Phi Tử Của Hoàng Thượng Cưới Vợ

Chương 46




“Ăn xong mứt quả ta mới chú ý đến mặt mũi của nàng, đúng thật là một mỹ nhân, hơn nữa còn cầm kỳ thư họa cực kỳ lợi hại nữa chứ! Nghe tiểu cô nương kia kể thì mỗi ngày không biết có bao nhiêu quan to chức lớn vung ngân lượng tới tìm nàng, nghe bảo chỉ cần nghe hoa khôi đàn một khúc thôi, thì giá trị con người cũng đã được tăng lên vài lần, nhưng khách đến tìm mà nếu nàng không muốn tiếp thì những người đó cũng không thể làm gì được. Người ngoài ai nấy cũng nghĩ tính tình nàng lãnh ngạo, nhưng nàng đã đưa mứt quả cho ta ăn, còn không nhận tiền của ta nữa, ta cảm thấy nàng là người rất tốt, không hề giống lời đồn gì cả. Sau này mới thường xuyên đi tìm nàng nói chuyện phiếm, có đôi khi ở lại đó ăn cơm uống rượu. Chúng ta nói chuyện rất hợp với nhau a! Mỗi lần ta đi tìm nàng tâm sự cũng đều kéo dài cả đêm.”

Ta không biết nên nghĩ gì nữa, nàng quen Vân Yên cô nương chẳng qua chỉ vì nàng tham ăn, chỉ vì mỗi một cây mứt quả mà nhớ mãi không quên, theo người ta vào tận thanh lâu cực kỳ nổi tiếng.

Nàng cảm thấy con người ta rất tốt, cũng chỉ bởi vì đối phương không lấy tiền của nàng, cho nàng ăn mứt quả miễn phí. Tuy đúng là Vân Yên cô nương không lấy một xu nào của nàng hết, nhưng nàng đã quên cây mứt quả đó nàng cũng phải vung hết cả một trăm lượng bạc cho Cúc tỷ mới lấy được hay sao? Vân Yên cô nương có lẽ không ngờ có kẻ ngốc đên mức tiêu tốn một trăm lượng đi tìm mình chỉ vì một cây mứt quả; Lạc Dương Trần cảm thấy nói chuyện với người ta rất hợp, nhưng xem ra cũng chỉ có mình nàng ngồi độc thoại với Vân Yên cô nương thôi. Xét cho cùng thì nàng hiểu biết Vân Yên cô nương được bao nhiêu chứ? Ta rất nghi ngờ chuyện đó đấy.

“Quen biết lâu như vậy, nàng chưa bao giờ lớn tiếng với ta như hôm nay, mỗi lần ta nói muốn thay đổi chỗ này hay chỗ kia, nàng đều đồng ý cho ta đổi, chưa từng có ý kiến gì, đối xử với ta rất tốt, nhưng tự nhiên hôm nay chỉ vì một cái cửa sổ mà nổi nóng với ta. Hừ! Nhất định là dì cả đang đến, tâm trạng không thoải mái nên mới trút giận lên người của ta! Sao không chịu đi tìm đại phu đi chứ? Không muốn thay cửa sổ thì ta cũng không thèm! Cứ như muốn lấy cái cửa sổ làm chồng vậy, rõ ràng nàng chọn cái cửa sổ chết toi đó, ta không thèm chơi với nàng nữa! Đáng ghét! Nhưng bây giờ cha lại nhốt ta ở nhà, lỡ lần sau ta đi tìm nàng nàng lại không để ý tới ta, thì ta sẽ mất đi một bằng hữu hay sao.”

Nàng nói liên miên, cằn nhằn không ngừng nghỉ, vừa tức giận mắng người ta không tốt, vừa thể hiện tính tình bát quái của mình ra, cứ như một trái bóng cao su bị xì hơi, lo lắng bằng hữu sau này không để ý tới mình nữa, tính cách mâu thuẫn như thế thật giống một tiểu lão thái bà ưa dông dài.

Đưa tay vỗ vỗ đầu của nàng, tên du côn cắc ké, khi gặp chuyện khó xử thì cứ như con rùa rụt cổ, thật là ngốc nghếch. Vân Yên cô nương nếu thực sự chỉ vì cái cửa sổ mà tức giận thì lúc trước khi nàng muốn đổi đông đổi tây Vân Yên cô nương đã sớm nổi giận rồi. Người ta chẳng những không giận, mà còn nuông chiều nàng hết mực.

Tuy Vân Yên cô nương thân ở thanh lâu, nhưng cách bài trí khuê phòng của cô nương nhà người ta làm sao có thể cho người ngoài được xen vào? Huống chi Vân Yên cô nương lại là người bán nghệ không bán thân, dù sống trong nước bùn nhưng lại bất nhiễm, hẳn phải là một người có cá tính kiên cường, nếu như có người muốn thay đổi cách trang trí trong phòng của mình, chẳng lẽ cô nương ấy có thể im lặng mà không lên tiếng như thế sao? Nếu Vân Yên cô nương không có tâm dành cho nàng như thế, chỉ sợ nàng đã sớm bị đuổi ra ngoài rồi, còn có thể để nàng ăn xong bữa cơm như hôm nay sao?

Người ta đối với nàng tốt như vậy, nàng lại là một tên đại đầu gỗ không hiểu phong tình, cứ nghĩ người ta chỉ vì một cái cửa sổ mà giận mình, ta nghĩ có lẽ cả đời này nàng cũng sẽ không hiểu, cánh cửa sổ đó không phải là nguyên nhân thực sự. Nhưng nếu giải thích rõ ràng cho nàng nghe liệu nàng có thể hiểu được bao nhiêu?

Suy đi nghĩ lại ta đành thở dài, quyết định không nên giải thích làm gì cho phí công.