“Hoàng thượng, Hứa Sơn tới!” Hàn Thanh bẩm báo.
“Cho hắn tiến vào!” Trong thanh âm uy nghiêm lộ vẻ khàn khàn không che dấu được sự mệt mỏi.
Hắn thật quá mệt mỏi rồi! Công việc bề bộn như vậy, chuyện gì cũng đặt lên trên người hắn. Xem ra, làm hoàng đế cũng không phải dễ!
Hàn Thanh nhìn lướt qua Hạng Ngạo Thiên, thay hắn đau lòng.
Chỉ mong, Mai Tuyết Tình sau này có thể thông cảm cho hắn!
Hứa Sơn vừa vào đến cửa liền quỳ xuống.
“Đứng lên đi! Nói vào trọng tâm!” Hạng Ngạo Thiên lên tiếng ho khan, hắn thật sự đã bị bệnh rồi!
“Tâu vâng!” Hứa Sơn đem những gì mình nghe được, cùng các chuyện từ các huynh đệ nói lại, toàn bộ nói lại cho Hạng Ngạo Thiên biết.
“Lẽ nào, Lý Vượng thật sự cùng bách độc môn có quan hệ?” Hạng Ngạo Thiên giống như con sư tử ẩn mình ngủ đông đã lâu, nay vừa thức dậy nghe thấy được mùi con mồi.
Hắn tinh thần phấn chấn hẳn lên.
“Ngươi lui xuống đi! Tiếp tục tìm hiểu!”
“Hàn Thanh, chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta sắp thu lưới bắt mồi rồi!” Hạng Ngạo Thiên có chút khẩn cấp nôn nóng không dằn nổi nữa rồi.
“Hoàng thượng, làm gấp như vậy, có phải mạo hiểm lắm không?” Hàn Thanh có ý phản đối, “Nhân vật chủ chốt còn chưa lọt lưới, chúng ta lại nóng lòng thu lưới như vậy rất mạo hiểm rồi!”
Hạng Ngạo Thiên bây giờ ngập tràn trong đầu óc đều là Mai Tuyết Tình cùng hài tử, hắn có chút nóng lòng cầu thành.
Hắn sợ, nếu sau này cứ tiếp tục kéo dài, Mai Tuyết Tình thật sự sẽ từ từ biến mất hẳn khỏi cuộc sống của hắn.
“Trẫm chờ không được nữa rồi, trước cứ thu lưới, dụ dỗ Lý Vượng mắc câu! Trẫm muốn buộc hắn phải tự mình chui đầu vào lưới!”
Hạng Ngạo Thiên trong lòng tràn đầy tin tưởng, “Tên này tiểu nhân siểm nịnh gian trá, mưu đồ tạo phản, Trẫm chờ hắn cũng đã mười năm rồi!”
Hàn Thanh tâm tình không yên bất an.
Hoàng thượng cách làm này quả thật rất mạo hiểm rồi! Nếu Lý Vượng không phái người gia hại Mai Tuyết Tình, Hoàng thượng sẽ không vội vàng hành động như vậy!
Xem ra, Hoàng thượng thật sự đối với Mai Tuyết Tình có tình cảm sâu nặng!!
Thiên Long Hoàng triều năm thứ ba mươi mốt.
Cuối thu. Gió thu nổi lên bốn phía, lá rụng đìu hiu. Một chuyện lớn đã xảy ra.
Chỉ trong một đêm, toàn gia nhà họ Lý, ngoại trừ Nghi phi, nay đã trở thành Lý hoàng hậu bị biếm vào lãnh cung, còn lại nam nữ lão ấu khác, cả thảy bốn trăm mười một người toàn bộ đều bị trảm.
Tội danh chính là Lý gia trưởng tử Lý Vượng, nghịch thiên mưu phản.
Chỉ trong một đêm đó, máu chảy thành sông.
Chỉ trong một đêm đó, xác chết khắp nơi.
