Phía Cuối Đôi Cánh

Chương 67: Mưa gió mịt mùng, em đến từ nơi đâu? (13)




Thịnh Viễn Thời không dám hy vọng xa vời rằng Nam Gia Dư sẽ thay đổi tình thế, dù sao thì đây cũng là một sự thử thách trong sự nghiệp của dì, dì khôn ngoan, khéo léo như vậy, chắc chắn sẽ không đưa ra quyết định liều lĩnh. Dựa theo sự hiểu biết của Thịnh Viễn Thời về Nam Gia Dư, anh tin rằng, cho dù Nam Gia Dư vẫn chưa chấp nhận mình, nhưng cũng sẽ vẫn phân biệt được đúng sai, không mang tư thù cá nhân vào, huống hồ giữa anh và Nam Gia Dư đâu thể coi là có thù hằn gì. Cùng lắm thì chỉ là dì không vừa mắt cậu cháu rể tương lai mà thôi, không căng thẳng đến mức dằn mặt nhau trước tòa. Hơn nữa, là một nhân vật xuất sắc trong giới, đương nhiên Nam Gia Dư sẽ tiến hành thu thập chứng cứ trước, Thịnh Viễn Thời dám chắc dì sẽ tìm ra được sự thật.

Nhưng còn Man Man của anh, quan tâm nhiều quá lại thành ra loạn, chỉ số thông minh cũng bị giảm theo. Thịnh Viễn Thời phải cho Nam Đình một liều thuốc an thần, “Dì út có xem thường anh đến mức nào đi nữa, thì vì em, dì ấy cũng sẽ không làm khó anh trong chuyện công việc đâu, cùng lắm là không trả hộ khẩu với chứng minh thư cho em, để anh lo sốt vó thì thôi.”

Nam Đình bĩu môi, “Em làm gì có thể diện lớn như thế.”

Thịnh Viễn Thời tựa vào sô pha, ôm lấy thắt lưng cô rồi đề nghị: “Nếu em không tin, mình đánh cược đi.”

Nam Đình không hiểu, “Cược gì?”

Thịnh Viễn Thời nhướng mày, “Anh cá là luật sư Nam sẽ đề nghị Lâm Như Ngọc rút đơn kiện.”

Phản ứng đầu tiên của Nam Đình là, “Cô ta giở trò làm cho Nam Trình tổn thất lớn như thế, rút đơn kiện là xong à?”

Được rồi, Man Man của anh vẫn rất thông minh và biết tính toán, “Cô ta có rút đơn hay không, anh không quan tâm, đợi bệnh viện công bố kết quả ra, chắc chắn Nam Trình sẽ kiện cô ta vì tội tung tin đồn nhảm.”

Nam Đình nhíu đôi mày thanh tú lại, “Chỉ sợ cô ta có sạt nghiệp cũng không bồi thường nổi, cuối cùng vẫn là anh bị lỗ.”

“Thì coi như là một bài học cho anh vậy.”, Thịnh Viễn Thời chợt nhớ đến lời thề trong một cuộc họp ở công ty: Dịp 1/10, nếu các chuyến bay đến thành phố cấp 2 và cấp 3 không bán hết vé, thì vé còn dư sẽ được anh chi tiền túi ra trả, anh bỗng bật cười: “Xem ra đúng là nói trước bước không qua, lần này anh tự vả mặt, vang to lắm đây.”

Nam Đình nghịch ngợm véo cằm anh, cười hì hì: “Người dám vả mặt anh Bảy của em, không nhiều đâu.”

Thịnh Viễn Thời ôm cô vào lòng, thoải mái bắt nạt một trận.

***

Cuối cùng Tề Diệu vẫn là người phụ trách vụ kiện này. Dựa theo lệnh của Nam Gia Dư, cô nàng lấy được kết quả khám sức khỏe của ông Lâm vào một năm trước ở một bệnh viện cấp ba trong thành phố G, cũng lấy được đoạn ghi âm mẹ Lâm Như Ngọc gọi đến hãng để đặt vé, sau đó, qua bao gian nan mới tìm được một vài vị khách đi trên chuyến bay 1268, ghi lại được vài lời làm chứng, cuối cùng còn hẹn gặp Tang Chất.

