Phi Vụ Cừu Non

Phần 1 - Chương 16-1: Cơ hội cuối cùng của Cừu, sự khởi đầu của Cáo




Nửa đêm, Tuyết Mai từ giường trên nói vọng xuống.

- Du, mày ngủ chưa?

- Chưa. Có chuyện gì?

- Cho tao xuống ngủ cùng với. Cả phòng chỉ có hai đứa, tao sợ quá.

- Kinh nghiệm từ cái hồi cả phòng đi học quân sự còn mỗi mình mày ở kí túc xá nguyên một tháng trời đâu rồi?

- Khụ...Bị mai mòn rồi. Mà mày cũng không ngủ được hả?

- ...Một chút.

- Tao xuống dỗ mày ngủ bây giờ đây.

- !!!

Vừa đặt lưng xuống giường của tôi, Tuyết Mai đã cảm thán.

- Giường của mày êm quá đi à.

- Chất lượng và nguyên liệu giống hệt giường của mày.

- Đâu. Tao cảm thấy chất lượng giường của mày tốt hơn thật đó.

Tôi thở dài, xoay người vào trong tường.

- Vậy mày cứ từ từ mà cảm nhận. Tao đi ngủ.

- Khoan.

- Còn chuyện gì nữa?

- Ngày mai mày định thế nào?

- Thế nào là thế nào?

- Từ ngày mai mày và Khôi Vĩ đó?

- Hết liên quan đến nhau.

Im lặng một lúc. Rất lâu sau đó Tuyết Mai mới lên tiếng.

- Vừa rồi Khôi Vĩ lại nhắn tin với mày hả?

Tôi liếc nhìn đồng hồ, 0 giờ 01 phút. Đó có lẽ là tin nhắn cuối cùng của Khôi Vĩ.

Trước đó, sau khi đưa tôi và Tuyết Mai trở về, cậu ta cứ cách 15 phút lại nhắn tin cho tôi với cùng một nội dung. " Chị còn điều gì muốn nói với tôi không?" Khi tôi hỏi cậu ta có bị khùng không thì cậu ta trả lời. " Còn một tiếng nữa là hết khoảng thời gian hơn 2 tháng chị học ở lớp tôi. Trong khoảng thời gian đó nếu chị có nảy sinh tình cảm gì với tôi thì bây giờ hãy nói cho tôi biết."

Tôi suýt thổ huyết mà chết, nhắn lại " Tôi bị điên mới nảy sinh tình cảm với cậu!" Thế rồi cứ cách 15 phút cậu ta lại nhắn tin nhắc lại.

Tôi thở hắt trả lời Tuyết Mai.

- Sang ngày mới rồi. Cậu ta sẽ không nhắn tin nữa đâu.

Tuyết Mai nhổm người dậy, thì thầm.

- Mày thực sự không có tình cảm gì với Khôi Vĩ hả?

Tôi quay người sang trừng mắt nhìn nó.

- Theo mày thì tao nên có tình cảm gì với Khôi Vĩ?

Tuyết Mai so vai.

- Thích. Yêu. Trân trọng. Nhưng mà lại không dám nói?

Tôi xém chút nữa thì bật dậy bóp cổ nó. Sau rồi lại nghĩ bây giờ mà bóp cổ nó thì cái đầu của nó cũng không được đả thông tư tưởng, trái lại có khi lại càng ấu trĩ hơn. Tôi nén giọng, chậm rãi nói.

- Mày nghĩ tao là nữ chính ngôn tình hoặc tiểu thuyết hay sao mà lại mang cái thứ cảm xúc thương mà không dám nói đó? - Tôi trút ra một hơi thở dài - Về cơ bản thì nếu tao thích ai đó thì tao sẽ bày tỏ.

- Vậy sao mày chưa bày tỏ với Khôi Vĩ? - Mắt Tuyết Mai lập tức sáng quắc lên.

Lần này thì tôi không thể chấp nhận được độ ngu của nó, tôi bật dậy gào lên.

- Là vì tao không thích Khôi Vĩ. Không hề có một chút dao động nào cả. Mày có hiểu không?

Tuyết Mai thấy phản ứng của tôi, nó ngồi dậy cười dịu dàng, sau rồi vuốt tóc tôi, nhẹ nhàng nói.

- Hôm nay chẳng phải mày đã hóa điên khi Khôi Vĩ mất tích còn gì?

Tôi ngẩn người trong giây lát. Giọng Tuyết Mai uyển chuyển bên tai.

- Du à, kì thực thì mày cũng có cảm giác với Khôi Vĩ đúng không? Khôi Vĩ là một chàng trai tốt và điều quan trọng là Khôi Vĩ thật lòng thích mày. Ngay cả một đứa con gái bình thường, não có một chút nếp xô gấp cũng nhận thấy Khôi Vĩ là chàng trai tốt. Huống hồ mày lại là một cô gái có bộ não nhăn nhúm thông minh và hoàn toàn phù hợp với Khôi Vĩ.

