Phi Vụ Cừu Non

Phần 1 - Chương 2: Cáo già đóng giả cừu non




- Vậy là chị đồng ý?

Tôi nhìn nó bằng nửa con mắt. Gật đầu.

- Và chị sẽ không bao giờ hối hận.

Tôi thở dài đánh sượt. Gật đầu lần nữa.

Khôi Vĩ búng tay một cái rồi rút trong cặp ra một tờ giấy, đẩy qua chỗ tôi, nói.

- Đây là thời gian biểu học chính của tôi.

Đúng như lời Tuyết Mai nói, lịch học của Khôi Vĩ hoàn toàn vào các buổi chiều, thôi thì cứ coi như thời gian này các buổi chiều tôi đi học cải thiện môn vậy!

Tôi rầu rĩ.

- Được rồi. Bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ đi học thay cậu. Tôi về trước.

Nó chặn ngang.

- Trước khi bắt đầu có vài quy định

- Quy định? - Tôi ngẩng đầu lên hỏi lại.

- Đúng - Nó gật đầu.

Tôi miễn cưỡng ngồi lại. Nó cười gian xảo, chậm rãi nói.

- Tất cả những việc liên quan đến việc học. Chị phải làm thay tôi.

Tôi nhíu mày nghĩ ngợi. Nó căn bản là một tên nhóc năm nhất lười học, ngỗ ngược, ngang tàng. Việc học đối với nó không khác nào cực hình. Mà có thằng tù khổ sai nào lại thích dùng cực hình mỗi ngày đâu. Xem ra thời gian học cũng chỉ gói gọn trong 5 tiết buổi chiều thôi. Nghĩ đến đây, tôi tặc lưỡi.

- Được.

Nó ung dung tự đắc.

- Tiếp theo, nguyên tắc chị cần nhớ : Điều thứ nhất. Tôi luôn đúng. Điều thứ hai. Nếu tôi sai, xem lại điều một.

Tôi suýt nghẹn. Nguyên tắc thổ phỉ lâm tặc nào vậy? Tôi gằn giọng.

- Thật hoàng đường. Vô lí.

Nó nhún vai nói tiếp.

- Trong phạm vi nội dung học.

Nghe thêm câu này tôi mới thấy xuôi tai. Cái tên Khôi Vĩ này việc học còn nhác đến mức tìm người học hộ mà nó lại muốn khẳng định nó luôn đúng. Ờ. Cũng đúng. Nó đúng hay nó sai thì mặc xác nó, liên quan gì đến tôi đâu.

Tôi liếc xuống đồng hồ, vờ vịt tỏ vẻ đang vội.

- Còn chuyện gì nữa không? Tôi phải về bây giờ.

Nó đẩy ghế đứng dậy, chống hai tay xuống bàn, nhướn người về phía tôi, trong ánh mắt lóe lên một ánh nhìn kì quái.

- Nhớ là nếu chị từ bỏ, chị sẽ phải là bạn gái của tôi!



- Đây này, đây này. Mày nhìn đường tình duyên của mày xem, mày chỉ hợp với những chàng trai kém tuổi thôi. Theo như suy luận logic của tao thì thằng nhóc Khôi Vĩ đó đang có ý cưa cẩm mày đó.

Tôi rụt tay lại, hốt hoảng.

- Mày thâý thế hả?

- Ừ. Mày nghĩ xem, vì sao Khôi Vĩ lại có thể kiên trì tặng quà cáp cho mày trong suốt thời gian qua. Cứ cho là Khôi Vĩ có ăn dưa bở bức thư của mày đi chăng nữa thì sau khi nghe mày giải thích, lẽ ra nó phải rút lui chứ?

Tôi ngây ngô hỏi lại.

- Thế là vì sao?

“Cốc” - Tuyết Mai gõ vào đầu tôi một cái. Nó nghiêm túc khẳng định.

- Là Khôi Vĩ thích mày. Là thật.

Tôi la oai oái.