Vốn tưởng rằng cô nàng hẹn mình vì chứng sợ đàn ông, kết quả là khi nghe cô nàng nói: “Có thể kể lại tình huống trên máy bay ngày hôm đó cho tôi nghe một lần không?”, Tang Chất mới biết là Nam Gia Dư nhận sự ủy thác của nhà họ Lâm, rất có thể sẽ ra tòa cùng Nam Trình, mà chuyện mình cũng ở trên chuyến bay, hẳn là do Thịnh Viễn Thời nói cho cô nàng biết.

Tang Chất kể lại những gì mình nghe thấy khi ông Lâm làm thủ tục ở quầy đăng ký, đồng thời thuật lại cả việc mình tham gia sơ cứu cho ông cụ, cuối cùng mới hỏi: “Nhà họ Lâm đòi Nam Trình bồi thường à?”

“Nếu chỉ là vấn đề tiền nong thì có lẽ sẽ không phiền toái thế này.”, Tề Diệu cất bút ghi âm, “Tôi thấy Lâm Như Ngọc đang muốn mượn chuyện này để chèn ép Thịnh Viễn Thời, nếu thuận lợi có thể làm cho Nam Trình sụp đổ là tốt nhất.”

“Làm cho Nam Trình sụp đổ ư?”, Tang Chất khẽ nhíu mày, “Có thể không?”

Tề Diệu cười, “Dựa vào những chứng cứ tôi đang nắm giữ, sợ là cô ta phải giở trò lừa phỉnh thì mới lật ngược thế cờ được.”, nhưng nghĩ đến Nam Gia Dư, cô nàng lại không lạc quan cho lắm, “Nhưng mà, luật sư Nam biện hộ đỉnh lắm.”

Tang Chất đồng tình với sự đánh giá của Tề Diệu về Nam Gia Dư. Là một luật sư, khả năng biện luận của Nam Gia Dư quá xuất sắc, năm đó, sự sắc bén của dì khi ra tòa biện hộ cho bác anh, Tang Chất đã tận mắt chứng kiến. Nhưng ngoài chuyện đó ra, anh còn nói: “Chị ấy là người biết phân phải trái.”

Cứ cho là thời gian làm việc với Nam Gia Dư chưa lâu, nhưng thông qua những vụ án dì nhận trong vòng hai tháng qua, Tề Diệu cũng biết dì là một luật sư chính trực, chỉ có điều, khi sự việc có liên quan đến Thịnh Viễn Thời, dường như Tề Diệu mất đi khả năng phán đoán.

Tang Chất hiểu sự nghi hoặc của cô nàng, “Không phải vẫn chưa ra tòa đấy sao.”, nói xong còn vỗ vai cô nàng như để an ủi.

Thái độ của anh giống Thịnh Viễn Thời, thậm chí đến Kiều Kính Tắc nhìn như bất cần đời còn nói với cô nàng: “Công ty lớn như Nam Trình, chẳng lẽ lại sợ một mình Lâm Như Ngọc? Chị đừng chỉ nhìn cô ta đắc ý như thế, đợi đến khi cô ta biết luật sư mình mời là dì của trưởng đội bay nhà Nam Trình, cô ta khóc không ra nước mắt cho mà xem.”

Cánh đàn ông đều bình tĩnh như vậy, Tề Diệu cũng thoáng yên tâm, cô nàng nói: “Cảm ơn anh, bác sĩ Tang.”

Tang Chất thản nhiên cười, “Không cần khách sáo.”, sau đó lại hỏi cô: “Dạo này bận quá, hay là tình trạng bệnh không tăng lên, sao lại gián đoạn việc điều trị?”

Tề Diệu ngẫm lại, hôm Kiều Kính Tắc đến đón mình đi ăn, cả quá trình không hề có tiếp xúc cơ thể, cô nàng đáp: “Tình trạng bệnh của tôi hình như chỉ khi đối mặt với một người thì mới xuất hiện.”

