Phía Dưới Cây Tầm Gửi

Chương 32




Sân bay Nội Bài...

Chuyến từ sân bay Tân Sơn Nhất khởi hành cách đây gần 2h đồng hồ đã đến nơi. Huyền đặt chân đến Hà Nội, cảm giác được đón Tết trong cái thời tiết khắc nghiệt, rét buốt, mưa phùn thật khác lạ. Huyền nhìn quanh tìm kiếm khi cô làm xong thủ tục tại sân bay và nhận hành lý.

- Ở đây!

Trúc kêu lên một tiếng khi cảnh vệ sân bay cho phép Huyền đi ra khỏi khu vực kiểm soát dịch bệnh. Sở dĩ Huyền được kiểm tra nhanh vì cô cũng là bác sĩ, có thao tác y tế nhanh hơn người bình thường.

- Sao Trúc có vẻ hốc hác quá vậy? Hay ở Bắc lại chỉ mỳ tôm và bia?

Huyền nhìn nhận ra Trúc gầy đi hẳn, không nhịn được liền hỏi.

- Gầy thì có, nhưng Trúc biết ăn cơm hộp đó nha... ăn mỳ tôm mãi để đổ bệnh à?

Trúc cũng phản kháng lại. Tuy nhiên giọng nói của Trúc không còn tếu như ngày thường nữa. Trúc đang còn lộ quầng thâm dài tới tận mũi do thức đêm suy nghĩ nhiều.

- Được rồi. Đón bạn bè mà vẫn giữ cái bản mặt đó suốt bao lâu nay. Trúc làm Huyền hụt hẫng quá!

Huyền đang mơ tưởng tới việc bạn bè sau 5 năm gặp lại sẽ ôm ấp nhau, sẽ chạy từ xa và gọi tên nhau cho cả sân bay nghe thấy. Thế nhưng Trúc thì khác, Trúc đã luôn mang cái vẻ lạnh nhạt, hơn nữa gặp cô chỉ thêm từ “ở đây“.

- Huyền thông cảm cho Trúc được không? Hiện tại Trúc không thể vui hơn được. Cô ấy, người mà Trúc nói với Huyền, vừa gặp tai nạn do thấy ảo giác. Nói thực, Trúc không biết mình có nên bắt đầu chữa trị ngay cho cô ấy không. Nhưng với đà này...

Trúc đau đầu suy nghĩ. Không biết phải thông báo với gia đình Chi như thế nào nữa. Nhưng Trúc nghĩ chắc chắn gia đình họ đã biết Chi bị bệnh như thế này lâu rồi. Trúc nhớ có những lần Chi đi xa, cô ấy thường nói gửi con về nhà mà.

- Huyền nghĩ là nên chữa trị ngay nếu Trúc muốn cô ấy sớm khỏi. Càng để lâu, càng lâm bệnh nặng. Với cả, muốn chữa được bệnh, thì bệnh nhân cần phải kết hợp cùng bác sĩ... Trúc hiểu đó, có những việc bác sĩ không thể can thiệp được, chỉ có thể làm nguyên nhân tác động tới bệnh nhân thôi.

Huyền tìm cách an ủi Trúc. Nhưng cả hai người họ vẫn phải nhìn vào một sự thật, đó là bệnh tình của Chi không thể một sớm một chiều mà xong ngay được.

- Thì Trúc cũng...

Trúc đang định nói điều gì đó thì lập tức có tiếng chuông điện thoại vang lên...

“Thưa bác sĩ, bệnh nhân Nguyễn Thùy Chi phòng VIP số 4 bị sốt rất cao, chúng tôi cần bác sĩ phụ trách có mặt ngay lập tức ạ!”

Nhân viên y tá nói trong điện thoại với tông giọng vô cùng hoảng hốt. Bác sĩ phun trách của Chi thì Trúc đã xin để trống, để Huyền đảm nhiệm. May mắn thay hôm nay Huyền đã có mặt ở đây. - Đi thôi Huyền... Huyền có việc cần làm ngay rồi đấy!

Trúc nói rồi vội vàng kéo hành lý của Huyền, cùng Huyền chạy về phía Trúc gửi xe nhanh nhất có thể.

...

“Em sao vậy Chi?”, Trúc lo lắng suy nghĩ trên đường. Huyền không để Trúc lái xe vì hiện tại Trúc như người mất hồn. Huyền dám chắc người mà Trúc đang nói tới với cô chính là người Trúc yêu. Chứ tình bạn thân thiết, sao có thể khiến Trúc thất thần như vậy được.

