“Ngươi đã có đám nữ nhân bên mình, chưa từng an bài tốt, ngươi còn ở nơi này làm cái gì? Mau quay về sống chung đi!”
Mai Tuyết Tình kéo hắn, “Ta có thể cảnh cáo ngươi, nếu còn không đem đám nữ nhân này xử lý cho tốt, ta sẽ không giúp ngươi nói tốt đâu!”
Trần Nhất Kiếm không thể tránh được rời đi.
“Ngạo Mai à, nàng sao lại có một tỷ tỷ bá đạo như vậy chứ!”
Trần Nhất Kiếm thét lớn.
Thiên Long Hoàng triều, mùa thu năm thứ ba mươi mốt.
Mùa mưa cũng mau chóng tới.
Lượng mưa năm nay đặc biệt cũng hết sức dư dả.
Xem ra đúng là một năm trúng mùa sung túc.
Mai Tuyết Tình cũng hạn chế đi đến cửa hàng.
Thân thể càng ngày càng nặng nề, cũng sắp tới thời kỳ sinh nở rồi.
Mặc dù, tiền vốn là thứ tốt, thế nhưng, hài tử trong bụng nàng còn quan trọng hơn.
Nàng thuê một tiểu tử, trông coi toàn bộ mọi việc trong cửa hàng.
Nhìn ngoài cửa sổ mưa phùn rả rích, Mai Tuyết Tình lại nghĩ tới cái hồ kia.
Hạng Ngạo Thiên trong thánh chỉ có nói, nàng cả đời này cũng không được quay trở lại kinh thành.
Ngay cả kinh thành cũng không thể đi, vậy cơ hội nàng quay trở về cái hồ trong ngự hoa viên, lại càng thêm khó khăn hơn.
Hiện giờ, lại có thêm một tiểu bảo bảo, năm nay hy vọng nàng quay về thế kỷ hai mươi mốt càng thêm xa vời rồi.
Ban đêm, nương của Tráng nhi đến ở cùng với Mai Tuyết Tình.
“Hôm nay cảm thấy thế nào?” nương của Tráng nhi quan tâm hỏi thăm.
“Ban ngày, có cảm giác bụng dưới lâm râm đau quặng. Thế nhưng cũng không đau lắm!”
Mai Tuyết Tình rất cảm kích nương Tráng nhi đối với chính mình chiếu cố.
“Như vậy thật may mắn, sớm nghỉ ngơi đi!”
Hai người tắt đèn lên giường nằm nghỉ.
Mưa, càng lúc rơi xuống càng lớn. Một tiếng sấm vang rền, khiến cho người ta hãi hùng khiếp vía.
Đêm khuya canh năm.
Mai Tuyết Tình đột nhiên cảm thấy bụng dưới quặng thắt, đau ghê gớm.
Kịch liệt đau đớn, cơn đau nhanh chóng truyền khắp toàn thân.
Nương của Tráng nhi vội vàng đến nhà hàng sát vách, nhờ bọn họ giúp đỡ đi mời bà mụ. Nàng thì tranh thủ đốt lửa nấu nước sôi.
Mai Tuyết Tình đau đến nỗi không ngừng trở mình, lăn qua lăn lại. Đều nói, không dưỡng nhi, không biết cha mẹ ân. Đều nói, bất dưỡng nhi, chẳng phụ mẫu ân. (ý là: không nuôi dưỡng con cái, thì không biết ân dưỡng dục của cha mẹ)
Giờ đây, nàng đúng là thật sự cảm nhận được sâu sắc rồi.
Sinh hài tử đều không phải đau đớn giống nhau sao, loại đau đớn này đúng là đau buốt đến tê tâm liệt phế, làm cho nàng sống không bằng chết.
Thật sự nghĩ muốn chết cho rồi.
Bà mụ vội vội vàng vàng chạy tới.
Cởi bỏ y phục Mai Tuyết Tình, kiểm tra tình hình thực tế hạ thể.
“Dùng sức… Dùng sức…” Bà mụ cổ võ nàng, “Sắp ra rồi, sắp ra rồi!”
Mồ hôi hột theo thái dương Mai Tuyết Tình không ngừng nhỏ xuống tí tách.