Tang Chất đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, “Là cậu ta sao?”

Tề Diệu nhìn theo ánh mắt anh, thấy Kiều Kính Tắc đang xụ mặt đứng ngoài quán cà phê, chẳng biết là đi ngang qua từ lúc nào.

Thế này thì quá trùng hợp rồi. Cô nàng bất giác nhíu mày.

Tang Chất trầm mặc một lát rồi đề nghị, “Đợi vụ giấy miễn trừ trách nhiệm này xong, cô kể lại cho tôi quá trình cô và cậu ta quen nhau, tốt nhất là kể hết, không bỏ sót chi tiết nào.”

Quá trình này, phải bắt đầu từ rất nhiều năm trước rồi. Tề Diệu khó hiểu, “Cái này có giúp gì được cho quá trình điều trị không?”

Tang Chất gật đầu khẳng định, “Ban nãy tôi thử vỗ vai cô, cô không hề đỏ mặt, cũng không căng thẳng, mà chính cô cũng tự ý thức được là hình như chỉ khi đối mặt với cậu ta, cô mới xuất hiện phản ứng của chứng sợ đàn ông. Thế nên tôi mới phán đoán là có liên quan trực tiếp đến cậu ta.”

Tề Diệu ngớ ra, ban nãy lúc Tang Chất vỗ vai cô, cô chỉ lý giải là một hành động an ủi, không hề cảm thấy bài xích hay có phản ứng của chứng sợ đàn ông. Thì ra, Kiều Kính Tắc mới là đầu sỏ gây nên chuyện này, “Nếu đúng là vì cậu ta, tôi nên làm gì bây giờ?”

“Lấy độc trị độc.”, Tang Chất cười nhìn cô, “Chủ động tiếp xúc nhiều với cậu ta.”

Sau khi Tề Diệu giao hết chứng cứ đã thu thập được cho Nam Gia Dư kiểm tra, dì nâng cổ tay nhìn đồng hồ rồi nói: “Hẹn Lâm Như Ngọc hai giờ chiều đến văn phòng một chuyến, tôi chỉ có một tiếng thôi.”

Tề Diệu dằn nỗi kích động muốn đặt câu hỏi lại và đáp: “Vâng.”

Chờ cô nàng lề mề đi ra khỏi văn phòng, Nam Gia Dư mới lắc đầu cười, sau đó gọi điện cho Tang Chất và hỏi anh: “Hôm đó cậu ở trên máy bay à?”

Tang Chất cũng đang định gọi cho dì, nghe thấy vậy thì kiên nhẫn kể lại một lần những chuyện mình trải qua ngày hôm ấy..

Nam Gia Dư nghe xong thì thoáng trầm ngâm, “Vận may của Thịnh Viễn Thời đúng là không phải dạng vừa.”, nghe thấy tiếng cười khe khẽ của Tang Chất trong điện thoại, dì hỏi: “Sao không gọi tôi là dì nữa, mà lại quay về gọi chị Nam rồi?”

Tang Chất còn tưởng dì không để ý đến sự thay đổi trong xưng hô của mình, anh trả lời: “Nếu không thể gọi chị theo Nam Đình, không bằng mượn vai vế của chị để nâng vai vế của mình lên, chờ có cơ hội, bắt Thịnh Viễn Thời gọi em một tiếng chú Tang.”

Hóa ra là lý do này, thật ra cũng không kỳ lạ. Nam Gia Dư cười, “Tôi cũng thấy để cậu gọi dì út thì hơi thiệt cho cậu, thôi được, gọi chị Nam đi.”

Lâm Như Ngọc đến muộn mười phút so với giờ hẹn. Nam Gia Dư không tỏ thái độ gì, chỉ đưa bản pho-to của những chứng cứ Tề Diệu thu thập được cho cô ta xem, sau đó thẳng thắn nói: “Lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã nói rồi, khi nhận ủy thác, tôi có một yêu cầu bắt buộc, đó là đương sự phải nói thật với tôi, tôi không mong sau khi tôi thu thập chứng cứ, hoặc là khi ra tòa, mới phát hiện ra đương sự nói dối tôi.”

