Phía Dưới Cơn Mưa

Chương 2: Mùa đầu tiên gặp gỡ




Mùa thu năm 2013.

Hạ Vi Vũ ghét cay ghét đắng mùa hè. Mặc dù bây giờ đã là mùa thu rồi nhưng thời tiết vẫn chẳng khác gì mùa hè là mấy, vẫn nóng nực đến toát mồ hôi. Ngày hôm nay Hạ Vi Vũ đến trường nhập học, có vẻ không khí hơi khác khác mọi khi, dù sao cũng là tới trường mới. Trường cấp hai này không xa nhà cô cho lắm nhưng mà lại là một trường nội trú, điều này đồng nghĩa với việc cô sẽ chẳng được về nhà thường xuyên.

Mẹ Hạ dựng đầu Hạ Vi Vũ dậy từ sớm, mọi thứ đã được chuẩn bị xong từ đêm hôm qua nhưng theo lời mẹ thì "Con phải dậy kiểm tra lại mọi thứ một lần nữa." Nhưng mà sao phải dậy từ lúc 5 giờ trong khi 8 giờ mới tập trung cơ chứ? Hạ Vi Vũ cũng không hiểu.

Mang một tâm trạng vừa vui vẻ vừa chẳng vui vẻ vì buồn ngủ đến nhập trường nhưng ngày hôm đó là ngày Hạ Vi Vũ chẳng thể quên được. Hôm đó là ngày đầu tiên cô gặp Giang Viễn.

Giang Viễn chẳng phải một chàng trai nổi bật nhất trong đám học sinh nhập trường ngày hôm đó nhưng không hiểu sao giữa biển người đó ánh mắt Hạ Vi Vũ lại rơi trên người Giang Viễn. Rất lâu sau này cô cũng chẳng tìm ra được nguyên nhân.

Giang Viễn và Hạ Vi Vũ ban đầu không được xếp cùng lớp với nhau. Hạ Vi Vũ ban đầu cũng không nghĩ là mình sẽ thích Giang Viễn.

Sau kỳ kiểm tra đánh giá năng lực đầu năm, Hạ Vi Vũ được chuyển sang lớp 1, cũng là lớp của Giang Viễn, khi Hạ Vi Vũ được chuyển sang Giang Viễn cũng không còn là lớp trưởng nữa mà về sau chức danh này được chuyển sang cho cô.

Hạ Vi Vũ thích Giang Viễn từ lần đầu nhìn thấy cậu nhưng Giang Viễn thì không hay biết.

Hôm đó trời nắng, Hạ Vi Vũ cực kỳ không thích trời nắng. Cô đến nơi thì Hứa Hàm Hàm và Hứa Phượng đã đến, cả hai đều là bạn thân từ nhỏ của Hạ Vi Vũ, còn có hai người khác là Bùi Chiến và Hà Diễn. Nếu tính cho đúng thì Hạ Vi Vũ, Hứa Hàm Hàm, Hứa Phượng và Hà Diễn đều quen nhau từ khi còn nhỏ, sau này mọi người mới quen biết với Bùi Chiến.

Đứng chung với họ còn có cả một đám học sinh khác, Hạ Vi Vũ liếc mắt qua một đám học trò ngang bằng tuổi của mình, cô chẳng quen ai trừ mấy người bạn đang đứng chung này. Cả một đám học trò ngẩn ngơ giữa trời nắng nhìn những anh chị khóa trên xếp thành hàng với con mắt nửa tò mò nửa sợ hãi. Họ đều rất cao lớn, ít nhất thì cũng gần như gấp đôi đám học sinh mới tò te.

Đến khi Hạ Vi Vũ cảm thấy mình ngơ ngẩn được cả buổi rồi thì có một thầy giáo bước ra gọi học sinh mới đến tập trung. Hội trường khá lớn, hai bên sân khấu là một tấm rèm lớn màu đỏ đô rủ xuống, phía dưới là hai bộ loa lớn màu đen. Trên cái bục cao nhất đặt một bức tượng thạch cao nửa người của Chủ tịch Hồ Chí Minh, ở ngay phía trên đầu là hình cờ đỏ búa liềm. Trên cái bục còn lại ở phía bên này sân khấu thầy giáo ban nãy xuất hiện. Thầy ấy không cao, cũng không béo, khuôn mặt ừm... làm Hạ Vi Vũ nhớ đến Peter Pettigrew trong Harry Potter. Tên thân mật của nhân vật ấy là gì ấy nhỉ, hình như là Đuôi Trùn thì phải.

Hạ Vi Vũ cảm thấy trí nhớ của mình thật tuyệt vời. Vậy người thầy đầu tiên mà cô biết đến ở ngôi trường mới này là thầy giáo Đuôi Trùn.

Hạ Vi Vũ đưa ánh mắt tò mò nhìn quanh quất, phụ huynh còn đang đứng ở ngoài cửa ngó vào, ngoảnh đầu lại bên kia cũng có mấy ánh mắt tò mò đang nhìn ngang ngó dọc như mình. Hạ Vi Vũ tự cảm thấy rằng tò mò cũng là bình thường thôi.