Vừa vào tới bệnh viện, Huyền không thèm mặc áo blouse nữa mà ngay lập tức đi lên phòng bệnh của Chi. Hoài Nam cũng có mặt ở đây nữa. Có vẻ anh ta mới biết chuyện, ánh mắt vẫn đang tức giận hướng về phía Trúc vì tội giấu giếm.

- Bệnh nhân hôn mê lâu chưa? - Huyền hỏi nhân viên y tá.

- Cô...là ai? - Nhân viên y tá lo lắng nhìn ba người họ. Nhân viên này có thể nhận ra Trúc. Chứ làm sao có thể nhận ra Hoài Nam với Huyền là ai.

Sáng sớm Hoài Nam đã tới làm phiền, rồi giờ thêm một người phụ nữ hỏi cô về tình trạng bệnh nhân, thật biết cách làm khó người khác.

- Tôi là bác sĩ phụ trách bệnh nhân này. Hy vọng cô giúp đỡ và hợp tác...

Huyền đưa thẻ ngành cho nhân viên y tá nhìn thấy. Nhân viên y tá biết Huyền là bác sĩ của bệnh viện khác, nhưng chắc chắn là người quen của giám đốc nên không dám lên tiếng.

- Bệnh nhân hôn mê lâu chưa? Đã có kết quả kiểm tra máu rồi chứ?

Huyền bắt tay vào công việc, liền nói chuyện cùng y tá trong khi đó Trúc và Hoài Nam buộc phải ra ngoài để bác sĩ làm việc và họ cũng cần nói chuyện nữa.

Hoài Nam có vẻ không nhẫn nhịn được, thế nhưng lời nói của anh ta vẫn hoàn toàn khác biệt so với thái độ của mình.

- Chi bị thế lâu rồi, anh vẫn có thể giấu tôi và giấu tất cả. Cũng hay ho lắm!

Trúc nói trước khi Hoài Nam kịp lên tiếng chất vấn mình.

- Con bé chưa đủ khổ sao? Sao em còn muốn khoe mẽ chuyện đó ra làm gì? Hai chị em nhà nó đều đã mắc bệnh. Em còn muốn cho người ngoài cười chúng nó sao?

Hoài Nam vẫn cố gắng ngăn cản. Thế nhưng Trúc không đồng ý.

- Chi đã qua 18 tuổi. Qua cái sự bảo hộ của gia đình lâu rồi. Đừng đem gia thế nhà anh ra mà dọa tôi. Tôi cũng chẳng sợ gì đâu. Để yên cho cô ấy chữa bệnh. Tốt hơn hết, anh nên... đưa Dương vào đây luôn đi!

Trúc chán nản không muốn đôi co với Hoài Nam, định kết thúc ngay cuộc trò chuyện này thì bị Nam ngăn lần nữa.

- Em xem Chi là gì vậy? Hai đứa không giống như bạn bè thân thiết.

Nam hỏi lại để xác định đúng đắn, chứ không phải mơ hồ nghi ngờ nữa. - Phải. Bọn em đã đi quá xa so với tình bạn. Giá như anh để cho cô ấy nhìn nhận sự thật, thì cô ấy không mang mặc cảm mình đang ngoại tình. Anh nên rõ chính gia đình anh khiến Chi bị bệnh nặng hơn!

Trúc cũng nổi cáu với thái độ nhu nhược của gia đình Chi.

- Được thôi. Có những điều không bao giờ em hiểu được. Ba mẹ rất lo lắng cho Chi nên mới để con bé không gặp phải bất kì trở ngại trong cuộc sống. Em là người tự tách biệt gia đình mình, làm sao em hiểu được chứ!

Nam cũng phải dằn mặt Trúc cho Trúc biết rõ giữa Trúc và Chi thực sự khác biệt. Trúc nghe xong cũng hơi chạnh lòng, có nhất thiết phải bỗ bã nhau như vậy không?

- Được thôi. Đây là bệnh viện gia đình em. Mọi thứ về Chi sẽ được bảo mật. Anh không cần lo lắng.

Trúc cứng đầu quay đi. Nhưng Hoài Nam vẫn nói tiếp.

- Anh biết đây là bệnh viện nhà em. Và anh sẽ kiện bệnh viện nhà em, với mức án cao nhất!

Hoài Nam cương quyết tuyên bố. Nhưng đột nhiên kiện gia đình nhà Trúc vì lý do gì chứ?

- Anh nói cái gì? Kiện gia đình em? Vì chữa bệnh cho Chi sao? Đó là cách đền ơn à?