Tự nhận mình là chủ, Lâm Như Ngọc nghe ra sự trách móc trong lời nói của Nam Gia Dư, cô ta hờ hững đáp: “Công việc của luật sư không phải là bảo đảm quyền lợi cho đương sự, nghĩ cho lợi ích của đương sự à?”

“Không hoàn toàn.”, Nam Gia Dư nói: “Nghĩa vụ đầu tiên của luật sư là bảo đảm quyền lợi hợp pháp của đương sự, giành lợi ích hợp pháp cho đương sự, cứu lại hoặc làm giảm bớt tổn thất cho đương sự.”

Lâm Như Ngọc nghe ra ngữ điệu nhấn nhá của Nam Gia Dư mỗi khi nói đến từ “hợp pháp”, cô ta cười khẩy, “Hợp pháp hay không hợp pháp chẳng phải là khi tòa phán thắng hay thua sao, chỉ cần luật sư Nam giúp tôi thắng vụ này, mọi chuyện tôi kiện đều là hợp pháp, đúng không?”

“Không có một luật sư nào có thể cam đoan tất cả các vụ kiện đều có thể thắng tuyệt đối, thua hay thắng chỉ là cách nói tương đối mà thôi.”, Nam Gia Dư đưa tay chỉ vào tập tài liệu đặt trên bàn, “Cái tôi có thể lấy được, Hàng không Nam Trình cũng có thể lấy được, đợi họ trình những cái này lên tòa, nếu họ không kiện cô tội vu khống, không bắt cô bồi thường một khoản lớn…”, Nam Gia Dư ngước mắt nhìn cô ta chằm chằm, nhả từng chữ một, “Thì tôi cho rằng, cô thắng đấy.”

“Chị nói gì cơ?”, nụ cười của Lâm Như Ngọc tắt ngúm, giọng điệu cũng lạnh xuống, “Luật sư Nam không tin tưởng vào bản thân à?”

“Tin tưởng là phải dựa vào chứng cứ, không phải bằng phán đoán của tôi.”, Nam Gia Dư lấy tờ kết quả khám ở bệnh viện cấp ba kia ra, “Trên này ghi rõ ràng, ông Lâm bị bệnh tim. Đúng, tôi biết bản kết quả trong tay cô cũng là thật, nhưng kết quả khám của bệnh viện nào có uy tín hơn, trong lòng cô hay tôi đều tự biết.”

Sau đó là chứng cứ bằng đoạn băng ghi âm, “Tôi nghe hoàn chỉnh đoạn ghi âm ba lần, lúc mẹ cô đặt vé cho ông Lâm, phía Nam Trình đã từ chối bán rồi, nhưng mẹ cô vẫn cứ khăng khăng thanh minh là sức khỏe của ông ngoại cô rất tốt, lên máy bay không sao cả, bà ấy còn nói: Nếu có vấn đề gì xảy ra thì coi như là do chúng tôi, bên các cô không liên quan. “Bên các cô” này là chỉ ai, không cần nói cũng biết.”

Tiếp theo đó là chứng cứ từ phía Tang Chất, “Có người tận mắt chứng kiến nhân viên quầy của Nam Trình đã giải thích với ông ngoại cô về tác dụng và ý nghĩa của giấy miễn trừ trách nhiệm, ông ngoại cô tự nguyện ký tên. Thế nên, theo như lời cô nói, việc Nam Trình có hành vi lừa gạt và cưỡng ép là không tồn tại.”

Lâm Như Ngọc không nghe nổi nữa, cô ta gần như là tức tối mà hất bay đống tài liệu, “Nam Gia Dư, tôi bỏ tiền ra mời chị, không phải để cho chị tìm những chứng cứ bất lợi với tôi.”

