Phi Vụ Cừu Non

Phần 1 - Chương 21-2: Phi vụ cừu non (2)




[Câu chuyện nhỏ số 16 – Lá thư trên tầng thượng]

Trước giờ bay của Hoàng Minh hai ngày, Khôi Vĩ đến gặp Hoàng Minh để trả lại lá thư mà ngày trước Hạ Thiên Du đã đưa nhầm cho anh.

Trong lá thư ngày ấy trên tầng thượng, Hạ Thiên Du viết ba chữ " Tớ mến cậu".

Hoàng Minh khẽ mỉm cười, anh vẫn luôn biết cô mến anh. Luôn luôn và mãi mãi là như vậy.

Hai người con trai ưu tú đứng trên tầng thượng đại học H trầm ngâm trong những mảng kí ức riêng biệt.

Quãng thời gian trước khi lá thư này xuất hiện, quả thật đã là một khoảng thời gian rất dài...

3.

Năm ngày sau tôi nhận được tin nhắn của Hoàng Minh trên Messenger. Anh nói anh đã thích ứng với công việc bên Nhật và tuyệt vời hơn tất cả, Anna đã nhận lời cầu hôn của anh.

Khi nhận được tin nhắn này của anh, tôi đã suýt bật khóc vì vui sướng. Hoàng Minh đã có một cuộc sống mới rồi. Anh ấy chắc chắn sẽ được hạnh phúc. Tôi gõ tin nhắn chúc mừng anh và hi vọng có một ngày sẽ được gặp lại anh.

***

Gần 8 giờ, tôi xoay đi xoay lại trước gương. Cẩm Vân và Phương Loan đến phòng tập Gym từ chiều, chỉ còn tôi và Tuyết Mai ở trong phòng.

- Này Tuyết Mai, bộ váy này đẹp chứ? – Tôi nghển cổ lên hỏi Tuyết Mai đang ở giường phía trên.

Tuyết Mai đặt chiếc Laptop sang một bên, cúi xuống nhìn tôi rồi cười tủm tỉm.

- Hẹn hò hả? Ghê nha, lần đầu tiên thấy mày đắn đo về trang phục đấy.

- Tập trung vào chuyên môn đê – Tôi không giấu nổi nụ cười trên khóe môi – Mày thấy bộ váy này thế nào?

- Người đẹp thì mặc gì cũng đẹp – Tuyết Mai lướt nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân – Nhưng mà thả tóc ra đi, tóc dài là để thả, chứ không phải để buộc thế kia, cô nàng trí thức ạ.

- Chậc – Tôi tặc lưỡi – Vậy thì thả tóc vậy.

Và tôi cũng cảm thấy hài lòng với quyết định thả tóc của mình. Khi tôi bước xuống cầu thang kí túc xá, Khôi Vĩ đã đợi sẵn tôi ở đó. Anh mặc một chiếc áo khoác nhẹ mầu xanh da trời, phía bên trong là chiếc áo phông trắng và quần jean. Trông anh vô cùng hấp dẫn, và anh không rời mắt khỏi tôi kể từ khi tôi xuất hiện.

- Tóc em rất đẹp. – Anh thì thầm khi tôi bước xuống bậc thang cuối cùng.

- Anh thích em thả tóc? – Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, tò mò hỏi.

- Ngày đầu tiên anh nhìn thấy em anh bị ấn tượng bởi mái tóc dài đến ngang lưng này. – Anh nháy mắt tinh nghịch trong khi nở một nụ cười với tôi.

- Thế không phải là anh tưởng em là ma nữ sao? – Tôi trề môi.

- Đúng. – Anh cười vang – Nhưng tin anh đi, nhờ có mái tóc này mà anh quyết định bám đuôi em đấy. Giờ thì nắm tay anh nào.

