Phía Cuối Đôi Cánh

Chương 38: Tình yêu em không biết (10)




Đêm nay nhất định là không thể bình yên.

Trước câu hỏi “Cậu cứ kệ nó thế à?” của Nam Gia Dư, Tang Chất không thể nào trả lời được. Giữa anh và Nam Đình, có quan hệ thân thiết thật đấy, nhưng chưa nói đến việc có kệ được hay không, thì trong mối quan hệ với Nam Đình, anh cực kỳ không rõ vị trí của mình ở đâu. Thế nên, cho tới giờ, anh vẫn luôn dùng thái độ bình thường mà đối đãi với cô.

Nhưng anh vẫn cảm kích sự tán thành của Nam Gia Dư. Ít nhất, vị trưởng bối này không vì biết anh và Nam Đình thật ra không thích hợp để ở bên nhau, không vì chuyện gia tộc, vì vấn đề của bậc cha chú, mà phủ nhận những gì anh đã làm.

Tuy nhiên, anh còn hâm mộ Thịnh Viễn Thời hơn. Mặc dù lần đầu Nam Gia Dư gặp cậu ta, tỏ thái độ không tốt với cậu ta, nhưng Nam Đình đứng về phía cậu ta thế nào, ai cũng có thể nhìn ra được. Mà cậu ta ở bên Nam Đình, không dính dáng đến bất cứ lợi ích nào cả, quan hệ như vậy, là rõ ràng nhất, cũng là trong sáng nhất. Điều này đối với Nam Đình mà nói, mới là hạnh phúc thật sự. Trước hạnh phúc của cô cháu gái mà mình coi như con gái, chung quy rồi Nam Gia Dư sẽ thỏa hiệp.

Chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Thế nên, Thịnh Viễn Thời, cậu may mắn hơn tôi.

Trước giờ Tang Chất không uống rượu, nhưng đêm nay, anh lại tự chuốc say mình.

Trong cơn chuếnh choáng, anh gọi điện cho mẹ, “Tại sao lại nói với dì út như thế?”

Mẹ Tang nghe ra sự khác thường của con trai thì vội vàng hỏi: “Tiểu Chất, con làm sao thế? Say rượu à?”

Đúng là say rồi, nhưng tinh thần lại tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào, “Nếu như say mà giải quyết được vấn đề thì tốt rồi.”, Tang Chất chống một tay lên ô cửa sổ sát đất, tầm mắt như mất đi tiêu cự nhìn về phía thành phố rực rỡ ánh đèn, “Mẹ, mẹ chuyển lời đến Tang Chính Viễn, Tư Đồ Nam không thèm vào cửa nhà họ Tang của ông ta, bảo ông ta yên tâm.”

Tang Chính Viễn, bố anh, vậy mà anh còn chẳng gọi lấy một tiếng “bố”. Tiếng thở dài của mẹ Tang truyền từ bên kia tới, giọng nói như chứa cả tiếng nức nở nghẹn ngào, “Tiểu Chất, con định cả đời này không về ư?”

Cả đời này quá dài, Tang Chất không thể đoán trước được rốt cuộc sẽ ra sao.

Anh không muốn nghe tiếng khóc của mẹ, cúp điện thoại luôn.

So với nỗi khổ tâm và mâu thuẫn của Tang Chất, đương nhiên Thịnh Viễn Thời cũng có nỗi buồn rầu của riêng anh, lại chẳng phải vì không thể không chấp nhận được sự chế nhạo của Nam Gia Dư. Nói cho cùng, dù mình có ưu tú đến đâu, cũng không thể khiến tất cả mọi người đều thích mình như thích đồng nhân dân tệ, đặc biệt là trong chuyện tình yêu, trước giờ chẳng phải được cân nhắc bằng việc có ưu tú hay không. Hơn nữa, đối với người ta mà nói, giá trị con người mình chỉ nằm ở ba chữ Thịnh Viễn Thời, người ta biết mình là ai đâu chứ? Dựa vào cái gì mà dâng cô cháu gái yêu quý cho mình? Chỉ nghĩ đến đây, Thịnh Viễn Thời liền cảm thấy, phản ứng của Nam Gia Dư là hết sức bình thường, mà anh cũng có thể tiếp nhận được. Chỉ có điều…

Lúc Nam Đình lấy cớ đi vệ sinh rồi đuổi theo anh, thấp giọng nói: “Em xin lỗi.”, trong lòng anh vô cùng khó chịu.