Nam Gia Dư chẳng buồn nhắc đến chuyện nhà họ Lâm cản trở công tác khám nghiệm, dẫn đến việc vẫn chưa có kết quả từ phía bệnh viện, “Đề nghị của tôi là, chấp nhận hòa giải. Đối với việc ông Lâm qua đời, Hàng không Nam Trình hẳn là cũng lấy làm tiếc, nếu cô chịu lùi một bước, có lẽ họ sẽ sẵn lòng…”

Dì còn chưa nói xong đã bị ngắt lời, Lâm Như Ngọc nói bằng vẻ khinh thường: “Nhà họ Lâm chúng tôi không thèm mấy đồng bồi thường của họ.”

“Tôi cần phải sửa lời cô rồi, mặc dù tôi có thể giúp cô có được một khoản từ Hàng không Nam Trình, nhưng đó không phải là tiền bồi thường, mà chỉ là trên danh nghĩa tiền trợ cấp hoặc phí mai táng mà thôi.”, Nam Gia Dư tiếp tục, “Nhà họ Lâm cũng không thể nhận không khoản tiền này đâu, chắc chắn Hàng không Nam Trình sẽ yêu cầu cô phải công khai xin lỗi và cảm ơn họ.”

Lâm Như Ngọc như nghe được một câu chuyện hài hước chấn động, cô ta lạnh giọng chất vấn: “Dựa vào cái gì?”

Nam Gia Dư trả lời cô ta, “Dựa vào việc cô cố ý bịa đặt và tung tin đồn về giấy miễn trừ trách nhiệm, phá hoại danh dự của Nam Trình.”

Biết rõ mình đã làm gì, cũng biết rõ những bằng chứng Nam Gia Dư có được đều là chính xác, Lâm Như Ngọc vẫn không cam tâm, “Tội giết người còn có thể trắng án được, huống chi nhà họ Lâm chúng tôi là bên bị hại, tôi không tin không ai thắng nổi vụ kiện này.”

Đương nhiên Nam Gia Dư không phản đối Lâm Như Ngọc mời người giỏi hơn, dì cũng muốn xem, ai có bản lĩnh chuyển bại thành thắng trong vụ này.

Chờ Lâm Như Ngọc về, Tề Diệu mới gõ cửa văn phòng Nam Gia Dư và hỏi: “Có phải chị đã đoán được từ trước rồi không?”

Nam Gia Dư có việc phải đi ra ngoài, dì vừa cầm áo khoác lên mặc vừa nói: “Tôi lợi hại thế cơ à, có thể đoán được trước ư?”

Tề Diệu biết là mình đã hiểu lầm dì ấy, vội cười khì khì, “Kể cả không biết trước, nhưng trong mắt em, chị vẫn là lợi hại nhất.”

Nam Gia Dư liếc xéo cô nàng một cái, “Tôi thích một trợ lý thật thà hơn.”

“Em thật thà mà.”, Tề Diệu vui vẻ nói: “Nếu không hồi trước em đã chẳng tỏ vẻ bất mãn với chị rõ ràng như thế rồi.”

Lời này… cũng chẳng có gì kỳ lạ. Nam Gia Dư hơi nhíu mày, trước khi đi còn dặn, “Cô xem chứng cứ rồi xử lý đi, đừng để lãng phí.”

“Đừng để lãng phí ạ?”, Tề Diệu ngây ra một lúc rồi mới gọi với theo bóng lưng dì, “Cảm ơn luật sư Nam.”

Nam Gia Dư thu nụ cười lại, dì lạnh lùng nói: “Nhân thể nhắc em trai cô, cậu ta với Nam Đình vẫn chưa cưới, đừng có hơi một tí là đón con bé sang nhà cậu ta, chơi ra mạng người là tôi không tha cho cậu ta đâu.”

Dạo gần đây đúng là Nam Đình đều ở nhà Thịnh Viễn Thời, Tề Diệu cũng đã quen chăm Mất Ngủ rồi. Nhưng mà, sao chị ấy lại biết được nhỉ? Còn nữa… Mạng người? Ý chỉ em bé sao? Tề Diệu xấu hổ che mặt lại.