Đang định thu hồi ánh mắt của mình về thì Hạ Vi Vũ nhìn thấy một cậu trai ngồi cách cô 3 hàng ghế về phía bên trái và trên cô khoảng 4-5 hàng, cảm giác rất quen thuộc. Hạ Vi Vũ đưa mắt nhìn sang những hàng ghế khác, lòng thầm so sánh cậu trai ban nãy cũng không phải người nổi bật nhất ở đây, khuôn mặt đó cô cũng chưa từng gặp ở đâu. Hạ Vi Vũ cũng chẳng biết rằng cậu trai đó, Giang Viễn là người mà sau này cô thầm mến đến mấy năm.

Sau buổi hôm đó Hạ Vi Vũ làm quen được thêm mấy người bạn mới ở ký túc xá. Có một cô bạn nhỏ nhắn khá dễ thương tên Châu Giang, hai người bạn sau này khá thân thiết với cô tên Phùng Nhi và Trân Trân. Phùng Nhi ngủ cùng giường với Hạ Vi Vũ, là kiểu người dám làm dám chịu, khẩu xà tâm phật. Ấn tượng ban đầu về cô bạn này là Phùng Nhi rất dễ rơi nước mắt, nói chuyện có thể không dễ nghe nhưng không xấu. Còn cô bạn Trân Trân kia có vẻ thu liễm hơn rất nhiều, nhẹ nhàng, duyên dáng như thần tiên.

Cũng sau buổi hôm đó Hạ Vi Vũ biết được cậu trai kia tên là Giang Viễn. Nghe tên có vẻ khá xa cách.

Sau này Hạ Vi Vũ mới biết Giang Viễn chẳng hề xa cách như cái tên của mình, cậu cho người ta thấy cái vẻ lạnh lùng bất cần vào ngày đầu tiên nhưng sau này mới biết Giang Viễn thực sự là một cậu trai nghịch ngợm, lắm trò.

"Hạ Vi Vũ, chúng ta đi ăn cơm thôi."

Phùng Nhi, Trân Trân và Hạ Vi Vũ thường xuyên đi cùng với nhau, thực sự như hình với bóng.

Hạ Vi Vũ lăn từ trên giường xuống, cô cảm thấy mình khá quen với cái vòng luẩn quẩn ăn và học này rồi. Thật may là mấy ngày đầu thực sự chẳng có gì để học cả.

Bây giờ mới vào giờ ăn cơm, nhà ăn thực sự rất đông đúc, mọi người đều phải xếp hàng để nhận phần ăn của mình. Hạ Vi Vũ chẳng thích việc chen lấn này một chút nào cả, có vẻ như ông trời cũng biết điều này nên Hạ Vi Vũ thực sự rất ít khi phải chen lấn.

Trân Trân và Phùng Nhi cầm xuất ăn của mình đặt lên bàn, tìm chiếc ghế ngồi xuống cạnh Hạ Vi Vũ.

" May thật đấy, tụi mình chẳng cần chen lấn gì cả."

Phùng Nhi gắp miếng rau đưa lên miệng, cười đểu.

" Nhờ Hạ Vi Vũ cả đấy."

Phải, là nhờ cô cả. Hạ Vi Vũ chỉ muốn tìm một cái hố chui xuống.

Mọi chuyện là như thế này. Vào cái ngày nhập học với ánh mặt trời nóng rực đó, Hạ Vi Vũ cũng không biết rằng tên của mình sao lại truyền đi nhanh như thế. Hạ Vi Vũ cũng không rõ là tại sao cô lại là tâm điểm trêu đùa của mọi người với một đàn anh nào đó mà cả Hạ Vi Vũ cũng không rõ mặt.

Hạ Vi Vũ cảm thấy rằng có vẻ như Giang Viễn cũng chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì về cô đâu, cả sau này cũng vậy.

***

Giang Viễn chơi cầu lông rất tuyệt, đây là chuyện sau này Hạ Vi Vũ mới biết, cụ thể là khoảng mấy tháng sau. Giang Viễn tham gia vào đội tuyển cầu lông của trường cùng với một bạn nữ của lớp tên Nguyệt Nguyệt. Cô ấy là một người khá cởi mở, dễ gần. Ban đầu đối với bạn nữ tên Nguyệt Nguyệt này, Hạ Vi Vũ cảm thấy khá sợ hãi, cô cũng chẳng biết tại sao.

Nguyệt Nguyệt hay bị Giang Viễn bắt nạt là chuyện sau này Hạ Vi Vũ mới biết được. Cũng chẳng có gì nghiêm trọng lắm nên có vẻ như từ " bắt nạt" này dùng ở đây hơi nặng thì phải. Bản tính Nguyệt Nguyệt vốn rất dễ kết bạn, cô có khả năng thần sầu là bắt chuyện được với cả nam lẫn nữ, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Cầu lông vốn là thứ mà Nguyệt Nguyệt chơi khá giỏi, nói chung thì so với một người mới tập cầm vợt cầu lông như Hạ Vi Vũ hay những người khác thì Nguyệt Nguyệt tuyệt đối thành cao thủ rồi.