Năm đó, cô lựa chọn rời bỏ anh, sau này gặp lại, dù tự nhận mình sai, cô cũng không xin lỗi anh, vậy mà hiện giờ lại phải vì Nam Gia Dư mà nói với anh câu “Em xin lỗi.”. Thịnh Viễn Thời nắm tay cô, giọng nói dịu dàng, “Xin lỗi cái gì? Không cần.”

Nam Đình sắp khóc đến nơi rồi, “Nhưng mà, dì út cố tình làm anh khó chịu.”

“Cũng có đánh có mắng anh đâu, chỉ hỏi anh mấy chuyện cơ bản, khó chịu gì chứ?”, anh xoay người nhìn Kiều Kính Tắc đang hậm hực, rồi cười, “Với lại, cũng chẳng phải người ngoài.”

Nam Đình ấm ức thay anh, “Dì ấy làm thế, còn khiến người ta khó chịu hơn cả đánh chửi.”

“Ai bảo?”, Thịnh Viễn Thời trêu cô, “Anh Bảy của em là người mà ai cũng đánh chửi được à?”

Kiều Kính Tắc “xì” một tiếng, “Đừng có mạnh mồm, giờ người đánh chửi được cậu xuất hiện rồi đấy.”

Nhớ lại khoảnh khắc xấu hổ lúc bị gọi “Thịnh lão Thất”, Thịnh Viễn Thời bất giác trầm giọng, “Lát nữa tôi tính sổ với cậu sau!”, rồi định đưa Nam Đình xuống lầu, “Quay về ăn cơm đi, phải ngoan đấy, đừng cãi dì.”

Nam Đình như một đứa trẻ, nhất quyết không chịu đi, “Em không thèm để ý đến dì ấy nữa.”

“Em phải để ý đến dì ấy.”, Thịnh Viễn Thời nửa ôm nửa kéo cô đến trước đầu cầu thang, “Anh với dì là người xa lạ, dì không thân thiện với anh là chuyện hết sức bình thường, nếu em vì thế mà cáu kỉnh với dì, dì càng khó chấp nhận anh hơn, hiểu không?”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng mà.”, Thịnh Viễn Thời kiên nhẫn khuyên, “Dì ấy là bề trên, có lý lẽ của dì ấy, chúng mình không ngại nghe suy nghĩ của dì ấy, để còn bốc thuốc đúng bệnh, huống hồ tình huống gặp mặt hôm nay cũng không ổn, anh xuất hiện một cách khó hiểu như thế, phải cho dì thời gian thích ứng chứ.”

So với sự chín chắn của Thịnh Viễn Thời, Nam Đình ít nhiều có phần kích động hơn, cũng may là cô nghe lời Thịnh Viễn Thời, không tiếp tục bướng bỉnh mà đi xuống, ngoan ngoãn ngồi ăn cơm, tuy trên mặt vẫn hiện vẻ buồn bực, nhưng lại không hề nhắc đến Thịnh Viễn Thời nữa. Bữa cơm này, cũng coi như là bình an vô sự.

Còn về hai người ở tầng trên, chắc chắn là Thịnh Viễn Thời không ăn uống gì, Kiều Kính Tắc thì vốn nghẹn nguyên một bụng tức vì Tề Diệu, giờ lại bất bình thay anh em, “Bề trên thì ghê gớm ư? Ra oai phủ đầu ai chứ, xét bề ngoài, nhân phẩm, công việc, địa vị, gia thế, bối cảnh, anh em mình giống như dạng kém cỏi lắm à? Huống hồ anh em mình lợi hại như thế, còn bay được lên trời đấy nhé.”