Chỉ trong một đêm đó, một gia đình vĩnh viễn biến mất!
Bên trong Ngự thư phòng.
“Hoàng thượng, ngài nói, sắp tới Lý vượng có thể lộ diện sao?” Hàn Thanh có chút không xác định.
Chiếu cáo thiên hạ nói, nghịch tặc không một ai lọt lưới, thực tế chỉ có mấy người người biết, thủ lĩnh nghịch đảng Lý vượng, vẫn còn đang tiêu diêu ngoài vòng pháp luật.
Bề ngoài mọi chuyện đều ra vẻ yên ả, nhưng thực tế vốn là sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt.
Mấu chốt quan trọng nhất, cũng chính là thời khắc nguy hiểm nhất, vẫn còn chưa tới.
“Trẫm nghĩ, hắn cũng sắp lộ diện rồi!” Hạng Ngạo Thiên trả lời quả quyết.
Trong Lãnh cung.
“Hoàng thượng… Hoàng thượng… Thần thiếp thật sự không biết ca của ta hiện đang ở nơi nào cả!”
Nghi phi, cũng chính là Lý hoàng hậu đang quỳ trên mặt đất, bám chặt lấy long bào của Hạng Ngạo Thiên, không buông tay. Phảng phất, nắm trong tay nàng, cũng giống như chính là tánh mạng của nàng. Nếu buông tay, sinh mạng của nàng cũng sẽ không còn.
Mày rồng nhíu chặt. “Ca của ngươi cũng đã bị xử tử rồi!”
Hạng Ngạo Thiên suy đoán, Nghi phi cùng Lý vượng vẫn còn duy trì liên lạc, bằng không, nàng ta cũng sẽ không nóng lòng chứng tỏ mình trong sạch.
“Lý hoàng hậu, niệm tình ngươi cùng Trẫm có tình phu thê, Trẫm sẽ không ban ngươi tội chết.”
Hạng Ngạo Thiên không cần phí nhiều sức, rút long bào đang bị nắm chặt trong tay nàng ta ra, “Tuy rằng, lấy ngươi cũng không phải là ý Trẫm mong muốn, nhưng mà, đã qua nhiều năm như vậy, Trẫm cũng cho ngươi cuộc sống no đủ vô ưu. Còn nữa, chuyện ngươi giựt giây Lý Vượng, mưu hại Tình nhi...”
Hạng Ngạo Thiên vừa nghĩ đến tình cảnh Mai Tuyết Tình bị mỵ dược làm hại, thì lập tức nổi giận.
Hắn ngồi xổm xuống, nâng cằm Nghi phi lên.
“Ngươi biết, bọn họ có bao nhiêu ác độc sao? Bọn họ cho Tình nhi uống thất mị tán, một loại dược có thể làm cho cơ thể liên tục phát tác bảy ngày kích dục!”
Bàn tay to, không tự chủ tăng thêm chút sức lực, bóp mạnh cằm Nghi phi, khiến cho nàng ta đau đớn biến sắc. Một nữ tử tay trói gà không chặt, cơ thể bị trúng thất mị dược, nếu hắn không kịp lúc chạy tới, như vậy hậu quả…
Hạng Ngạo Thiên nghĩ cũng không dám nghĩ.
“Ngày khác, Trẫm cũng ban thưởng cho ngươi một ít, cho ngươi nhận thức một lần tư vị thất mị tán là như thế nào!”
Thanh âm, trầm thấp dọa dẫm làm người ta sợ hãi, trong con ngươi, lóe lên tia hung hãn.
Nữ nhân, lẽ nào đều là hóa thân của đố kỵ?
Lẽ nào đều giống nhau, ghen tuông, tranh giành tình nhân?
Đột nhiên, bàn tay buông ra.
Nghi phi há miệng thở hổn hển.