- Khụ. Mày nói điều gì thực tế một chút được không? Dù có dùng đầu ngón chân cái để suy nghĩ thì thằng nhóc đó làm sao có thể thích tao được.

- Sao lại không thể? Mà này, có một hàng dài các em nữ năm nhất, năm hai, mấy nhỏ cùng khóa và thậm chí cả mấy bà cô năm cuối cũng xếp lớp muốn như mày mà không được đấy. Mày thử với Khôi Vĩ xem sao.

Tôi đảo mắt nhìn vẻ mặt hơn hớn của Tuyết Mai, nhắc nhở.

- Thế ngày trước đứa nào từng to mồm thề sống thề chết không bao giờ yêu người kém tuổi?

Còn nhớ hồi hè năm ngoái, một chị hoa khôi trường tôi vì không dành được vị trí quán quân trong một kì thi sắc đẹp của thành phố nên tâm trạng sa sút. Kéo theo sức khỏe thuyên giảm và nhan sắc cứ thế xuống dốc không phanh. Một thời gian sau thì người yêu chia tay. Hỏi ra mới biết anh chàng người yêu của chị đã có bồ mới. Anh người yêu này kém chị hoa khôi trường tôi 5 tuổi.

Chị hoa khôi kia leo lên tận tầng 6 và có ý định nhảy xuống. Cả trường nhốn nháo, sinh viên đứng chật kín dưới sân trường, giảng viên hốt hoảng gọi trợ giúp. Cũng may lần ấy có anh năm cuối si tình liều mình nhất quyết nói nếu chị nhảy xuống thì anh cũng nhảy theo. Sau một hồi, cuối cùng chị hoa khôi kia cũng bình an.

Thời gian sau chị hoa khôi và anh sinh viên năm cuối yêu nhau. Mọi người ai cũng mừng cho chị hoa khôi, nhưng chuyện tình yêu của chị với anh chàng kém 5 tuổi vẫn như là một giai thoại được rỉ tai nhau giữa các sinh viên nữ trong trường. Ở phòng tôi, Tuyết Mai là đứa cập nhập tin tức chuyện tình này thường xuyên nhất, nó còn luôn miệng ca than với bọn tôi “ Tao thề là tao tuyệt đối không được yêu đứa nào kém tuổi. Dù đời này tao có góa bụa’. Lần ấy 4 đứa phòng tôi còn kiên quyết soạn ra một bản quy định chọn bạn trai.

Tiêu chí đầu tiên: Nhất định phải hơn tuổi, hoặc ít nhất phải bằng tuổi!

Vậy mà thằng nhóc Khôi Vĩ kia vừa xuất hiện, nó quăng cho mỗi đứa một đống Socola. Sau quãng thời gian béo tròn béo trục vì số Socola kia, lũ bạn phòng tôi thay đổi hẳn cái tiêu chí sống còn ngày nào, ra sức nói tốt về Khôi Vĩ!

Tuyết Mai cười khùng khục.

- Nhưng lần này lại là Khôi Vĩ. Là Khôi Vĩ đấy.

Tôi chẳng buồn nhìn nó, đáp tỉnh queo.

- Chẳng có gì khác nhau cả. Một chuyện tình thật phi thực tế.

Tuyết Mai đứng dậy, trước khi rời khỏi giường của tôi nó còn xổ ra một tràng.

- Ờ. Chuyện tình người thật việc thật này đúng là phi thực tế. Chỉ có chuyện tình mà mày nghĩ với cái tên Rain qua mạng đó thì thực tế đúng không? Mày từ bỏ vài người, từ bỏ cả lời giới thiệu của anh họ tao chỉ vì gã đó. Rồi giờ thì sao nào, gã đó mất tích rồi, mày còn định sáng tối ôm cái Laptop đến bao giờ nữa?

