Phía Cuối Đôi Cánh

Chương 64: Mưa gió mịt mùng, em đến từ nơi đâu? (10)




Bữa tối xong xuôi, Nam Đình rửa dọn bát đũa và phòng bếp, rồi bổ một đĩa hoa quả mang ra, mời anh Bảy của cô thưởng thức.

Thịnh Viễn Thời ngồi dựa vào sô pha như ông lớn, ngoắc tay gọi cô ngồi xuống cạnh mình.

Nam Đình nhanh chóng ngồi xuống, đút hoa quả cho anh ăn.

Kiểu đãi ngộ thế này, đúng là lần đầu tiên được hưởng thụ. Thịnh Viễn Thời thoải mái tận hưởng sự phục vụ của cô, cuối cùng còn không quên yêu cầu, “Đã cho ngon ngọt là phải cho tới cùng, đừng chỉ một lần là xong.”

Nam Đình lấy điều khiển chuyển kênh, “Em chung thủy lắm đấy, không giống ai đó còn đi làm quen người khác.”

Cô làm như chỉ nói bâng quơ, nhưng chuyện làm quen này, rõ ràng Thịnh Viễn Thời chỉ nói đúng một lần vào lúc cô đang khóc nức nở, vậy mà cô lại nhớ như in. Có thế mới thấy, với lời anh nói, cô để tâm đến mức nào.

“Đang tính sổ với anh phải không?”, Thịnh Viễn Thời giang tay ôm chầm lấy cô, “Nếu anh nói, hôm đấy anh nói thế là để dỗ em, em có tin không?”, rõ ràng là đang định đánh lạc hướng.

Nam Đình cũng không định vạch trần anh, cô đáp với vẻ thoải mái: “Kể cả em không tận mắt thấy, thì vẫn có thể tưởng tượng ra cảnh phụ nữ theo đuổi anh nhiều như tre già măng mọc, làm quen đôi ba lần cũng chẳng có gì lạ.”

“Tre già măng mọc?”, Thịnh Viễn Thời cười đến khoái chí, “Cho anh thể diện ghê.”

Nam Đình đợi một lát, thấy anh không nói gì nữa thì nghiêng đầu nhìn anh, “Chỉ làm quen thôi, không làm chuyện gì khác chứ?”

Thịnh  Viễn Thời nhìn cô với vẻ mặt như cười như không, “Chuyện khác…”, anh tạm dừng hai giây, sau đó đưa tay nhấc cô ngồi lên đùi mình, “Là chuyện gì?”

Nam Đình bị hành động đột ngột của anh làm cho giật mình, mà đây thật sự là lần đầu tiên cô thân mật ngồi lên đùi Thịnh Viễn Thời như vậy. Tuy năm đó theo đuổi anh, cô từng tưởng tượng vô số lần, nhưng dù sao cũng không có hành động cụ thể. Lúc này, cô cắn môi, dưới ánh mắt nóng bỏng của anh, cô đỏ mặt hôn một cái lên môi anh, “Ví dụ như thế này.”

Thịnh Viễn Thời không phải người chỉ cần một nụ hôn phớt qua là có thể thỏa mãn, anh ghì gáy Nam Đình, kéo cả người cô áp vào ngực mình, hôn cô mãnh liệt một lúc rồi mới nắm tay cô và biện minh: “Như thế này còn chưa từng, đừng nói là hôn.”, nói xong lại hôn chụt một cái lên môi cô, “Không tin em hỏi Trình Tiêu xem, ngoài cô ấy ra, chưa có cô gái nào gần gũi anh cả.”

Nam Đình bị cách nói của anh làm cho phì cười, “Ý anh là cô ấy gần gũi anh rồi hả? Chuyện này mà để Cố tổng biết, kiểu gì anh ấy cũng tìm anh “tâm sự” một trận.”

“Em tưởng là anh ấy chưa từng nghĩ thế à?”, Thịnh Viễn Thời nhích người để cô dựa vào mình thoải mái hơn, rồi mới bắt đầu nhớ lại chuyện cũ, “Hồi đấy, Phùng Tấn Đình của Hải Hàng đưa cho anh điều kiện tốt không chê vào đâu được, so sánh ra, thành ý của Trung Nam còn kém hơn một chút, nếu không nể mặt Trình Tiêu, anh cũng mặc xác Cố Nam Đình. Sau đó…”, bỗng nhiên mất đi tin tức về Nam Đình, anh quyết định quay trở lại New York, bức thư mời làm cơ trưởng của Trung Nam hóa thành giấy vụn, “Cố Nam Đình cho rằng anh đến là vì Trình Tiêu, mà không lâu sau đó Trình Tiêu lại tới YG, lúc chạm mặt ở YG, anh ấy hiểu lầm, tưởng là chú Trình có ý gả con gái cho anh, nên đã đấm anh ngay tại trận.”

