Chờ Thịnh Viễn Thời đi khỏi, Kiều Kính Tắc không thèm ngoan ngoãn như trước nữa. Anh ta ngồi sang bên cạnh Tề Diệu, vỗ cô nàng mấy cái, “Ngáo à? Đã đến lúc này rồi, lão Thất còn để em gái Nam Đình cô đơn lẻ bóng được á? Không mau mau chóng chóng ăn người ta, cậu ấy yên tâm được ư? Với lại, cậu ấy làm hòa thượng ba mươi năm rồi, chị muốn cậu ấy tu thành Đường Tăng luôn à?”
Những lời này, đàn ông nói với nhau thì chẳng có gì, nhưng phụ nữ nghe được thì lại thấy hơi khó chịu. Tề Diệu bực bội lườm anh ta, “Cậu vừa mới sửa máy bay đến nỗi ngơ luôn rồi à, sao càng ngày càng có khí chất của cái chứng minh thư đời đầu thế hả? Cái câu cô đơn lẻ bóng là để nói như thế à?”
Khí chất của chứng minh thư đời đầu… là cái quái gì vậy? Vốn luôn có thừa sự tự tin về độ đẹp trai của mình, Kiều Kính Tắc hiếm khi bị nghẹn họng, “Ý chị là, trông tôi thế này, mà phải đi thẩm mĩ á?”
Tề Diệu hờ hững nói: “Khí chất của cậu chả liên quan đến mặt cậu.”
Kiều Kính Tắc nhất quyết phải hỏi cho ra nhẽ: “Thế liên quan đến cái gì?”
Tề Diệu đáp luôn: “Lòng dạ thô bỉ.”
Kiều Kính Tắc phun luôn ngụm nước trong miệng ra. Tề Diệu không ngờ anh ta lại phản ứng mạnh như vậy, tránh không tránh nổi, cứ thế dính đòn, sau đó, hai người lại bắt đầu ẩu đả. Không được động tay chân với phụ nữ, nhất là người phụ nữ mình thích, Kiều Kính Tắc đương nhiên đành chịu thua, anh ta than thở, “Ngày trước chị chửi tôi, hiểu tính tôi rồi thì lại bắt đầu ra tay đánh tôi.”
Tề Diệu tưởng anh ta sẽ kêu mình số khổ, đó là chiêu anh ta đã dùng quen rồi, kết quả là lại thấy anh ta nghiêng đầu, tựa vào vai cô, “Đánh là thương, mắng là yêu, thấy chị yêu tôi như thế, tôi sẽ không so đo với chị nữa.”
Tề Diệu sợ anh ta áp quá sát mình, cô nàng tức tối đẩy anh ta ra, “Tránh xa tôi ra.”, nói xong liền ngồi vào chỗ Thịnh Viễn Thời ngồi lúc trước.
Trước phản ứng như vậy của cô, Kiều Kính Tắc nhìn quen rồi nên không trách, vừa tiếp tục ăn cơm vừa hỏi cô: “Bà sếp khó nhằn của chị có bắt nạt gì chị không?”
Đổi sang chủ đề này khiến Tề Diệu thoải mái hơn hẳn, cô nàng nói với vẻ khó hiểu: “Bắt nạt thì không, mặc dù lúc nào cũng lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng có vẻ kiên nhẫn hơn dạo trước một chút, cũng không biết có phải là có cơn bão nào sắp nổi lên không nữa.”
Kiều Kính Tắc nhìn nhận vấn đề ở góc độ không giống người khác, anh ta cho rằng, “Chị ta có vẻ không tỏ thái độ bất mãn với lão Thất nữa.”
Tề Diệu không cho là đúng, “Thế thì chỉ có thể nói là chị ấy công tư phân minh nhỉ?”
Kiều Kính Tắc giở giọng bề trên, “Mặc kệ là vì cái gì, chị thừa nhận năng lực của người ta thì học hỏi người ta cho tử tế vào.”
