Phía Bên Trong "Hộp Mèo"

Chương 7: Nhẫn đôi và cô gái ngoại quốc màu trắng




Hải Nam được đưa vào bệnh viện điều trị, nhưng đầu óc không còn minh mẫn và được chuyển sang khoa tâm thần. Về đến nhà Kiều lập tức gọi điện cho ba của Hân để hỏi thăm tình hình nhưng cũng không nhận được tin tốt. Hân bị chẩn đoán mắc chứng hoang tưởng do học hành căng thẳng, cũng phải đến bệnh viện tâm thần Hạ Thương điều trị. Chuyện thi tốt nghiệp và đại học có thể bị hoãn đến năm sau, trạng thái tinh thần đều không tỉnh táo thì chẳng còn làm được tích sự gì.

Đôi bàn tay của Kiều run lên bần bật đến mức cầm điện thoại không vững. Ngồi trong căn phòng một mình giữa thời tiết đầu mùa hè nhưng sống lưng cô thấy lạnh toát. Kiều như thể nghe thấy giọng nói cùng tràng cười ha hả của Hân vang lên bên tai: "Tiếp theo chính là mày!"

"Không, không phải như thế... Phù thủy Myranda không có thật, cô ta chỉ là truyền thuyết, không hề tồn tại!"

Năm sợi, bảy sợi, rồi lại một nhúm tóc khác bị chính bàn tay gầy gò xơ xác của chính chủ bứt ra khỏi đầu. Kiều hết lời thuyết phục bản thân không được nghĩ nhiều, Hân chỉ bị áp lực còn Nam thì đã không may gặp tai nạn. Tất cả mọi chuyện chỉ là trùng hợp, chỉ cần để bản thân thư giãn và đi ra đường cẩn thận cô sẽ không sao cả. Kiều gật gù, bước vội xuống khỏi giường đi vào nhà tắm với ý định rửa mặt để tỉnh táo và bình tĩnh hơn...

"Á!"

Tiếng hét thất thanh của con gái làm mẹ Kiều ở dưới nhà cũng giật nảy mình. Bà chạy lên tầng hai xem chuyện gì xảy ra thì phát hiện con nhỏ đang giãy giụa trong bồn tắm. Mẹ Kiều hốt hoảng đỡ con gái dậy ôm vào lòng, vuốt nhẹ ngực và lưng để Ngọc Kiều lấy lại nhịp thở. Nhưng tất nhiên bà không hiểu chuyện gì xảy ra cả, tại sao con gái bà lại vùng vẫy như thể có kẻ tàng hình nào muốn dìm chết nó?

"Mẹ ơi, con nhỏ đó đang ở đây... Cái đứa ăn cắp của nhà mình ấy ạ, nó bước từ trong gương ra dìm con xuống!" Kiều bỗng bật khóc nức nở ôm chặt lấy mẹ nó.

"Không phải đâu, là do con mệt quá chứ nó đã chết rồi con ạ. Ba con cũng đã xử lý ổn thỏa hết rồi. Đừng làm mẹ lo có được không..." Bà xoa đầu trấn tĩnh đứa con tội nghiệp. Mẹ Kiều rất tin tưởng con gái và không bao giờ nghĩ nó lại là người xấu xa bắt nạt bạn bè. Tất cả là tại Bảo Nhi đã trộm cắp lại còn lấy cái chết ra để làm Ngọc Kiều phải lo sợ.

***

Một ngày mới lại đến, Thành Dương rời khỏi nhà thật sớm nhưng không tới lớp học mà bước lên cây cầu phía nam thị trấn Hoàng Nhật. Hôm nay là kỷ niệm năm năm lần đầu hắn và Tuấn Khang ở bên nhau. Phải, Lý Thành Dương không có tình cảm với con gái, hắn là đồng tính và người yêu hắn lúc trước là Dương Tuấn Khang, em trai song sinh của Khải. Mối quan hệ ngang trái này, cho tới lúc Khang chết đi vẫn không một ai ngoài hai người biết vì rất sợ bị người đời dè bỉu.

"Tất cả là tại thằng Khải mà Khang mới chết!"

Lời nói vô tình của bà Dung, mẹ của cặp song sinh đã khiến Thành Dương một mực tin rằng chính vì Tuấn Khải đã phát hiện ra mối quan hệ thực sự của Dương và Khang nên mới hại chết người mà hắn yêu. Thành Dương căm hận Tuấn Khải, không muốn tên nhà giáo đạo đức giả ấy được sống yên trong cái trường này. Nhưng dù cho hắn có cố tình đến làm khó, Tuấn Khải cũng chỉ mặc kệ sự tồn tại của Dương coi như không tồn tại.