Tôi im lặng. Cách ví von này quả là mang đậm phong cách Vương Tuyết Mai.

Thấy tôi im lặng, Tuyết Mai lại tiếp tục.

- Bây giờ chẳng phải là thời gian thích hợp hay sao? Đúng người đúng hoàn cảnh. Mày với Khôi Vĩ là một đôi, một tình yêu theo kiểu trước oan gia sau thành tri kỉ. Mày nhìn vào mối quan hệ này mà không rõ sao?

Tôi liếc xuống chiếc điện thoại trong tay, màn hình đang hiển thị một tin nhắn của Khôi Vĩ được gửi cách đây 5 phút. Tôi trầm mặc.

- Tuyết Mai. Mày có biết tao nhìn vào mối quan hệ này bằng cách nào không?

- Cách nào?

- Giống như cách nhìn mà anh VươngVăn từng dậy tao.

- Ý mày là theo góc nhìn phân tích tâm lí? - Giọng Tuyết Mai chợt vút lên một quãng tám.

- Đúng! - Tôi gật đầu.

- Mày thử nói rõ tao xem nào.

Tôi mím môi, chậm rãi mở lời.

- Khôi Vĩ là một chàng trai hoàn hảo để hẹn hò. Mọi cô gái đều thần tượng cậu ta. - Tôi ngừng lại trong giây lát, hít một hơi thật sâu rồi mới tiếp tục - Nhưng cậu ta quá hoàn hảo và nổi bật nên chưa ai dám lại gần để bắt chuyện hay bày tỏ tình cảm. Có rất nhiều lí do; họ sợ bị cậu ta từ chối, sợ bị mất mặt, sợ không sánh bằng với cậu ta...vân vân. Nếu tao đoán không nhầm thì lá thư tao đưa cho cậu ta là lá thư đầu tiên mà cậu ta nhận được từ một cô gái.

Tôi nhắm mắt hồi tưởng lại những sự việc đã xảy ra. Có quá nhiều chuyện để nghĩ lại.

- Tuyết Mai, đến giờ tao chỉ có thể kết luận thế này; Cậu ta chọn tao làm đối tượng chỉ đơn giản là xuất phát từ yếu tố tâm lí muốn chinh phục thứ cảm giác đầu tiên. Có thể là người đầu tiên viết thư cho cậu ta chẳng hạn. - Tôi nhún vai - Với độ tuổi của cậu ta nhu cầu này là hoàn toàn bình thường.

Im lặng một hồi lâu Tuyết Mai mới lên tiếng.

- Về mặt tâm lí học thì điều này hoàn toàn có khả năng. Hơn ba tháng trước đó, Khôi Vĩ ngày nào cũng tặng Socola cho phòng mình. Đều đặn trong hơn một tháng trời. Thời gian này dù Khôi Vĩ có tiếp cận thế nào đi chăng nữa thì mày cũng lạnh nhạt với Khôi Vĩ. Nửa lời cũng không nói. Nhưng.... Nếu chỉ vì muốn chinh phục thứ cảm giác mới mẻ kia, liệu Khôi Vĩ có cần chân thành đến mức vì mua bánh cho mày mà ngã xe gẫy tay? Rồi lại bị đau dạ dày chỉ vì ăn đĩa kimchi do mày mời? Mày nghĩ xem, sao cậu ta phải tự làm đau mình như thế chỉ vì thứ cảm giác thoáng qua?

Tôi cúi đầu, nụ cười nhàn nhạt.

- Về cơ bản thì tao với Khôi Vĩ khác nhau. Cậu ta thích sự trải nghiệm của tuổi trẻ. Còn tao, tao thích sự an toàn. Với lại ngay từ đầu đã là một chuyện hiểu nhầm. Vậy nên Tuyết Mai à, mày hãy dừng cái suy nghĩ một ngày nào đó tao với Khôi Vĩ sẽ thành đôi đi. Mọi chuyện liên quan đến Khôi Vĩ kể từ hôm nay đã đặt dấu chấm rồi.

Tuyết Mai ngẩn người trong giây lát im lặng không hỏi gì thêm. Tôi sửa lại vị trí chiếc gối phía sau rồi nằm xuống.

- Đi ngủ thôi Tuyết Mai. Muộn quá rồi.

Tuyết Mai trầm mặc lên tiếng.

- Du à, mày vẫn thường dùng lí trí để suy xét tình cảm như vậy sao?

Nghe câu này của Tuyết Mai trong đầu tôi chợt vang lên câu nói của Vương Văn " Hạ Thiên Du, em có khả năng Logic và phân tích rất tốt. Nhưng anh vẫn phải nhắc em, có những thứ tình cảm ta không thể nào dùng lí trí để phán đoán được, mà phải cảm nhận bằng trái tim".

