Phía Cuối Đôi Cánh

Chương 41: Giọt mưa rơi giữa những đám mây cầu vồng (2)




Rốt cuộc Tang Chất vẫn không yên lòng, anh cúp điện thoại rồi vội vàng qua bên này.

Hai mắt Nam Đình vẫn còn đỏ, nhưng cảm xúc của cô thì đã ổn định lại. Tang Chất thấy quyển kinh chép tay kia trên bàn, còn cả một quyển dày cộp khác ghi bằng chữ của Nam Đình, ấn đường anh thoáng nhíu lại, “Em chép đấy à?”

Nam Đình gật đầu, “Lúc không có việc gì, em lại chép hai trang.”

Đâu chỉ có hai trang, từ khi cô mang quyển sách kinh này từ thành phố A về, đến nay mới hơn một tháng, vậy mà cô đã chép gần xong cả quyển. Nhưng nếu như vậy có thể khiến cô bình tĩnh trở lại, Tang Chất cũng cảm thấy không có gì là không tốt cả.





Năng lực tự chữa trị của cô, không phải ở tầm mà người cùng trang lứa có thể sánh kịp.

Tang Chất nói ra mục đích chủ yếu khi đến đây, “Đêm nay thôi miên nghỉ ngơi một chút đi.”

Nhưng Nam Đình rõ ràng không muốn, “Em không buồn ngủ.”

Tang Chất nâng cổ tay nhìn đồng hồ, mười một giờ đêm, “Giờ này, nên nghỉ ngơi rồi.”, sau đó như nhìn thấu tâm tư của cô, anh nói: “Ngủ say rồi hẳn là sẽ không nằm mơ đâu.”

Anh đã đến đây rồi, không để cô được thôi miên thành công thì chắc chắn sẽ không bỏ qua, Nam Đình đành thỏa hiệp, “Thế thì anh không cần ở lại đây với em cả đêm đâu, chờ em ngủ rồi anh về đi nhé.”

“Được.”, Tang Chất vừa dứt lời liền lấy một cây nến từ trong túi ra, anh vừa mua được ở cửa hàng tiện lợi dưới lầu.

Chờ Nam Đình lên giường rồi nằm xuống, Tang Chất tắt hết đèn trong phòng, anh đứng giữa bóng tối, thắp ngọn nến lên. Nam Đình thấy anh được vây trong ánh nến ấm áp, cô khẽ cười, “Thôi miên mà cũng làm ra được cảm giác lãng mạn, em sắp phục anh rồi đấy.”

Tang Chất cầm cây nến lại gần, ngồi xuống ở một chỗ không gần không xa, “Chờ em có thể đi vào giấc ngủ một cách tự nhiên, rồi phục anh cũng không muộn.”

Nam Đình lẩm bẩm, “Lần trước thôi miên không phải thế này nhỉ?”

Tang Chất không dè dặt, thản nhiên nói: “Lần trước áp lực trong lòng em không lớn thế này.”

Nam Đình nhắm hai mắt lại.

Tang Chất lại nói: “Nhìn vào ánh sáng của ngọn nến.”

Nam Đình lại mở mắt nhìn, “Em không thả lỏng được.”

Tang Chất không sốt ruột, anh kiên nhẫn dẫn dắt cô, “Hôm đó về nhà, dì út có nói gì không?”

Nam Đình biết anh đang tìm chuyện để nói, “Dì bảo dì không thích cũng không ghét Thịnh Viễn Thời.”, cô nhìn cái bóng bị ánh nến hắt lên tường của Tang Chất, “Nhưng em cảm giác dì chưa nói thật.”

“Sao lại nghĩ thế?”, dường như Tang Chất thật sự không hiểu, “Dù sao dì cũng mới chỉ gặp Thịnh Viễn Thời có một lần, lại trong tình huống bất ngờ, có cảm giác như vậy cũng chẳng lạ.

“Có thể là tại em nghĩ nhiều.”

“Cứ từ từ.”

“Ừm.”

“Ánh nến có chói mắt không?”

“Vừa đủ.”

