Phía Cuối Đôi Cánh

Chương 53: Giọt mưa rơi giữa đám mây cầu vồng (14)




Nam Đình xuất viện vào một ngày nắng đẹp hiếm thấy, ánh dương đầu thu vẩy khắp không gian, ấm áp, rạng rỡ, xua tan đi cái ẩm ướt, âm u, tràn ngập ưu thương nặng nề của mấy ngày qua, bầu không khí trong lành, gió nhẹ hây hây.

Nam Đình duỗi thắt lưng một cái, dáng vẻ cực kỳ thoải mái, “Ở bên ngoài vẫn thích hơn, phòng bệnh đúng là nơi dễ làm người ta mốc meo nhất.”

Thịnh Viễn Thời đặt ba lô của cô lên xe trước, rồi vừa nói: “Để anh ngửi thử xem có mùi mốc không nào?”, vừa bế cô ngồi vào ghế phó lái, sau đó thò nửa người vào theo, ngậm lấy môi cô, dịu dàng nhấm nháp một lúc lâu.

Nụ hôn qua đi, Nam Đình vẫn không nỡ buông tay, cô ôm cổ Thịnh Viễn Thời, làm nũng: “Em không thích mùi thuốc khử trùng ở bệnh viện.”

Môi Thịnh Viễn Thời lại kề bên tai cô, anh thì thầm nói: “Sau này mình sẽ không bao giờ đến đây nữa.”, dường như lại nghĩ đến chuyện gì đó, anh đột nhiên bật cười, rồi dùng giọng chỉ đủ để hai người nghe mà nói: “Trừ khi em sinh cục cưng.”

Nam Đình thẹn thùng đẩy anh ra, nhỏ giọng than thở, “Em làm cục cưng còn chưa đã.”

Thịnh Viễn Thời đưa tay, âu yếm vuốt mũi cô một cái, rồi hứa hẹn: “Được, cưng chiều em trước.”

Nam Đình cười tươi rạng rỡ.

Từ bệnh viện đi ra, Thịnh Viễn Thời lái xe thẳng về phía sân bay. Đến cảng hàng không thành phố G, anh dùng quyền Thịnh tổng của Nam Trình để dẫn Nam Đình đi bằng đường dành cho nhân viên, đăng ký trực tiếp, rồi ngồi vào ghế ở khoang hạng nhất. Lúc cửa cabin đóng lại, Nam Đình cười nhìn anh, “Thịnh tổng đúng là khác bọt thật, cả máy bay phải đợi anh đấy.”

Thịnh Viễn Thời nâng cổ tay nhìn đồng hồ, “Mình không đến muộn, còn sớm hơn hẳn mười phút.”, nói xong liền véo cằm cô, “Đi với anh Bảy của em, sẽ có cực nhiều đặc quyền, từ từ cho em trải nghiệm dần.”

Nhân lúc tiếp viên trưởng xoay người đi, Nam Đình bèn nhướn người, vội vàng hôn một cái lên môi anh.

Thịnh Viễn Thời nở một nụ cười vừa hạnh phúc vừa hơi bối rối.

Máy bay lại không thể cất cánh đúng giờ.

Tiếp viên trưởng báo tin cho Thịnh Viễn Thời ngay lập tức, anh liền bảo Nam Đình ngồi chờ, còn mình thì đứng dậy đi vào khoang điều khiển. Kết quả là đài quan sát cũng không nói rõ được nguyên nhân chậm trễ, anh liền thay mặt cơ trưởng bật loa phát thanh, “Kính chào quý khách, máy bay của chúng ta hiện giờ tạm thời chưa thể cất cánh, đáng tiếc là, cho dù chúng tôi đã tích cực liên hệ với đài quan sát, nhưng trước mắt vẫn chưa thể biết rõ nguyên nhân và thời gian trễ chuyến chính xác. Vì làm chậm hành trình của quý khách, tôi thay mặt toàn thể đội bay gửi lời xin lỗi chân thành đến quý khách. Chúng tôi sẽ tiếp tục giữ liên lạc với đài quan sát, một khi có thời gian cất cánh chính xác, chúng tôi sẽ lập tức thông báo cho quý khách. Đương nhiên, nếu quý khách nào có mối quan hệ đặc biệt thì có thể tận dụng vào lúc này, chúng tôi cũng muốn nhanh chóng được cất cánh, bằng không, quý khách có thể nghỉ ngơi một lát, hoặc tán gẫu với người ngồi ghế bên cũng là một cách không tồi.”