“Hoàng thượng… Hoàng thượng khai ân, hạ dược công chúa vốn là chủ ý của thần thiếp, thế nhưng, thần thiếp tuyệt không có lòng mưu nghịch! Thần thiếp trộm nghĩ muốn Hoàng thượng chỉ yêu mỗi mình thần thiếp, cho nên… Cho nên, mới dùng thủ đoạn xấu xa như vậy!”
Nghi phi quỳ trên mặt đất, vội vã bò lết vài bước, lần nữa túm chặt lấy long bào, “Thần thiếp vốn là yêu ngài… Thần thiếp vốn là yêu ngài!”
Nước mắt, giàn giụa khắp khuôn mặt nàng ta.
Nữ nhân đáng thương, tưởng rằng dùng biện pháp như vậy, có thể giữ lại trái tim người yêu, đáng tiếc thay, hoàn toàn ngược lại!
Thông minh bị thông minh hại, ngược lại hại cả tánh mạng bản thân!
“Ngươi dùng sai phương pháp rồi!” Hạng Ngạo Thiên sải bước tiêu sái ra khỏi lãnh cung.
“Hoàng thượng, chờ một chút!” Nghi phi cùng đường gượng đứng lên, “Hoàng thượng, ngài có từng yêu qua thần thiếp không?”
Thân ảnh cao lớn đứng lại.
“Không có!” Tàn nhẫn trả lời.
Nghi phi tuyệt vọng.
“Hoàng thượng có từng yêu qua các tần phi khác không?”
“Không có!”
Bình an vô sự trả lời. Nghi phi tới lúc này tâm lý thăng bằng lại một ít.
“Hoàng thượng có yêu một nữ nhân nào khác không?”
“Có!” Thanh âm khẳng định kiên quyết.
“Người nào?” Kỳ thật, không cần hỏi, nàng cũng đã đoán được.
“Mai Tuyết Tình!” Trong thanh âm lộ ra một tia ấm áp.
Kỳ thật, Nghi phi từ lúc phát hiện, bí mật của bọn họ trong lúc đó, cũng đã biết, Hoàng thượng không thể tự kềm chế bản thân yêu chính muội muội của mình.
Nàng dĩ nhiên tưởng rằng, bọn họ vốn là loạn luân!
Sau khi công chúa thật trở về, nàng hết thảy cũng rõ ràng rồi, Hoàng thượng thật sự yêu nữ nhân tên gọi Mai Tuyết Tình kia!
Bản thân mình trọn kiếp này, vốn là không có được phúc khí kia!
“Vậy, Hoàng thượng tại sao sắc phong thần thiếp làm hoàng hậu?”
Mặc dù, ngôi vị hoàng hậu vốn là nguyện vọng của chính mình, nhưng mà, nàng còn muốn từ chính miệng Hạng Ngạo Thiên, nghe được lời không giống như vậy.
“Ngươi, bị người nhà của ngươi lợi dụng rồi, cũng bị Trẫm lợi dụng rồi!”
Lời nói của Hạng Ngạo Thiên giống như cứa một đao, trái tim Nghi phi bị khoét một lỗ.
“Hoàng thượng, ngài tại sao không lừa gạt thần thiếp, ngài tại sao lại tàn nhẫn như vậy, không nên nói ra những lời thật như thế?” Nghi phi thanh âm mờ mịt.
“Trẫm sẽ không gạt người!” Sẽ không lừa gạt một nữ nhân mà mình không thương.
Hắn đã lừa gạt nữ nhân mà hắn yêu nhất… Mai Tuyết Tình. Cuối cùng, cũng có thể giải thích cho nàng hiểu rõ mọi chuyện rồi.
Cái đêm ở Đông trang kia, lời Mai Tuyết Tình nói vẫn còn đang văng vẳng bên tai hắn: “Ta còn tạ ơn bên trong ngự thư phòng, Hoàng thượng tự mình vì dân nữ bưng nước ban ân!”
Vừa nghĩ đến lời của nàng, hắn liền sợ hãi mất đi nàng.