Trước kia cũng cho rằng lên trời được là cực kỳ ghê gớm. Dần dần trưởng thành mới hiểu được, bốn vạch trên cầu vai từng là ước mơ tha thiết, nhưng cũng là trách nhiệm còn nặng hơn núi Thái Sơn. Vì thế, Thịnh Viễn Thời trầm mặc.

Kiều Kính Tắc bắt chéo chân, thở phì phò, “Cậu nói một câu đi có được không, tôi khô hết cả mồm rồi đây này.”

Thịnh Viễn Thời rót luôn cho anh ta một ly rượu rồi nói: “Giải khát.”

“Được thôi, chỉ cần cậu không chê phiền mà đưa tôi về, hôm nay tôi sẽ liều mình uống với cậu.”, nói rồi, anh ta bưng cốc lên, uống cạn một cốc bia.

Thịnh Viễn Thời lại không uống ngụm nào, khác hẳn mọi khi, anh đổi đề tài đúng lúc, “Không phải bà ấy đang đi công tác à, sao hai người qua điện thoại mà cũng cãi nhau loạn xạ lên được thế?”

Nhắc tới Tề Diệu, sự chú ý của Kiều Kính Tắc lập tức bị kéo sang, “Cô ấy đi công tác, bảo đi là đi, không thèm nói lời nào. Mà cậu biết cô ấy đi công tác cùng ai không? Là một tên đàn ông!”, anh ta càng nói càng giận, lại làm một cốc nữa, “Đúng là nam nữ kết hợp, làm việc không biết mệt mỏi, hai người đấy, nửa đêm còn ở chung trong một phòng. Cậu nói xem, cậu nói thử xem, thế là thế nào?”

Cứ tiếp tục như thế, Kiều Kính Tắc say mèm. Lúc Thịnh Viễn Thời đỡ anh ta xuống lầu, thì khách ở bàn kia đã đổi, cũng không biết ba người họ về từ khi nào. Anh đưa Kiều Kính Tắc về nhà, rồi quay trở lại tiểu khu Hàng Thiên.

Cửa sổ nhà Nam Đình tối om, chứng tỏ cô vẫn chưa về. Thịnh Viễn Thời không lên tầng, mà ngồi chờ trong xe. Không lâu sau, Wechat báo có tin nhắn, Nam Đình nói: “Em về nhà dì rồi. Ban nãy di động hết pin, lúc về không nói với anh được.”

Thật ra cũng đã đoán được là Nam Gia Dư sẽ trực tiếp “cướp người”, nhưng vẫn chưa bỏ ý định nhất quyết muốn đến đây xem, Thịnh Viễn Thời thở phào một hơi, lại không yên tâm mà phải dặn cô lần nữa, “Đừng tranh luận bất cứ điều gì với dì vào lúc này, đấy không phải là bảo vệ anh, mà là gây thêm phiền toái cho anh, hiểu không?”

Đợi mãi, Nam Đình vẫn không hồi âm.

Thịnh Viễn Thời định gọi điện thoại cho cô, nhưng lại lo Nam Đình không tiện bắt máy.

Bỗng nhiên có cảm giác yêu sớm sợ bị phụ huynh phát hiện.

Loại cảm giác này, vừa… bất đắc dĩ, mà lại vừa kích thích.

Thịnh Viễn Thời chỉ có thể gửi thêm một tin nữa, nói bằng giọng điệu nài nỉ: “Man Man, nghe anh.”

Khoảng hai phút sau, Nam Đình mới không tình nguyện mà đáp lại anh: “Biết rồi.”

Thịnh Viễn Thời ngồi thêm một lát, rồi mới lái xe về nhà.