“Tôi vẫn học đấy thôi.”, Tề Diệu cúi đầu ăn mấy miếng cơm, bỗng nhiên lại thở dài, “Người ta từ hồi ba mươi lăm tuổi đã là luật sư nổi tiếng, tôi đây sắp ba mươi mốt rồi, mà vẫn chỉ là một trợ lý, càng làm càng thấy chán. Kiều Kính Tắc, cậu nói xem, có phải tôi không có năng khiếu trong lĩnh vực pháp luật không, có phải nên tính đến chuyện từ bỏ không? Không cần an ủi tôi, phải nói thật.”
Cô nàng là mẫu con gái không cẩn thận, hay hấp tấp, dù bị Nam Gia Dư sai việc đến bù đầu, bị mắng cho tái mặt, cũng chỉ dám vừa chửi lại sau lưng, vừa cun cút đi làm, quyết không chịu thua, nản lòng nhụt chí như thế này, là lần đầu tiên.
“Năng khiếu cái gì, chẳng nhẽ từ bé tôi đã biết sửa máy bay à? Ngày trước sếp Kiều còn nghĩ, tôi nên ngoan ngoãn loăng quăng trong tầm mắt của ông ấy thôi, nhưng bây giờ, người trong công ty nhìn thấy tôi, lại chả phải nghiêm chỉnh gọi tôi một tiếng “kỹ sư Kiều” à?”, Kiều Kính Tắc đặt đũa xuống, đưa mắt nhìn cô chăm chú, “Từ khi tôi tốt nghiệp Học viện hàng không, đến khi vào làm cho Hải Hàng, phải đứng ngoài trời sửa máy bay gần ba năm, bãi máy bay mùa hè toàn lên đến sáu mươi độ, quần áo chẳng lúc nào khô ráo, ngày nào cũng cả người ướt đầm đìa cúi đầu chào đám phi công. Máy bay như con quái thú khổng lồ, giàn khung chia làm năm bộ phận: Cánh, thân, đuôi, thiết bị lên xuống, động cơ, thiết bị liên lạc, bao nhiêu loại linh kiện, chị có biết không? Không nói đến những linh kiện nhỏ, riêng linh kiện lớn đã hơn năm vạn rồi, nhìn mục lục linh kiện mà muốn lòi con mắt luôn.”
Nhớ lại những ngày khổ cực không tưởng, Kiều Kính Tắc uống một ngụm nước, rồi lại thao thao bất tuyệt tiếp: “Bao nhiêu thứ phức tạp như thế, có thể không trục trặc được ư? Nhưng có trục trặc không có nghĩa là không an toàn, thế nên mới có khái niệm bảo lưu sự cố. Chẳng hạn như hồi trước, Thịnh lão Thất còn bay cho hãng nước ngoài, lúc quá cảnh ở thành phố G, máy bay đột nhiên gặp sự cố động cơ đánh lửa.”
Lúc đó, với tư cách là kỹ sư bảo dưỡng, Kiều Kính Tắc vừa xem bản danh sách gần nhất nêu các sự cố được bảo lưu, vừa yêu cầu được trao đổi với Thịnh Viễn Thời: “Chào cơ trưởng, hệ thống đánh lửa động cơ trái A bị trục trặc, vì thời gian qua trạm không đủ, nên chúng tôi sẽ áp dụng hình thức bảo lưu sự cố. Xin đội bay chú ý, lúc khởi động động cơ, đừng chọn hình thức khởi động tự động như bình thường, mà phải dựa theo trình tự khởi động bằng tay, đảm bảo khởi động được thành công.”
Thịnh Viễn Thời biết một động cơ có hai hệ thống đánh lửa, mà bình thường chỉ có một hệ thống hoạt động khi khởi động, cũng biết thời gian quá cảnh khó để xử lý triệt để sự cố của hệ thống đánh lửa. Sau khi suy nghĩ toàn diện, anh quyết định chấp nhận phương án đó.
