“Hả? … ” Mai Tuyết Tình thất kinh, nàng như thế nào mà đã quên, mình vốn dĩ là cái cô công chúa nhiều bệnh tật kia, một vị cô nương chưa đính ước, khuê môn bất xuất đây!
Không được, nàng ngàn vạn lần không thể ở cổ đại lập gia đình, nếu như vậy, cuộc sống của nàng không phải sẽ bị hủy hoại sao!
Hắc.. hắc.., Mai Tuyết Tình mới vừa rồi khẩn trương giờ mới trấn tĩnh trở lại, mới vừa rồi, cái tên hoàng đế thối tha kia không phải nói, sau khi chờ nàng trí nhớ khôi phục hoàn toàn mới có thể lập gia đình sao, nàng là công chúa giả, trí nhớ vốn là vĩnh viễn sẽ không bao giờ hồi phục mà.
“Ca .. có phải huynh đã chán ghét muội muội rồi hay không? Nếu không, sao huynh lại đem muội muội mình gấp gáp gã đi như vậy?” Mai Tuyết Tình giả bộ nói với một bộ dạng đáng thương.
“Chẳng lẽ muốn cả đời ở lại trong cung hay sao? hay nghĩ muốn cả đời quanh quẩn bên cạnh hoàng huynh?”
“Chỉ cần ca ca không chê bai, muội muội xin nguyện ý!” Mai Tuyết Tình không biết nàng đã rơi vào cái bẫy Hạng Ngạo Thiên cố tình sắp đặt, một cái bẫy vì nàng mà đã cố ý sắp đặt.
Rượu qua tam tuần, thức ăn qua năm vị, mọi người đều có chút say lâng lâng. Ngay cả Hạng Ngạo Thiên, người luôn luôn tỉnh táo và lý trí, cũng có chút men say. Hắn cảm thấy cao hứng, cao hứng là vì, hắn đã cố ý xếp đặt các câu hỏi, khiến tiểu nữ tử lai lịch không rõ kia trong lúc đối đáp lại vô tình đồng ý ở lại bên hắn cả đời. Mặc dù, hắn có chút không quang minh lỗi lạc, nhưng vốn là bất đắc dĩ, thực tế nàng vốn là em gái giả, trước khi có thể làm rõ mọi chuyện, vốn tuyệt đối không thể lộ ra
Các phi tử bắt đầu có men, cả người lâng lâng muốn tranh giành được sự chú ý của Hạng Ngạo Thiên. Đứng dậy kính rượu, liếc mắt đưa tình, đối với ai hắn cũng không cự tuyệt.
Hạng Ngạo Thiên đột nhiên nhớ tới một việc, kêu Lưu công công đến phân phó, “Đi, đem đến đây các lễ vật đã chuẩn bị sẵn phát cho hai vị công chúa cùng các phi tử!”
Trong chốc lát, Lưu công công bưng lên một khay được phủ bởi tấm lụa vàng óng ánh, trên đó bày đầy các vòng tay đủ màu sắc sáng lấp lánh.
Lưu công công nói “Hoàng thượng lần này xuất chinh, đại bại quân nam Trần. Đây là các lễ vật hết sức trân quý do nam Trần quốc tấn hiến. Lần này Hoàng thượng đặc biệt cố ý đưa đến cho hai vị công chúa cùng các nương nương chọn lựa!”
Lưu công công kính cẩn đặt khay lễ vật lên bàn đặt ở trước mặt Hạng Ngạo Thiên.
Các vị phi tử người nào cũng ngóng cổ, chờ đợi, dường như chỉ sợ mình không có phần.
“Nào, bắt đầu từ Ngạo Mai muội muội, từng người, từng người một.” Hạng Ngạo Thiên đứng lên phân phát cho mọi người.
“Đa tạ hoàng huynh!” Ngạo Mai có chút ngoài ý muốn, như thường lệ mỗi khi phân phát lễ vật, đều là bắt đầu từ Ngạo Sương tỷ tỷ.
Hạng Ngạo Thiên lấy vòng đeo tay từng cái từng cái một phát cho từng người, các phi tử không ngừng lặp đi lặp lại : “Đa tạ Hoàng thượng, Đa tạ Hoàng thượng!”
Các phi tử đứng phía sau chưa nhận được quà, càng mong ngóng chờ đến lượt mình.
Chỉ có Mai Tuyết Tình không chút hăng hái thờ ơ lạnh nhạt chờ đợi. Các phi tử này, khi có rượu vào rồi các nết xấu đều lộ ra! Bất quá, chính mình đầu óc cũng bắt đầu choáng váng, đầu đau và nặng trĩu, khuôn mặt cũng có chút nóng rần lên như bị sốt, không phải do uống quá chén sao? Có thể không à! Có rượu thơm ngon như vậy, cũng không chịu thưởng thức không phải là uổng phí lắm sao!
