Phi Vụ Cừu Non

Phần 1 - Chương 18: Hi Rain




Những ngày sau, không khí thi cử trong trường đại học H khá là căng thẳng. Sinh viên các khối đều bận rộn ở phòng thi.

Tuy vậy, thư viện không vì thế mà vắng người, trái lại lại trở thành địa bàn của sinh viên năm cuối. Bọn họ vừa hoàn thành xong đồ án ở ngoại ô, gần như cả học kì không quay về trường nên rất là sôi nổi bàn tán về sự thay đổi của thư viện trường đại học H.

Điều này cũng không có gì lạ, đối với một trường đại học có quy mô và chất lượng hàng đầu như trường đại học H thì việc mỗi cuối kì số lượng sách lại tăng lên chóng mặt cùng với những không gian đọc mới được mở đã là một việc có tính chất theo chu kì. Vậy nên hầu như cuối học kì nào sinh viên cũng đổ dồn về thư viện để chiêm ngưỡng những góc đọc mới.

Mỗi lần đến thư viện tôi đều gặp Hoàng Minh. Anh và tôi nói chuyện rất vui vẻ. Cùng ôn lại những câu chuyện ngày xưa. Tôi phát hiện ra, nếu như trên mạng anh là một Rain ấm áp và kiệm lời, thì ở ngoài anh khá vui vẻ hòa đồng với mọi người. Đấy là trên lĩnh vực liên quan đến học tập. Còn đối với những lời mời đi chơi, đi ăn uống của bạn bè anh đều khéo léo từ chối. Có nhiều lần khi tôi và anh cùng rời thư viện thì một nhóm bạn cùng khóa của anh đến rủ đi ăn uống, vì thời gian của sinh viên năm cuối ở đại học H không còn nhiều, sau khi tổng kết học kì một, sang học kì sau có thể họ sẽ đi thực tập, mỗi người một nơi, vậy mà chưa lần nào anh nhận lời đi cùng họ. Bạn bè cùng khóa biết tính anh nên cũng không ép, chỉ tiếc nuối nói câu tạm biệt rồi rời đi.

Nhưng nhóm bạn mà anh hướng dẫn đồ án vẫn không bỏ cuộc, bằng chứng là vừa nhìn thấy tôi lò dò bước vào thư viện, đám người này lập tức chạy ra bủa vây xung quanh. Tôi nhất thời chưa biết xử lí thế nào thì một anh đeo kính cận dày cộp thay mặt cả nhóm phấn khích hỏi tôi.

- Hạ Thiên Du xuất sắc của khoa tiếng Anh năm ba đúng không?

Vì thời gian này hay đến thư viện nên tôi cũng quen mặt bọn họ nên cũng không cảm thấy sửng sốt, tôi gật đầu.

- Dạ.

Cả nhóm người nghe vậy đều "Ồ" lên một tiếng. Lúc này một anh có dáng người cao gầy nhanh nhẹn giới thiệu.

- Anh là Kiệt Luân, còn anh này là Quang Anh, kia là Tùng Anh, cuối cùng là Yul và Ju. Bọn anh đều là bạn cùng khoa với thiên tài kiệt xuất Hoàng Minh.

Tôi mỉm cười, chìa tay ra bắt bàn tay phía trước, đáp.

- Vâng. Em chào anh.

Sau cái bắt tay xã giao, những tiếng rú ầm ĩ bên ngoài vang lên.

- Ngoan quá. Đúng là bạn gái của Hoàng Minh có khác.

- Cuối cùng Hoàng Minh thiên tài của chúng ta cũng có bạn gái rồi. Mắt nhìn người quả không tồi.

- Là Hạ Thiên Du nổi tiếng của khoa tiếng Anh năm 3. Thật sự tương xứng.

Tôi ngẩn người, vội vàng khua khua tay. Suy nghĩ còn chưa kịp lên tiếng thì bọn họ lại nhao nhao.

- Du à, cuối tuần này khóa bọn anh có một party nho nhỏ ở gần sông Vân. Em có thể giúp bọn anh thuyết phục bạn trai em đi cùng bọn anh được không?

- Em gái, giúp bọn anh vụ này đi. Sắp hết 4 năm trời mà bọn anh chưa bao giờ có cơ hội ngồi cùng bàn nhậu với bạn trai em.

Đang huyên thuyên năn nỉ thì chợt nét mặt của hai anh chàng đứng đối diện thoáng biến đổi báo động một người xuất hiện phía sau lưng tôi.

Tôi quay lại, là anh. Chắc anh vừa đến và chứng kiến ngay cảnh tôi bị bạn bè của anh vây quanh. Anh lắc đầu nhìn bọn họ.

- Các cậu thật biết cách khiến người khác khó xử.

Đám người phía trước thấy Hoàng Minh xuất hiện thì liên tục thanh minh.

- Hoàng Minh. Chỉ là bọn mình quá tò mò thôi.

- Hoàng Minh. Cậu và Thiên Du là một cặp đúng không?

