Phi Tử Của Ca Ca

Chương 47




Tiểu Thanh sợ đến nỗi thiếu chút nữa ngất xỉu đi, lời mới vừa nói, Hoàng thượng sẽ không nghe được chứ?

Tiểu Thanh cuống quít lui ra.

“Hoàng huynh…” Mai Tuyết Tình vội rướn lên hơi hạ thấp người xuống, tỏ vẻ thỉnh an, nàng thật là quá đau đớn rồi! Để tránh né mỗi tháng một lần nguyệt sự, nàng thậm chí hy vọng kiếp sau có thể làm nam nhân.

Nhiều năm sống trong đám nữ nhân trong cung, Hạng Ngạo Thiên không đợi Mai Tuyết Tình trả lời, vừa liếc mắt một cái đã rõ ràng hiểu chuyện gì xảy ra rồi.

“Tiểu Thanh, đi gọi ngự y tới…”

“Nô tỳ tuân lệnh…” Tiểu thanh như một cơn gió chạy băng đi, nàng rất sợ Hạng Ngạo Thiên trách hỏi nàng, mới vừa rồi nói cái gì.

Hạng Ngạo Thiên đưa tay ra, đặt ở bụng Mai Tuyết Tình, nhẹ nhàng vân vê di chuyển.

Hai người cũng không nói gì.

Mặc dù, Mai Tuyết Tình hết sức muốn cùng Hạng Ngạo Thiên không có mối quan hệ nào nữa, thế nhưng, Hạng Ngạo Thiên lại đối với nàng càng ngày càng tốt hơn, chẳng lẽ là hắn cảm thấy có chút hổ thẹn với nàng sao!

Mai Tuyết Tình ép buộc bản thân mình thừa nhận như vậy.

Lúc ở nhà, mỗi lần bụng đau, đều là mẹ giúp nàng xoa bóp.

Hôm nay, một nam nhân không cùng nàng có bất cứ quan hệ huyết thống gì, đang ở đây thay thế mẹ nàng, làm cái chuyện mà mẹ vẫn thường làm. Mai Tuyết Tình xoay mình quay đầu vào mé bên trong giường, cố nén nước mắt xuống, để cho chúng chảy ngược vào trong lòng.

Thái y sau khi bắt mạch xong, giải thích: “Âm hư hàn lạnh, khí trệ huyết ứ đọng mà gây nên, chỉ cần trong lòng cởi bỏ âu lo, vui vẻ thoải mái, giữ gìn tâm tình vui sướng, lại chú ý nghỉ ngơi, thì không có trở ngại!”

Lão thái y viết ra phương thuốc, các cung nữ lại bắt đầu công việc bận bịu hẳn lên.

Mai Tuyết Tình vừa nhìn thấy chén thuốc đưa tới đã muốn nôn, như thế nào so với gừng thang lại khó uống hơn nhiều? Thấy Hạng Ngạo Thiên ở đó giám sát nàng, Mai Tuyết Tình bịt mũi đem chén thuốc một hơi uống cạn. Mai Tuyết Tình trong lòng cũng thầm cầu khẩn cho bản thân mình, mau khỏe hơn đi! Nếu không, việc lớn ngoài cung của nàng không phải bị sôi lỏng bỏng rồi sao!

Bây giờ xem ra, quay về hiện đại là có chút khó khăn rồi, nếu vậy nàng nhất định phải thay đổi sách lược, phải làm tốt việc mua lại cửa hiệu kia. Trong vòng 3 ngày, Mai Tuyết Tình dự tính, ngày mai chính là ngày thứ ba, nàng ở trong phòng lưỡng lự đi tới đi lui, đến nơi nào chuẩn bị nhiều bạc như vậy đây! Trong hoàng cung rộng lớn như vậy, mà ngay cả một người thương lượng cũng không có.

Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra.

Phảng phất như bị một trận gió thổi mở ra. Mai Tuyết Tình khe khẽ khép lại, kỳ quái, bên ngoài rõ ràng vốn là trăng sáng sao thưa, cây đứng lặng không gió, như thế nào lại có đón gió!

“Aaaa…” Xoay người lại Mai Tuyết Tình cất tiếng thét chói tai, cái tên nam nhân kia, cái tên nam nhân bá đạo kia đang đứng đối diện với nàng.

Đẩy cánh tay nam nhân kia ra, Mai Tuyết Tình hỏi: “Ngươi như thế nào lại tới nữa?”

“Nhớ ngươi…” Nam nhân kia tùy tiện hướng về cái ghế phía trong ngồi xuống, không chút nào che dấu ý nghĩ của chính mình.

Nam nhân kia tức giận vội đưa tay lên, che miệng nàng, “Ngươi muốn đánh thức toàn bộ mọi người trong cung sao?”

“Ngươi mau đi đi… Nếu làm cho các cung nữ ở phòng sát vách biết, ngươi nhất định phải chết!”

“Như thế nào, quan tâm ta rồi sao?” Nam nhân kia tỏ ra cao hứng.

“Đừng tự mình đa tình nữa…”

“Ngươi không tín nhiệm ta...” Nam nhân kia từ phía mặt ngoài giày bó rút ra một đoản đao, đặt ở trên mặt.

“Không tin ta, có thể giết ta…” Nam nhân kia bộ dáng ra vẻ không sao cả.

Mai Tuyết Tình cầm lấy đoản đao, tỉ mỉ xem xét.

Hẳn vốn là một bảo bối, mặc dù trong phòng ánh sáng không rõ, thế nhưng lại không che dấu được ánh sáng xanh rạng rỡ của đoản đao.

“Vốn là một thứ tốt… Khẳng định có thể bán thật nhiều tiền…” Có thể bán có tiền? Vừa nhắc đến “Tiền” cái chữ này, Mai Tuyết Tình linh quang chợt lóe.