- Tuyết Mai, nếu tao nói tao không có tình cảm gì với Khôi Vĩ là tao nói dối. Nhưng ...thứ tình cảm này không phải là tình yêu hay là những rung động ở trái tim.

- Du, có phải mày từng nghĩ mày thích Rain? Và mày vẫn đợi cậu ta xuất hiện?

" Em nghe này Hạ Thiên Du, em bước vào năm nhất đại học khi ấy chỉ có một mình. Cô đơn và lạ lẫm. Rain xuất hiện vào khoảnh khắc đó như một người bạn tâm giao của em. Và cách cậu ấy tiếp cận với em là Chat qua mạng. Đây là sự làm quen khá an toàn vì cảm xúc chỉ thể hiện ở những dòng chữ chứ không phải trực tiếp sử dụng lời nói hay ngôn ngữ cơ thể. Và em đã mạnh dạn mở lòng. Anh nghĩ, ở khía cạnh nào đó em thấy đây là một lựa chọn an toàn nên em mới thường xuyên nói chuyện với cậu ấy. Và sự lựa chọn duy nhất ấy khiến em hài lòng, vì cậu ấy hiểu em... "

- Tuyết Mai à. Anh Vương Văn từng nói với tao rằng, tình cảm của tao dành cho Rain không phải là những rung động để bắt đầu tình yêu. Tao biết chứ. Nhưng khi cậu ấy biến mất. Tao thực sự không muốn thân thiết với ai hơn nữa.

- Đừng như vậy Du. Hãy cho Khôi Vĩ một cơ hội để cậu ấy có thể hiểu được mày.

- Tao vốn dĩ chưa từng khép lòng với Khôi Vĩ. Chỉ là ... Nếu Khôi Vĩ thật sự thích tao thì cậu ấy sẽ nói cho tao biết. Ngược lại, nếu tao thích Khôi Vĩ, tao cũng sẽ nói cho cậu ấy biết. Còn bây giờ, thứ tình cảm hiện tại thật khó xác định.

- Ừ. Tao vẫn luôn tin rằng mày sẽ có những sự lựa chọn đúng đắn cho bản thân.

- Tuyết Mai, mày yên tâm. Nếu xác định được người mà mình yêu thì tao sẽ không bao giờ buông tha cho người đó đâu. Ngược lại, tao sẽ đày đọa người đó đến chết. Haha.

- Xì. Cái con quỷ này.

Rất lâu sau đó.

- Du, mày đã viết gì trong lá thư mày gửi cho Rain vậy?

- Trong lá thư có ba chữ. " Tớ mến cậu".

- Du, vậy ra mày chỉ mến Rain thôi. Tao biết mà.

- ...uhm...

- Du này.

- Du này.

- Gì vậy?

- Trước giờ, trong chuyện tình cảm nam nữ, mày luôn lạnh lùng không chú ý đến ai. Nhưng hôm nay, nhìn sắc mặt tái mét của mày khi chạy ra ngoài trời mưa để tìm cậu ấy, tao suýt nữa còn không nhận ra mày nữa.

Tôi im lặng không trả lời. Vì ngay cả chính bản thân mình lúc này, tôi hoàn toàn đang đi lạc. Lạc lối trong chính cảm xúc của mình.

***

Ba ngày thi cử triền miên cuối cùng cũng trôi qua.

Tôi vừa hoàn thành xong hết chương trình một học kì của năm ba, sớm hơn với thời gian ở nhà trường gần một tháng. Vậy nên lịch học bây giờ của tôi khá nhàn nhạ.

Trong phòng, Tuyết Mai vẫn còn 5 môn chưa thi, Cẩm Vân còn 10 tín chỉ, Phương Loan còn 8. Chúng nó vùi đầu vào sách vở, chỉ xuất hiện ở phòng kí túc xá để ngủ. Đến bữa trưa cũng bỏ.

Tôi ngồi trong căn-tin mà cảm thấy cô quạnh. Cứ đến độ gần hết một học kì thì trong căn-tin chỉ còn xuất hiện vài bóng người, chủ yếu là những sinh viên đã hoàn thành xong chương trình học tập, hoặc cũng có một ngoại lệ, sinh viên năm cuối về trường chuẩn bị học kì hai sau 1 kì học ở ngoại ô. Tôi vừa liếc thấy dáng anh ở phía cửa ra vào, anh cũng vừa lúc nhìn thấy tôi, anh chậm rãi bước chân đến.

- Chào em, Thiên Du.

Từ hôm gặp anh trong thư viện trường đến hôm nay tôi mới gặp lại anh. Anh gầy đi đôi chút, thần thái có hơi mệt mỏi nhưng nụ cười vẫn thừa sức khiến lòng người lay động.

- Chào anh, Hoàng Minh.

Anh khẽ mỉm cười rồi kéo một chiếc ghế ngồi xuống cạnh tôi, giọng anh du dương như tiếng vĩ cầm.

- Em ăn trưa một mình sao?