Lúc này anh đã đứng cạnh tôi, nét mặt trầm tĩnh. Anh quay sang nháy mắt với tôi.

- Bạn bè của anh có phải rất phiền phức đúng không?

Tôi ngẩn người, sau đó hiểu được ý anh, tôi gật đầu đồng ý.

- Đúng là hơi ồn ào và phiền phức.

Anh cười.

Anh cười.

- Vậy cùng anh qua chỗ khác đọc sách nhé.

- Vâng.

Anh nắm lấy tay tôi bình thản rời khỏi đám đông. Đi được vài bước, anh đột nhiên dừng lại, sau đó quay lại nói với đám đông phía sau.

- Lần sau các cậu còn làm phiền em gái tôi nữa là tôi đánh điểm đồ án của các cậu rớt hàng loạt đấy.

Đám đông phía sau nghe vậy thì thần sắc có phần hơi xám lại, sau rồi nhất loạt gật đầu. Có người lắp bắp được hai từ " Em gái..." rồi bỏ lửng giữa chừng, ngơ ngác khó hiểu.

Bước vào không gian bên trong, theo thói quen, anh chọn mấy cuốn sách chuyên ngành. Tôi cũng tiến tới chiếc giá sách gần đó giúp anh chọn mấy cuốn sách. Không nhịn được cười, tôi nói với anh.

- Hoàng Minh, anh lấy việc công mà trả thù riêng như thế là không được nhé.

Anh cũng cười theo.

- Với đám sinh viên năm cuối bọn anh chỉ sợ duy nhất một việc là đồ án lúc này bị đánh giá là hỏng.

- Giáo sư Trương chủ nhiệm khoa anh rất ưu ái anh. – Tôi vui vẻ nhớ lại - Lần nào em xuống văn phòng cũng nghe thấy giáo sư hết mực khen ngợi anh trước mặt giáo sư Đặng Hà.

- Giáo sư Trương đề cao anh quá rồi - Anh quay sang đưa cho tôi một cuốn sách rồi nói tiếp - Em đọc thử cuốn này đi, rất phù hợp với sinh viên năm 3 bọn em.

Tôi cúi xuống nhận cuốn sách từ tay anh, reo lên.

- Trời. Em tìm cuốn này mấy ngày hôm nay mà không tìm được.

- Không thấy là đúng - Anh nháy mắt - Cuốn này chỉ mình anh có thôi.

Tôi lật gáy sách, xem qua xem lại. Đúng là cuốn sách này rất khó mà kiếm được.

- Anh Hoàng Minh, sách này anh kiếm ở đâu vậy?

- Giáo sư Trương tặng anh. Anh đọc xong rồi, nhượng lại cho em.

- Cám ơn anh - Tôi hươ hươ cuốn sách trong tay - Em sẽ đọc chăm chỉ.

Anh phì cười.

- Tốt. Qua bên kia đọc nhé. Hôm nay anh cũng phải xem lại rất nhiều tài liệu.

- Vâng.

Phía bên ngoài cửa sổ, vòm trời về chiều thoáng ửng hồng. Mấy tán bàn lăng khẽ rung rinh theo gió. Dưới sân trường vắng lặng không một bóng người.

Tôi khẽ đẩy cánh cửa sổ rồi ngồi xuống chiếc ghế gỗ, đặt sách trên bàn và bắt đầu ngâm cứu. Phía bên cạnh cũng phát ra tiếng cửa mở, rồi tiếng ghế gỗ được kéo ra, không gian chìm trong sự yên tĩnh. Chỉ thỉnh thoảng có tiếng lật sách, tiếng bước chân người ra vào trong thư viện.

Hơn hai năm trước trong những lần nói chuyện với anh trên mạng tôi thường kể anh nghe về những cuốn sách đầy sắc mầu trong thư viện trường đại học H, lúc đó tôi thường mơ về một ngày có thể cùng anh tới đây. Và giờ, mọi thứ đã thành hiện thực. Anh ngồi đây, cùng với tôi. Như hai người bạn tri kỉ. Tôi không còn đối diện với màn hình máy tính để đoán mò về thần thái của anh nữa, anh ở ngay bên cạnh tôi, chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm tới anh.

Tôi cứ lặng lẽ ngồi như vậy cho đến khi lật đến trang sách cuối cùng.

Đặt cuốn sách xuống bàn, một dòng chữ được viết bằng bút dạ dầu đen hiện lên đầy ấn tượng " Khôi Vĩ là chàng trai quyến rũ nhất mà tôi từng biết - Kí tên : Du" Nhìn dòng chữ này khóe môi lại không giấu được nụ cười, cái tên năm nhất này đúng là biết cách tự thỏa mãn bản thân.

- Chữ trên gáy sách của em anh đoán là do Khôi Vĩ viết. – Hoàng Minh đã đứng cạnh tôi từ bao giờ, ánh mắt của anh cũng dừng ở cuốn sách trên bàn của tôi. Anh hóm hỉnh nói thêm – Anh cũng đoán em nghĩ như thế về Khôi Vĩ.