Ngay cả cơ trưởng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, tất cả hành khách đều vô cùng hoang mang, mà trên chuyến bay lần này chẳng ai có quen biết gì ghê gớm cả, vì thế, mọi người đành phải nghe theo lời đề nghị của cơ trưởng, nghỉ ngơi hoặc tán gẫu chốc lát. Đương nhiên, cũng có hành khách la ó đòi tiếp viên hàng không vào khoang điều khiển một lần nữa hỏi cơ trưởng xem bao lâu nữa mới có thể bay.

Nam Đình vô cùng thích phong cách nói loa phát thanh của anh Bảy nhà cô, để giúp anh Bảy biết rõ tình hình, cô lấy chiếc di động cùng kiểu với Thịnh Viễn Thời mà anh mới mua cho cô ra, gọi điện cho Đại Lâm.

Đại Lâm vừa từ ghế chỉ huy xuống, điện thoại kết nối được, anh ta nói với Nam Đình: “Bên quân đội có hoạt động nên dùng đến sân bay, dự tính là khoảng ba mươi phút nữa sẽ cho phép cất cánh.”

Hóa ra là hoạt động của quân đội, trong nháy mắt, Nam Đình bỗng nghĩ đến quân hàm của bố Thịnh hôm ông đến thăm cô, cô không khỏi nghĩ: Người có quan hệ đặc biệt kia, thì ra là anh Bảy của cô.

Đại Lâm tiện tay tra luôn thứ tự sắp xếp các chuyến bay chuẩn bị rời cảng, “Chuyến bay của Nam Trình mà em đi xếp thứ ba, tốp đầu luôn, chờ đi.”, cuối cùng còn bổ sung một câu, “Vừa hay cho em với Thịnh tổng thêm thời gian tình chàng ý thiếp còn gì.”, sau đó không đợi Nam Đình đáp lại đã cúp máy luôn.

Nam Đình nhanh chóng báo tin cho tiếp viên trưởng, cô ấy vội cảm ơn cô gái xinh đẹp được Thịnh tổng nắm tay đưa lên máy bay, sau đó kịp thời báo lại cho khoang điều khiển. Không bao lâu, giọng nam trầm thấp kia lại vang lên, Thịnh Viễn Thời báo thời gian trễ chuyến dự tính là ba mươi phút, sau đó lại nói: “Chuyến bay của chúng ta đang xếp ở vị trí thứ ba, là vị trí trong tốp đầu rồi, mong quý khách kiên nhẫn chờ đợi, đọc báo, hoặc ngủ một giấc, đến khi mở mắt ra là đã thấy thời gian trôi đi rồi.”

Tâm trạng vui vẻ của Thịnh Viễn Thời cuốn lấy tất cả hành khách trên máy bay, Nam Đình nghe thấy có người bảo: “Trễ chuyến mà lại chẳng thấy bực, lạ thật đấy.”. Cô cũng cong khóe môi mỉm cười, chờ đến khi Thịnh Viễn Thời quay lại, cô liền trêu chọc: “Anh Bảy của em cũng biết tỏ ra dễ thương cơ đấy.”

“Học phải đi đôi với hành chứ.”, người nào đó tỏ vẻ chỉ số thông minh của mình rất cao, sau đó liếc mắt cười trêu cô, “Có bạn gái làm kiểm soát viên không lưu, cơ trưởng chẳng bao giờ phải lo vụ trễ chuyến nữa.”

Nam Đình tựa cằm lên vai anh, “Rõ ràng người có quan hệ là anh, lại còn bảo ai có quan hệ đặc biệt thì tận dụng đi, là sao?”

“Trong chuyện như thế này, thủ trưởng Thịnh không chiều anh đâu, so với việc vác mặt ra chịu ăn chửi, anh thà yên lặng chờ còn hơn.”, Thịnh Viễn Thời cọ má vào mặt cô, rồi cười bảo: “Nhưng chắc em gọi điện cho bố anh thì có tác dụng đấy, thể diện của con dâu tương lai, bố phải giữ cho chứ.”, nói xong liền lấy điện thoại ra tìm số, định gửi cho Nam Đình.

Nam Đình nhoẻn miệng cười, cô ôm cánh tay Thịnh Viễn Thời, nhìn về bãi đỗ máy bay qua ô cửa sổ, một lúc lâu sau mới nói: “Em không mắc lừa đâu.”