- Cả phòng em có mỗi mình em nhàn nhạ. - Đoạn tôi ngẩng đầu lên, rụt rè hỏi - Anh ăn cơm chưa?

- Anh ăn rồi.

- Tiếc ghê, định trả ơn cứu mạng của anh mà không có cơ hội rồi.

Anh phì cười.

- Không sao. Còn rất nhiều cơ hội.

Tôi gật đầu đồng ý.

- Được! Vậy khi nào có cơ hội em nhất định sẽ mời anh ăn cơm.

Vừa lúc này điện thoại của anh đổ chuông. Hóa ra giáo sư Trương gọi anh lên văn phòng trường có chút việc. Anh nói ngắn gọn cho tôi biết nội dung rồi đẩy ghế đứng dậy, trước khi đi anh mở cặp đưa cho tôi một cuốn sách.

- Đây là sách của em đúng không? - Anh hơi nheo mắt, ý cười hiện rõ trên nét mặt.

Tôi liếc nhìn cuốn sách trên tay anh. Đó là cuốn sách tiếng Anh chuyên ngành. Tôi mừng rỡ kêu lên.

- Trời ơi. Em kiếm cuốn sách này mấy ngày nay mà không thấy.

Anh mỉm cười.

- Em làm rơi trong thư viện. Hình như hôm đó em rất vội.

Tôi nhớ lại hôm đó vì quá giờ học ở giảng đường của sinh viên năm nhất nên tôi vội vàng rời thư viện. Buổi tối về nhà thì không tìm thấy cuốn sách này đâu. Sách chuyên ngành chỉ phân phối trong trường, ai cũng giữ như báu vật.

Nhìn bóng anh dần khuất sau cánh cửa căn-tin, tôi cảm thấy vui vẻ lạ thường. Thì ra anh rất gần gũi chứ không như những gì tôi vẫn nghĩ. Tôi gặm nốt chiếc bánh mì, liếc xuống cuốn sách trên bàn, tôi khẽ mỉm cười rồi cầm cuốn sách lên.

Và thế là bằng một cách rất tự nhiên một dòng chữ từ gáy sách đập ngay vào mắt " Khôi Vĩ là chàng trai quyến rũ nhất mà tôi từng gặp - kí tên - Du".

Miếng bánh mì trong cổ họng ngay lập tức như bị lên men, nở ra tưng bừng, mắc nghẹn trong cổ họng. Không biết anh có nhìn thấy dòng chữ này trên gáy sách của tôi không? Nếu có, thì ....ngại chết mất thôi!

Vì hiệu ứng chiếc bánh mì nên cả buổi chiều ngồi trong thư viện tôi không hề đụng đến cuốn sách tiếng Anh chuyên ngành mà chỉ lên mạng tìm tài liệu. Sau đó thì làm bài tập trực tuyến.

Lúc ngẩng đầu lên đã là 6 giờ kém, sắp tới giờ thư viện đóng cửa, tôi nhấp một ngụm nước rồi tranh thủ đăng nhập vào Web nhà trường để xem lịch học kì hai và số tín chỉ cần đăng kí học. ID vừa báo đăng nhập vào web thì ngay lập tức một loạt tin nhắn Offline hiện lên. Tất cả đều hiện ở phòng Chatroom đến từ ID có số kí hiệu năm nhất, 10 tin nhắn, được gửi từ rất nhiều tài khoản. Từ Khôi Vĩ 01 đến Khôi Vĩ 10!

"Phụt" - Màn hình Laptop toàn bọt nước. Tôi ho sặc sụa. Trường đại học H này có nhiều Khôi Vĩ đến thế sao? Tôi click vào mục thông báo tin nhắn Offline, đọc từng tin nhắn một.

" Bạn nhận được một tin nhắn mới từ ID KhôiVĩ_01. Cách đây 105 ngày với nội dung tin nhắn. [Hello Summer!!! Chị là Hạ Thiên Du - Năm 3 - Khoa Tiếng Anh - kiêm người sáng nay mới tỏ tình với tôi ở sân thượng ???].

Phản hồi hoặc Xóa."

" Bạn nhận được một tin nhắn mới từ ID KhôiVĩ_02. Cách đây 104 ngày với nội dung tin nhắn. [Tôi đồng ý cho chị theo đuổi tôi rồi !!! Sao chị vẫn chưa ra tay thâu tóm tôi ???]

Phản hồi hoặc Xóa."

" Bạn nhận được một tin nhắn mới từ ID KhôiVĩ_03. Cách đây 102 ngày với nội dung tin nhắn. [Bạn bè chị có vẻ thích Socola. Còn chị thì không ???]

Phản hồi hoặc Xóa."

" Bạn nhận được một tin nhắn mới từ ID KhôiVĩ_04. Cách đây 100 ngày với nội dung tin nhắn. [ Ý kiến vẫn giống KhôiVĩ_03, chỉ bổ sung thêm một ý. ...Chị rất lạnh lùng!!!"