“Đấy là gặp được cơ trưởng tin tôi, cũng tự tin vào chính cậu ấy, nếu mà là tay cơ trưởng không tin mình, anh ta từ chối phương án xử lý, chẳng lẽ lại đi đánh anh ta à?”, Kiều Kính Tắc hưng phấn kể tiếp, “Cho đến khi gặp được Nghê Trạm, thầy tôi, làm học trò của ông ấy, tôi mới không phải ngày ngày làm “bánh rán” ở ngoài bãi sân bay, nhưng đến giờ, tôi có cơ hội được đứng ngang hàng với những kỹ sư cao cấp, được luân phiên làm “sô pha[1]” ở trung tâm vận hành, bảo dưỡng cho máy bay, cũng là nhờ bị thầy chửi mắng cho bạc mặt ra đấy. Còn nữa, Thịnh lão Thất ấy, chị thấy bây giờ cậu ấy xuất sắc như thế, liếc mắt một cái thôi là làm cho đám học trò sợ túa mồ hôi, nhưng ngày xưa chả bị cơ trưởng mắng như hát thì gì? Chị nửa đường mới nhảy sang học luật, tiến bộ thế là nhanh rồi.”, nói xong, anh ta liền vỗ vai Tề Diệu và cổ vũ: “Không có năng khiếu thì làm sao, nỗ lực không ngừng cũng là biểu hiện của một dạng năng khiếu phi thường đấy, chỉ cần chị thích, cứ làm đi.”
Tề Diệu nghe xong liền cười, “Cái giọng cậu nói chẳng giống hai mươi bảy, mà giống bảy mươi hai tuổi đấy.”
“Bảy mươi hai tuổi làm sao mà nói năng lưu loát, dứt khoát như tôi được nữa.”, Kiều Kính Tắc liếc cô nàng một cái, “Tôi sắp hai mươi tám rồi, chẳng mấy mà ba mươi.”, rồi lại bổ sung thêm một câu đầy ẩn ý, “Với lại, có trưởng thành hay không, đâu thể chỉ nhìn vào mặt.”
Tề Diệu nghe ra ẩn ý trong lời anh ta nói, cô nhìn chàng trai rạng ngời như ánh dương trước mặt, cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ nhất mà nói: “Đúng là cậu trưởng thành rồi, nên tìm bạn gái đi thôi, đừng có hở ra là lại đến quấy tôi, rảnh rỗi thì đi hẹn hò đi.”
Đây là câu mà Kiều Kính Tắc không thích nghe nhất, anh ta ngẩng đầu, nhìn Tề Diệu bằng ánh mắt thâm trầm, “Tôi quấy chị đến hôm nay, chị mới phát hiện ra là làm lỡ việc của tôi à?”, lại sợ hơi nặng lời, Tề Diệu không chấp nhận được, anh ta liền dịu giọng, dùng kiểu nói đùa giỡn để tiếp tục: “Lát nữa tự về đi, không đưa chị về đâu, nhìn thấy chị là lại tức anh ách.”
Sắc mặt Tề Diệu trầm xuống, “Làm như tôi thèm cậu đưa về không bằng.”
Thanh toán xong xuôi, ra khỏi nhà hàng, Kiều Kính Tắc thấy cô nàng thật sự định bắt xe dọc đường, liền tóm tay cô kéo về phía xe của mình, “Tiền gọi xe đưa cho tôi, dù sao tôi cũng tiện đường.”
Mỗi lần Kiều Kính Tắc động chạm vào người mình, Tề Diệu lại có cảm giác lo lắng, căng thẳng, trường hợp nghiêm trọng còn đổ mồ hôi, hoang mang, hoảng hốt, giống hệt lúc này. Vốn vì chuyện công việc nên tâm trạng không tốt, giờ lại bị anh ta kéo đi, một ngọn lửa vô danh bỗng bùng lên, khiến cô dữ dằn quát: “Cậu buông tay tôi ra!”