Trúc vẫn không hiểu, nhưng khi nghe thấy từ kiện tụng thì không thể tiếp tục bỏ đi được nữa.

- Bệnh viện Thanh Nhân! Em không biết à? Tình cờ mà Chi nó gặp ảo giác ngay tại địa điểm cách bệnh viện vài bước chân sao? Chính bệnh viện này có sai sót kỹ thuật nào đó, khiến hai đứa nhỏ chết ngay trên đường đi cấp cứu. Anh còn nhớ rõ... bác sĩ cấp cứu tại chỗ chuẩn đoán hai đứa trẻ chị bị chấn thương não nhẹ, 30%, và vẫn có thể phẫu thuật cứu chữa. Bé Linh có thể nặng hơn... vì bé Linh ngồi cạnh cửa... 40% chẳng hạn. Bác sĩ nói hai đứa trẻ không thể chết... nhưng rồi ông ta bị đuổi việc. Bệnh viện Thanh Nhân lương y như từ mẫu... có thể giết người được sao? Em nghĩ Chi bị điên vì điều gì? Chi bị điên chính vì hai đứa con của em ấy bị chết oan chứ không phải vì thằng Mạnh chết. Thằng Mạnh đâu có yêu thương gì Chi...

Hoài Nam hét vào mặt Trúc tại sảnh vắng VIP. Từng câu từng chữ đọng vào tai Trúc. Trúc không hiểu Hoài Nam đang nói gì. Cũng không thể hình dung nổi những gì Hoài Nam đang nói tới.

Hoài Nam nói xong liền bỏ đi, đi về hướng phòng bệnh của Chi, muốn đưa Chi về cũng không thể vì Chi bị bệnh tâm thần, không phải căn bệnh liên quan tới thể xác. Còn nữa, bác sĩ điều trị cho Chi là bác sĩ của bệnh viện khác, có thể là do Trúc sắp xếp, nên Hoài Nam không cần lo lắng lắm cho tính mạng của Chi. Nhưng cái chết của hai đứa cháu mà Hoài Nam vô cùng thương yêu thì anh không thể bỏ qua được. Cái gì Trúc cần biết, anh không muốn giấu. Và có Trúc ở đây, hy vọng gia đình anh và Chi sẽ nhận được lời xin lỗi thật lòng nhất.

Trúc bị sock, lần đầu tiên trong đời, tâm lý của Trúc bị người khác đả thương. Trúc còn nhớ Chi nói cô rất yêu hai đứa trẻ này. Đi đâu mà không được gặp con, Chi liền phác họa hai đứa để có thể tự mình ngắm các con. Nhưng sao trên đời lại nảy sinh thứ oan gia như thế này chứ? Có thật bệnh viện này đã giết chết hai đứa nhỏ không? - Trúc... Trúc sao vậy?

Dương trên đường đến thăm Chi, thấy Trúc ngồi gục ở sảnh bệnh viện, vô cùng hốt hoảng chạy lại gần. Nhìn biểu hiện của Trúc, Dương không hiểu chuyện, lại tưởng chị gái mình bị bệnh gì nặng lắm, không khỏi lo âu.

- Không. Trúc...không sao. Em... đi thăm Chi đi!

Trúc bỏ qua Dương. Trúc không muốn ở đây một phút giây nào nữa. Cái chết của hai đứa trẻ là điều khiến Trúc đau đớn nhất. Nhất định Trúc phải làm rõ nguyên nhân này thì mới có cảm giác đàng hoàng để gặp Chi...

...

Chi tỉnh giấc, thấy Dương cùng y tá đang đứng ở bên cạnh mình. Câu đầu tiên mà Chi hỏi, đương nhiên là về gia đình..và Trúc!

- Bọn trẻ... ở nhà em lo xong hết rồi. Bé Linh hết đau họng rồi chị ạ. Còn Trúc... em không rõ Trúc đi đâu! Từ sáng tới giờ không quay lại đây!

Dương nói lại với Chi.

- Sao em lại khóc? - Chi nhìn thấy Dương khóc, không rõ vì sao.

Dương khóc vì thương Chi. Cô vô cùng đau xót khi thấy chị gái mình bị xe đụng do gặp ảo giác. Thứ ảo giác đó thực sự khiến Chi gặp nguy hiểm. Dương vẫn phải nói dối về thứ ảo giác đó, vẫn không dám tiết lộ sự thật rằng hai đứa trẻ vĩnh viễn không còn tồn tại trên cõi đời này.

Dương lắc đầu trước câu hỏi của Chi. Dương từ chối không trả lời. Cô chỉ biết úp mặt vào trong chăn và khóc tiếp.