Phản hồi hoặc Xóa."

" Bạn nhận được một tin nhắn mới từ ID KhôiVĩ_05. Cách đây 90 ngày với nội dung tin nhắn. [ Note 1. Có điều này tôi vẫn cứ thắc mắc. Summer mà cưỡi moto thì sẽ thế nào nhỉ ??? Chị lấy ID là Summer trong khi lại để avt là một chiếc moto đua. Thật không biết có liên quan gì???

Note 2. Tôi đang nảy ra ý chở chị trên chiếc moto bạc. Một chiếc giống y như avatar của chị. Ồh. Sẽ rất thú vị đấy !!!]

Phản hồi hoặc Xóa."

" Bạn nhận được một tin nhắn mới từ ID KhôiVĩ_06. Cách đây 88 ngày với nội dung tin nhắn. [ Note 1. Hôm nay gặp chị ở thư viện và chị thì chẳng may may chú ý đến tôi mà chỉ lầm lì với một đống sách. Tôi tự hỏi ngoại trừ lúc ngủ ra thì có lúc nào chị ngừng đọc sách không ???

Note 2. Thì ra chị không hay vào web trường nên chưa đọc được tin nhắn của tôi. Nhưng không sao, tôi lại thích trò viết nhật kí này !!! ]

Phản hồi hoặc Xóa."

" Bạn nhận được một tin nhắn mới từ ID KhôiVĩ_07. Cách đây 73 ngày với nội dung tin nhắn. [ Ồh. Sau hơn một tháng thì cuối cùng chị cũng chủ động đến gặp tôi. Buổi sáng nay ở sân bóng. Ấn tượng đấy !!! Tôi đang tự hỏi không biết chị sẽ trả 100 triệu bằng cách nào ???]

Phản hồi hoặc Xóa."

" Bạn nhận được một tin nhắn mới từ ID KhôiVĩ_08. Cách đây 38 ngày với nội dung tin nhắn. [Note 1.Ý tưởng của KhôiVĩ_ 05 đã thành hiện thực. Tôi từng nghĩ chị thích tốc độ nên mới để avatar là hình chiếc moto. Nhưng tôi đã nhầm. Chị sợ tốc độ. Chị ngồi sau tôi và ôm tôi mạnh đến mức bụng tôi đau siết. -_- Nhưng thú nhận rằng, tôi thích cảm giác bị chị ôm siết đó. Haha.

Note 2. Tôi KHÔNG THÍCH chị uống rượu !!! Nhưng lúc nào chị muốn thì hãy đi cùng tôi. Nhớ nhé. Ngoại trừ tôi ra thì con trai xung quanh chị ai cũng nguy hiểm cả!!!

P/S:Hãy để ý đến chữ KHÔNG THÍCH tôi đã viết to và in đậm. ] Phản hồi hoặc Xóa."

" Bạn nhận được một tin nhắn mới từ ID KhôiVĩ_09. Cách đây 45 ngày với nội dung tin nhắn. [Tôi thích việc trêu chọc chị. Haha. ]

Phản hồi hoặc Xóa."

" Bạn nhận được một tin nhắn mới từ ID KhôiVĩ_10. Cách đây 4 ngày với nội dung tin nhắn. [Mình thành một đôi đi chị. Đừng mất thời gian đi làm hại người khác nữa.]

Phản hồi hoặc Xóa."

Mắt tôi lồi ra như hai con ốc bươu, thần kinh lúc này đang căng như chão. Tên Khôi Vĩ năm nhất đó - bằng một cách trắng trợn - đã biến ID đăng kí học phần này của tôi thành một cuốn lưu bút của cậu ta.

Hóa ra ngay từ ngày tôi đưa nhầm lá thư cho cậu ta thì cậu ta đã mò ngay ra được ID trên web trường của tôi. Bình thường tôi chỉ sử dụng ID này 1 năm hai lần. Lần đầu vào đầu học kì 1, lần thứ hai là đầu học kì 2. Tôi không duy trì đăng nhập tài khoản nên mỗi lần vào web trường thường thì tài khoản đã bị Out. Hôm nay bất thình lình đăng nhập lại, quả thật muốn thổ huyết! Nguyên một quá trình từ lúc mới quen, cho đến khi cậu ta tặng quà cho bạn cùng phòng tôi, rồi đến giai đoạn tôi đi học hộ trả nợ, đều được cậu ta cảm thán ở trong này.

Có điều, tin nhắn cuối cùng được gửi mới cách đây 4 ngày. Lúc đó là thời gian vừa qua ngày sinh nhật của Khôi Vĩ.

Sau ngày sinh nhật của Khôi Vĩ, tôi vùi đầu vào thi cử, không lên mạng cũng không ra ngoài. Giờ nhìn lại mới giật mình nhận ra hình như 4 ngày vừa qua không thấy bóng dáng Khôi Vĩ trong trường đại học H. Cậu ta có phải cũng đang bận ôn thi không?