“Nhìn thấy màu gì?”

“Trắng với đỏ.”, không đợi Tang Chất nói, đột nhiên cô hỏi: “Anh ở gần ánh lửa như thế, không nóng à?”

Tang Chất ý thức được đêm nay sẽ không dễ để thôi miên cô, “Giấc mơ vừa rồi, còn nhớ rõ không?”

“Nhớ, nhớ cực kỳ rõ.”, Nam Đình có chút lảng tránh ánh nến, bất giác chuyển tầm mắt hướng lên trần nhà, “Lúc đấy mưa rất to, chiếc xe tải đó lao từ con đường bên trái sang, tốc độ rất nhanh…”

Mà xe của nhà Tư Đồ đi thẳng, tuy bởi Nam Gia Thanh đã nhắc nhở, xe đi cũng không nhanh, nhưng vì đèn xanh, tài xế không giảm hẳn tốc độ, cho đến khi phát hiện chiếc xe tải ở đoạn đường bên trái có dấu hiệu không phanh lại, thì mới định đánh tay lái sang phải để tránh nguy hiểm.

Nhưng không kịp nữa rồi.

Chiếc xe tải kia lao đến, húc văng xe của nhà Tư Đồ đi mấy chục mét, hoặc là mấy trăm mét gì đó. Nam Đình không biết.

Bác sĩ cấp cứu cho Nam Gia Thanh nói, đưa đến quá muộn, nếu không còn có thể cứu được. Nhưng tài xế lái chiếc xe tải kia lại bỏ chạy sau khi gây tai nạn, không hề gọi điện báo cấp cứu.

Có lẽ không chịu nổi sự phán xét của lương tâm, hoặc do tự biết rồi sẽ chẳng thoát được chế tài của pháp luật, một tuần sau khi xảy ra vụ việc, gã tài xế đó ra đầu thú, Tư Đồ Thắng Kỷ mới biết, gã ta say rượu lái xe.

Người nhà của kẻ gây chuyện đến tận cửa cầu xin Tư Đồ Thắng Kỷ, họ quỳ khóc, nói gã là trụ cột trong nhà; nói không có gã, già trẻ trong nhà sẽ không sống nổi; nói bắt họ làm trâu làm ngựa cũng được; nói Nam Gia Thanh đã chết, cho dù gã tài xế đền mạng, bà cũng không sống lại được; họ còn không ngừng nói: Xin lỗi…

Có tác dụng gì chứ, mẹ cô không thể quay về được nữa.

Năm ấy, Tư Đồ Nam mới mười hai tuổi không hề khóc, cô nuốt nước mắt, nghẹn ngào nói: “Vĩnh viễn không tha thứ!”

Có lẽ cũng từ ngày đó, Tư Đồ Nam không chấp nhận và cũng không nói ra câu “xin lỗi” này.

Cho đến tận một đêm sau mười hai năm, Tang Chất mới biết, năm chữ “vĩnh viễn không tha thứ” đó, là Tư Đồ Nam nói với chính mình.

“Đó là chuyện ngoài ý muốn thôi.”, giọng Tang Chất như vọng đến từ một miền xa xôi, có chút mờ ảo, lại mang theo nguồn năng lượng khiến người ta vững lòng. Nam Đình nghe thấy anh thong thả nói: “Chú Tư Đồ nói với anh rồi, vốn dĩ thời tiết hôm đó rất tốt, mẹ em gọi điện trước với chú ấy, nói là muốn đưa em về. Đúng là chú Tư Đồ muốn để hai mẹ con em ở lại bên đó thêm hai hôm nữa, nhưng em cũng biết mà, thời điểm đấy bà ngoại em vẫn chưa chấp nhận chú ấy, chú ấy không thể về cùng hai mẹ con em, mà mẹ em lại không muốn để chú ấy ở nhà một mình…”