- Ờ. Chuyện tình người thật việc thật này đúng là phi thực tế. Chỉ có chuyện tình mà mày nghĩ với cái tên Rain qua mạng đó thì thực tế đúng không? Mày từ bỏ vài người, từ bỏ cả lời giới thiệu của anh họ tao chỉ vì gã đó. Rồi giờ thì sao nào, gã đó mất tích rồi, mày còn định sáng tối ôm cái Laptop đến bao giờ nữa?

Tôi im bặt. Không hé răng nửa lời. Chính xác là không thể nói thêm được lời nào nữa.

Tuyết Mai đúng là đứa thù lâu nhớ dai lại còn hay nói lời cay nghiệt. Và nó cũng là đứa hiểu tôi nhất.

Có lần Tuyết Mai ngỏ ý giới thiệu tôi với anh họ của nó, hơn bọn tôi 5 tuổi, nhưng tôi lại từ chối hẹn gặp.

Trong hai năm nói chuyện với Rain qua mạng, tôi từ chối mọi lời mời kết bạn và hẹn gặp mặt của bất kì chàng trai nào muốn làm quen. Thực ra thì sau lần hủy hẹn gặp với anh họ của Tuyết Mai, còn có 2 người nữa ngỏ ý với tôi. Một anh chàng trên tôi 1 khóa và một bàn cùng khoa. Nhưng tôi cứ như con nhím. Lúc nào cũng xù lông và ôm mộng tưởng với một người qua mạng.

Thực ra đến lúc này, tôi còn không phân biệt rõ tình cảm của mình nữa. Có phải vì tôi nghĩ Rain là Hoàng Minh nên tôi mới đợi chờ Rain? Rốt cuộc thì tôi thích Rain hay thích Hoàng Minh vậy?

Đến thời điểm này, Rain hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của tôi, không một lí do. Lòng dạ tôi cồn cào. Tối nào cũng dặn mình không Online đợi chờ tin nhắn của Rain nữa, nhưng vẫn vô thức click chuột vào mục Messenger. Rồi lại thất vọng. Rõ là thói quen là một điều vô cùng đáng sợ.

Nhưng có lẽ điều đáng sợ hơn cả vẫn sẽ là những ngày tháng sắp tới. Chiều nào cũng phải vác bộ mặt già này xuống ngồi cùng sinh viên năm nhất. Cầm tờ giấy lịch học của Khôi Vĩ trên tay, tôi cười méo xệch. Chỉ ước rằng ngủ ngay lúc này, khi tỉnh dậy 2 tháng đã trôi qua cái vèo.

!!!

Chiều hôm sau, tôi mang theo tâm trạng rầu rĩ bước vào lớp học của sinh viên năm nhất.

Giảng đường của sinh viên năm nhất rực rỡ hơn của bọn tôi nên là tôi nhìn đâu cũng thấy hoa mắt chóng mặt. Từng top sinh viên lũ lượt bước vào. Tôi chọn cho mình một chỗ ngồi cạnh cửa sổ rồi hạ cặp xuống. Vừa hay trống báo vào học. Theo như thời khóa biểu thì hôm nay học môn Triết.

Hai tiết học trôi qua, tôi cố gắng căng cơ mắt chăm chú theo dõi vị giáo sư trên bảng. Nhưng đến tiết thứ ba, tôi chỉ muốn ngủ!

Bình thường giờ này tôi đang đánh một giấc ngon lành ở kí túc xá rồi, sáng học 5 tiết đến tận quá trưa mới vác xác được về kí túc xá. Về đến nơi lại phải tống vội thức ăn vào miệng rồi lại phi như trâu đến giảng đường của sinh viên năm nhất.

Cái tên Khôi Vĩ đó, chắc giờ này nó đang ở nhà ngồi quạt mát rung đùi đắc chí vì đã lừa được một con cừu già là tôi. Nó quăng cho lũ bọn tôi một đống Socola rồi ngồi đợi bọn tôi chui đầu vào lưới. To đầu mà vẫn bị con nít lừa. Nghĩ đến đây mà lòng dạ sôi sùng sục.