Tôi tặc lưỡi, gấp máy tính, đến giờ thư viện đóng cửa rồi.

Nhắc đến Tào tháo, Tào tháo đến liền!!!

Tối. Trong kí túc xá. Tôi đang ôm Laptop ngồi trên giường thì phía cửa ra vào xuất hiện một chiếc bóng. Tôi ngẩng đầu nhìn lên. Phía trước cửa, Khôi Vĩ thở hổn hển, mái tóc hơi rối. Có vẻ như cậu ta vừa chạy rất nhanh đến đây. Tôi liếc nhìn màn hình tin nhắn ở Web trường, rồi lại nhìn trân trân cậu ta.

Mười sắc thái Khôi Vĩ có số ID theo thứ tự từ 01 đến 10 trong Laptop - đang ở trước cửa kia - tập hợp ở sắc mặt xanh xám của tên sinh viên năm nhất đó. Mới hơn 4 ngày không gặp mà cậu ta gầy đi không ít. Tôi ngồi im lặng nhìn cậu ta vì nhất thời chưa biết nên mở miệng nói điều gì.

Khôi Vĩ cũng chăm chú nhìn vẻ mặt đang thẫn thờ của tôi. Ánh mắt cậu ta như có ma lực. Tôi cười gượng gạo cố gắng thoát ra khỏi thứ lực hút kì quái này bằng cách giơ tay lên chào.

- Hi.

- Hi.

Tuyết Mai liếc thấy phản ứng cứng ngắc của hai bọn tôi thì lạnh lùng thông báo.

- Phương Loan, đóng cửa, thả Thiên Du ra tâm sự với Khôi Vĩ.

!!!

Tôi dè dặt mở lời.

- Cậu ôn thi thế nào rồi?

- Ừm. Ba ngày vừa rồi tôi ở nước ngoài.

- Hả?

- Gia đình tôi có chút việc nên tôi phải qua bên đó.

- Ừ.

- Chị thi xong rồi đúng không?

- Ừ.

- Chị thật xuất sắc.

- Tất nhiên.

Lại im lặng một lúc. Tôi cười cười chuẩn bị kết thúc màn nói chuyện.

- Vậy không còn việc gì nữa thì tôi về trước.

Khôi Vĩ mỉm cười rồi đột ngột cúi xuống nhìn tôi, giọng nhẹ nhàng đến mức quỷ dị.

- Chẳng lẽ chị nghĩ tôi vì muốn nói mấy lời này mà ra tận cổng trường hả?

Nãy giờ tôi cứ thắc mắc mãi, không hiểu vì sao cái tên Khôi Vĩ này lại cứ nhất quyết đòi ra cổng trường đại học H để nói chuyện. Lại còn nhấn mạnh "chuyện rất quan trọng". Tôi chớp mắt, tò mò hỏi.

- Thế cậu định nói chuyện gì?

Khôi Vĩ vung một tay lên không trung, đôi mắt như quét hết toàn bộ khung cảnh xung quanh, giọng điệu thần bí.

- Chị không thấy chỗ này quen sao?

Tôi đưa mắt liếc ngang liếc dọc, sau rồi cũng vung một tay lên không trung, hồ hởi nói.

- Tất nhiên là quá quen. Đây là cổng trường đại học H. Tính cả thảy thì tôi phải đi qua đi lại cái chỗ này hàng ngàn hàng vạn lần rồi đấy chứ!

Nét mặt Khôi Vĩ thoáng u ám, cậu ta trầm mặc nhắc lại.

- Ý tôi không phải như thế.

- Thế ý cậu là gì? - Tôi lại chớp chớp mắt.

Khôi Vĩ bỏ hai tay vào túi quần, đoạn cậu ta hơi cúi người về phía trước cho bằng với chiều cao của tôi, rồi chậm rãi nhắc.

- Đây là nơi mà tôi đã từng ra quyết định : Tôi đồng ý cho chị theo đuổi tôi.

Trong đầu tôi lóe lên một tia sáng. Một hình ảnh chân thực và sống động hiện về. Ngày đó khi tôi vừa bước ra khỏi cổng trường thì bị một nam sinh kiêu ngạo chặn lại, sau rồi hắn hách dịch phán một câu " Được! Tôi cho phép chị thích tôi." Nói xong hắn lạnh lùng phóng xe đi mất hút. Nhân vật hắn ngày ấy chính là người đang đứng trước mặt tôi lúc này! Tôi ngẩn người trong giây lát, nuốt nước bọt hỏi lại.

- Cậu muốn gợi cho tôi cái kí ức đau buồn này để làm gì?

Nghe câu này của tôi, nét mặt người đối diện tối om. Khôi Vĩ ngẩng cao đầu, lồng ngực hơi nhô lên như đang nén nhịn một điều gì đó, một lúc sau mới trút ra một hơi thở.