Sân cầu lông chỉ có một mà mỗi tiết thể dục thì Giang Viễn lại trở thành bá chủ nơi ấy. Ở trên người cậu luôn tỏa ra một sự phóng khoáng, bất kham nào đó. Tính tình Giang Viễn cũng chẳng được coi là tốt, lúc nóng lúc lạnh. Trong lớp mấy bạn nữ có thể chơi cái môn thể thao kia tốt như Nguyệt Nguyệt cũng không nhiều, mà người khí khái như cô cũng chẳng có mấy, mà Nguyệt Nguyệt thì cứ bám lấy cái sân ấy không buông. Cô ấy mấy lần xông vào cướp sân Giang Viễn nhưng đều bị cậu ép đuổi đi.

" Cậu vừa chơi xong một séc cầu mà. Giờ đến lượt tớ."

Nguyệt Nguyệt lao vào sân, tóc đuôi ngựa buộc cao, trên tay cầm một chiếc vợt cầu lông, khí thế bức người.

Giang Viễn đang đứng trong sân cũng chẳng thèm liếc cô ấy một cái, ra hiệu cho sân bên kia tiếp tục phát cầu qua bên này: "Ra ngoài."

Cầu được đánh sang phía sân bên này của Giang Viễn, cậu giơ vợt đánh, coi Nguyệt Nguyệt là kẻ thừa thãi. Nguyệt Nguyệt nào có chịu thua, không ra thì cô đứng đó đánh cùng cậu ta. Đồ xấu tính.

Giữa buổi sáng, ánh nắng lên cao len lỏi khắp mọi ngóc ngách trên sân trường, vàng ruộm. Có mấy đôi tích cực luyện tập, quả cầu màu trắng bay qua bay lại trên sân. Hạ Vi Vũ chẳng phải là một trong những người luyện tập tích cực ấy, cô kiếm một chỗ ngồi xuống giữa những con người lười nhác như mình. Mặt hướng về phía chiếc sân cầu lông duy nhất, Hạ Vi Vũ cũng lơ đãng phóng ánh mắt nương theo quả cầu đang bay qua bay lại hai bên lưới kia, tâm hồn cô treo ngược cành cây.

Ánh nắng chiếu xuống cậu thiếu niên mặt mày lạnh tanh trên sân, làm mái tóc đen của cậu ánh lên vàng vàng. Mấy lọn tóc trước trán bị mồ hôi làm cho bết lại dính chặt vào nhau. Trên gương mặt nửa bị nắng chiếu ấy lấm tấm mấy giọt mồ hôi, có giọt sáng lên lấp lánh.

Hạ Vi Vũ ngồi nhìn quả cầu trắng bay qua bay lại như bị thôi miên. Hai bàn tay đan lại đặt lên đùi ngoan ngoãn như một pho tượng.

" Hạ Vi Vũ, vào đây."

" Hả?"

Giọng nói trầm khàn vang lên kéo tâm hồn đang bay bổng ở thế giới khác của Hạ Vi Vũ trở lại. Cô vẫn ngẩn ngẩn ngơ ngơ. Giang Viễn kiên nhẫn phóng tầm mắt về phía cô, nhắc lại một lần nữa.

" Vào sân."

Cậu đưa vợt ra hướng phía mảnh sân còn lại bên cạnh mình, mặc kệ Nguyệt Nguyệt sống chết đòi ở lại. Giang Viễn vẫn đang chờ Hạ Vi Vũ.

Ơ.

Hạ Vi Vũ trong lòng đầy nhộn nhạo. Bên trên không trung trên đầu cô một trái một phải lần lượt hiện ra hai Hạ Vi Vũ khác. Người bên phải mặc một bộ đồ trắng muốt có hai cánh thiên thần ở phía sau, nói với cô: " Hạ Vi Vũ còn không mau cầm vợt lên nhảy vào sân. Giang Viễn gọi mày vào sân cùng kìa, còn là một đội nữa. Nhanh chân lên đi."

Bên trái Hạ Vi Vũ, giọng nói của ác quỷ có đôi cánh đen đã vang lên: " Hạ Vi Vũ, mày cả vợt còn cầm chưa chắc, đánh cầu lúc trúng lúc không thì vào đó làm gì? Mất mặt, mất mặt lắm biết không? Người ta cầm vợt lâu hơn mày mấy năm, trình độ đã xếp ở cái hạng nào rồi mà mày còn vô liêm sỉ vào đó cho vướng chân vướng tay? Không được đi."

Trong lòng Hạ Vi Vũ thực sự rất muốn gật đầu với Giang Viễn nhưng lý trí lại kéo cô về.

" Không chơi đâu." Hạ Vi Vũ vừa nói vừa lắc đầu.

Giang Viễn cũng chẳng miễn cưỡng Hạ Vi Vũ, cậu đuổi Nguyệt Nguyệt ra khỏi sân, gọi một bạn nam khác vào thay thế.

Sau này khi nhớ đến chuyện này Hạ Vi Vũ đều cảm thấy tiếc nuối, tự chửi mắng bản thân là đồ ngu ngốc.