Hai năm trước Tuấn Khang đã tự sát, theo truyền thuyết của thị trấn mà nói tức là Khang đã hiến tế linh hồn cho phù thủy Myranda. Vậy thì đáng ra cô ta phải trả thù cho cậu mới đúng, thế mà lại bỏ quên Tuấn Khải, người đã làm hại em trai mình... Hay là do Tuấn Khang đã có một nguyện vọng khác và tha thứ cho anh trai song sinh của mình? Ví dụ như, cậu nhóc mà anh yêu sẽ sống tiếp dù cho Khang không còn trên cõi đời.

Thành Dương biết mình quả là kẻ ngốc khi lại tin vào câu chuyện truyền miệng ngớ ngẩn ấy! Nhưng việc trở nên ngu muội vì hết lòng yêu một người con trai khác thì hắn lại thấy chẳng có gì sai trái cả. Dương chưa từng nghĩ đến việc sống thêm một ngày khi người mình yêu chết đi, nếu mục đích duy nhất trên cõi đời này không phải là báo thù.

Bỗng chiếc nhẫn bạc đang nằm trên bàn tay rơi xuống, Thành Dương hốt hoảng vội với tay lấy nhưng không bắt được. Nó lao qua thành cầu, biến mất dưới sâu trong dòng nước chảy xiết của con sông.

"Vậy là kết thúc rồi, có lẽ là do số mệnh đã sắp đặt. Nếu câu chuyện về phù thủy là có thật, linh hồn của em sẽ dùng để bắt ép Dương Tuấn Khải phải trả giá." Thành Dương bước qua lan can của cây cầu, ngửa mặt về hướng đông với ý nguyện đón bình minh một lần cuối trên thị trấn: "Bây giờ... em sẽ đi theo anh, người con trai em yêu..."

"Này cậu gì ơi, khoan hẵng nhảy đã!" Giọng nói trong trẻo của một thiếu nữ lạ Dương chưa nghe bao giờ, từ sau lưng hắn bất chợt vang lên.

"Tránh ra, cô là cái thá cái gì mà không cho tôi nhảy xuống? Cô làm sao mà biết tôi đã phải chịu đựng nhiều như thế nào!" Thành Dương như bị chạm đến giới hạn của mình. Vốn dĩ hắn chọn thời điểm sáng sớm không có ai đi qua để tự sát, ấy vậy mà ông trời cũng không thành toàn...

"Ừ thì tôi biết hôm nay trời rất nóng và cậu muốn nhảy xuống sông bơi. Nhưng không thể bớt chút thời gian cho tôi hỏi thăm được hả?"

"..."

Lần đầu tiên trong cuộc đời Thành Dương rơi vào một tình cảnh khó xử như thế. Người ta chưa đánh mà đã tự khai ra hết những suy nghĩ nhạy cảm tiêu cực ra ngoài. Nhục nhã đến mức chỉ muốn đào cái hố chui xuống!

"Tôi nhặt được thứ này, có phải là của cậu làm rơi không?"

Vừa nghe dứt câu, Dương vội nhảy qua lan can trở lại để kiểm chứng. Không thể tin vào mắt mình, đó thật sự chính là chiếc nhẫn hắn vừa mới đánh rơi. Mẫu mã này trên đời chỉ có hai chiếc, Thành Dương tiết kiệm đặt gia công riêng cho mình và Tuấn Khang. Theo như hắn biết thì nhẫn của Khang khi anh mất cũng đã được hỏa táng, vậy chiếc nhẫn màu bạc trên tay cô gái lạ này, hoàn toàn là được vớt từ dưới sông lên. Nhưng từ khi nào và bằng cách gì mà một cô gái nhỏ bé lại làm được việc ấy?

"Xem ra đúng là của cậu, cầm lấy đi!"

Lúc này, Thành Dương mới để ý kỹ ngoại hình và dáng đứng uyển chuyển nhẹ nhàng của cô gái trước mắt. Nước da trắng bóc cùng mái tóc vàng nhạt, với một bộ váy dài trắng muốt đến tận gót chân. Cô giới thiệu mình đến từ nước Đức, tên đầy đủ là Michelle Rozenmadie. Đặc điểm ấn tượng nhất với Thành Dương trên gương mặt Michelle chính là đôi mắt. Con mắt bên trái màu xanh dương, còn bên phải lại bị che đi mất bằng một miếng vải hình bông hoa hồng trắng.

"Nhìn tôi chằm chằm như vậy, chắc hẳn là do tôi xinh đẹp quá có đúng không?" Michelle đưa bàn tay che miệng cười khúc khích. Dương đoán rằng ở quê con nhỏ này cũng thuộc tầng lớp quý tộc nho nhã, nên mới có một loạt những hành động mà hắn không hiểu được ý nghĩa nhưng nhìn có vẻ rất trang trọng.

