Phía Bên Kia Dòng Sông

Chương 11: {Bước chân thứ mười một}




Chu Châu ngừng lại, cửa xoay đập vào người Tề Chi Lục. Cú va chạm này khiến gã ta giật mình, cả hai người cùng đứng lại, làm cho cửa không xoay chuyển được.

Tề Chi Lục gõ vào mặt kính, "Này, có đi tiếp được không vậy?"

Giọng điệu Tề Chi Lục có chút bực tức, Chu Châu dường như không thể nhúc nhích. Mặc dù đã biết ngày hôm đó Tịch Dữu hẹn gặp Tề Chi Lục, nhưng anh vẫn ôm hi vọng tất cả chỉ là thoáng rung động nhất thời mà thôi. Cuộc gọi này anh vẫn có chút khó tin, một lúc lâu vẫn không di chuyển.

Chỉ có trời mới biết anh đang đấu tranh tư tưởng tới nhường nào.

"Này, bị điếc à?" Tề Chi Lục muốn quát lên, lúc này gây chú ý đến rất nhiều người.

Nhưng Chu Châu không kinh sợ. Đứng ở đài cao bao nhiêu lâu, sao anh có thể vì chút lời qua tiếng lại này mà lo sợ chứ. Anh dửng dưng, cách một lớp kính mà nói, "Chúng ta đàm phán chút chuyện được không?"

Phải nói thái độ này của Chu Châu rất khí thế, rất doạ người. Tề Chi Lục chỉ là một viên quan chức có tiếng, trước đó đều là do người nhà đưa đẩy, đến khi thực sự đối diện với người có thực lực, gã đâm ra nhụt chí. "Mày là ai vậy?"

"Tôi họ Chu, người ta thường gọi là Chu Châu." Ánh mắt Chu Châu hơi lạnh đi, anh bước mấy bước khỏi cửa, làm Tề Chi Lục phải bước vòng ra ngoài rồi lại vào trong. Thời gian ngắn ngủi đó đủ để Tề Chi Lục biết Chu Châu là ai.

Công ty thời trang Hồng Hoa nổi tiếng như vậy, bây giờ không những có một vị trí nhất định trên thị trường, mà còn lọt bảng xếp hạng thị trường chứng khoán. Việc Hồng Hoa trong một thời gian ngắn có địa vị cao đến thế, chắc hẳn thế lực đứng sau rất đáng gờm. Người như Tề Chi Lục so với Chu Châu, có khi còn chẳng bằng một góc.

Tề Chi Lục không rõ mình động chạm gì đến người này, nhưng gã cũng càng không dám đắc tội. Bản tính se sua đã ăn vào máu, chỉ có thể chủ động hoà giải mà thôi.

"Tôi tên Tề Chi Lục, làm ở cục dân chính thành phố. Không biết có làm gì phạm đến chủ tịch Chu không." Tề Chi Lục cười mấy cái, "Bình thường cục dân chính với công ty tư nhân không thể có liên hệ nào sâu sắc với nhau đâu."

Chu Châu nghe được tên của gã, anh hơi nghĩ, nhưng hình như trong số những kẻ máu mặt ở cục dân chính, anh hoàn toàn không biết ai tên Tề Chi Lục.

Nhưng Tề Khinh Nam thì có.

Tề Khinh Nam chính là bộ trưởng điều hành hiện tại. Ông cùng Chu Cận ngày xưa từng là bạn học. Mặc dù quá khứ kia không quá lẫy lừng, nhưng Chu Cận có chuyện, Tề Khinh Nam chắc chắn sẽ tới. Chu Châu đã gặp Tề Khinh Nam mấy lần, vẫn nhớ rõ mặt, nhưng so với Tề Chi Lục thì hai người hoàn toàn không có điểm giống nhau.

Chắc là họ hàng xa rồi.

Và lẽ dĩ nhiên, Chu Châu không để Tề Chi Lục vào mắt. Nếu chỉ vì núp bóng họ hàng mà bước chân vào cục dân chính, việc này không vẻ vang gì cả.