Cũng làm cho hắn không tiếc, bí quá hóa liều, trước chém toàn gia Lý gia, làm cho Lý vượng, tiêu dao pháp ngoại.
“Hoàng thượng…” Nghi phi hoàn toàn tuyệt vọng, thanh âm thê lương mờ mịt, phảng phất sắp biến mất như mây khói.
Hắn nói rất đúng, chính mình quả thật bị người nhà lợi dụng rồi.
Lúc đầu, nàng là bị người nhà, bức bách vào cung. Sau khi vào cung sau, nàng thật sự yêu nam nhân trước mắt. Nàng nghĩ muốn đơn thuần thương hắn, người nhà không cho phép, vừa lại bức bách nàng tranh đoạt ngôi vị hoàng hậu. Cuối cùng, cái gì cũng chiếm được, nhưng cái gì cũng mất đi!
Cũng tốt, nàng rốt cục cũng nghe được, lời chân thật từ nam nhân mà nàng yêu.
Nếu, không có phát sinh chuyện lớn như thế, sợ rằng, nàng vĩnh viễn cũng không biết, bản thân có bao nhiêu phân lượng trong lòng Hoàng thượng.
“Cám ơn Hoàng thượng nói lời tâm huyết!” Nghi phi chỉ có hạ bái, “Thần thiếp cũng có lời tâm huyết nói cho Hoàng thượng, ngài cũng nên phái nhiều thủ hạ đến bảo vệ nữ nhân mà ngài yêu thương đi!”
Hạng Ngạo Thiên khẽ xoay người lại, “Ca của ngươi quả nhiên đi tìm Tình nhi rồi?”
Long Mục trợn tròn.
Phảng phất như ngôi sao đêm lạnh lẽo lập lòa trong màn đêm.
Phát sáng, nhấp nháy, lấp lánh tia sáng lạnh lùng.
Nghi phi cười khổ, “Nhắc tới Mai Tuyết Tình, ngài lại nóng nảy! Nói với nàng ta, thiếp thật sự rất hâm mộ nàng ta! Có nàng ta bên người hoàng thượng, thần thiếp cũng yên tâm rồi!”
Nhìn theo bóng lưng Hạng Ngạo Thiên rời đi, Nghi phi dòng lệ tuôn tràn.
Hoàng thượng, kiếp sau, thần thiếp không muốn cùng ngài quen biết! Không muốn! Không muốn!
Sinh ra trong một gia đình quan lại, yêu một người đế vương, quả thật rất thống khổ!
Hôm sau.
Trong lãnh cung Lý hoàng hậu tự vẫn bỏ mình.
Một người tuổi xuân phơi phới nhưng tánh mạng không còn!
Nàng trở thành vật hy sinh cho việc đấu tranh quyền lợi. Cũng là vật hy sinh cho chế độ nhất phu đa thê thống trị trong chế độ phong kiến!
Hạng Ngạo Thiên sau khi từ lãnh cung trở về, phân phó Hàn Thanh lập tức chuẩn bị, dẫn theo người chạy tới biên cảnh. Hắn thì đi trước một bước, rong ruổi trên đường hướng tới biên cảnh. Khoái mã không ngừng gia tăng, liên tục đi không dám dừng lại nghỉ.
Lời thệ hải minh sơn tuy còn đó, mà phong thư gấm khó lòng gửi được cho nhau. (nguyên văn: Sơn minh tuy tại, cẩm thư nan thác – Câu này trích ở bài thơ Thoa Đầu Phượng của Bổng Kiến Bộc, bạn nào có ý muốn tìm hiểu thêm thì vào google search nhé)
Đêm khuya tĩnh lặng, Mai Tuyết Tình thường nhớ tới nam nhân kia, người mà từng yêu nàng sâu đậm nhất, cũng đả thương nàng sâu đậm nhất.
Hắn đúng là yêu nàng, nhưng xa nàng lâu như vậy rồi hắn còn yêu nàng hay không.
