Phía Dưới Cây Tầm Gửi

Chương 14




*Chú thích Đôi Hài Đỏ: Đôi hài ma quái có trong truyện cổ Hans Christian Andersen, đôi dày này khiến cô gái trong truyện mang tên Karen bị tật nguyền với đôi chân nhảy nhót do không chịu nghe lời bà, bà đã căn dặn cô không được đi đôi dày này tới nhà thờ. Karen đã bị nguyền rủa do ương bướng, xấu tính, không chịu nghe lời. Khi  cầu xin được lòng vị tha của Chúa trời, Karen trở nên trầm tính và không còn là chính mình nữa...*

Có lẽ, người phụ nữ khi yêu họ có cảm giác chán ghét người mình yêu rũ bỏ mình. Giống như cách Dương nhìn nhận về Trúc ở thời điểm hiện tại. Dương tận mắt nhìn thấy Trúc cất điện thoại đi từ khoảng cách không gần nên cô không thể rõ Trúc đã nói gì với Chi lúc ấy, nhưng tại sao, cái cảm giác bị bố mẹ bỏ rơi bên lề đường, nó lại trỗi dậy trong cô thế này? Không lẽ Trúc không nhìn nhận thấy được Chi là một người phụ nữ đã có gia đình, đã có chồng con và sự nghiệp rồi sao? Đáng nhẽ Trúc nên dừng lại ở tình cảm bạn bè với chị gái cô thôi, sao Trúc càng lúc càng tiến sâu hơn vào mối quan hệ giữa hai người vậy? 

Đúng, Dương đã thích Trúc. Thích Trúc từ lần Dương chăm sóc Trúc ở bệnh viện. Dù cho Chi và Hoài Nam có yêu thương cô nhiều tới cỡ đâu, nhưng Chi và Hoài Nam sinh ra vốn dĩ là hai đứa trẻ sống trong nhung lụa, thậm chí những nỗi khổ mà Dương từng chịu đựng thì Chi và Hoài Nam không hề thấu hiểu được. Họ luôn đối xử tốt với Dương, nhưng nụ cười của Dương luôn chứa những tia buồn là do sống trong gia đình không ai hiểu rõ mình, mặc cho cô cũng yêu thương ba mẹ, Hoài Nam và Chi. Cô cảm thấy cô hạnh phúc và may mắn khi được sinh sống trong gia đình đó, cô cũng yêu thương gia đình không chung máu mủ nhưng vẫn đùm bọc cô một cách trọn vẹn, chỉ là, không ai hiểu rõ cô suy nghĩ như thế nào về cuộc đời và số phận.

Khoảnh khắc Trúc cất điện thoại đi, Dương thật muốn gào khóc. Cô muốn khóc lên chỉ vì cô chán ghét cảnh bị bỏ rơi, nhưng giữa dòng người tấp nập đang đổ xô vào nhà thờ, nào ai sẽ quan tâm cô chứ? Cô chỉ mất vài phút để đi chơi với một người bạn nhiệt tình với mình là Long, thế nhưng cô đã bỏ lỡ cả cuộc hẹn chỉ vì lời nói dối... 

- Em sao vậy Dương? - Long nhìn thấy Dương đứng thất thần nhìn lên phía con đường trên cao liền dò hỏi.

- Em không, chúng ta đi qua bên kia xem nhà thờ đi! Em muốn đi cầu nguyện! - Dương kéo Long về phía nhà thờ, bỏ lại những suy nghĩ vẩn vơ chưa thể giải đáp. 

... 

Kể từ hôm đó, Dương muốn gặp lại Trúc, nhưng thực tế, Dương có thể nhìn nhận ra rằng Trúc không muốn bắt chuyện với mình nữa. Chỉ vì thân phận của Mạnh thôi sao? Cô không muốn chia sẻ gì nhiều về Mạnh, chẳng qua, có những thứ Trúc không được quyền biết, ví dụ như cuộc hôn nhân vì tiền giữa Chi và Mạnh. Trúc có vẻ như để tâm đến Chi rất nhiều thì phải. Nghĩ ngợi quá nhiều về Trúc, Dương không thể nấu nướng được như thường ngày. Trong một phút lơ đãng... cô bị bỏng...