Tôi cười tít mắt, đặt bàn tay mình vào lòng bàn tay anh. Chúng tôi nắm tay nhau ra cổng trường, một chiếc Lexus mầu trắng đã đợi sẵn ở đó. Khủng Long đứng cạnh chiếc xe, mỉm cười khi thấy tôi và Khôi Vĩ.

Đột nhiên tôi lại lúng túng không biết xưng hô với cậu ta thế nào, tôi lúng túng ngẩng đầu lên nhìn Khôi Vĩ, có lẽ anh đoán được nét mặt khó xử của tôi nên anh mỉm cười nhắc.

- Khủng Long bằng tuổi anh.

- Khủng Long bằng tuổi anh.

Tôi gật đầu rồi mở lời.

- Hi. Khủng Long. Nice to meet you.

- Xin chào. Tôi cũng rất vui khi được gặp cô - Khủng Long khẽ gật đầu với tôi.

Sau lời chào, anh ta chạm tay vào cửa xe có ý định mở giúp tôi nhưng Khôi Vĩ đã nhanh tay ra hiệu cho anh ta dừng lại. Khủng Long gật đầu rồi vòng lên phía trước xe, ngồi vào vị trí vô lăng. Khôi Vĩ vừa mở cửa xe cho tôi, vừa cúi sát xuống tai tôi thì thầm.

- You really crafty.

Tôi lè lưỡi trêu anh rồi mới bước vào trong xe ngồi. Anh phì cười rồi đóng cửa xe lại, đoạn vòng ra phía sau xe mở cánh cửa bên cạnh và ngồi cùng tôi. Chiếc xe nổ máy và lao về phiá trước.

Tôi và anh cùng ăn tối ở JunoPie. Đó là một nhà hàng ở trên cao, không gian ngoài trời và từ hướng này có thể bao quát hết trường đại học H, sông Vân và vòng quay BigBang khổng lồ.

Tôi dùng thịt bò bít tết và anh cũng vậy. Chúng tôi tận hưởng những giây phút bình yên trong ánh nến và tiếng vĩ cầm du dương.

Sau khi phục vụ đến và dọn đĩa ăn trên bàn, chúng tôi nhâm nhi chút hoa quả. Thật kì lạ rằng chúng tôi có thể ngồi im lặng cùng nhau lâu như vậy.

Một lời thú nhận tình cảm được nói ra, dường như đã thay đổi mọi thứ. Và tất cả đã thay đổi. Chúng tôi không còn tranh luận như ngày trước nữa, anh dịu dàng và ấm áp hơn. Hoặc có thể rằng trước đây anh vẫn dịu dàng và ấm áp như thế, nhưng tôi lại không nhìn thấy điều đó. Tôi muốn hiểu anh nhiều hơn. Muốn ở bên anh nhiều hơn. Và muốn yêu anh nhiều hơn.

- Du...

- Sao vậy anh?

- Anh muốn xin phép em để chuẩn bị thú nhận với em một chuyện.

- Xin phép em á? Hừ. Một người sống ở Mĩ lâu năm như anh mà còn phải xin phép em hả? Anh sống ở Mĩ mà còn lừa em dạy tiếng Anh cho anh kìa.

- Khụ. Em thù dai thế.

- Hừ. Vậy anh định dùng tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Hàn hay tiếng Bồ Đào Nha nào? Lần trước ở sân bay anh đã nói chuyện với Anna bằng tiếng Pháp. Hôm trước nói chuyện qua điện thoại với một ai đó anh dùng tiếng Hàn. Còn hôm qua thì dùng tiếng Bồ Đào nha để nói chuyện với mọt người da trắng. Hừ! Em đang thắc mắc không biết anh có biết tiếng Quan thoại nữa không đấy!

- Haha. Hmm. Thật ra thì anh có thể nói được rất nhiều ngôn ngữ trên thế giới, nhưng ngẫm đi ngẫm lại thì chỉ có tiếng Việt mới là ngôn ngữ đủ sức mạnh để khơi gợi được tấm chân tình của anh nên anh sẽ sử dụng tiếng Việt.