***

Thấy Nam Gia Dư đi từ thư phòng ra, Nam Đình liền xoay người định về phòng ngủ, bộ dạng như không muốn nói chuyện với dì.

Nam Gia Dư chẳng giận, không còn vẻ sắc bén lúc trước, mà nói bằng giọng ôn hòa: “Không có gì muốn nói với dì à?”

Nam Đình nghĩ đến lời dặn dò của Thịnh Viễn Thời, cố nhẫn nhịn, “Không ạ.”

Nam Gia Dư hiểu nên khẽ cười, “Cậu ta dạy con, đừng xung đột với dì vào lúc này, đúng không?”

Nam Đình cảm nhận sâu sắc, mỗi một người ở bên cạnh mình đều quá thông minh. Cô đứng lại trước cửa phòng ngủ, rồi lại quay trở về sô pha, ngồi xuống, “Dì út, tại sao dì lại không thích anh B… Thịnh Viễn Thời?”

Nam Gia Dư cũng ngồi xuống chiếc sô pha đơn, khẽ nhướng mày, “Dì nói không thích cậu ta lúc nào?”

Nam Đình bĩu môi, “Còn cần phải nói ạ? Thái độ của dì nói lên tất cả rồi.”

Ánh mắt Nam Gia Dư dừng lại trên trán Nam Đình, nhưng ngoài miệng thì dì vẫn nói: “Chẳng lẽ dì vừa gặp cậu ta đã phải tỏ vẻ vội vàng muốn gả con cho cậu ta, thì mới thể hiện là dì thích cậu ta à?”

Nói như vậy hình như cũng có lý, Nam Đình do dự hỏi: “Thế là dì không ghét anh ấy ạ?”

“Mới gặp có một lần, vẫn chưa nói là thích hay ghét được.”, nói đến đây, Nam Gia Dư không tiếp tục chủ đề này nữa, mà quay sang hỏi cô: “Vết thương trên trán từ đâu ra?”

Trước khi đến nhà hàng, Nam Đình đã cố ý dùng tóc che đi, ý đồ là giấu nhẹm luôn, kết quả là bầu không khí trong suốt bữa tối tệ như vậy, xong xuôi Nam Gia Dư còn đưa cô về đây ở, cô cũng quên béng mất chuyện này. Nhưng nghĩ lại là Thịnh Viễn Thời đã cứu mình, Nam Đình cũng không định giấu nữa, kể tường tận sự việc xảy ra trong đêm mưa bão đó cho Nam Gia Dư nghe.

Nam Gia Dư nghe xong thì không vội đánh giá hành động anh hùng cứu mĩ nhân của Thịnh Viễn Thời, mà hỏi: “Tang Chất nói thế nào, có để lại sẹo không?”

Nam Đình thành thật đáp, “Anh ấy bảo nếu để lại sẹo thì con nuôi mái là được.”

Nam Gia Dư cười, “Thế là không sao rồi.”

Nam Đình cũng không tiện khoe công hộ Thịnh Viễn Thời, vậy thì quá lộ liễu, thế nên cô không nói gì nữa.

Nam Gia Dư đưa chìa khóa trong tay cho Nam Đình, “Từ đây đến sân bay cũng tiện, xem thế nào rồi trả nhà bên kia đi, dọn sang đây ở, hai dì cháu cũng có người bầu bạn.”

Trong lòng Nam Đình cực kỳ không muốn nhận lấy chiếc chìa khóa này, có lẽ là đã quen sống một mình, cũng có lẽ là vì Thịnh Viễn Thời, “Dì không thích Mất Ngủ như thế, con vẫn nên ở một mình với nó thì hơn.”

Ánh mắt Nam Gia Dư thoáng thay đổi, dì nhét chìa khóa vào tay Nam Đình, “Nếu chỉ là vì con chó kia, thì dì nói cho con biết, vì con, dì út có thể chịu được. Nếu còn có nguyên nhân khác, thì nói rõ ràng với dì.”