Sự thật đúng là như vậy. Tư Đồ Thắng Kỷ lớn lên trong cô nhi viện, nhà họ Nam không đồng ý cho Nam Gia Thanh và ông kết hôn, nhưng trong tình yêu, Nam Đình được di truyền tính bướng bỉnh và kiên trì của mẹ, Nam Gia Thanh dứt khoát bỏ đi theo Tư Đồ Thắng Kỷ, cùng ông gây dựng sự nghiệp, cùng ông đi lên từ hai bàn tay trắng, sau đó sinh cho ông một cô con gái đáng yêu. Sự xuất hiện của Tư Đồ Nam, đã làm dịu đi quan hệ giữa Nam Gia Thanh với bố mẹ, rốt cuộc bà cũng có thể về nhà mẹ đẻ, chỉ riêng Tư Đồ Thắng Kỷ là vẫn không được chấp nhận.

Để tránh cho vợ mình phải khó xử, Tư Đồ Thắng Kỷ luôn lấy cớ bận việc, bảo tài xế lái xe đưa hai mẹ con về nhà họ Nam. Nam Gia Thanh đau lòng bởi sự nhún nhướng của chồng, nên tuy rằng đưa Tư Đồ Nam về nhà mẹ đẻ, nhưng bà không ở lại lâu, thường thường chỉ qua hai đêm là về. Sau này Tư Đồ Nam dần lớn lên, cô bắt đầu hỏi: “Sao bố không về nhà bà ngoại ạ?”

Nam Gia Thanh và Tư Đồ Thắng Kỷ đều thống nhất nói: “Tại vì bố bận.”

Mới đầu Tư Đồ Nam tin, vì bình thường đúng là Tư Đồ Thắng Kỷ luôn bận rộn, rất ít khi ăn tối ở nhà, trong mắt Tư Đồ Nam, bố lúc nào cũng phải họp, cũng có việc phải giải quyết. Cho đến một lần, cô nghe thấy bà ngoại nói với mẹ: “Nếu không tại Tư Đồ Thắng Kỷ, con cũng không đến nỗi mấy năm liền không về nhà…”

Thật ra người già hối hận, cảm thấy mấy năm trước không nhận con gái, đánh mất tình thân, nhưng Tư Đồ Nam mới mười hai tuổi, sao có thể nghe ra ý thỏa hiệp trong lời nói của bà ngoại, mà chỉ nghe được đuôi chứ không nghe được đầu, cô không biết, bà ngoại cô đã nói với mẹ cô: “Lần sau bảo cậu ta về cùng.”

Tới giờ Tư Đồ Nam mới hiểu, thì ra bố chưa bao giờ đến nhà bà ngoại, là vì bà ngoại không cho bố đến. Biết bà ngoại không thích bố cô, Tư Đồ Nam mới cương quyết đòi về. Nam Gia Thanh lại vì chuyện mẹ mình rốt cuộc cũng chịu chấp nhận chồng mình, nên nóng lòng muốn báo tin vui này cho Tư Đồ Thắng Kỷ, kết quả là ngay trên đường về lại gặp tai nạn.

Có thể trách ai được? Đều là ý trời. Mà Tư Đồ Thắng Kỷ cũng không biết, trước khi vợ mình qua đời, mẹ vợ đã chịu chấp nhận mình rồi. Đương nhiên, nếu có thể ngược thời gian lại một lần, ông thà rằng để mẹ vợ mãi mãi không chấp nhận mình, chỉ cần vợ mình còn sống mà thôi.

Nhưng sống chết lại chẳng phải chuyện cho người ta lựa chọn.

Nam Đình dần hoảng hốt, cô cất giọng yếu ớt: “Em hi vọng bao nhiêu, là em có thể đi thay mẹ, nếu thế, mẹ có thể ở lại cùng bố…”

Nếu cô còn không ngủ, dĩ nhiên Tang Chất không thể tiến hành tiếp được.

Gió thoáng lạnh, đêm lặng ngắt, anh thổi tắt ngọn nến, bước nhanh ra khỏi phòng ngủ.

Mất Ngủ nằm rạp trên sô pha, im lặng nhìn anh chằm chằm, như thể còn chẳng dám chớp mắt.