Thịnh Viễn Thời khẽ cười, “Bị ốm một trận mà lại thông minh ra.”, nói xong liền nghiêng người, để cô dựa thoải mái hơn.

Nửa tiếng sau, máy bay cất cánh, tới thẳng thành phố A.

Trong quá trình bay, lúc Thịnh Viễn Thời định bảo cô nhìn ra bên ngoài, cùng anh ngắm biển mây như những đóa sen trắng nở bung, thì đột nhiên Nam Đình lại nói: “Anh Bảy, anh giảng cho em nghe về quá trình máy bay tiếp cận với chạm đất đi, tóm tắt thôi cũng được.”

Những trình tự đã làm vô số lần đối với Thịnh Viễn Thời mà nói là quá buồn tẻ, nhưng bạn gái ham học như vậy, mà cô càng hiểu nhiều hơn về phi hành sẽ càng có lợi cho việc chỉ huy sau này, Thịnh Viễn Thời đành phải thu tầm mắt khỏi biển mây, bắt đầu giảng giải với thái độ không mấy hứng thú, “Máy bay ở độ cao nhỏ hơn 2000ft, tương đương khoảng 1500ft, bắt đầu chuẩn bị tiến vào đường lăn… Ổn định tốc độ tiếp cận, chạm đất, đẩy lùi, mở cánh tà lưng, phanh lại…”

Mãi mới nói xong, mà lại nghe thấy cô hỏi: “Nhỡ bị yêu cầu bay vòng thì sao?”

Bạn gái làm kiểm soát không lưu giở bệnh nghề nghiệp, cơ trưởng cũng chẳng biết phải làm sao. Thịnh Viễn Thời day day ấn đường rồi gọi cô: “Man Man?”

“Dạ?”, Nam Đình tưởng anh gọi mình có việc gì, liền nghiêng đầu nhìn anh.

Thịnh Viễn Thời nhanh chóng cúi đầu, dùng đôi môi bịt cái miệng không ngừng đặt câu hỏi của cô lại.

Đúng lúc tiếp viên trưởng tới, vốn định hỏi bạn gái của Thịnh tổng có cần gì không, nhưng thấy vậy bèn lập tức xoay người quay đi như chưa thấy gì, biến mất nhẹ nhàng như chưa từng xuất hiện.

***

Tới thành phố A là giữa trưa, sau khi xuống máy bay, hai người đến thẳng Linh Tuyền Tự. Trước kỳ thi để được duyệt làm độc lập, Nam Đình một mình đến đây ở ba ngày, sau hơn một tháng, khung cảnh ngày ấy vẫn còn như rõ ràng ngay trước mắt.

Ngày đó, như thường lệ, cô ngồi lên xe chuyên chở để đến sân bay. Vì nguyên nhân thời tiết, chuyến bay bị lùi giờ khá lâu, trước khi đăng ký, cô đã xảy ra tranh cãi với một hành khách nam, cơ trưởng của chuyến bay đó là Trình Tiêu. Lúc ấy, Thịnh Viễn Thời đang ở Mỹ, dẫn dắt một nhóm học viên của Nam Trình đi tập huấn. Khi lên máy bay, Nam Đình còn nghĩ: Không biết lúc còn sống, có cơ hội được ngồi trên chuyến bay do Thịnh Viễn Thời điều khiển hay không, được nghe anh dùng giọng nói độc đáo phát loa cơ trưởng hay không. Thời điểm ấy, cô vô cùng nhớ giọng Anh Mỹ hoàn hảo của anh. Ba ngày tiếp sau đó, cô ở lại Linh Tuyền Tự, sống cùng tiếng chuông sớm và tiếng mõ chiều, ăn chay, tụng kinh, bầu bạn cùng người cũng sống sót sau tai nạn như mình, cô đơn, nhưng an lòng.

Nam Đình không ngờ lại được quay về đây một lần nữa nhanh như vậy, mà còn đi cùng Thịnh Viễn Thời nữa. Dưới ánh mặt trời, anh nắm tay cô, đi giữa rừng rậm, gió thu lướt qua mặt êm dịu như phiến lông vũ, lại ẩm ướt như cơn mưa phùn lãng đãng. Nam Đình càng đi, hai mắt càng ướt, cho tới khi đứng trước cửa chùa, nước mắt đã không còn cầm được.

