội vã quá. Mình sẽ rút kinh nghiệm. Sẽ không để những chuyện này xảy ra nữa"

"Cảm ơn cậu"

Tôi cúi đầu lí nhí

"Để mình đưa cậu về nhé"

"Mình tự về được rồi"

"Không sao đâu, sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa đâu, mình hứa đấy."

Triết đặt tay lên vai tôi, trấn an tôi, chẳng hiểu sao mỗi lần như thế tôi lại cảm thấy tin tưởng cậu ấy. Có khi nào tôi cũng đã nảy sinh tình cảm đặc biệt với cậu ấy rồi không?