Tang Chất ngồi xuống cạnh nó, sờ đầu nó rồi thì thầm, “Có vài lần, tao cứ định kể cho Thịnh Viễn Thời nghe, cô ấy đã từng trải qua những chuyện gì. Nhưng cô ấy lại bảo tao, chuyện đã qua rồi, không muốn nói ra một cách trầm trọng như thế…”

Mất Ngủ không hiểu, nó chỉ có thể im lặng ở bên cạnh.

Đúng là Tang Chất vẫn còn lo lắng, anh nằm tạm trên sô pha cả đêm, đến hơn năm giờ sáng, xác nhận Nam Đình sẽ nhanh chóng tỉnh lại, anh mới rời đi. Sau đó trùng hợp là, Tề Diệu trước giờ không dậy sớm nổi, nhưng vì hôm trước đã ngủ quá nhiều nên hôm nay dậy sớm, đang định ra ngoài mua đồ ăn sáng, thì lại chạm mặt Tang Chất.

Tang Chất không thể ngờ Tề Diệu lại là chị họ của Thịnh Viễn Thời, đương nhiên anh cũng sẽ không giải thích lý do mình xuất hiện ở chỗ Nam Đình cho một người chủ nhà, thế nên anh thản nhiên gật đầu xem như chào hỏi, rồi bắt thang rời đi.

Tề Diệu đứng ngây ra đó một lát, rồi đóng cửa quay vào nhà. Cô nàng ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, “Giờ này, không phải là vừa mới đến rồi, thế thì, anh ta ở nhà Nam Đình cả một đêm?”. Phân tích như vậy, cô nàng có phần sốt ruột, gọi vào số của Thịnh Viễn Thời theo bản năng, nhưng dường như lại cảm thấy quá hấp tấp, nên lại vội vàng ngắt máy.

Sau đó, Tề Diệu cầm túi xách đi ra ngoài, nửa tiếng sau, cô nàng dựng Kiều Kính Tắc khỏi giường.

Mỗi lần gặp phải chuyện không nghĩ thông hoặc không giải quyết được, ngoài Thịnh Viễn Thời, Kiều Kính Tắc luôn là sự lựa chọn đầu tiên của Tề Diệu, nhưng chính bản thân cô nàng cũng chưa bao giờ ý thức được điều này.

Đang mơ màng ngủ, Kiều Kính Tắc thấy cô nàng đứng ngoài cửa thì ngoái đầu lại nhìn đồng hồ, rồi híp mắt nhìn cô nàng, “Làm gì đây, đi bắt gian cũng đâu cần sớm như thế.”, nói xong còn định đóng cửa như thật, “Ở trong có người, không tiện, chị chờ ở ngoài đi.”

Tề Diệu còn lâu mới tin, đẩy anh ta ra rồi đi vào, “Người đâu, tôi thẩm định hộ cậu.”

“Thẩm cái rắm ấy.”, Kiều Kính Tắc vò mái tóc rối bù xù, “Tưởng tôi giống chị à, vớ bừa cũng tóm được một em.”

Tề Diệu phi cái gối ôm đến, “Tôi thì làm sao?”

Kiều Kính Tắc bị đập trúng, bèn ngồi xuống sô pha như ông lớn rồi than, “Đi công tác mấy hôm, nhớ tôi rồi chứ gì! Tôi nói cho chị biết, yêu thương nhớ nhung cũng vô dụng, nếu không giải thích rõ ràng với tôi gã đàn ông tối hôm đó là như thế nào…”, anh ta vung tay lên, “… thì tôi không cần chị nữa.”

“Thằng ranh cậu thích chết hả!”, Tề Diệu vừa lao đến là đã hành hung luôn.

Kiều Kính Tắc nhịn cô nàng một lúc, rồi mới xoay người đè cô nàng dưới thân, ghì hai tay cô nàng lên đỉnh đầu, “Không chịu thôi đi có phải không? Có tin bây giờ ông đây chiếm chị luôn không?”

Tề Diệu định đưa chân đá anh ta, nhưng Kiều Kính Tắc chỉ dùng một chân đã kẹp cho cô nàng không động đậy nổi, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Còn lộn xộn nữa, tôi sẽ dùng cơ thể nói cho chị biết, ông đây là đàn ông!”