Nén bi thương, tôi đưa mắt liếc sang hai bên, cảm thấy an toàn, tôi lựa người núp sau cái bóng to lớn của thằng nhóc to béo phía trước, rồi gục đầu xuống bàn. Nhưng vừa khi trán chưa chạm tới tay thì ở phía cửa lớp, một tiếng “ Rầm” đến là chói tai. Ngẩng đầu lên, mắt tôi suýt lòi ra ngoài.

Là Khôi Vĩ đó, nó đến lớp làm gì vậy???

Ngó xung quanh, có vẻ như chỉ có tôi là giật mình bởi tiếng mở cửa. Sinh viên trong giảng đường và cả vị giáo sư trên bục giảng chẳng ai mảy may khó chịu. Phía ngoài cửa, Khôi Vĩ đủng đỉnh bước vào lớp. Nó đảo mắt quét qua một lượt rồi dừng lại phía chỗ tôi. Khôi Vĩ tiến lại gần phiá chỗ tôi. Cười, nói to.

- Chào bà chị học hộ.

Tôi thề là tôi ngượng. Ngượng đến chín cả mặt. Ngượng đến mức nếu ngay lúc này có cái lỗ nào ở đây, tôi sẽ chui tọt xuống đó mà không mảy may có ý nghĩ ngóc đầu dậy nữa.

Vốn dĩ chỉ muốn tìm chỗ ngồi khuất an phận cho xong, nhưng khi nó vừa hô to câu chào đó, tôi cảm giác mình như là trung tâm của hệ Mặt trời vậy. Mọi ánh mắt đổ dồn vào tôi, ngay cả giáo sư cũng ngừng giảng bài. Giáo sư đẩy gọng kính, hắng giọng.

- Lớp mình có thêm người mới tên là “ Bà chị học hộ” à? Sao tôi lại không biết nhỉ?

Tôi lập cập đẩy ghế đứng dậy, co rúm người như tên ăn trộm bị phát hiện. Định mở lời giải thích thì Khôi Vĩ đã cướp lời.

- Thưa thầy. Đây là bà chị học hộ của em ạ.

Có vài tiếng xì xào, một giọng nói khác chen vào.

- Thưa thầy, là bạn gái của Khôi Vĩ thầy ạ.

Một giọng nam khác không kém cạnh.

- Thầy ơi, là chị sinh viên năm 3 đấy ạ.

- Thầy ơi. Sinh viên khoa tiếng Anh thầy ạ.

Giáo sư trên giảng đường gõ thước cộp cộp, hỏi lại.

- Cả lớp trật tự. Sinh viên năm 3, tên em là gì ?

Tôi nuốt nước bọt, khẽ đáp.

- Dạ. Em là Du. Hạ Thiên Du. Khoa tiếng Anh ạ.

Vị giáo sư chau mày nghĩ ngợi một lát, sau sực nhớ ra điều gì đó, ánh mắt nhìn tôi có phần thân thiện hơn.

- Có phải là Thiên Du, sinh viên từng là phiên dịch viên cho đoàn đại biểu nước ngoài về thăm trường hồi hè năm ngoái không?

Phía dưới giảng đường sinh viên đồng loạt “Ồ” lên, tôi ngập ngừng.

- Vâng. Là em ạ.

Giáo sư lật vài trang sách trên bàn, sau ngẩng đầu lên hỏi tôi.

- Năm học này em làm nhiệm vụ mới sao?

Tôi cười đau khổ, đáp.

- Vâng ạ. Em nhận làm bảo mẫu.

Phía dưới mọi người cười nghiêng ngả. Giọng giáo đầy thích thú.

- Nghề này Hot đấy. Xem chừng Khôi Vĩ quả là cao tay khi mời được sinh viên xuất sắc khoa Tiếng Anh làm bảo mẫu.

Tôi còn chưa kịp thanh mình, Khôi Vĩ đã nhanh nhảu đáp.

- Không đâu ạ. Là chị ấy tự nguyện. – rồi quay sang phía tôi, nở nụ cười tiểu nhân, hỏi lại - nhỉ, chị nhỉ. Là chị tự nguyện đúng không? Việc học đó.