Nam Đình nghịch chiếc chìa khóa, không đáp lời.

Nam Gia Dư còn có việc phải làm, dì bảo: “Mua cho con thêm mấy bộ quần áo đấy, trong tủ ấy, vào thử xem có hợp không.”, lúc đứng dậy, dì lại nói: “Không thích cũng phải chịu, ai bảo hợp mắt dì chứ.”

Nam Đình cười nói: “Cảm ơn dì út.”

Nam Gia Dư véo má cô, “Không phải nói cảm ơn với dì.”

Tới gần mười giờ, Nam Đình thấy Nam Gia Dư vẫn chưa có ý định đi ngủ, cô đứng ở cửa thư phòng, thò đầu vào hỏi: “Ăn khuya không dì? Con nấu.”

Bình thường Nam Gia Dư không ăn khuya, nhưng nghĩ ra suốt bữa tối Nam Đình chẳng ăn mấy, dì bèn nói: “Thế thì nấu mì đi.”

Nam Đình cười, “Thêm trứng nữa.”

Nam Gia Dư rất ít khi tự nấu cơm, vì quá bận, mà bất kể là trong công việc hay trong đời sống sinh hoạt, dì luôn là người cực kỳ khó tính, nhưng với tay nghề nấu nướng của cháu gái, dì lại giữ thái độ cổ vũ, vừa ăn vừa nói: “Hương vị cũng không tệ lắm, xin lỗi vì đã đánh giá thấp con.”, giọng điệu như bạn bè nói chuyện phiếm.

Nam Đình nở một nụ cười ấm áp, “Là vì không có gì để so sánh, nên dì mới tạm chấp nhận được thôi, nếu mà dì ăn cơm anh Bảy nấu…”, cô ý thức được rằng mình nói hơi nhiều, vội ngậm miệng, dè dặt ngẩng đầu liếc Nam Gia Dư một cái.

Nam Gia Dư làm như không nghe thấy gì, tiếp tục cúi đầu ăn mì, một lát sau mới hỏi: “Thịnh Viễn Thời biết nấu cơm à?”

Nam Đình vâng một tiếng, thật cẩn thận nói: “Còn nấu ngon là đằng khác.”

Nam Gia Dư ngẩng đầu, “Thế nên dạ dày con bị chinh phục rồi?”

Nam Đình nhìn vào mắt dì, buông một câu dối lòng, “Đâu có, con giống dì, giỏi bắt bẻ lắm.”

Nam Gia Dư nhíu mày, vẻ mặt rõ là không quá tin, nhưng vẫn nói: “Thế là tốt nhất.”

Gần rạng sáng, Nam Gia Dư mới xong việc. Từ thư phòng đi ra, dì tới trước cửa phòng ngủ phụ, bên trong yên ắng, không chút tiếng động. Dì đứng ở bên ngoài một lúc, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, vừa nhỏ giọng gọi: “Man Man?”, vừa bước đến cạnh giường.

Nam Đình căn bản là không ngủ, nhưng để tránh cho Nam Gia Dư lo lắng, cô mới tắt đèn, nằm yên trên giường. Lúc này, nghe thấy dì gọi mình, mà dì cũng đã đi đến cạnh giường, cô bật đèn ngủ lên, “Sao dì còn chưa ngủ?”

Nam Gia Dư ngồi xuống mép giường, vén lọn tóc rối bù của cô ra sau tai, “Con cũng chưa ngủ còn gì?”

Nam Đình nhìn cô, “Tang Chất nói với dì rồi à?”

Nam Gia Dư nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô, “Cậu ta chỉ nói là con mất ngủ, nhưng mất ngủ đến mức độ nào, dì vẫn muốn nghe con nói với dì.”