"Tôi có nghe qua về Tề Khinh Nam." Chu Châu nuốt nhả mấy chữ, muốn để Tề Chi Lục hiểu rõ thân phận của mình. Nhưng Tề Chi Lục nghe thấy tên chú của gã, lập tức vênh cái mặt bự của gã lên, hình như là không hiểu ý tứ này.

Đương nhiên Chu Châu chỉ chờ có thế, anh cười gằn, "Còn Tề Chi Lục thì tôi chưa nghe qua."

Mấy lời này không nói thì thôi, nói ra lại rất đả thương người khác, nhất là với kẻ trọng danh dự như Tề Chi Lục. Nhưng vậy thì sao, Tề Chi Lục cũng không dám phản bác. Nếu người đã dùng từ "biết" để hình dung Tề Khinh Nam, thì hẳn không chỉ là biết thôi đâu.

"Ha ha, tôi chỉ vừa lên chức tháng trước thôi, không biết cũng phải rồi." Tề Chi Lục cười như không, "Cho nên chủ tịch Chu cứ coi như người dưng nước lã, động đến tôi làm gì chứ."

Chu Châu lắc đầu, "Không dám động, cũng không muốn động."

"Tôi nói rồi, là đàm phán."

Mấy lời này Tề Chi Lục càng không hiểu. Không rõ mình có cái gì để đàm phán, gã nhất thời hỏi lại, "Tôi thì có cái gì mà chủ tịch Chu muốn chứ?"

Thứ Chu Châu không muốn nghe nhất chính là khách sáo sáo rỗng, anh hơi cụp mắt, "Tôi muốn nói tới cậu trai tên Tịch Dữu. Tề tiên sinh biết người này không?"

Nhắc tới Tịch Dữu, Tề Chi Lục đâm ra đề phòng. Ban đầu còn sợ anh nhắc tới chuyện cậu nhân viên bị cưỡng gian ngày hôm đó, nhưng thấy thái độ Chu Châu trước sau như một, gã ta đoán không được. "Tôi biết."

"Thế thì nhanh gọn thôi." Chu Châu rút trong túi ra một tấm thẻ, "Trong đây có hai triệu tệ, coi như phí đền bù tổn thất cho Tề tiên sinh."

Tề Chi Lục thấy tiền tới, không khỏi chuếnh choáng, "Nhiều như vậy?"

Chu Châu gật đầu. "Nhường lại người này cho tôi đi."

Lần này Tề Chi Lục chính thức thấy, Tịch Dữu chính là cây hái ra tiền. Gã ta lùi lại một chút, bật cười trong sự trở mặt trở lời, "Tôi đây là cứ không muốn nhường đấy, ngài nghĩ hai triệu lớn tới vậy à?"

Ý tứ trong lời nói chính là, hai triệu quá ít, phải bồi thêm tiền. Đương nhiên Tịch Dữu so với hai triệu không là bao, nhưng Chu Châu lại không nghĩ lòng tham của con người lại nông sâu khó lường như vậy.

"Tề tiên sinh ra giá, tôi có thể đáp ứng." Đối với chuyện này có bao nhiêu cũng không mua đủ Tịch Dữu. Chu Châu chỉ biết mình hồ đồ rồi, khi nhìn vào đôi mắt của y, anh đã biết mình đang giẫm vào vũng lầy không lối thoát.

Hoặc có thể là do rượu. Người ta gọi là "say tình" thì đúng hơn.

Tề Chi Lục lựa tới lựa lui, cứ như vung tay bán một món hàng có giá trị, cuối cùng cười, "Mười triệu."

Thế nhưng nháy mắt, Chu Châu lại đồng ý không hề có chút do dự nào.

"Thành giao."

...

Thực ra chuyện gặp gỡ, rồi lên giường này không có gì quá mới mẻ. Tịch Dữu khi đồng ý với Vương Tôn, khác so với cô, có lẽ y vô cùng bình tĩnh.

Nằm gai nếm mật cũng đã quen, gặp qua nhiều hạng người, Tịch Dữu cảm thấy mình vẫn có thể bước tiếp được.