Kiều Kính Tắc nghĩ cô giống như mọi khi, đang chống cự mình, nên cũng hơi bực, nhẹ nhàng bế thốc cô lên, rồi nói bằng giọng thách thức: “Để tôi xem chị làm gì được tôi.”
Vốn dĩ bế công chúa là một cách biểu đạt tình cảm, mà Kiều Kính Tắc bế Tề Diệu như vậy, cũng là vì tình yêu dành cho cô, nhưng sự thân mật bất thình lình, lại khiến một người mắc chứng sợ đàn ông như Tề Diệu không chấp nhận được. Cô sinh phản ứng gần như trong tức khắc, mặt đỏ thì không nói, nhưng vì tức giận, cả người Tề Diệu run rẩy. Cô giơ tay ra đẩy theo bản năng, đây là cách mà trước giờ cô hay dùng để đối phó với Kiều Kính Tắc, kết quả là trong phút bối rối, bàn tay đi lệch hướng, bất ngờ hất lên mặt anh ta. “Bốp” một tiếng, giòn tan.
Đây không phải là lần đầu tiên Kiều Kính Tắc bị cô đánh, nhưng là lần đầu tiên bị tát vào mặt, anh ta thoáng giật mình, ngỡ ngàng đứng im.
Tề Diệu cũng hối hận ngay khi chạm vào mặt anh ta, mà quả thật cô không hề cố ý, chỉ vô tình hất trúng, nhưng kết quả lại rõ ràng là: Cô giơ tay cho Kiều Kính Tắc một phát tát, chỉ vì anh ta bế cô. Chỉ vì anh ta bế cô!
Đôi mắt trước nay luôn đượm ý cười dịu dàng bỗng trở nên sâu hun hút, Kiều Kính Tắc buông cô ra, rồi trầm giọng hỏi cô: “Kiểu gì cũng thấy tôi chướng mắt đúng không? Ai cũng được, mỗi tôi là không được đúng không?”
Đương nhiên không phải như anh ta nói. Cho dù mắc chứng sợ đàn ông, nhưng trong lòng Tề Diệu không kháng cự việc ở bên cạnh anh ta, nếu không hai người đã chẳng qua lại bao nhiêu năm như vậy. Thế nhưng, Tề Diệu vẫn trả lời trái lương tâm: “Đúng, ai cũng được, chỉ cậu là không được.”
Đang sẵn hiểu lầm, Kiều Kính Tắc nhìn cô chằm chằm, “Chỉ bởi vì tôi ít tuổi hơn chị?”
Tề Diệu nhìn thẳng vào anh ta, mạnh miệng đáp: “Bởi vì tôi nhìn cậu lớn lên từ bé!”
“Chó má!”, Kiều Kính Tắc không kìm được câu chửi tục, “Lúc tôi học nhà trẻ, chị cũng mới chỉ học mẫu giáo lớn! Lại còn “nhìn tôi lớn lên”!”, anh ta tức tối đi đi lại lại một vòng, “Ra sớm hơn tôi hai mươi mấy tháng, chị được lắm!”, nói xong liền lên xe, trước khi đi còn hạ cửa kính xuống, giận dữ nói: “Ông đây không thèm chơi nữa.”
Nhìn anh ta đi khuất, Tề Diệu nhắm mắt lấy lại bình tĩnh một lúc, cho tới khi mọi triệu chứng biến mất, cô mới bắt xe về nhà. Mất Ngủ đã quen với cô, không có Nam Đình, thằng nhóc coi cô là chủ, thấy cô về là cứ quanh quẩn bên chân cô để làm nũng.
Tề Diệu đá đôi giày cao gót đi, quẳng túi xách sang một bên, rồi nằm vật xuống sô pha.
Mất Ngủ liếm liếm bàn tay buông thõng xuống của cô như đang lấy lòng.