Thịnh Viễn Thời không giục cô, chỉ nắm bả vai cô, kéo cô vào lòng, dùng cơ thể ấm áp cổ vũ cho cô. Lòng Nam Đình cảm thấy hạnh phúc, nhưng cô lại rất muốn khóc, dường như sau khi hòa hợp với Thịnh Viễn Thời, cô bỗng trở nên yếu đuối như vậy. Cô để mặc cho Thịnh Viễn Thời ôm mình, trấn tĩnh một lát, rồi mới đưa tay gõ cửa.

Sư tiểu canh cửa còn nhớ Nam Đình, cúi đầu chào cô rồi dẫn cô đi vào.

Đến một khoảng sân yên tĩnh, sư tiểu bảo họ đợi, rồi rời đi.

Nam Đình nhẹ nhàng đẩy cửa một thiền phòng ra, rồi nói với Thịnh Viễn Thời: “Năm nào em cũng đến đây ở mấy ngày.”

Thịnh Viễn Thời nhìn cảnh bài trí đơn giản của căn phòng, cùng với khung cảnh tĩnh mịch của ngôi chùa, chợt nghĩ đến câu thơ “Khúc kính thâm u xử – Thiện phòng hoa mộc thâm”[1], lại nhìn cô gái trước mặt anh, từ một Tư Đồ Nam vô tư thích cười nói, lột xác thành một Nam Đình trầm tĩnh, thì không khỏi đau lòng.

Không lâu sau, sư tiểu quay lại, đưa Nam Đình và Thịnh Viễn Thời đến thiền phòng của sư thầy Tĩnh Dạ.

Sư thầy Tĩnh Dạ vẫn mang dáng vẻ như trong trí nhớ, gương mặt nghiêm nghị, nhìn ngắm kỹ lại thấy nét từ bi, sư thầy hỏi Nam Đình: “Lần này thí chủ định ở mấy ngày?”, hiển nhiên là rất quen thuộc với cô.

Nam Đình chắp tay lại chào sư thầy, “Có thể xin thầy cho con gặp…”, cô cúi người, tạm dừng vài giây rồi mới mở miệng nói tiếp: “… sư thầy Tùy Viễn được không ạ?”

Đây là yêu cầu mà lần nào đến cô cũng đưa ra. Sư thầy Tĩnh Dạ nhìn Nam Đình, ánh mắt từ chỗ bình tĩnh lại dần hiện vẻ đau lòng và bất đắc dĩ. Thịnh Viễn Thời nhìn thầy chăm chú, kiên nhẫn chờ thầy trả lời. Mãi vẫn không thấy thầy nói gì, còn tưởng thầy sẽ từ chối, nhưng cuối cùng, sư thầy Tĩnh Dạ chợt gật đầu, “Thí chủ chờ nhé.”

Nam Đình lập tức quỳ thụp xuống, cúi đầu chạm trán xuống đất, nghẹn ngào nói: “Cảm ơn thầy.”

Suýt chút nữa Thịnh Viễn Thời không cầm được nước mắt, anh tỏ ý cảm tạ với sư thầy Tĩnh Dạ, rồi mới khom người kéo Nam Đình dậy, vỗ lưng an ủi cô. Nam Đình mỉm cười với anh, đôi mắt long lanh xinh đẹp như đứa trẻ mới chào đời, vẻ hồn nhiên đó đâm thấu trái tim Thịnh Viễn Thời.

Nhưng kết quả vẫn giống như mỗi lần cô tới. Dù sư thầy Tĩnh Dạ đã ra mặt, nhưng sư thầy Tùy Viễn vẫn tránh không chịu gặp.

Nam Đình ngơ ngác đứng trước cửa thiền phòng, không nói một lời nào.

Sư thầy Tĩnh Dạ thở dài một tiếng thật khẽ, thầy khuyên: “Sự lựa chọn nào, cũng đều là luân hồi, thí chủ đừng quá chấp nhất.”

Sao cô có thể không chấp nhất, cô chỉ muốn gặp bố một lần, sao lại không được?

Nếu ông không quá chấp nhất, tại sao cả năm năm trời vẫn không chịu gặp cô?

Nhưng với kết quả này, Nam Đình đã chuẩn bị tâm lý trước, cô cụp mí mắt đứng yên đó một lúc, rồi mới lấy cuốn Bát Nhã tâm kinh do chính tay mình chép ra, “Xin thầy giao cho…”, cô không nói tiếp được nữa, dường như mỗi lần nói ra tiếng “Tùy Viễn” đó, người cô gọi không phải là người thân, mà là một người xa lạ.