Quan hệ giữa Thịnh Viễn Thời và Trình Tiêu thuộc kiểu không có gì thì chọc ngoáy nhau, lúc có chuyện lại bao bọc cho nhau. Bạn bè cũ gặp lại, dùng cái ôm để chào hỏi cũng chẳng có gì quá đáng, kết quả là một cái ôm này lại dẫn đến cú đấm của Cố Nam Đình.

“May mà anh rèn luyện theo chế độ quân đội, tránh được một cú đấy, nếu không là đổ máu rồi.”, Thịnh Viễn Thời nhớ lại cảnh tượng hôm đó mà không nhịn cười được, “Sau đấy Trình Tiêu chê chưa lớn chuyện, còn châm ngòi thổi gió, thêm dầu vào lửa.”

Lúc ấy, Trình Tiêu không giải thích mà còn bảo: “Cố Nam Đình, anh làm gì đấy, chẳng lẽ ngoài anh ra, em không được có người khác theo đuổi à?”

Thịnh Viễn Thời liếc cô nàng một cái, thầm chửi: Con ranh chết tiệt này! Nhưng lại ôm lấy bả vai Trình Tiêu, cúi đầu, dùng giọng nói chỉ đủ để hai người nghe thấy mà thầm thì bên tai cô nàng: “Hại anh à, hửm? Em chờ đi, anh ta mà động đến một sợi tóc của anh, anh sẽ làm cho em có hối hận cũng không kịp!”

Trình Tiêu nghiêng đầu, đè thấp giọng nói: “Tâm trạng anh ấy không tốt, sắp nghẹn đến nội thương rồi, anh cho anh ấy xả một trận, coi như giúp em.”

Cô nàng đã nói vậy rồi, sao Thịnh Viễn Thời có thể không đồng ý, anh lập tức nhìn về phía Cố Nam Đình với vẻ khiêu khích.

Cố Nam Đình vẫn còn đứng đây mà! Nhìn bộ dạng nói chuyện thầm thì của hai người họ, phàm là đàn ông thì ắt sẽ nổi cơn bão. Vì thế, Thịnh Viễn Thời đánh nhau với anh ấy một trận, cuối cùng, anh giơ tay chỉ vào Cố Nam Đình, lại chỉ sang Trình Tiêu, “Hai người nhớ cho kỹ, cả hai nợ tôi đấy.”, sau đó quệt khóe miệng bỏ đi.

Việc giải quyết sau đó, đương nhiên do Trình Tiêu làm.

Ngày Cố Nam Đình về nước, anh đợi Thịnh Viễn Thời ở sân bay và nói: “Cảm ơn.”

Thịnh Viễn Thời nhướng mày, “Vẫn chưa đủ.”

Cố Nam Đình đưa tay ra, nói bằng giọng khẩn khoản, “Làm ơn!”

Thịnh Viễn Thời chính là đang đợi câu này. Anh chìa tay ra, bắt tay với Cố Nam Đình rồi hứa hẹn, “Yên tâm, sẽ dùng hết khả năng, đảm bảo cho cô ấy được yên tĩnh.”, ý là, nhận trách nhiệm làm sứ giả bảo vệ người đẹp, tránh để cô ấy bị đám phi công ngước ngoài quấy rầy. Đương nhiên là anh đã làm được. Trong khoảng thời gian đó, ngoài đi tìm Tư Đồ Nam, anh còn giúp Cố Nam Đình phân tán sự chú ý của ba nghìn tình địch.

Thì ra là mối quan hệ như vậy, chẳng trách cuối cùng họ lại trở thành đối tác.

“Thật ra em từng nghe được tin đồn liên quan đến anh và Trình Tiêu.”, Nam Đình ngửa mặt lên nhìn anh, “Trước khi quen cô ấy, em còn nghĩ có lẽ anh sẽ thích cô ấy, cô ấy xuất sắc như thế, anh động lòng cũng là chuyện đương nhiên.”