Tề Diệu hơi ngứa, bèn xua xua tay, “Sang kia chơi đi.”
Mất Ngủ dường như rất hiểu chuyện, cảm nhận được tâm trạng cô không tốt nên nằm sấp xuống cạnh sô pha, im lặng. Một lúc sau, Tề Diệu mới nghiêng người nhìn nó, “Mày cảm thấy tên Không Nguyên Tắc thế nào?”
Mất Ngủ nghiêng đầu, mở to hai con mắt nhìn cô nàng.
“Nói mày cũng không hiểu.”, Tề Diệu lại nằm vật xuống, tự lẩm bẩm: “Mày giống tao, đều chưa yêu đương bao giờ.”, vừa nói vừa đấm vào cái gối ôm, miệng không ngừng liến thoắng: “Nhìn Nam Đình với lão Thất vui vẻ ở bên nhau, tao thật không hiểu nổi, a a a a a a!”
Mất Ngủ chưa từng thấy Nam Đình phát điên như thế bao giờ, Tề Diệu đột nhiên bùng nổ, khiến nó hoảng sợ, vội vàng đứng dậy, chạy ra ngoài ban công, trốn trong cái nhà của nó nhớ về chủ nhân đích thực. Đáng thương!
***
Lúc Thịnh Viễn Thời rời đi, Tề Diệu và Kiều Kính Tắc vẫn rất hòa hợp, anh không thể ngờ hai người đó lại ra về trong cãi vã. Anh dựa theo vị trí Nam Đình gửi định vị để tìm đến, thời gian vừa khéo. Từ phía xa, Đại Lâm đã nhìn thấy Thịnh Viễn Thời đi tới, bèn trêu Nam Đình: “Anh đã bảo em đưa người nhà đi cùng rồi, em còn bảo Thịnh tổng bận, thế mà còn đến đón em kia kìa.”
Đừng thấy Nam Đình to gan như vậy trước mặt Thịnh Viễn Thời, với người ngoài, cô vẫn có chút ngượng ngùng, nghe thấy thế liền vội thanh minh: “Chắc anh ấy cũng vừa xong việc.”
Vì thế, đợi Thịnh Viễn Thời đến gần, Đại Lâm bèn nói: “Lần sau tổ chúng tôi tụ tập, kiểu gì cũng phải hẹn trước với Thịnh tổng, Thịnh tổng không được từ chối đấy nhé. Phải hiểu nhau thì Thịnh tổng mới yên tâm để Như Hoa làm việc với chúng tôi chứ.”
“Bây giờ cũng yên tâm.”, Thịnh Viễn Thời nhìn về phía đồng nghiệp của Nam Đình, “Hôm nào đó tôi mời các anh em đi uống rượu.”, trong lúc nói, cánh tay anh tự nhiên đưa ra ôm lấy thắt lưng Nam Đình.
Đám kiểm soát viên nghe vậy đều cực kỳ vui vẻ, còn nói Như Hoa tốt số.
Thịnh Viễn Thời lại hòa nhã hỏi: “Tôi đi về khu Tây Sơn, có ai muốn về cùng không?”
Tất cả đều biết điều, gần như đồng thanh đáp: “Không làm phiền Như Hoa với Thịnh tổng hẹn hò đâu.”
Với đám đàn ông hầu như ngày ngày ở bên cạnh Nam Đình, Thịnh Viễn Thời khá có thiện cảm.
Đôi bên cùng cười nói chào tạm biệt.
Trên đường trở về, Nam Đình vui vẻ nói: “Đây là lần đầu tiên em đi tụ tập với cả tổ đấy.”
Thịnh Viễn Thời khá ngạc nhiên, “Đài quan sát hay phòng kiểm soát đều không tổ chức bao giờ à?”