- Con bé này.. chị chỉ bị thương nhẹ thôi mà...

Chi bật cười, rồi vuốt ve mái tóc của Dương. Nhưng Chi có hiểu Chi càng vui tươi thì càng làm Dương đau đớn thêm không?

Dương ngừng khóc vì mắt cô đã đau. Cô ngước mắt lên nhìn đồng hồ. Đã đến thời điểm cô nhìn được đồng hồ có trọn vẹn 12 con số. Cô dụi mắt một vài lần... đúng là đã đến thời khắc này trong ngày. Thời khắc Trương Minh Nguyệt được quyền tồn tại và được quyền sống đúng nghĩa. Nguyễn Dương Dương thuộc về ban ngày... Trương Minh Nguyệt sống về ban đêm. Chính Trương Minh Nguyệt hẹn hò, yêu đương bồ bịch với anh trai mình mà không hề hay biết. Nguyệt và Dương cùng tồn tại trong một thân xác. Dương cố gắng ngăn cản Nguyệt đến với Mạnh, nhưng không thể. Cô không thể gặp Nguyệt vì cô biết... cứ mỗi sớm thức giấc cô mới được sống và vô cùng yêu thương Chi. Còn Nguyệt, Nguyệt đã đem lòng yêu Trúc sau hai năm mất Mạnh.

Theo chuẩn đoán của Huyền cùng với những gì mà Trúc miêu tả thì Dương Dương thực chất không mắc chứng DID. Chứng bệnh của Dương là rối loạn nhân cách. Bệnh nhân bị chứng rối loạn nhân cách thường những trạng thái khác biệt, thường bị chi phối cảm giác lẫn hạnh phúc. Có thể ban ngày Dương nghĩ mình chính là Nguyễn Dương Dương bị mắc hội chứng “Một nửa thế giới biến mất!” mà không hề biết tới, còn tối đến, Dương nghĩ mình là Trương Minh Nguyệt xứng đáng được yêu thương và có hạnh phúc. Rất may, cả Nguyệt và Dương đều xem Chi là chị gái của mình. Cả Nguyệt và Dương đều nhận biết được thời điểm nào mình thay đổi tính cách... Cả Nguyệt và Dương đều thấy bản thân mình có lỗi với Chi. Cách nhìn đồng hồ, và chứng “một nửa thế giới biến mất” chính là cách Dương nhận ra bản thân mình. Còn khi Dương nhìn thấy mọi thứ hoàn hảo như người thường, lúc đó cô mang suy nghĩ của Trương Minh Nguyệt bị bỏ rơi ở lề đường tràn ngập bóng tối!

DID: là chứng bệnh tâm thần, rối loạn đa nhân cách, nghĩa là không hề hay biết bản thân mình tồn tại bao nhiêu nhân cách. Các bạn xem phim có thể hiểu được căn bệnh này không giống với những gì Dương mắc phải.

Rối loạn nhân cách (tiếng Anh:Personality disorders) là một tập hợp các trạng thái để biệt định các đối tượng có cách sống, cách cư xử và cách phản ứng hoàn toàn khác biệt với người thường nhưng lại không đủ các triệu chứng của một bệnh lý tâm thần đặc trưng. Dương có thể nhận thức được mình có một tính cách, một suy nghĩ khác về bản thân và vẫn có thể điều khiển được. Bệnh của Dương do ảnh hưởng, chấn thương tâm lý nặng nề. Rối loạn nhân cách là một dạng bất biến của quá trình sống và cư xử đi lệch ra ngoài nền văn hóa tương quan với người đó, có tính chi phối và cứng nhắc, thường xuất hiện vào đầu tuổi thiếu niên hoặc đầu tuổi trưởng thành, hằng định với thời gian và là nguồn gốc gây đau khổ hoặc sút giảm chức năng. Rối loạn nhân cách bao gồm các dạng hành vi bền vững và ăn sâu bộc lộ qua sự đáp ứng cứng nhắc trong các hoàn cảnh cá nhân và xã hội khác nhau.

Còn DID thì bệnh nhân có các cuộc sống hoàn toàn khác biệt với mỗi nhân cách, khi ở nhân cách này thì không thể nhận biết được cuộc sống của nhân cách khác. Hơn nữa Dương không mắc chứng Rối Loạn Nhân Cách Chống Đối Xã Hội đâu nha. Bệnh đó nguy hiểm lắm...

P/s những tình tiết được nêu trên đều là hư cấu, không ám chỉ ai, mình có sai sót gì về y học mong các bạn có chuyên môn bỏ qua nhé ^^