Mai Tuyết Tình cầm lấy đoản đao, đứng trước mặt nam nhân kia.

“Ngươi thật sự không sợ chết?”

“Ta sợ chết…” Nam nhân kia trả lời làm cho Mai Tuyết Tình giật mình, “Thế nhưng, nếu ngươi không tín nhiệm ta, ta còn không bằng đã chết!”

Mai Tuyết Tình hết sức kỳ quái, nam nhân kia như thế nào đối với nàng lại cảm thấy hứng thú như vậy?

Nàng đem đoản đao để trước ngực nam nhân kia, nhẹ nhàng cắt xuống, y phục của nam nhân kia khẽ rách ra một lỗ hổng.

Là đồ thật, không phải món đồ chơi gạt người sao!

“Ta tin ngươi không phải là người xấu!”

Không thể lại dùng lực rồi, nếu lại dùng lực, nam nhân kia khẳng định sẽ bị thương. Mai Tuyết Tình thu hồi đoản đao, đặt lại ở trên bàn.

“Ta không rõ, ngươi tại sao đối với ta cảm thấy hứng thú như vậy?”

Nàng rốt cục hỏi ra nghi vấn giấu tận đáy lòng rồi.

“Bởi vì… Ta thích ngươi!”

Nam nhân kia vẫn cứ ngang ngược.

Mai Tuyết Tình đối diện trước nam nhân kia có một chút hảo cảm, không phải vì hắn biểu lộ trần trụi, mà là vì nam nhân kia tác phong bộc trực, rất hợp ý với nàng. Ở hiện đại, cũng chưa từng gặp qua, người con trai nào theo đuổi nàng mà lại biểu lộ ra vẻ bá đạo như vậy.

“Chúng ta đã từng biết nhau sao?”

Mai Tuyết Tình hỏi thử dò xét.

“Ngày đó, khi ngươi trên đường cứu một đôi mẫu tử, ta đã thích hành vi hành hiệp trượng nghĩa của ngươi!”

Mai Tuyết Tình nhớ ra rồi, quả thật từng có chuyện như vậy.

“Ta đối với ngươi không biết, kể cả xuất thân của ngươi, lai lịch của ngươi, ta làm sao có thể tin tưởng ngươi?”

Mai Tuyết Tình vẫn còn lo lắng.

“Ngươi muốn hiểu rõ lai lịch và xuất thân của ta như vậy, có phải hay không muốn biết qua một chút, là ta có thể cùng ngươi môn đăng hộ đối hay không?” Nam nhân từng bước ép sát. Mai Tuyết Tình nhất thời mắc cỡ nghĩ muốn tìm một kẻ hở mà chui vào, cái tên nam nhân này như thế nào lại cuồng vọng như thế?

“Ngươi hiểu sai rồi, ngươi võ công cao cường, lai vô ảnh khứ vô tung, vào cung như vào chỗ không người, ta sợ ngươi xúc phạm tới người trong cung, càng sợ ngươi đối với Hoàng thượng bất lợi”.

Nếu, nam nhân này đối với nàng thằng thắn như thế, Mai Tuyết Tình cũng sẽ không cùng hắn vòng vo nữa, nàng cũng sẽ thật lòng nói thật.

“Ngươi sao lại quan tâm đến đương kim hoàng thượng như vậy?” Nam nhân kia nhướng đôi mày kiếm khiêu khích, “Ngươi không phải thích hắn chứ?”

“Nói hưu nói vượn, ” Mai Tuyết Tình có chút nóng nảy, “Hắn là hoàng huynh của ta!”

“Có phải là hoàng huynh của ngươi hay không, chính ngươi rõ ràng nhất !” Nam nhân kia thân đứng lên, mặt tiến sát đến trước mặt Mai Tuyết Tình.

Mai Tuyết Tình bị hù dọa cuống quít lui về phía sau, hắn rốt cuộc là ai? Hắn như thế nào đối với nàng lại hiểu rõ như vậy?

“Yên tâm, ta đối với ngôi vị hoàng đế, đối với giang sơn, cũng không có chút hứng thú, là ta đối với ngươi cảm thấy hứng thú!” Nam nhân kia đưa tay xoa bóp cằm Mai Tuyết Tình, “Ta chỉ thích ngươi, tiểu mỹ nhân này!”

“Xin công tử tự trọng!”

Cái nam nhân này như thế nào lại lỗ mãng như thế!

“Ta gọi là Ngô Minh Tử…”

Nam nhân kia vừa lại nhắc lại một lần nữa, “Nhớ kỹ ta, ta còn sẽ trở lại tìm ngươi!”

Nam nhân kia lại như một trận gió nhanh chóng rời đi. Nam nhân kia đến, cũng không có làm cho Mai Tuyết Tình cảm thấy bị quấy nhiễu, ngược lại, sau lúc cùng hắn đấu võ mồm, nàng cảm giác được tâm tình cũng trở nên khoan khoái hơn rất nhiều.

Nam nhân này nếu là bằng hữu của nàng, có thể cân nhắc lại!

Chỉ có điều, nam nhân kia đến, không đúng, phải là Ngô Minh Tử đến, nhưng thật ra nhắc nhở Mai Tuyết Tình một việc, không có tiền? Không có tiền không có sợ, nàng có thể bán đồ vật, xoay xở kiếm ba nghìn hai lượng bạc còn thiếu.

Có thể lựa chọn đồ trang sức bán kiếm tiền.

Thừa dịp lúc còn đang hưng phấn, Mai Tuyết Tình điểm đăng (có nghĩa là thắp đèn), ôm ra một cái hộp trang sức, lục lọi tìm kiếm.