“Có chứ.”, Nam Đình nghiêng người trò chuyện với anh, “Nhưng tại có mỗi mình em là con gái, ăn gì, đi đâu, mọi người đều phải lo cho em, ăn xong kiểu gì anh Đại Lâm cũng không cho em tự về, đưa đi đưa về phiền ra, nên em toàn từ chối.”
Thì ra là vậy. Khi cô còn một mình, bất cứ ở đâu, bất cứ lúc nào, cô cũng đều lo sẽ làm phiền người khác. Thịnh Viễn Thời giang một tay ra xoa đầu cô, “Sau này muốn đi đâu chơi cứ đi thoải mái, muộn mấy cũng có anh Bảy rồi.”
Nam Đình thích vô cùng cảm giác được cưng chiều này, cô cười tủm tỉm, “Thế nhỡ anh có việc bận thì làm sao?”
Thịnh Viễn Thời liếc cô, “Không có chuyện gì quan trọng hơn em cả.”
Dường như anh chỉ buột miệng nói ra, nhưng Nam Đình nghe mà cảm thấy trong lòng ngọt ngào vô cùng. Cô sán lại gần, cọ cọ vào vai Thịnh Viễn Thời, nhõng nhẽo như một con mèo đòi được chủ nhân âu yếm.
Thịnh Viễn Thời cũng thích cảm giác được cô dựa dẫm thế này, ngửi thấy mùi rượu trên người cô, anh cười hỏi: “Uống rượu à?”
“Một chút vang đỏ thôi, em còn định không nói với anh.”, Nam Đình nghiêng đầu nhìn anh, “Ngửi ra được à?”
Nhân lúc xe dừng trước đèn đỏ, Thịnh Viễn Thời cúi đầu hôn cô, rồi như cười như không đáp: “Một chút.”
Nam Đình đỏ mặt ngồi lại vào ghế, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, dùng cách ngắm cảnh để che đi cảm giác xấu hổ.
Thịnh Viễn Thời vừa lái xe vừa nói chuyện câu được câu chăng với cô, “Bọn em cũng biết chọn chỗ ghê, ở bên phố Bắc này không ít quán ăn ngon.”
“Phố Bắc?”, mặc dù Nam Đình đã sống ở thành phố G được vài năm, nhưng bình thường ít đi ra ngoài, nên vẫn có chút xa lạ với thành phố này, cô nói: “Em không nhớ đường, chẳng biết là ở đâu.”
Không biết là chỗ nào, vậy mà lúc trước còn cứng đầu nói không cần anh đón, nếu anh không kiên quyết, chắc cô cũng chẳng chịu ngoan ngoãn gửi định vị. Thịnh Viễn Thời nhíu mày, “Thế tức là người ta đưa em đi đâu thì em đi đấy hả?”
Nam Đình không nghe ra sự bất mãn trong giọng anh, cô vô tư trả lời: “Đúng, em mù đường, dễ bắt cóc lắm, anh muốn thử không?”
Thử thì thử. Tự nhiên lại bị thả thính, Thịnh Viễn Thời cười, “Anh đưa em đến một chỗ này.”
Nam Đình không nghi ngờ, thoải mái đáp: “Được.”
Thịnh Viễn Thời lập tức tăng tốc.
Chờ anh lái xe vào hầm của một khu chung cư cao cấp, rồi dẫn cô bắt thang máy lên tầng, Nam Đình mới hỏi: “Đây là đâu?”
Thịnh Viễn Thời lấy chìa khóa ra mở cửa, vừa đẩy cửa ra, anh liền cười đến thản nhiên, “Nhà anh.”
Nam Đình cảm thấy mình nên rèn tửu lượng thật rồi, lúc đến đón cô, anh còn nói là sẽ đi về khu Tây Sơn, vậy mà cô lại chẳng nhận ra, khu nhà mình và Tề Diệu ở hướng ngược lại. Cô day day cái đầu đang hơi váng vất, “Đêm nay em về nhà được không?”. Thật ra cô muốn nói là: Đêm nay em về gặp Mất Ngủ được không? Hơi nhớ nó.