Nam Đình cụp mắt, sau một lúc lâu mới nói: “Bây giờ con không ngủ cả đêm luôn.”, sau đó sợ Nam Gia Dư lo lắng, cô liền vội vàng bảo: “Nhưng con vẫn khỏe mạnh bình thường, trạng thái y như ban ngày, không bị ảnh hưởng gì cả.”

Tuy Nam Gia Dư đã chuẩn bị tâm lý vì lời nói của Tang Chất, nhưng nghe cô bảo cả đêm không ngủ, dì vẫn vô cùng sợ hãi, “Chưa bao giờ thấy buồn ngủ hay mệt mỏi ư?”

Nam Đình trả lời đúng sự thật: “Thỉnh thoảng sẽ có cảm giác đấy, nhưng nằm một lúc là lại đỡ.”

Nam Gia Dư hỏi: “Bắt đầu từ khi nào?”

Cụ thể là từ ngày nào bắt đầu không ngủ được, Nam Đình không còn nhớ rõ nữa, “Trước khi nuôi Mất Ngủ ạ.”

Thế nên, cái tên Mất Ngủ này, là do vậy mới có. Mà cô nuôi con chó Shiba kia, đã được hơn một năm rồi.

Nam Gia Dư ôm cô vào lòng, như mẹ an ủi con gái, “Không sợ, có dì rồi.”

Nam Đình ôm dì, an ủi dì, “Dì cũng không phải sợ.”

Sao Nam Gia Dư không sợ cho được? Cứ cho là Tang Chất đã xác nhận, sức khỏe của cô hiện giờ không có vấn đề gì, nhưng trên đời này, có mấy ai không cần ngủ? Không ngủ! Nam Gia Dư tự nhận mình là người mạnh mẽ, nhưng danh từ xa lạ này vẫn khiến dì thầm run sợ.

“Bất kể là công việc hay tình yêu, đều phải trên cơ sở khỏe mạnh.”, Nam Gia Dư xoa má Nam Đình, “Nhiệm vụ hàng đầu của con lúc này là trị liệu, phải dũng cảm đối diện như lần trước, để mẹ con biết là con vẫn sống rất tốt.”

Nam Đình cười, “Con biết mà.”

“Nếu không ngủ được thì cũng đừng nằm im, coi như đang ở địa bàn của con ấy, muốn làm gì thì làm, dì không mong manh đâu, lúc dì mệt, động đất cũng không tỉnh được nữa là.”

Nam Đình nghe dì nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, Nam Gia Dư về phòng nghỉ ngơi, Nam Đình thì vào thư phòng của dì đọc sách, dùng máy tính của dì lên mạng tìm hiểu về chứng không ngủ. Chờ đến khi tảng sáng, Nam Đình lại tranh thủ thời gian, lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra làm bữa sáng.

Tin nhắn của Thịnh Viễn Thời đến lúc hơn sáu giờ, anh nói: “Gửi định vị cho anh, anh đến đón em.”

Vì thế Nam Đình dọn bữa sáng lên bàn, rồi lặng lẽ ra khỏi cửa.

Nghe thấy tiếng chốt khóa ở bên ngoài, Nam Gia Dư đi ra khỏi phòng ngủ. Dì bước đến cạnh cửa sổ, nhìn thấy một chiếc Range Rover trắng đỗ bên dưới, sau đó, Nam Đình chạy ra từ cánh cổng đơn, nhào vào lòng Thịnh Viễn Thời. Đối phương vuốt ve hai má cô, rồi lại hôn lên trán cô.

Nam Gia Dư thong thả đi đến trước bàn ăn, nhìn bát cháo nóng hổi, đĩa bánh trứng, cùng với một phần salad dưa chuột trộn xà lách, hai mắt thoáng nóng lên. Dì ngồi xuống trước bàn, từ tốn ăn hết bữa sáng cháu gái làm, một lúc lâu sau mới lẩm nhẩm: “Chị, chị xem, con bé lớn đến mức có thể chăm em được rồi này, chị yên tâm chưa?”