Nhận ra tư thế của hai người quá thân mật, Tề Diệu không dám động đậy, “Cậu dậy đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

“Ông đây không thích nói chuyện, ông đây muốn làm.”, Kiều Kính Tắc vừa nói xong liền đưa tay về phía eo cô nàng.

Tề Diệu bực bội, “Kiều Kính Tắc, cậu chán sống rồi phải không? Nếu không muốn Thịnh Viễn Thời đánh chết cậu, thì đứng dậy cho tôi!”

Kiều Kính Tắc véo một cái vào lưng cô nàng, “Tôi sợ cậu ta chắc!”, ngoài miệng thì nói vậy, nhưng anh ta không đùa nữa, sau đó không bất ngờ, liền bị Tề Diệu đấm cho mấy phát.

Kiều Kính Tắc không giận, còn làm ra dáng vẻ gợi đòn kiểu “có người mát-xa, cả người khoan khoái”.

Tề Diệu kể chuyện gặp Tang Chất, Kiều Kính Tắc lại kể chuyện hôm gặp Nam Gia Dư,   Nam Đình và Tang Chất đi ăn. Nhưng dù sao anh ta cũng là đàn ông, không tỏ ra kinh hãi như Tề Diệu, mà nói bằng vẻ trầm ổn hiếm thấy: “Kể cả anh ta ở chỗ Nam Đình suốt đêm cũng có vấn đề gì đâu, ngộ nhỡ  người ta có việc thì sao?”

“Chuyện gì, mà phải qua đêm? Qua đêm đấy! Trai đơn gái chiếc, cậu nghĩ là bình thường à?”, Tề Diệu càng nghĩ càng thấy không đúng, “Tôi tin vào thái độ sống của Nam Đình, nhưng rõ ràng là tay Tang Chất kia có ý với con bé, cái gì gọi là “không sợ kẻ cắp, chỉ sợ kẻ trộm nhớ thương”, dù sao thì cũng phải đề phòng loại người lòng mang âm mưu như thế đúng không?”

Thật ra Kiều Kính Tắc chẳng lo lắng, anh ta cho rằng: “Có ý suông thì được ích gì, chẳng phải mấy năm rồi mà vẫn chưa thu phục được Nam Đình đấy ư?”

“Mấy năm?”, Tề Diệu bắt được trọng điểm, “Xem ra cậu biết rõ chuyện của Nam Đình với lão Thất nhỉ!”, nói xong liền véo tai Kiều Kính Tắc, “Nào, kể xem nào.”

Kiều Kính Tắc oai oái kêu đau.

***

Nam Đình đi làm như thường ngày. Hôm nay đoàn ủy không có hoạt động tuyên truyền ở bên ngoài, cô được Ứng Tử Minh gọi đến phòng mô phỏng kiểm soát tiếp cận.

Đó là một nơi hoàn toàn khác biệt so với sảnh chỉ huy ở tầng cao nhất của đài quan sát, nơi đó không có một cánh cửa sổ nào, đừng nói đến tầm nhìn, chẳng thấy máy bay, trong một không gian khép kín, việc kiểm soát hoàn toàn thông qua sóng vô tuyến và ra-đa.

Ứng Tử Minh bật máy móc lên, làm mẫu cho cô xem trạng thái làm việc của kiểm soát viên tiếp cận…

“TY021, báo cáo hướng đi và độ cao.”

Hệ thống đáp lại: “Hướng đi 140, độ cao 3000m, TY021.”

“TY021, để xác định, rẽ trái hướng 110.”

Hệ thống nhắc lại, “Rẽ trái hướng 110, TY021.”

Sau đó, “TY021, đã xác định, vị trí 20km về phía bắc thành phố A, giữ nguyên hướng đi hiện tại.”

Hệ thống đáp lại, “Giữ hướng đi hiện tại, TY021.”

Ứng Tử Minh tiếp tục, “DH723, chưa xác định được, vẫn chưa đến phạm vi quét của ra-đa, khôi phục chế độ tự dẫn đường, bay thẳng về Bắc, vệt bay 200, khoảng cách 32km.”