Hắn đối với nàng, từng vốn là vô tư, không cầu hồi báo.
Thương yêu nàng, chiều chuộng nàng, chăm sóc nàng, bảo vệ nàng, yêu chiều nàng, bao dung nàng, dung túng nàng.
Nàng đối với hắn, vẫn còn chút e dè. Nàng vẫn còn có chút tư tâm. Nàng nghĩ muốn trở lại thế kỷ hai mươi mốt, trở lại bên cha mẹ. Bởi vì, hắn còn có nữ nhân của hắn, còn có các tần phi khác. Cha mẹ nàng không có nàng, cuộc sống có thể thiết tưởng không chịu nổi.
Bởi vì, cha mẹ nàng chỉ có mình nàng là con gái.
Thân tình, trong lòng của nàng, hơn hẳn ái tình.
Hắn ấm áp như mùa xuân, hắn kín đáo, yêu nàng sâu sắc, nàng đều biết.
Nàng không phải tâm địa sắt đá, nàng như thế nào có thể không rõ đây?
Cho dù trái tim nàng nàng vốn là một tảng đá, bởi tình yêu chân thành ấm áp của hắn, trái tim cũng bị hắn làm cho ấm nóng lên rồi. Cho dù nàng vốn là một khối hàn băng, bởi tình cảm nồng nàn của hắn, cũng nhanh chóng tan chảy rồi.
Lúc nàng từ từ bị hắn cảm hóa, từ từ muốn không hề e ngại thương hắn, thì lại xảy ra chuyện khó tin như vậy. Hắn, dĩ nhiên xua đuổi nàng đi!
(*) Sang thu hoa cỏ úa vàng, tiêu điều, xơ xác,
Đêm thu dài đăng đẳng, trằn trọc dưới ánh đèn.
Gió thu bên cửa sổ, giật mình tỉnh giấc giữa đêm khuya,
Sao chịu được mưa thu thê lương, lạnh lẽo.
((*) bốn câu trên trích từ bài thơ “Thu song vong vũ tịch” trong truyện Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần, mấy câu trên là mình tự phóng theo ý…mình^_^, không chính xác mong mọi người đừng có chê cười) * Là lời củ ss okopanda Fijian cũng chua đôc Hồng Lâu Mộng nên bó tay*
Nghe nói, cả nhà Nghi phi đều bị hắn giết.
Nghe nói, ngôi vị Hoàng hậu của Nghi phi, cũng bị hắn phế đi.
Nghe nói, hắn bị bệnh.
Hết thảy hết thảy, nghe nói rồi lại nghe nói, như vậy là có dụng ý gì?
Hắn cùng với nàng đã là người dưng!
Lời ngon tiếng ngọt, thề non hẹn biển, cũng trở nên xa xôi như vậy rồi!
Như vậy cũng tốt, không còn liên quan, dính dáng gì nữa!
Nếu như, không phải đứa trẻ trong lòng gào khóc đòi bú sữa, hắn cùng với nàng trong lúc đó, thật sự như là, cái gì cũng chưa từng phát sinh qua!
Hôm nay, cha mẹ tới, bọn họ một nhà đoàn tụ rồi. Con trai, nàng cũng có rồi. Nguyện vọng được làm mẹ cũng thực hiện được rồi. Từ nay về sau, nàng không còn gì phải đòi hỏi quá đáng nữa.
Phụng dưỡng cha mẹ nàng, dưỡng dục con trai nên người, bằng vào chính sức lao động của mình làm ra tiền, vốn là mục tiêu cuộc sống của nàng.
Nhìn đứa con trai bé nhỏ vừa bú no, đang nằm trong lòng nhực nàng chìm vào giấc ngủ say, Mai Tuyết Tình mỉm cười hạnh phúc. Khép lại vạt áo, nhẹ nhàng để hài tử xuống, để nằm lên cánh tay của chính mình.
Nàng cũng mệt mỏi rồi.