- Dương, hôm nay em mệt sao?

Chị chủ nghe tin Dương bị bỏng, liền gọi xe  cứu thương đưa Dương tới bệnh viện, đối với một đầu bếp, để bị bỏng là không ổn tẹo nào.

- Dạ... em hơi chóng mặt...

Dương nói dối. Dương không ốm đau bệnh tật gì cả, những vấn đề cô gặp phải...là Trúc.

- Thôi, nghỉ ngơi vài ngày đi, chị nói thật đấy! Em chăm chỉ lắm, chị cho phép nghỉ có lương 3 ngày... được chứ? - Chị chủ rất yêu quý Dương, cũng vì tính nết hiền lành, nói gì cũng ngoan ngoãn nghe lời của Dương.

- Như thế...có ổn không ạ? Dạo này khách cũng đông mà!

Dương cảm thấy khó xử.

- Không sao! Cô ạ, cô không lo mất việc đâu nhé! Tôi giữ chức bếp phó cho cô bao lâu rồi cô còn không tin tưởng tôi à?

Chị chủ quán vui vẻ chọc ghẹo Dương.

- Chị, em không có ý đó mà!

Dương vui vẻ cười đùa lại. Ít nhất cuộc sống xung quanh cô vẫn còn yên ổn. Nhưng tại sao Trúc có thể khiến cô ra nông nỗi này chứ?

- Được rồi. Em nghỉ ngơi đi. Chị mới nhắn tin cho cái Chi đấy! Có gì nó qua thăm em nhé? Chị làm thủ tục nhập viện cho em, sau đó còn về quán nữa!

Chị chủ quán đưa cô tới bệnh viện thôi là đã chân thành lắm rồi. Dương vui vẻ gật đầu rồi đợi mình được khám và trị vết bỏng này.

Là một đầu bếp, nhưng Dương không thể tập trung vào món ăn mà lại tập trung vào Trúc rồi để bị bỏng, đúng là Trúc ảnh hưởng tới cô quá nhiều rồi.

...

Chi ở công ty, nhận được tin nhắn Dương nhập viện, cô chẳng kịp nói gì với mọi người, chỉ báo cho Trúc rằng cô đến bệnh viện có việc rồi vội vã chạy đi ngay. Trúc cũng không hiểu Chi gặp vấn đề gì mà đi tới bệnh viện gấp vậy, ngồi làm việc cả buổi thấy Chi vẫn ổn không có dấu hiệu gì nên Trúc nghĩ Chi chỉ là đi thăm ai đó, hoặc người nhà gặp bệnh.

Chi hấp tấp tới bệnh viện, đi đến nơi thì thấy Dương đã được sơ cứu xong đâu vào đó. Cái con ngốc này chỉ giỏi làm người khác lo lắng.

- Em bị sao vậy Dương?

Chi lo lắng lại gần giường bệnh của Dương.

- Em bị bỏng. Có lẽ sẽ để lại sẹo!

Dương đưa cái cổ tay của mình bị lửa khò đi qua...

- Sao lại bất cẩn thế? Em nghĩ chị sẽ để em có sẹo à? Đợi chị một lát chị đi gặp bác sĩ!

Chi nhìn tay Dương bị băng bó chằng chịt mà không khỏi xót xa. Cô đang định đi tìm bác sĩ để hỏi han về việc phẫu thuật không để lại sẹo cho Dương, nhưng Dương lôi Chi lại.

- Có thể để sau mà. Chị ở đây chơi với em đi! - Dương nói. Vốn dĩ cô chỉ hi vọng Chi luôn ở bên cô để vui đùa chứ không phải chăm sóc, dỗ dành cô như một đứa trẻ. Chi luôn xem cô như đứa trẻ thiếu thốn tình thương, hành động của Chi nói lên tất cả.

- Không được, chị phải đi xem tình hình của em như thế nào còn báo ba mẹ nữa. Em nghỉ ngơi đi, để chị gọi Trúc đến!