Bài trí Hoạ Uyển rất đẹp, cầu thang uốn lượn xoắn ốc, mỗi nơi treo một chút tranh ảnh. Nói về mắt thẩm mĩ, Tịch Dữu quả thật chỉ biết bức tranh đó có đẹp hay không, chứ không xét được về giá trị nghệ thuật.

Cả trong phòng riêng cũng có tranh.

Tịch Dữu chỉ định gặp Tề Chi Lục nói chuyện, nhưng có lẽ người ta không nghĩ như vậy. Trước khi y bắt đầu đi, Tề Chi Lục đã gởi mấy hình ảnh nhạy cảm của gã ta, có lẽ muốn thông qua đó khơi nên lửa dục.

Đối với chuyện này Tịch Dữu không cảm thấy có gì là mới mẻ, nếu có, thì chỉ là chút chua xót trong lòng. Tình trạng Hứa Gia Dịch sau khi quan hệ với Tề Chi Lục rất tệ, bị đưa vào bệnh viện trong trạng thái thiếu oxy, chưa nói đến phần thân dưới đầy máu tươi, nhìn rất kinh hãi. Tịch Dữu có quen được một người trong bệnh viện, họ cho y xem báo cáo nghiệm thương, khi đó y đã không giữ nổi bình tĩnh, thực sự đã đi kiện Tề Chi Lục.

Vậy mà đến bây giờ y mới có thể tường tận cảm giác của Hứa Gia Dịch.

Cả hai hẹn vào tám giờ tối, bây giờ đã ngót nghét tám giờ ba mươi rồi, Tề Chi Lục vẫn chưa đến.

Tịch Dữu chợt cảm thấy có chút bất thường.

Nếu xét về phương diện của Tề Chi Lục, chuyện này ắt hẳn là chuyện gã chờ đợi rất lâu, không lí nào lại tới muộn chừng ấy thời gian. Còn nếu thực sự tới muộn, Tề Chi Lục đã nhắn cho y rồi.

Dù sao thì trong khoảng thời gian này, Tịch Dữu có phần nhẹ nhõm. Giống như việc dời bài kiểm tra, chậm một chút thì tốt một chút. Mà bạn học sinh Tịch Dữu năm ấy, hình như đã rất nhiều lần có mong muốn này.

Gió ngoài cửa sổ thốc vào, bởi vì trước đó Tịch Dữu hút mấy điếu thuốc, cho nên cửa vẫn để mở. Gió mùa hạ không mấy lạnh, chỉ hơi nóng, đôi lúc thì mang theo tia man mát. Đương nhiên Tịch Dữu không sợ lạnh, nhưng y sợ khi trần truồng nằm xuống, cái chân của mình sẽ chịu không nổi.

Vẫn là nên đóng lại thì hơn.

Có lẽ giây phút y khép cửa, tiếng động khá lớn, cho nên âm thanh này cùng với cửa chính mở ra hoàn toàn đồng điệu. Nếu không vì có tiếng bước chân sau đó, Tịch Dữu vẫn nghĩ mình chỉ là vừa khép cửa sổ mà thôi.

Bên trong phòng bật máy sưởi, người bên ngoài lại mang theo hơi lạnh bước vào, trên tay xách theo một cái túi nhỏ, không biết là đựng gì.

Tịch Dữu không có lấy nửa điểm giật mình, có lẽ là đã chuẩn bị tinh thần sẽ có người tới, cho nên vô cùng bình tĩnh.

Nhưng lạ là người tới, vậy mà lại là Chu Châu.

Đôi mắt Chu Châu hẹp dài, phía sau tròng kính lại trở nên có chút hư thực chẳng rõ. Anh có lẽ đã biết ai sẽ ở bên trong, cứ như vậy nhìn thẳng vào Tịch Dữu, khoé môi hơi mỉm cười.

"Chào em."

Lần này Tịch Dữu hiểu, chắc chắn là Chu Châu cố tình tới nơi này tìm y, còn vì sao tìm được, quả là một ẩn số không thể giải đáp.