Trong khi đưa ra chỉ lệnh mô phỏng, Ứng Tử Minh nói: “Khi máy bay trong phạm vi dưới 6000m ở không vực của sân bay, tức là trong giai đoạn đang lên hoặc đang hạ cánh, ở vùng chuyển tiếp này, máy bay phải hoàn thành việc chuyển từ không phận của đường bay sang không phận của sân bay, kiểm soát viên chỉ được nói chuyện với cơ trưởng trong vòng mười phút…”

Nam Đình nghe đến đó mới nhận ra là Ứng Tử Minh đang dạy mình, cô lập tức rút sổ ra, bắt đầu ghi chép.

Ứng Tử Minh thấy cô cúi đầu ghi chép thì tạm dừng một lát rồi mới tiếp tục, thỉnh thoảng có nhắc đến một ít danh từ chuyên nghiệp và thuật ngữ, ví dụ như vệt bay, cảnh báo va chạm, hội tụ, bay song song, rồi còn làm như đang thi mà bảo Nam Đình: “Lặp lại bằng tiếng Anh.”

Nam Đình lập tức đáp lại, “Magnetic track (vệt bay), terrain alert (cảnh báo va chạm)…”, nhưng thật ra đâu có bị kiểm tra.

Một buổi sáng trôi qua rất nhanh, trước khi rời khỏi phòng mô phỏng, Nam Đình lấy dũng khí rồi nói: “Thầy, con làm thầy thất vọng rồi.”

Ứng Tử Minh nhìn cô học trò trước mặt, ông thở dài, “Thầy sẽ không thất vọng vì con nói sai một câu hay làm sai một việc, giống như công việc của con, thầy chỉ có thể dạy con, chứ không thể thay con hoàn thành. Thầy chỉ hy vọng con hiểu được, trong công tác kiểm soát, bảo đảm an toàn cho toàn bộ sinh mạng trên những chuyến bay vượt trên bất cứ thứ tình cảm cá nhân nào.”

Hai ngày nay Nam Đình cũng đã suy nghĩ rất nhiều, “Trước đây con từng nghĩ, công việc kiểm soát viên chỉ là một sự ký thác tại thời điểm mờ mịt bất lực nhất trong cuộc đời con, mà sở dĩ con có thể nghiêm túc với sự ký thác này, là xuất phát từ việc sợ có sự cố bay, cho đến lúc bị đình chỉ con mới phát hiện ra, không biết từ khi nào, sự ký thác và sợ hãi đó đã biến thành yêu quý và kính trọng, yêu quý công việc của kiểm soát viên, kính trọng sự đáng quý của mỗi một sinh mạng.”. Cô cúi đầu trước Ứng Tử Minh, “Thầy, con xin lỗi vì hôm đó đã không tôn trọng công việc của kiểm soát viên, mong thầy có thể cho con cơ hội sửa sai.”

Đương nhiên Ứng Tử Minh muốn cho cô cơ hội, nếu không ông đã chẳng đưa cô đến đây, nhưng ông hy vọng, học trò của mình có thể dũng cảm mà đối diện và chịu trách nhiệm với sai lầm của mình, mà giờ phút này ông cũng vô cùng mừng, mừng vì Nam Đình đã tự biết kiểm điểm, tuy nhiên ông vẫn nói: “Có được về lại đài quan sát hay không, khi nào thì về, còn phải xem chủ nhiệm Lâm đánh giá quá trình làm việc của con thế nào đã.”

Nam Đình lập tức cam đoan, “Con nhất định sẽ thể hiện tốt.”

Ứng Tử Minh xụ mặt nói: “Thể hiện tốt quá, lão Lâm lại không chịu thả người, cũng phiền phức.”

Nam Đình liền nhoẻn miệng cười.

Ứng Tử Minh nhìn đồng hồ rồi nhắc nhở: “Chuyến bay của Thịnh Viễn Thời sắp hạ cánh rồi, không tranh thủ thời gian đi ăn trưa à?”

***