Mai Tuyết Tình đâu biết loại rượu này vốn được làm bằng gạo ép thành nước sau khi ủ một thời gian khá lâu.
Cuối cùng chỉ còn lại Mai Tuyết Tình cùng Nghi Phi ngồi cạnh, Hạng Ngạo Thiên trong tay chỉ còn lại một vòng đeo tay, ánh mắt hắn nhìn hai người đánh giá qua lại, “Thật là không may, chỉ còn lại một vòng đeo tay thôi!”
Lúc Lưu công công đặt khay vật phẩm lên bàn, chẳng phải đã nói lễ vật cống phẩm có đủ phân phát cho các phi tử sao! Trong nháy mắt không gian tĩnh lặng lại, như chờ đợi có trò hay bắt đầu.
Nghi Phi ngồi cạnh nàng lúc này hết sức khẩn trương, các phi tử khác có mặt ở đây, ai cũng đều đã nhận được lễ vật rồi, Hoàng thượng nếu không ban cho nàng vòng đeo tay duy nhất còn lại, không phải điều này đã nói rằng Hoàng thượng đối với các nàng đã bắt đầu bất mãn, Nghi Phi nàng bị thất sủng rồi.
Nghi phi khẩn trương đến nỗi gương mặt bị một màu hồng nhuộm sắc giờ có chút tím tái, trong ánh mắt tràn ngập nước mắt.
Các phi tử khác âm thầm cao hứng, Nghi Phi sắp bị thất sủng rồi! Hoàng thượng chắc chắn sẽ đem lễ vật trao cho Ngạo Sương công chúa. Không phải ai cũng rõ, người chiếm địa vị quan trọng nhất trong lòng Hoàng thượng chẳng phải là muội muội, Ngạo Sương công chúa đó sao!
Nhìn thấy tình hình căng thẳng giữa các phi tần, Mai Tuyết Tình đột nhiên nhận thức được tình thế của Nghi Phi, vội vàng đứng ra giảng hòa, “Ca ca, vòng tay này thật xinh đẹp!” Nàng một bước tiến đến cầm lấy vòng tay trên tay Hạng Ngạo Thiên, không ngớt miệng khen.
Nghi Phi tái mặt, không có cách gì khống chế, những giọt nước mắt lăn dài trên má. Xong hết rồi, từ nay về sau, chỉ có thể bị người khác nhạo báng, bị người khác khinh thường, nhất là các phi tử khác, các nàng sẽ thừa dịp dìm chết mình trong sự cười nhạo và rẻ khinh, bị thất sủng không chỉ vốn chính mình chịu thiệt, mà còn có phụ thân cùng các huynh đệ trong triều bị ảnh hưởng.
Mai Tuyết Tình chỉ ngắm qua vòng tay chốc lát, xoay người, nâng nhẹ bàn tay Nghi phi lên, lấy vòng tay chậm rãi mang vào cổ tay phải Nghi phi, “Ca ca …, người xem, Nghi phi đeo nó lên, có phải rất đẹp hay không? Không hiểu sao, muội lại có cảm giác như người cố ý, đặc biệt chuẩn bị vòng này cho nàng ấy!”
Hạng Ngạo Thiên các dây thần kinh đang căng thẳng giờ mới thư giãn, đây là trò một tay hắn bày ra.
Hắn muốn mượn cơ hội này, thử dò xét Mai Tuyết Tình một chút, xem nàng có phải hay không cũng giống như các phi tử của mình, suốt ngày chỉ nghĩ tới việc làm thế nào tranh sủng ở hậu cung, làm như thế nào để tranh quyền đoạt lợi,coi tiền, của cải là trên hết. Nếu như, nàng đặc biệt hứng thú với tiền tài, như vậy nàng vào cung địa mục đích không nói cũng hiểu rồi. Vấn đề vốn là nàng đem vòng tay đưa cho Nghi phi, nàng làm như vậy vốn là ý muốn thực sự phát ra từ nội tâm, hay là có dụng ý gì khác?
Nếu như nàng không phải vì tiền tài mà đến, vậy mục đích của nàng là gì? Ám sát Hoàng đế? Hạng Ngạo Thiên cảm nhận được tiểu nữ nhân trước mặt càng ngày càng khó nắm bắt.
Chứng kiến Mai Tuyết Tình đem lễ vật trao cho Nghi phi, hơn nữa, Hoàng thượng cũng chính miệng thừa nhận vốn là vì Nghi phi cố ý chọn lựa, các phi tử khác sắc mặt cũng thay đổi, thu hồi lại bộ mặt đang háo hức chờ đợi được xem một vở kịch vui.
Nghi phi gạt nước mắt mỉm cười, Hoàng thượng đã ban cho nàng lễ vật rồi, lại là lễ vật mà Ngài cố ý chọn lựa, nàng cảm thấy cũng giữ được thể diện. Nguyên lai, trái tim sắp sửa nhảy ra ngoài, giờ lại vững vàng trở lại vị trí ban đầu.