Giữa Chu Châu và Tề Chi Lục có khoảng cách rất lớn. Một người làm về an ninh quốc gia, một người lại thuộc về giới bay bướm, hoàn toàn không có chuyện sẽ gặp gỡ hay giao lưu. Nếu có, chỉ là Chu Châu cố tình, hoặc Tề Chi Lục cố ý mà thôi.

Tịch Dữu gật đầu, coi như là chào hỏi. Những câu hỏi dư thừa như vì sao anh lại ở đây, hay lí do gì mà anh xuất hiện, Tịch Dữu không hề thốt ra. Bởi y biết đàn ông đều là sói, còn y đơn giản chỉ là miếng mồi bị tranh qua giành lại mà thôi.

So ra với Tề Chi Lục, nếu được lựa chọn, y nghĩ y sẽ chọn nằm dưới thân Chu Châu có vẻ là tốt hơn.

Chu Châu vẫn nghĩ Tịch Dữu sẽ có phản kháng hoặc tò mò nhất định, thế nhưng sau khi nhận lại thái độ điềm nhiên, anh chợt hiểu ra rằng, tất cả đều không khác nhau, dù là anh, hay là Tề Chi Lục. Cũng bởi vì suy nghĩ này đã khiến Chu Châu có chút đau lòng.

Anh muốn có một dấu ấn chỉ thuộc về riêng mình. Đó là phút nông nổi đã bốc lên, khi lần đầu thấy người đàn ông tên Tịch Dữu này.

"Em ngồi trước đi, chân em đứng lâu có được không?" Chu Châu hơi kéo ghế ngồi xuống, giữ một khoảng cách nhất định với Tịch Dữu.

"Ổn." Tịch Dữu đi đến giường, chậm chạp ngồi xuống vị trí cũ, "Không đến mức đứng lâu sẽ không đứng được."

Chu Châu đột nhiên nhớ tới ngày hôm ở phòng bao, quả thật Tịch Dữu có thể đứng lâu, hoặc chăng là y không thể, nhưng đã miễn cưỡng đứng như vậy.

Cuộc trò chuyện của cả hai chợt rơi vào cục diện bế tắc. Có lẽ do trước đó đã có lời qua tiếng lại, cho nên thái độ Tịch Dữu hơi cứng nhắc, không hề uyển chuyển mềm mỏng như trước.

Cả nụ cười cũng chỉ là nhàn nhạt, lấy lệ.

Túi đồ Chu Châu mang tới là đồ ngọt, bên trong có năm chiếc macaron, một chiếc bánh mont blanc. Đây là anh đã vội đặt bếp làm riêng, hòng muốn hâm nóng bầu không khí một chút.

Nhưng có lẽ bầu không khí này thì không hâm được bao nhiêu rồi.

Chu Châu miễn cưỡng cười. "Em có thích ăn đồ ngọt không?"

Tịch Dữu không định trả lời qua loa, y nghĩ một chút rồi đáp, "Cũng tạm, tôi không ăn mặn, không ăn cay, có thể ăn một ít ngọt."

Đoạn này khiến Chu Châu cảm thấy buồn cười, "Em cứ như mấy ông lão ấy nhỉ."

"Không đến mức đó." Y hơi cúi đầu, lần này có vẻ ổn rồi, Chu Châu thấy trong mắt y ánh lên sự vui vẻ. "Tôi còn trẻ chán, đầy người muốn chơi."

Hẳn là sau khi được Tịch Dữu thừa nhận cuộc trò chuyện ở nhà vệ sinh, y cũng đã không còn giữ kín kẽ nữa, cái gì nói được sẽ nói. Ban đầu Chu Châu thấy không quen, dù sao anh cũng lớn lên trong môi trường có giáo dục, nhưng lạ là khi qua miệng Tịch Dữu, anh cảm giác lời nói ấy có đôi phần buồn bã nhận mệnh.

"Vậy tốt rồi." Túi đồ ngọt được Chu Châu mở ra, "Em lại nếm thử một chút đi."