Thịnh Viễn Thời dứt khoát ôm cô đi vào, sau đó đè cô vào cửa, hôn cô một lát rồi mới thấp giọng hỏi: “Đã đến đây rồi mà em còn muốn về nhà?”
Cả người Nam Đình bị vây trong vòng tay rắn chắc của anh, giọng nói cũng dần chìm đi giữa môi lưỡi anh. Một nụ hôn còn mãnh liệt hơn cả nụ hôn trên xe ngày hôm qua, Nam Đình không khống chế được trái tim đang hoảng hốt điên cuồng, đầu cũng như ngấm men say, váng vất đến nỗi chẳng nghĩ được gì nữa, chỉ biết đáp trả theo bản năng, bàn tay đang ôm thắt lưng anh cũng không còn ngoan ngoãn mà sờ soạng lung tung, như thể chỉ giây tiếp theo thôi là sẽ giật tung áo sơ mi của anh ra.
Thịnh Viễn Thời nào có thể chịu nổi, ý chí tụt thành số âm chỉ trong nháy mắt, anh khàn giọng hừ một tiếng, ôm cô đi về phòng ngủ. Lúc lưng chạm phải mặt giường mềm mại, Nam Đình mới có chút hoảng hốt, “Anh Bảy, em… hình như vẫn chưa chuẩn bị xong.”
Mới quen chưa được bao lâu mà cô đã làm ra vẻ muốn hạ gục anh rồi, vậy mà giờ lại bảo là chưa chuẩn bị xong? Thế thì còn phải chuẩn bị đến ngày tháng năm nào nữa? Thịnh Viễn Thời đứng cạnh giường, híp mắt nhìn cô, “Chuẩn bị cái gì?”, lời còn chưa dứt, anh liền quỳ một gối lên giường, chống cánh tay, từ trên cao nhìn cô chăm chú, “Giao cho anh là được.”
Nam Đình nghĩ mình không còn đường lui nữa, mà khát vọng của cô với Thịnh Viễn Thời, cũng khiến cô không muốn lui. Có điều, vị kỹ sư Kiều luôn miệng cổ vũ Thịnh Viễn Thời “ăn cô” lại cần người uống rượu cùng vì cãi nhau với Tề Diệu, thế nên, đúng lúc Thịnh Viễn Thời bắt đầu cởi cúc áo sơmi thì anh ta cũng gọi điện tới trong tình trạng chuếnh choáng, mà chẳng thèm quan tâm Thịnh Viễn Thời có đang bốc hỏa hay không, cứ thế lèm bèm nói: “Tôi không cần cái đồ thối thây kia nữa, ngày mai tôi sẽ đi tìm một em trẻ đẹp, cho cô ấy tức chết luôn.”
Thịnh Viễn Thời thật sự hối hận vì nghe lời Nam Đình, anh cảm thấy đáng ra mình không nên nhận cuộc điện thoại này. Đứng bên cạnh giường, anh chán nản day ấn đường. Nam Đình nghe thấy được, thật ra cô cũng có chút tiếc nuối, nhưng vẫn bảo: “Hay là anh đến đấy xem thế nào đi.”
Thịnh Viễn Thời không cam lòng: “Em ở nhà chờ anh nhé?”
Nam Đình ngẫm nghĩ, “Chắc em nên về xem chị Diệu thế nào.”
Đây rõ ràng là cách sắp xếp thỏa đáng nhất. Nhưng mà… Thịnh Viễn Thời hậm hực buông người nằm xuống giường.
Trong lúc nhất thời, Nam Đình cũng không biết nói gì.
Thịnh Viễn Thời thấy cô đang có vẻ không biết phải làm sao thì bật cười, “Giờ em vui rồi nhé?”
“Anh cũng biết mà, không phải là em không muốn cùng anh…”, Nam Đình vùi mặt vào ngực anh, “Chỉ là em hơi… sợ.”