Chi nói rồi không để Dương trả lời, liền bỏ đi tìm bác sĩ ngay. Dương cũng cảm nhận được nỗi cô đơn còn đau đớn gấp bội lần Trúc. Như thế này Dương có bị cho là bất hiếu không? Sao Dương cảm thấy gia đình ở bên cô, mà cô lại lạnh lẽo tới cỡ này. Trúc còn khấm khá hơn cô rất nhiều, đó là Trúc bị bệnh thì gia đình không biết tới, và lúc đó, lúc Trúc nằm ở giường bệnh, Trúc có Dương để chuyện trò.

Còn Dương thì sao? Cô nghĩ cô bất hiếu thật khi dám nghĩ về ba mẹ, Chi và Hoài Nam như thế. Họ cho cô một cuộc sống no ấm không cần lo toan tới vật chất. Nhưng họ không hề hay biết Dương không thể hòa nhập được với lối sống của con nhà giàu, con nhà đại gia như gia đình Chi. Dương yêu họ nên Dương cảm thấy mình thật bất hiếu khi nghĩ về họ như vậy.

Nhưng rồi Trúc cũng không đến. Không lẽ Trúc vẫn còn giận Dương về chuyện Mạnh sao? Ba mẹ tới chăm cô, Hoài Nam đang bận chơi bời cũng tới thăm cô, Chi ở bên cạnh cô cả ngày nhưng người cô mong đợi lại là Trúc. Nếu không có lời nói dối đó, nếu như không bị Trúc giận, liệu Dương có nhận ra thực sự bản thân cô yêu Trúc không?

...

Tối đến, vì Dương ở phòng chăm sóc đặc biệt nên chỉ mình Dương được ở lại trong phòng, người nhà chỉ được một người ở lại chăm sóc. Và đương nhiên đó là Chi rồi. Chi cũng tò mò không biết vì sao Trúc không nhắn tin trả lời tin nhắn của mình khi cô thông báo Dương bị bỏng sắp phải phẫu thuật. Cô nghĩ chắc Trúc bận gì đó và chưa thể đến được...

Dương càng nghĩ ngợi càng liều, cô liền lấy điện thoại, và nhắn tin cho Trúc.

“Trúc có bận không?”

Đợi một lát cũng có người trả lời. Không phải cái cách trả lời nhanh chóng vì chờ đợi tin nhắn, nhưng Dương cảm thấy may mắn là Trúc đã trả lời tin nhắn của mình.

“Không. Em còn đau tay không?”

“Nó sẽ rất đau nếu Trúc không tới thăm!”

Dương không nghĩ ngợi gì nhiều, liền bấm nút gửi đi mà không đợi kết quả như thế nào nữa!

“Chi đâu?”

Tin nhắn tiếp theo, lại là Chi. Mới đầu Dương bắt chuyện với Trúc là nhờ việc nhắc tới Chi. Nhưng giờ có phải là lúc để Trúc nhắc đến Chi không?

“Chị ấy đang về với gia đình. Tối muộn mới tới đây! Chúc Trúc ngủ ngon!”

Dương chán nản, chắc chỉ có chị Chi ở đây thì Trúc mới chịu tới, còn không, Trúc có vẻ như đã đơn phương cắt đứt tình bạn với Dương thì phải.

“Em đang nói gì vậy? Trúc đi gần đến nơi rồi, để quành xe về nhé?”

Dương lười nhác cầm chiếc điện thoại lên. Cô không mong đợi, mà thậm chí còn nghĩ tin nhắn từ tổng đài, thế nhưng tin nhắn đó khiến mắt cô bừng sáng, thậm chí cô ngồi dậy, bật đèn lên, đi lại trong phòng bệnh mà quên rằng cái tay mình đang đau, cô xem xét lại đầu tóc có gọn gàng hay không, gương mặt có lôi thôi hay không rồi soạn tin trả lời, tỏ vẻ kiêu ngạo một chút như thế mình không đợi tin nhắn...

“Tùy Trúc, người ta nói làm như Trúc là vô duyên đó!”