Tầm mắt của sư thầy Tĩnh Dạ dừng trên cuốn kinh vài giây, thầy đưa tay ra nhận, cúi đầu chào họ rồi xoay người rời đi.

Thịnh Viễn Thời nhìn Nam Đình đang cố nén nước mắt, ngẫm nghĩ một lát, anh liền đuổi theo. Nam Đình không để ý anh đi bao lâu, chờ tới khi anh quay về kéo cô đi, cô mới hỏi, “Đi đâu?”

Thịnh Viễn Thời không trả lời, chỉ nắm tay cô thật chặt.

Nam Đình đi theo anh, trong lòng mơ hồ chờ mong một điều gì đó.

Trong lầu kinh, một vị sư thầy mặc áo tu đang quỳ trên bồ đoàn, yên lặng tụng kinh.

Dù chỉ là một bóng lưng, người kia còn cạo tóc, nhưng Nam Đình liếc mắt một cái là đã nhận ra, đó là… Cô muốn tiến lên, nhào vào lòng ông, gọi một tiếng “bố ơi”, nhưng hai chân lại bất động, không dám bước tới. Cuối cùng, cô đứng ở nơi cách bóng lưng kia không xa, chậm rãi quỳ xuống, nhẹ nhàng dập trán xuống đất, cung kính, thành tâm.

Hình ảnh đó, Thịnh Viễn Thời không đủ dũng cảm để nhìn tiếp, anh xoay người sang chỗ khác, hơi ngửa đầu lên.

Trầm mặc  giây lát, Thịnh Viễn Thời mới xoay người lại, tầm mắt dừng trên cái gáy trắng nõn của Nam Đình, cuối cùng đưa tay đỡ cô dậy. Nước mắt kìm nén đã lâu, giờ Nam Đình không cầm nổi nữa mà để nó lăn dài.

Ngày hôm ấy, sư thầy Tĩnh Dạ đi đến bên cạnh sư thầy Tùy Viễn, nói với ông điều gì đó. Một lúc lâu sau, rốt cuộc Tùy Viễn cũng xoay người lại, ông nhìn Nam Đình quỳ gối ở nơi cách mình không xa, gắng gượng mỉm cười, cùng người đàn ông tuấn tú đứng bên cạnh cô, tầm mắt dần nhòe đi.

Trong cuốn Bát Nhã tâm kinh Nam Đình chép có kẹp một bức thư, là Nam Đình viết cho Tư Đồ Thắng Kỷ. Cô viết: Bố, thầy Tùy Viễn…

Con biết bố đang cố buông bỏ duyên trần, để quá khứ theo gió bay xa, muốn đoạn tuyệt tham sân si, dùng trái tim đại từ đại bi một lòng hướng thiện. Man Man không muốn quấy rầy bố thu Phật, mỗi lần Man Man đến thăm bố, chỉ muốn để bố biết, Man Man đang trưởng thành, từng ngày từng ngày cố gắng sống bằng chính khả năng của mình.

Bố còn nhớ anh Bảy không? Là vị cơ trưởng vô cùng tài giỏi mà con từng kể với bố ấy, con không lừa bố, cũng không tự lừa mình, anh ấy thật sự thích Man Man. Năm năm qua, anh ấy vẫn luôn đi tìm con, chờ con. Hiện giờ, chúng con đang yêu nhau, con dẫn anh ấy đến gặp bố. Bố, bố yên tâm tu đi, ngoài dì út ra, sau này còn có anh Bảy chăm sóc con rồi.

Con đúng là một đứa may mắn, trước khi lớn thì được bố quan tâm, sau khi trưởng thành lại được ở cạnh người mình yêu, lại còn biết, anh ấy cũng yêu con, giống như con yêu anh ấy.

Bố ơi, Man Man không trách bố, mẹ cũng sẽ không trách bố. Tuy ba người nhà mình ở ba nơi khác nhau, nhưng cốt nhục tình thân là sự thật, vĩnh viễn không thay đổi, kể cả sau trăm tuổi, Man Man vẫn là cô con gái mà bố mẹ yêu nhất, cũng là người yêu bố mẹ nhất.

Bố, Man Man sẽ sống thật tốt, mong bố cũng như vậy.