"Làm gì có, tôi chỉ ngạc nhiên vì khả năng giao tiếp ngôn ngữ của cô rất thuần thục, tiếng Việt không phải ngôn ngữ dễ dàng... Chứ tôi không hứng thú với phụ nữ đâu."

Ở nước ngoài đã có những nơi hợp pháp hôn nhân đồng giới, hơn nữa Thành Dương lại có một niềm tin mãnh liệt là cô ấy sẽ không vì hắn thú nhận chuyện này mà lánh xa. Quả nhiên Michelle chỉ mỉm cười không nói gì, Dương mới tiếp tục hỏi:

"Mắt của cô bị đau, hay là có tật gì đó phải không vậy?"

"Không giấu gì cậu, tôi mắc chứng loạn sắc tố mống mắt (*). Cậu có muốn nhìn thử?"

"Thôi, nếu như cô không muốn thì đừng làm như vậy... Có lẽ là cô cũng đã từng bị chế giễu vì sự khác biệt của mình đúng chứ. Giống như việc tôi thích đàn ông, từ lúc sinh ra tôi đã như vậy rồi và điều đó cũng chẳng ảnh hưởng đến ai nhưng vẫn bị người khác chỉ trỏ bàn tán. Vậy nên... tôi nghĩ mình hiểu cảm nhận đó của cô."

Đặt ngón trỏ lên vuốt cằm nhìn cậu con trai trước mắt một lượt từ trên xuống dưới, Michelle cũng không nhớ được đây có phải lần đầu tiên có người nói với cô những điều này hay không. Bỗng Michelle mỉm cười nhẹ, cậu con trai này thật sự rất thú vị.

"Lý Thành Dương, coi như là cơ duyên của chúng ta ngày hôm nay, tôi sẽ tặng cậu một món quà. Điều ước của cậu là được ở bên cạnh người mình yêu đúng chứ? Vậy thay vì cậu tìm đến cái chết, tại sao không thử hồi sinh người ấy nhỉ?"

Người con gái này, không phải cô ta bị điên ấy chứ! Hồi sinh người chết sống lại? Phi vụ lừa đảo oái oăm này sẽ đưa Thành Dương đến với đám hội đen tà đạo mê tín rồi bị bán sang nước ngoài lấy nội tạng hay sao? Đến việc nhìn mặt chào tạm biệt Michelle, Thành Dương cũng không muốn nữa. Vì không dám nói ra hết những suy nghĩ băn khoăn trong lòng, Dương chỉ biết vội quay lưng bỏ đi trước khi cô ta còn muốn giở trò gì khác.

"Vậy cậu có biết làm thế nào tôi lấy giúp cậu chiếc nhẫn đó hay không?" Michelle bất chợt hỏi to đủ để hắn nghe thấy: "Chẳng phải cậu định đến chỗ của Myranda sao, nhảy xuống sông cũng chỉ để hiến tế linh hồn mình cho cô ta đúng chứ? Tôi chẳng rảnh rỗi để thực hiện điều ước của ai nhưng Myranda thì có. Tôi có thể đưa cậu đến chỗ của cô ta, không cần dùng mạng của cậu."

Thành Dương quay người lại nhưng vẫn đứng cách Michelle một khoảng cách. Không ngờ con nhỏ cũng biết đến câu chuyện phù thủy, nhắc đến Myranda thì mọi thứ đáng tin cậy hơn một chút vì ít nhiều trong thị trấn từng có sự xuất hiện của người này. Theo như truyền thuyết, nếu như không tự sát để hiến tế linh hồn cho Myranda thì chỉ còn một cách, đó là tìm gặp cô ta và tham gia trò chơi.

"Đây là con dấu phủ đồ thứ năm của sao Mộc, cậu có thể tìm hiểu thêm về nó trong cuốn sách Key of Solomon. Nhưng đại khái, hình vẽ vòng tròn pháp thuật trên tờ giấy này mang nguồn sức mạnh lớn để củng cố tầm nhìn. Để đến được chỗ của Myranda, thì cần phải nhìn thấy nơi cô ta ở đã."

Michelle đưa cho Dương một tờ giấy có hình vẽ vòng tròn, ngôi sao sáu cánh cùng những ký tự cổ xưa vô cùng khó hiểu, nói rằng con dấu này giống như một vật thông hành. Nếu đánh mất thì vẽ lại tờ khác cũng được, chỉ cần chuẩn xác những họa tiết và ký tự như trong vòng tròn phép thuật này.

Và điều kiện kế tiếp, Thành Dương cần phải rủ thêm một người:

"Thí sinh tiếp theo phù thủy Myranda muốn tìm kiếm phải là một người hiểu biết sâu rộng nhiều lĩnh vực, có tư duy và đặc biệt không sợ khó khăn gian khổ. Cậu không thể đi một mình, nhớ mời người ấy tới!"