- Dù ngày ấy tôi đã cho phép chị thích tôi, nhưng hơn ba tháng qua chị chưa hề nói thích tôi.

Tôi nhíu mày nghĩ ngợi, sau gật đầu.

- Quả đúng là thế!

Khôi Vĩ đáp tỉnh khô.

- Vậy nên bây giờ chị đã hết cơ hội được cưa cẩm tôi rồi.

- ....

- Kể từ bây giờ đây là cơ hội của tôi.

- ...

- Hạ Thiên Du. Tôi thích chị.

Như có một luồng điện chạy dọc sống lưng, toàn thân tôi như tê liệt. Tim tôi đập rộn ràng hơn cả trống trường, bàn tay đang nắm chặt gấu váy đổ mồ hôi không ngớt. Khôi Vĩ thích tôi? Khôi Vĩ đã nói thích tôi? Khôi Vĩ và tôi? Điều này hình như đã được dự báo trước. Nhưng....trời ơi, nó thật sự rất điên rồ! Tôi và Khôi Vĩ ư? Cái người mà nói chuyện với tôi 10 câu thì đến 9 câu có mục đích khiến tôi phát nghẹn vì uất nay lại nói thích tôi ư? Tôi phải phản ứng thế nào lúc này???

Tôi cố gắng sắp xếp lại vài ý nghĩ đang tung tóe trong đầu, vụng về nói.

- Thật quá đường đột. Tôi...tôi nhất thời... chưa biết giải quyết thế nào.

Khôi Vĩ cười khẽ, giọng ngâm nga như đang hát.

- Rất đơn giản. Chỉ cần chị lắng nghe trái tim của mình. Việc này không giống như việc chị làm bài tập đâu.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn Khôi Vĩ. Ánh sáng vàng nhạt từ đèn điện đường khiến tôi hơi lóa, khuôn mặt người đối diện thoáng mịt mù, duy chỉ có đôi mắt thì vẫn sáng một cách lạ thường, lấp lánh như hai vì sao.

Tôi lúng túng quay mặt sang hướng khác, môi mấp máy một cách máy móc.

- Vì sao cậu thích tôi? Nếu thích tôi vì muốn đáp trả lại tình cảm trong lá thư thì thật không cần thiết. Còn trong quá trình học tập, tôi giúp đỡ cậu thì cũng đơn giản là bị ràng buộc giữa tiền quà cáp. Bỏ qua chuyện này, tôi và cậu vốn vẫn có thể duy trì mối quan hệ tiền bối.

- A. Vậy tôi là tiền bối còn chị là hậu bối hả?

- Đồ không biết đạo! - Tôi gầm gè rồi đá vào chân cậu ta một cái rõ đau.

Khôi Vĩ ôm chân nhảy lò cò trên mặt đất, nhăn nhó nói.

- Sao lần nào chị cũng ra tay mạnh vậy. Con gái con đứa mà động một tí là đá người khác.

- Cậu vô lễ, bị đánh là đúng. Oán thác gì nữa.

- Chị nói xem tôi vô lễ chỗ nào?

- Cậu kém tuổi tôi mà dám kêu tôi là hậu bối. Còn cãi hả?

- Nhưng mà tôi cao hơn chị. Mỗi lần chị nói chuyện với tôi, chị đều phải ngửa đầu lên như là nói chuyện với đàn anh, còn tôi thì toàn phải cúi cả đầu xuống như là nói chuyện với con nít. Chị nói xem, để tôi làm tiền bối có phải thuận mắt hơn không?

Tôi nghẹn họng. Da mặt đỏ rần rần. Khôi Vĩ thấy vậy thì toét miệng cười.

- Nhưng mà kì thực thì tôi không muốn làm tiền bối của chị. Đúng là mọi chuyện được bắt đầu từ lá thư. Tôi cũng biết là chị đưa nhầm lá thư cho tôi. Nhưng chẳng phải đó là định mệnh giữa tôi và chị hay sao?

- Định mệnh? - Tôi tròn mắt kinh ngạc.

Khôi Vĩ gật đầu, lời nói lúc này tràn ngập sức sống như gió mùa xuân.

- Có chuyện này tôi chưa nói cho chị biết. Hơn ba năm về trước kì nghỉ hè nào tôi cũng từ Mĩ trở về. Do không quen với thời tiết ở đây nên tôi thường dậy rất sớm. Lúc sáng thường chạy bộ trong sân trường đại học H. Và sáng nào cũng thấy chị chạy bộ. Chỉ có điều chị lại không thấy tôi.

Tôi ngẩn người trong giây lát. Đúng là có một khoảng thời gian chạy bộ trong sân trường đại H tôi luôn có cảm giác hình như có người đi theo mình. Nhưng mấy lần quay lại đều không thấy ai, lúc đó có hơi sợ nên là những buổi sáng hôm sau sáng nào tôi cũng đeo một lá bùa trừ tà bên tay, vừa chạy vừa lẩm bẩm tụng kinh.