- Đúng là chữ này của Khôi Vĩ – Tôi nhăn nhó trả lời anh – Nhưng mà em không nghĩ như thế đâu. Cậu ta á...uhm, nếu là em thì em sẽ đổi lại rằng " Khôi Vĩ là chàng trai rắc rối nhất mà tôi từng viết". Vậy đấy!

Hoàng Minh nghe vậy thì bật cười thành tiếng. Anh khẽ lắc đầu nhè nhẹ. Im lặng một lúc, anh chầm chậm tiến tới bậu cửa sổ, trầm mặc lên tiếng.

- Sinh viên năm cuối học ở ngoại ô mới về trường nên không biết chuyện của em với Khôi Vĩ . Nên chiều nay đúng là khiến em khó xử rồi.

- Không sao ạ. - Tôi tần ngần trong giây lát rồi mới tiếp tục - Thật ra em với Khôi Vĩ còn chưa bắt đầu.

- Em và Khôi Vĩ chưa bắt đầu? – Anh hơi nhíu mày nhớ lại – Khi từ ngoại ô trở về đại học H, anh có gặp em ở căn-tin, rồi thư viện. Có lần nói chuyện với em được vài ba câu thì Khôi Vĩ xuất hiện, có khi em lại vội vàng đi gặp Khôi Vĩ. Anh nhớ không nhầm thì hôm gặp em ở căn-tin, cô Tâm có nói em vì cãi nhau với bạn trai. Anh cứ nghĩ...

- Anh nghĩ em và Khôi Vĩ là một đôi chứ gì? - tôi cười ngắt lời anh - Em vẫn còn độc thân rành rành đây nè.

Anh nhìn tôi, khẽ mỉm cười.

- Nhưng mà em thích Khôi Vĩ, đúng không?

Câu hỏi đột ngột của anh khiến tôi có chút lúng túng, tôi cúi đầu, ngập ngừng.

- Em cũng không biết. Mọi thứ thật mơ hồ.

Hoàng Minh tiến lại gần phía tôi, anh đặt một bàn tay của mình lên vai tôi, giọng anh trầm xuống.

- Thiên Du, có một điều nghịch lí thế này. Em chỉ thực sự biết được em đã yêu một người khi mà họ biến mất khỏi cuộc sống của em. Nhưng khi em quay lại để gặp người đó thì đã quá muộn.

Anh tư lự trong giây lát rồi mới chậm rãi nói tiếp.

- Hôm anh lên Messenger để hẹn gặp em, anh có đọc lại tất cả những tin nhắn mà em đã gửi trong suốt thời gian anh Offline. Và em biết không, tất cả những tin nhắn em gửi cho anh đều kể về Khôi Vĩ.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, anh siết chặt vai tôi hơn nữa.

- Thiên Du, đừng sợ.

Anh hiểu tôi. Anh vẫn hiểu tôi như hơn hai năm về trước. Tôi vẫn còn giấu trong mình nỗi sợ hãi. Tôi sợ rằng khi yêu thương quá nhiều thì tổn thương sẽ càng lớn.

- Thiên Du, những gì chúng ta cần làm chỉ đơn giản là hãy trân quý khoảnh khắc hiện tại. Em hãy mở lòng và lắng nghe trái tim mình.

Tôi gật đầu, trong khóe mắt lấp lánh nước. Anh mỉm cười hài lòng. Tần ngần một chút tôi ngập ngừng.

- Hoàng Minh, anh kể chuyện của anh và Anna cho em nghe đi.

Ánh mắt anh chợt trùng xuống, anh chậm rãi xoay người, mắt hướng về không gian phía bên ngoài cửa sổ. Từng làn gió thoảng qua vờn trên mái tóc anh. Tấm lưng anh hơi nhô lên rồi lại hạ xuống, giọng anh trầm lại.

- Anh và Anna quen nhau...uhm, chắc phải hơn chục năm rồi đấy.

- Khi anh và Anna còn nhỏ?

- Ừ.

Tôi ngồi im lặng phía sau lưng anh để chờ đợi. Anh trầm mặc trong giây lát, rất lâu sau anh mới mở lời, giọng anh rất khẽ.

- Sau rồi Anna chuyển đến Pháp. Bọn anh thường xuyên phải di chuyển giữa hai nước để gặp nhau.

Tôi thầm ngưỡng mộ tình yêu của anh. Yêu xa quả thực sẽ không dễ dàng gì. Tôi mong anh sẽ luôn được hạnh phúc. Và Anna, tôi nghĩ cô ấy là một cô gái may mắn nhất trên Thế giới này.

- Hoàng Minh, anh phải luôn hạnh phúc đấy nhé.

Anh ngỡ ngàng quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt anh đầy tâm sự nhưng nụ cười của anh đã kịp trấn an tôi.

- Thiên Du, hiện giờ anh đang rất hạnh phúc.

Tôi nhoẻn miệng cười với anh. Đúng rồi. Anh nhất định sẽ được hạnh phúc. Tôi sẽ luôn cầu chúc cho anh.