Nói đến chữ “Học”, nó cố tình nhấn mạnh. Tôi tức phát nghẹn, nhưng vẫn miễn cưỡng…gật đầu!

Giảng đường rộn ràng như ngày hội. Giáo sư phải cố nói to hơn trong Mic.

- Vậy thì tốt. Hi vọng Khôi Vĩ sẽ có kết quả như ý. Thiên Du, em ngồi xuống đi. Cả lớp vào học.

Tôi thở phào, lập cập ngồi xuống. Không biết mắt tôi có phải bị mờ hay không mà có cảm giác khi giáo sư nói “ Hi vọng Khôi Vĩ sẽ có kết quả như ý” tôi loáng thoáng thấy giáo sư nháy mắt với người bên cạnh - là nó - Khôi Vĩ.

Vừa đặt mông chạm ghế thì Khôi Vĩ đã lên tiếng.

- Chữ chị xấu quá. Tôi không nhìn rõ.

Tôi mím môi.

- Tốc kí. Lên đại học thì học viết tốc kí đi. Mà này, sao cậu lại tới lớp học?

Khôi Vĩ nhún vai.

- Lớp học của tôi. Sao tôi lại không đến?

Tôi tròn mắt hỏi lại.

- Thế không phải là tôi đi học hộ cậu trong 2 tháng và cậu sẽ được nghỉ dưỡng 2 tháng à?

Nó quay sang nhìn tôi, nhíu mày, ngây thơ hỏi lại.

- Tôi có nói là chị đi học hộ tôi thì tôi sẽ ở nhà hả?

Tôi vuốt mặt. Đúng là nó không nói thế thật. Nghĩ tới nghĩ lui giờ mà có đôi co tiếp với nó thì thể nào cũng bị giáo sư gọi đứng lên lần nữa, nên là tôi tiếp tục ghi ghi chép chép.

3 tiết học tiếp theo đằng đẵng trôi qua. Cuối cùng thì cũng tan giờ. Tôi vật vờ cho sách vào trong cặp, rục rịch chuẩn bị về.

- Hey. Bà chị học hộ.

Tôi chẳng buồn liếc mắt lên, chỉ thều thào hỏi.

- Có chuyện gì?

- Chữ bà chị xấu quá, tôi không đọc được. Ngồi lại chép bài học hôm nay ra quyển vở mới này đi. Nhớ viết rõ ràng chút.

Tôi suýt té. Cái tên nhóc này, nó vừa nói cái điều quái quỷ gì vậy? Tôi gằn giọng.

- Định xỏ xiên nhau à? Chữ tôi thế này ngay cả học sinh lớp một còn đọc được đó.

- Nhưng mà tôi không đọc được. Tôi mà không đọc được thì tôi không học được. Chị nhớ quy định tôi nói chứ?

- Sai rành rành ra còn thích nói quy định hả?

- Điều 1. Tôi luôn đúng. Điều 2. Nếu tôi sai, xem lại điều một.

Tôi cười méo xệch. Nó đúng là một tên cáo già. Và đây đúng là một âm mưa. Một âm mưu được sắp đặt từ trước!

Tôi mở vở, kiên nhẫn ngồi chép lại. Bài học hôm nay có 2 trang, thôi thì kiên nhẫn ngồi chép cho nó vậy.

- Viết chữ to to lên chút đi.

Tôi quay sang lườm nó. Miễn cưỡng viết to ra thêm một chút nữa.

- Trời ơi. To quá. Nhỏ lại đi.

Tôi cố gắng đặt chữ “Nhẫn” lên trên đầu, nén cơn cuồng phong, tôi viết nhỏ lại.

Người bên cạnh ngó sang quyển vở tôi đang viết lần nữa, gật gù.

- Thế này có vẻ ổn đấy. Nhưng chị có thể viết nhanh hơn được không? Tôi còn phải về.