Thịnh Viễn Thời nghiêng người, kéo cô vào lòng, “Cho em thêm vài hôm nữa.”
Thịnh Viễn Thời đứng dậy đi tìm thứ gì đó, lần đầu tiên Nam Đình đến nhà anh nên hơi tò mò, “Em đi thăm quan một chút được không?”
Đang ở trong thư phòng, Thịnh Viễn Thời trả lời cô: “Em là bà chủ tương lai, đừng nói là thăm quan, phá đi cũng được.”
Phòng ngủ, thư phòng, phòng ăn, quầy bar, phòng bếp, Nam Đình đi thăm từng nơi một, chỉ không đi lên tầng.
Thịnh Viễn Thời cầm chìa khóa đi ra, cười trêu cô: “Nếu đúng là từng có phụ nữ ở đây, thì đã xử lý sạch sẽ trước khi em đến rồi.”
Nam Đình thề là cô chỉ muốn đi xem một chút thôi, tuyệt đối không có ý muốn kiểm tra, nhưng nghe anh nói vậy, cô vẫn phối hợp mà đáp lại: “Chẳng trách không thấy một dấu vết nào, công tác xử lý hậu kỳ không tệ.”
Thịnh Viễn Thời từng bước tiến lại gần cô, “Thế nên, anh giường đơn gối chiếc lâu thế rồi, em nên nghĩ xem bồi thường anh thế nào cho hẳn hoi đi.”
“Nếu anh Bảy thích…”, Nam Đình cười tươi rói, “… để hôm nào em đóng gói thắt nơ mang đến tặng anh nhé.”
“Lại còn mơi anh à?”, Thịnh Viễn Thời cúi đầu hôn cô, “Đừng nói là vẫn chưa ra khỏi cửa, kể cả ra rồi, anh mà đổi ý thì cũng chỉ là chuyện của mấy phút thôi.”
Nam Đình cười, đẩy anh: “Đi nhanh đi, thêm một lúc nữa là anh Kính Tắc say mèm đấy.”
“Ai mà chưa từng say vì phụ nữ chứ.”, Thịnh Viễn Thời xoa má cô, “Có ai nói với em, cô gái biết thả thính là đáng yêu nhất chưa?”
Nam Đình hôn chụt một cái lên cằm anh, “Ngoài anh ra, không ai có cơ hội nói cho em biết điều này.”
Trước khi đi, Thịnh Viễn Thời đưa chìa khóa và thẻ từ cho Nam Đình, “Anh Bảy mong là, em mau chóng làm quen với nhà của chúng mình.”. Anh nhìn lên cầu thang, rốt cuộc cũng hiểu vì sao hồi đó khi hoàn thiện nhà, anh lại không muốn lấp đầy hết toàn bộ không gian, thì ra, trong lòng có dự cảm, một ngày nào đó cô sẽ đến. Anh nói: “Hôm nào mình xuống cửa hàng ở dưới lầu sắm thêm đồ dùng. Hoặc là, nếu em không thích, mình đổi sang chỗ khác.”
Tất cả mọi chuyện, anh đều suy nghĩ cho cô. Nam Đình cụp mí mắt, “Chỗ nào có anh, em cũng thích hết.”
Thịnh Viễn Thời mỉm cười, anh bảo: “Anh cũng thế.”
Vậy nên lúc này, Nam Đình vẫn chưa nhìn thấy cây đàn dương cầm Thịnh Viễn Thời đặt riêng cho cô ở nước ngoài đang được đặt trong phòng chứa đàn ở tầng trên.
***
Lời tác giả: [1] Sô pha mà Kiều Kính Tắc nói đến ý chỉ trách nhiệm, bình thường ở trung tâm chỉ huy của mỗi một công ty hàng không đều có một kỹ sư cấp cao chịu trách nhiệm bảo dưỡng kỹ thuật cho máy bay.