- Đồ lẻo mép.

- Là vì em đó.

- Hừm, anh nói đi.

- Anh yêu em, cô gái mạnh mẽ ạ.

[Câu chuyện nhỏ số 17 – Chuyện lá bùa]

Như những năm học trước, khi sinh viên trường đại học H đang xả hơi hết học kì một thì Hạ Thiên Du chăm chỉ nhà chúng ta đã chuẩn bị thi môn đầu tiên của học kì hai. Lúc nào đi thi cô cũng mang theo lá bùa may mắn.

Hôm ấy, trong lúc đợi đến giờ làm bài, Hạ Thiên Du mang lá bùa may mắn ra đặt trên bàn. Từ lúc Khôi Vĩ trả cô chiếc bùa may mắn này, nó bỗng trở lên nặng trịch một cách lạ thường. Cô di nhẹ ngón tay của mình xoay xung quanh lá bùa và lẩm nhẩm lời cầu nguyện sẽ làm bài thật tốt. Trước mỗi kì thi, cô đều làm như vậy. Và lần nào lá bùa cũng giúp cô có một tinh thần mạnh mẽ và tự tin trước những giờ thi căng thẳng. Lá bùa may mắn này là món quà ngày nhỏ cha cô đã mua cho cô trong một lễ hội các dân tộc ở miền núi. Ngày đó cô theo chân cha đi khắp nơi, cô lẵng nhẵng không chịu dời cha dù chỉ nửa bước.

Hạ Thiên Du nhắm mắt hồi tưởng lại những kỉ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ, nhưng rồi một tiếng "toạc" của vải rách khiến cô bừng tỉnh. Cô giật mình nhìn xuống. Một góc rách nho nhỏ trên lá bùa thình lình xuất hiện, cô hốt hoảng cầm lá bùa lên xem xét. Có lẽ móng tay của cô sượt vào một góc mũi khâu của lá bùa khiến những sợi chỉ bị bung ra. Nhưng kì lạ thay, phía trong lỗ hổng của lá bùa xuất hiện một viên đá lấp lánh. Cô ngỡ ngàng dùng ngón tay trỏ của mình để moi vật sáng đó ra. Lạy chúa. Đó là sợi dây chuyền mà cô đã ngắm ở trung tâm thương mại! Lá bùa của nghệ nhân QQ! Trong đầu cô chợt vang lên lời nói rành mạch của nữ nhân viên bán hàng: "Nếu bạn trai chị tặng chị sợi dây chuyền này thì anh ấy coi như đã ôm trọn chị trong vòng tay cả đời. Như hình tròn bao quanh hạt nước xanh. Vĩnh viễn. Bền chắc."

Ngày đó cô từng vung tay mà nói " Khi nào lợn lái biết leo cây thì tôi sẽ quay lại lấy sợi dây chuyền"

Vậy ra bây giờ, quả thực là, lợn lái cũng có thể biết leo cây rồi!

[ Câu chuyện nhỏ số 18 – Nước Mỹ]

Sau một năm yêu nhau, vào dịp Tết dương lịch Khôi Vĩ dẫn bạn gái sang Mỹ gặp bố mẹ. Khỏi phải nói vợ chồng bà Joan vui mừng đến mức nào. Họ mở một bữa tiệc ngoài trời rất lớn để chào đón cô.

Suốt bữa tiệc ngoài trời, bà Joan nắm tay Hạ Thiên Du giới thiệu với tất cả bạn bè của bà, bạn bè bà Joan ai cũng khen Khôi Vĩ có một cô bạn gái xinh xắn dễ thương. Mặt Hạ Thiên Du đỏ ran vì ngại, Khôi Vĩ đứng cạnh thì không giấu nổi một nụ cười thỏa mãn. Ông Khôi Chấn Kha cũng rất vui vẻ, ông luôn nhiệt tình gắp thức ăn cho cô và trò chuyện với cô một cách thân mật.