Mèng ơi. Số tôi có phải số nô tì không vậy trời?!!

Cuối cùng thì 2 trang giấy bài học cũng chép xong. Khôi Vĩ cầm quyển vở, xoa cằm như ông cụ, phán.

- Chữ chị cũng đẹp đó.

Tôi cười nhạt.

- Quá khen.

- Công nhận rằng có tôi kèm cặp, chị tiến bộ hơn hẳn.

Tôi cười như mếu.



Vừa về đến kí túc xá, tôi quăng mình xuống giường. Ai oán kêu la. Tuyết Mai đang ăn bỏng ngô gần đó, quay sang phía tôi quan tâm hỏi một câu.

- Nghe nói mày bị phát giác trong lúc đi học hộ.

Tôi thều thào.

- Sao mày biết?

- Ủa. Ai trong trường chẳng biết.

Nghe câu này, tôi bật dậy như chiếc lò xo. La lên.

- Trời ơi.

“Chóc” – Một miếng bỏng ngô bay vù qua đầu. Tuyết Mai ném cho tôi ánh nhìn khinh bỉ.

- Nổi tiếng vậy mà còn giả bộ. Bây giờ với danh nghĩa “Bạn gái của Khôi Vĩ” trong trường không sinh viên nào dám động vào mày nữa đâu.

- Tao nhổ vào. Thằng nhóc đó coi tao là Osin, là Nô tì của nó thì đúng hơn. Mày có biết là hôm nay tao phải ngồi chép bài tận 4 trang giấy không?

Tuyết Mai rung đùi, hạ giọng.

- Nói gì thì nói nhưng tao cũng phải cám ơn mày.

- Cám ơn cái gì?

- Vì nhờ mày mà tao có thể đi chơi tối về muộn hơn một chút rồi đó.

- Có liên quan gì không?

- Ầy. Là thế này. Mọi lần đi chơi với anh Tiến Vũ đều phải căn giờ về sớm. Bữa trước tao về muộn 15 phút, bác bảo vệ không cho vào. Tao nói “ Cháu là bạn của bạn gái Khôi Vĩ” thế là bác ấy cho tao vào. Đấy, dựa hơi mày đó. Hạ Thiên Du ạ.

Hai hàng nước mắt chảy lặng vào trong. Cái dạ dày rỗng tuếch cả chiều chưa ăn gì nãy giờ sôi sùng sục, nghe câu chuyện của Tuyết Mai xong, tôi ước rằng mình có thể ăn luôn được nó cho hả giận!!!

Cơm nước xong xuôi, lúc giở sách vở ra định học bài thì đầu tôi muốn bốc khói. Mấy cuốn sách tiếng Anh chuyên ngành, phía bìa sách, cuốn nào cũng có dòng chữ “Khôi Vĩ là chàng trai quyến rũ nhất mà tôi từng gặp” - Kí tên : Hạ Thiên Du.

Đây là chữ của Khôi Vĩ. Đúng, đây chính là chữ của nó. Thế chẳng nào lúc ở giảng đường, trong giờ học, nó mượn tôi mấy cuốn sách Tiếng Anh. Tôi còn tưởng nó đọc, nên tôi không hề nghĩ ngợi quăng ngay cho nó để yên phận. Hận một điều là nó viết bằng bút dạ dầu, nên là dù tôi có nghiến răng nghiến lợi ken két cũng không thể xóa được dòng chữ này. Hận thêm nữa là đây là mấy cuốn sách chuyên ngành, không thể mua ở ngoài, không thể thay thế và học thường xuyên.!!!

Nhưng nỗi bực tức còn chưa kịp xả ra thì một luồng khí nóng nữa lại dâng trong người. Thời khóa biểu ngày mai của Khôi Vĩ, môn Tiếng Anh - Giáo Sư Đặng Hà. Đặng Hà cũng là giáo viên môn tiếng Anh của tôi hồi năm nhất. Và tôi chắc chắn rằng giáo sư sẽ nhận ra tôi! Lần này thì xong rồi.