“Anh thưởng thức kỹ thuật bay và cách ứng xử của cô ấy.”, Thịnh Viễn Thời vuốt ve má cô, lại dịu dàng nói: “Còn trái tim, đã loạn nhịp vì em lâu rồi, không chứa được người khác.”

Nam Đình ôm cổ anh, tựa mặt vào lồng ngực anh.

Thịnh Viễn Thời không nói nữa, anh bật nhạc giao hưởng, trong giai điệu du dương, anh nhắm mắt lại, thỏa mãn ôm người con gái mình yêu. Bóng đêm mênh mang, hai người tựa sát bên nhau, hưởng thụ khoảng thời gian yên bình khó có được này.

Không biết qua bao lâu, lâu đến nỗi Nam Đình nghĩ có phải anh đã ngủ rồi hay không, cô nhẹ nhàng cựa quậy, định xuống khỏi người anh, kết quả là vừa động đậy thì Thịnh Viễn Thời đã siết chặt tay lại, anh tựa vào đỉnh đầu cô và hỏi: “Đi đâu?”, trong giọng nói lộ ra sự mệt mỏi.

Nam Đình nhìn đồng hồ, đã sắp chín giờ rồi, nghĩ đến việc anh phải vất vả liên tục ba ngày, cô cúi đầu nói: “Em muốn đi… tắm.”. Trước khi cùng anh về nhà, cô cũng đã có quyết định rồi, đêm nay, không trốn tránh nữa.

Cô kiên định và chủ động như vậy, đối với Thịnh Viễn Thời, là một điều bất ngờ đến quá đột ngột.

Có một người con gái yêu anh không chút kiêng kỵ nào như vậy, so với những lời an ủi còn hiệu quả hơn nhiều.

Cảm xúc mãnh liệt giấu sâu nơi đáy mắt như sôi trào lên trong tích tắc, anh nhìn cô, gằn từng tiếng một, “Tự vào tủ tìm áo sơ mi của anh mà mặc.”, anh có ý muốn cô nhanh chóng quen với căn nhà này.

Tim Nam Đình đập như trống trận, cảm nhận được bàn tay anh đang đặt trên lưng nhẹ nhàng vỗ về, cô trượt xuống khỏi người anh, đi vào phòng ngủ, mở tủ quần áo, chọn một chiếc áo sơmi trong dãy áo thẳng thớm chỉnh tề rồi đi vào phòng tắm. Đang định đóng cửa thì Thịnh Viễn Thời đi tới, đưa tay chặn cửa rồi thò người vào nói: “Trong ngăn tủ có khăn mới đấy.”

Nam Đình đẩy anh đi ra ngoài, “Biết rồi.”

Thịnh Viễn Thời đứng ở cửa phòng tắm, nghe tiếng nước chảy ào ào truyền ra từ bên trong, cảm thấy thật quá dụ dỗ. Những ánh đèn rực rỡ bên ngoài cửa sổ và những ồn ào náo nhiệt của thành phố dường như chẳng còn tồn tại nữa, trong lòng chỉ còn lại sự khát vọng của nhiều năm và cảm giác ấm áp, an bình. Anh trở lại phòng khách, lẳng lặng ngồi xuống sô pha, đáy mắt dần hiện nét cười mơ hồ.

Mười phút, hai mươi phút, hoặc lâu hơn thế, Thịnh Viễn Thời vẫn không tới thúc giục, mà kiên nhẫn chờ đợi. Cho tới khi tiếng nước chảy bên trong ngừng lại, tiếng quần áo sột soạt cũng không còn, rốt cuộc Nam Đình cũng không kéo dài thêm được nữa, từng bước chầm chậm đi ra ngoài.

Anh dịu dàng mỉm cười, dường như cả thế giới sáng bừng lên vì Nam Đình, mà trong mắt anh, cũng chỉ chứa được mỗi bóng dáng nhỏ bé của cô. So với vẻ thong dong của Thịnh Viễn Thời, Nam Đình căng thẳng hơn hẳn. Cô đứng trước cửa phòng tắm, hai má đỏ bừng, không rõ là do vừa tắm hay do xấu hổ, chỉ biết vào lúc anh nhìn mình chằm chặp, ánh mắt nóng rực đó khiến cô có cảm giác hơi thở của mình đang dần đông cứng lại.

Cô gần như sợ hãi mà gọi một tiếng: “Anh Bảy.”