Không khí vô cùng thân mật và mọi người hôm nay đều rất vui.

Sau bữa ăn, Khôi Vĩ nắm tay Hạ Thiên Du rời khỏi bữa tiệc rồi dẫn cô đi về phía một căn nhà gỗ được dựng trên một cây cổ thụ, phía dưới gốc cây có những bậc cầu thang bằng gỗ nhỏ để đi lên. Anh dịu dàng chia sẻ, đây là tuổi thơ của anh. Cô mỉm cười, đáy mắt long lanh nước.

Anh nắm tay cô chậm rãi bước lên từng bậc cầu thang một. Khi đến bậc cầu thang cuối cùng, anh và cô cùng đẩy cánh cửa gỗ để bước vào. Trong ngôi nhà ngập ánh sáng mặt trời không có bất cứ vật dụng gì ngoài rất nhiều bức ảnh được lồng khung treo trên tường. Cô say sưa ngắm từng bức ảnh một, tất cả đều là ảnh chụp tập thể. Có ảnh chụp một lớp mẫu giáo, có bức lại chụp một lớp trung học ngày tốt nghiệp, phía xa kia lại là ảnh một nhóm nam sinh đang chơi đá bóng. Còn rất nhiều ảnh chụp các hoạt động khác nhưng cô đặc biệt chăm chú vào bức ảnh được treo ở gần cửa sổ. Đó là hai bức ảnh thẻ, được phóng to và ghép vào trong một khung hình lớn.Trong bức ảnh này có chân dung hai cậu bé. Một cậu bé có khuôn mặt béo phì và một cậu bé có khuôn mặt hốc hác khá gầy gò. Cậu bé to béo với ánh mắt nhìn xa xăm, khuôn miệng luôn mím. Cậu bé gầy bên cạnh thì hơi nhíu mày, sắc mặt lạnh lùng bướng bỉnh.

Anh đứng phía sau cô, khẽ luồn tay qua vòng eo của cô.

- Du, em có nhận ra anh là ai trong những bức ảnh này không? - Anh gối đầu lên bờ vai mảnh dẻ của cô rồi khẽ thì thầm.

Cô gật đầu, bàn tay nhỏ nhắn của cô chạm lên một khuôn mặt trong bức hình, cô dịu dàng nói.

- Có. Anh chính là chàng trai có khuôn mặt bánh bao đáng yêu này phải không?

Anh phì cười, anh dụi mặt vào mái tóc đen của cô, giọng anh trầm đục.

- Lúc đó anh quá béo và trông thật khó coi đúng không?

Im lặng trong giây lát, cô khẽ xoay người lại. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, cô khẽ khàng lắc đầu.

- Mọi chuyện chẳng có gì đổi thay ở chỗ này cả - Một bàn tay cô đặt vào ngực trái nơi có trái tim của anh, cô thì thầm – Em yêu anh, dù anh có ngoại hình thế nào đi nữa.

Đôi mắt anh mở to hơn và miệng anh không giấu được một nụ cười hạnh phúc. Anh choàng tay ôm siết cô vào lòng, hơi thở của anh phả xuống đầu cô, giọng anh trầm xuống.

- Anh biết. Anh cũng rất yêu em. Chỉ là anh muốn kể cho em về quá khứ của anh.

Anh muốn cho cô biết quá khứ của anh, là vì anh yêu cô và không muốn giấu diếm cô bất cứ điều gì. Cô áp má lên vòm ngực rộng lớn của anh, lắng nghe nhịp đập trái tim anh, cô nghẹn ngào.

- Vâng. Em sẽ lắng nghe.

- Sẽ là một câu chuyện rất dài đấy... – Anh cúi xuống hôn lên đỉnh đầu cô, khẽ thì thầm.

Rồi anh nhắm mắt lại, anh hồi tưởng lại những ngày đã rất xa...

" Anh yêu sự mạnh mẽ của em ... trước khi anh yêu mọi thứ thuộc về em....cô gái ạ."