- Khi gặp chị trên tầng thượng đại học H. Tôi đã nhận ra chị chính là người mỗi sáng vẫn chạy bộ ở sân trường. Thừa nhận rằng tôi không thể thích chị ngay từ lần đầu gặp mặt. Nhưng biết sao được, qua một thời gian tiếp xúc, tình cảm dần thay đổi. Tôi nghĩ rằng tôi đã thích chị. Ba ngày vừa rồi ở bên Mĩ ngoài việc nhớ chị ra tôi chẳng biết làm gì nữa.

Từng lời nói của Khôi Vĩ đều rất chân thật. Ánh mắt nhìn tôi dịu dàng không hề giấu diếm cảm xúc. Mặt mũi tôi trong phút chốc nóng ran. Chân lúc này cũng tự động lùi xuống. Một ý nghĩ bất chợt lóe lên...tôi...

- Xem kìa, chị định bỏ chạy như ba lần trước nữa hả.

Tôi cúi xuống nhìn bàn tay đang nắm lấy cổ tay của mình, tôi lắp bắp lặp lại lời nói lúc trước.

- Thật quá đường đột. Tôi...tôi nhất thời... chưa biết giải quyết thế nào.

- Hừm! Lần đưa nhầm thư chị đã bỏ chạy. Lần nói chuyện với tôi ở sân bóng chị cũng bỏ chạy. Lúc vô tình ôm tôi ở bảng thông báo khi đợi điểm chị cũng lập tức bỏ chạy. Giờ tôi tỏ tình với chị, chị cũng muốn bỏ chạy sao? Cái con người này thật là...

Rồi chưa để tôi nói thêm lời nào, bàn tay đang nắm chặt cổ tay tôi bất thình giật mạnh về phía trước, tôi theo đà ngã nhào vào ngực Khôi Vĩ. Giọng cậu ta phả xuống trên đỉnh đầu tôi.

- ...hm, thật là kì quặc. Nhưng biết sao được, tôi thích chị mất rồi.

Tôi nằm gọn trong vòng tay của Khôi Vĩ, đó là một vòm ngực rộng, vững chắc và ấm áp, một mùi hương như bạc hà sạch sẽ dễ chịu quấn lấy đầu mũi tôi. Bên tai tôi, nhịp tim đập thình thịch của Khôi Vĩ như một thứ âm thanh ma thuật, nó khiến nhịp tim tôi cũng đập loạn xạ theo. Mặt mũi tôi trở nên nóng ran. Hừ. Cảm giác này cứ như là đang bay vậy. Lơ lửng, lơ lửng trên không.

- Khôi Vĩ. Cám ơn cậu vì đã dành tình cảm cho tôi. Nhưng...tôi nghĩ tôi cần thêm thời gian.

- Okay! Chị cần bao lâu?

- Đợi khi nào cậu thi hết tất cả các môn ở kì này, tôi sẽ trả lời cậu.

- Khụ. Có vẻ hơi lâu.

- Tôi muốn cậu tập trung cho việc thi hết môn trước.

- Okay! Nhưng tin tôi đi, sớm muộn gì thì chị cũng thích tôi thôi.

- Thật không biết ngượng!

Tôi đẩy người Khôi Vĩ rời khỏi mình. Sau rồi không nhịn được cười, tôi cười phá lên.

- Haha. Cậu đang đói có phải không?

Khôi Vĩ liếc mắt nhìn tôi, bờ môi mỏng mím thành một đường thẳng, trầm mặc lên tiếng.

- Sao chị biết?

- Lúc cậu ôm tôi, bụng cậu kêu rột roạt.

- Kệ đi. Bây giờ bụng tôi hết kêu rột roạt rồi. Nào, lại đây. Chúng ta tiếp tục cái ôm dở lúc trước.

- Cậu lại muốn tôi đá vào chân cậu nữa đấy hả?....Không nói nhiều nữa, mau đi theo tôi.

- Chị định dẫn tôi đi đâu?

- Đi ăn cơm chứ còn đi đâu. Cậu đã bị đau dạ dày rồi mà còn cố tình để bụng đói. Bộ định ngất ra đây để tôi phải khiêng hả?

- A ha. Một gợi ý không tồi. Tôi chuẩn bị ngất đây.

- !!!

***

Tối muộn, tôi mở Laptop.

Messenger tự động đăng nhập. Tôi chậm rãi Click vào tài khoản của Rain. Tôi định tâm sự với Rain về tất cả những chuyện vừa xảy ra. Nhưng trong giây lát, tài khoản của Rain chợt vụt sáng. Rain đang Online.

- " Hi. Summer"

Một giọt nước mắt nóng hổi chợt trào dâng khỏi khóe mắt. Tin nhắn này là của Rain. Rain đã trở lại rồi.