Sự ỷ lại và tin tưởng này khiến tim Thịnh Viễn Thời bất giác run lên, anh đứng dậy, từng bước tiến lại gần, nâng cằm cô rồi cười, “Anh tắt hết điện thoại rồi.”

Khoảnh khắc đó, nụ cười của anh rực rỡ như ánh sao, rõ ràng Nam Đình không uống một ngụm rượu nào, vậy mà lại có cảm giác ngà ngà men say, cô run rẩy không đứng vững, vội nhẹ nhàng tóm lấy cánh tay anh.

Thịnh Viễn Thời như nhận được tín hiệu giao phó, anh cúi người bế cô lên.

Nam Đình ôm cổ anh, để mặc cho anh bế mình vào phòng ngủ, đặt lên chiếc giường mềm mại êm ái.

Ngọn đèn trong phòng ngủ được chỉnh về mức thấp nhất. Trong vầng sáng mơ hồ, gương mặt anh mang theo vẻ dịu dàng khác lạ, từ tầm mắt Nam Đình nhìn lên, có thể thấy rõ làn da màu mạch nha và lồng ngực ấm áp của anh, hơi thở nhè nhẹ của anh lướt qua mặt cô, nhịp tim như chứa cả bầu lửa nóng rực dội vào lòng cô. Anh giơ tay, đan năm ngón vào bàn tay cô.

Anh tì trán lên trán cô, giọng nói trầm khàn nặng nề, “Muốn em, muốn toàn bộ con người em.”

Lời tuyên ngôn thẳng thắn, Nam Đình nghe thấy mà không thể kiềm chế được sự kích động và khuất phục trong lòng, cảm xúc đó khiến cô trở nên yếu đuối, khiến cô cam tâm tình nguyện buông bỏ hết mọi thứ để đón nhận anh, giống như con thuyền lênh đênh suốt một chặng phiêu lưu dài, cuối cùng cũng đã tìm được một điểm dừng chân.

Giữa lúc suy nghĩ mông lung, cả cơ thể cô đã lọt vào vòng tay anh, đôi môi anh lướt lên theo, dùng tình yêu bỏng cháy hóa giải mọi phòng tuyến và sự căng thẳng của cô, để cô vì anh mà thả lỏng, vì anh mà nở rộ.

Thế giới đột nhiên trở nên tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở từ khe khẽ đến nặng nề của họ, tiếng nhịp đập trái tim từ vững vàng đến dồn dập, cho tới khi mọi giác quan như tan trong không gian ngọt ngào này, cuối cùng Thịnh Viễn Thời ôm ghì lấy cô, dùng hết sức hòa làm một với cô.

Có người nói tình yêu là một chuyến phiêu lưu mạo hiểm, nhưng Nam Đình cảm thấy, tình yêu là một lần phóng túng, mặc kệ thời gian đúng hay sai, gặp nhau sớm hay muộn, cũng chẳng quan tâm kết cục thế nào, tương lai ra sao, cứ buông thả bản thân, dùng trái tim chân thành và lòng dũng cảm tuyệt đối, trút bỏ mọi thứ để yêu.

Giữa lúc đau đớn, Nam Đình siết chặt lấy Thịnh Viễn Thời, dùng giọng nói mềm mại để nói cho anh biết, “Anh Bảy, em yêu anh.”

Chỉ yêu mình anh, sáu năm như một.

Ánh mắt Thịnh Viễn Thời xuyên qua bóng đêm nhìn cô một cách chăm chú, anh cúi đầu, dùng đôi môi hôn đi giọt lệ bên khóe mắt cô, anh cũng nói với cô: “Sau này có anh rồi.”. Sau này, sáu năm, mười sáu năm, nhiều hơn nữa, lúc nào cũng có anh, che mưa chắn gió cho em, không bao giờ để em phải sống vất vả như năm năm qua nữa.

Giọng nói trìu mến đầy thương yêu như vậy, cái ôm ấm áp như vậy, suýt chút nữa khiến Nam Đình rơi lệ. Cô chủ động đón nhận anh… Tất nhiên là không thể tránh được một trận quấn quýt cuồng si, cho tới khi cùng nhau lên đến điểm tận cùng. Thịnh Viễn Thời vùi mặt vào mái tóc dài xõa tung của cô, hòa cùng tiếng thở gấp gáp, nặng nề.

Rốt cuộc, giấc mơ khát vọng bấy lâu, cuối cùng cũng đã có thể thực hiện được.