Nghe thấy âm thanh loạt soạt, Tịch Dữu hơi nghiêng đầu nhìn sang phía Chu Châu, chần chừ mất một lúc, "Không làm à?"

Động tác của Chu Châu có chút trì trệ, "Trước mắt không làm." Nói đoạn anh đem bánh sắp ra đĩa, "Đêm nay còn dài, không vội."

Tịch Dữu nhếch miệng, "Ngài là chính nhân quân tử đấy à?"

Chu Châu lắc đầu, "Không phải quân tử."

"Có lẽ tôi muốn em ăn bánh, ăn xong rồi sẽ tính đến chuyện của chúng ta."

Đương sự đã nói tới như vậy, Tịch Dữu cũng không còn cứng miệng được nữa. Y thuận theo nhận lấy bánh, bên trên đĩa nhựa bày một chiếc bánh sô cô la, kế bên là hai cái macaron màu xanh, hồng. Trình độ bài trí có giới hạn, nhìn không quá đẹp mắt.

Tịch Dữu xắn một miếng mont blanc, cho vào miệng.

Có lẽ đó là lần đầu tiên y ăn được một món bánh ngon đến như vậy. Vị ngọt thanh, cũng bởi vì vỏ ngoài giòn nên ăn rất bắt. Mắt Tịch Dữu hơi giãn rộng, chủ động xắn thêm một miếng nữa.

Nhưng lần này y đưa tới trước Chu Châu, chỉ cách anh có một đoạn khá ngắn, đột ngột mở miệng hỏi.

"Ngài có ăn không?"

Chu Châu cười, nắm lấy cổ tay y, xúc cảm mềm mịn truyền qua lòng bàn tay rất rõ ràng, "Em ăn là được rồi. Trước đây tôi không hảo đồ ngọt."

Ánh mắt hai người lúc này giao nhau nảy ra sự tình ý khó giấu. Dường như có một cỗ nhiệt tình, tham luyến, mê si. Tịch Dữu không thoát ra được khỏi nơi này, mà y vốn dĩ cũng không muốn thoát. Với loại sự tình sau đó, Tịch Dữu cũng đã tường tận rồi.

Nhìn nụ cười thoáng qua của y, Chu Châu cảm thấy chút men mình uống trước đó sao nặng như vậy, giống như đang say, cũng giống như thanh tỉnh.

Không gian thoáng cái im ắng. Hai gã nam nhân trưởng thành, chỉ vì chút động chạm nhỏ nhặt mà nảy sinh lửa tình. Cũng đã từng tuổi này rồi, vậy mà cả hai chẳng khác nào đám nam sinh tuổi mới lớn, động một tí là xúc động.

Chu Châu thu lại cánh tay, cũng lấy lại chiếc đĩa đựng bánh ngọt của Tịch Dữu. Y nhận ra chút ẩn ý này, cười cười, "Thì ra chuyện của chúng ta chính là như vậy."

Hơi thở Chu Châu giờ phút này nóng rực, khoé mắt anh hơi đỏ, anh không dám liệu được chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, sợ rằng sẽ làm đau Tịch Dữu, lại khiến cả hai khó chịu.

Vậy liệu anh có thể đổ lỗi cho tương lai bằng chút men này không?

Động tác của Chu Châu có điểm cuồng dã.

Hởi thở gấp gáp mà bịn rịn quẩn quanh hai người. Trong đầu anh đều là một màu đen, ngược lại Tịch Dữu lại là màu trắng. Mùi rượu trên người Chu Châu bọc lấy cả khoang mũi của y, trong mơ hồ không rõ, Tịch Dữu khàn khàn gọi tên anh, đôi mắt sắc tình đong đầy nước.

Vốn dĩ mọi thứ giữa cả hai đã mập mờ ngay từ phút đầu, chuyện diễn ra như thế này hoàn toàn không thể tránh khỏi.

Chỉ có chút đáng tiếc, khi bước đến gần Tịch Dữu, thì Chu Châu vốn đã có tất cả.

Còn Tịch Dữu lại chẳng có một phần vốn liếng.