Nàng cắn chặt môi, máu đỏ tươi rướm đầy đôi môi tái nhợt.
Bà mụ cầm lại một khối khăn tay đặt vào trong miệng nàng.
“Cố sức rặn… Cố sức rặn… Cũng sắp ra rồi!”
“Quan trọng nhất là phải đưa được thai nhi ra ngoài, phải thả lỏng cơ thể… điều hòa hơi thở… hít vào thở ra… đúng rồi… cứ tiếp tục như vậy...”
Mai Tuyết Tình làm theo lời bảo ban của bà mụ, không ngừng làm đúng theo các động tác được chỉ dẫn.
Đau!
Phảng phất ngàn vạn lần bị róc xương lóc thịt, vô cùng đau đớn!
Cơn đau quặn thắt vùng bụng dưới, cái loại cảm giác đau đớn không cách nào biểu đạt được này, làm cho Mai Tuyết Tình nhịn không được buộc phải hét lớn.
“A… Đau...”
Tiếng kêu la trong đêm gió táp mưa sa, có vẻ như vậy mờ mịt, như có như không, hòa vào màn đêm mưa to gió lớn trở nên vô cùng bé nhỏ không chút gì đáng kể…
Một canh giờ trôi qua.
Hài tử, như vẫn còn lưu luyến ở lại trong thân thể mẫu thân, không chịu đi ra.
Trải qua thời gian dài giày vò, Mai Tuyết Tình khí lực tiêu hao dần, sức lực hầu như không còn.
Trên mặt đầm đìa mồ hôi, ướt đẫm cả gối.
Thậm chí ngay cả tóc, cũng bị mồ hôi tẩm ướt, trở nên bết lại, rối bời tản mát khắp đệm chăn.
Bà mụ trên mặt cũng đầy mồ hôi hột.
“Xem ra đúng là khó sinh a…” Bà mụ đặt mông ngồi xuống, thở hổn hển, bắt đầu chà xát hai tay.
“Vậy làm thế nào bây giờ…” thanh âm nương của Tráng nhi tràn đầy lo lắng.
“Trước chuẩn bị một ít dược cầm máu đi, ngươi đến tiệm dược mới mở kia thử xem một chút, nếu không có, chỉ có thể dùng tro cỏ cây thôi!”
Bà mụ đúng là một nữ nhân có trách nhiệm.
Nương của Tráng nhi, dưới cơn mưa tầm tả vội vã chạy tới tiệm dược.
Chưởng quỹ vừa nghe nói, có người sắp sinh hài tử, vội vàng chuẩn bị dược tốt, lại còn theo nương của Tráng nhi tới.
Trước khi đi, hắn đánh thức tiểu nhị đang ngủ, ghé bên tai tiểu nhị nói nhỏ, căn dặn vài câu.
Tiểu nhị nhanh chóng mặc quần áo, kỵ mã biến mất vào trong đêm mưa như trút nước…
Trong nhà Mai Tuyết Tình.
Nương của Tráng nhi nấu dược.
Nam nữ hữu biệt, chưởng quỹ tiệm dược đứng ở bên ngoài phòng sinh trợ giúp chỉ huy.
“Lão Thiên ah! Cầu xin ông khiến cho nàng ta thuận lợi sinh hạ hài tử, nếu nàng ta có chút sơ xuất gì, cả nhà chúng ta đều phải mất mạng!”
Chưởng quỹ chắp tay làm lễ, hướng về phía lão thiên lầm rầm cầu khẩn!
“Lại dùng sức, nhanh, ló đầu rồi…” thanh âm của bà mụ hưng phấn hẳn lên, “Thở ra… Hít vào… Dùng sức...”
Mai Tuyết Tình cả người vô lực, nhưng trong lòng nàng so với ai khác cũng rõ ràng.
Nói nàng khó sinh?
Tại cổ đại khó sinh làm sao bây giờ? Hình như đều là mặc cho số phận, phó thác cho trời sao?
Nàng không sợ chết, đã chết, có thể trở về nhà cùng cha mẹ đoàn viên.
Nhưng mà, hài tử của nàng, làm sao bây giờ?
“Dùng sức… Dùng sức ah… Thời gian quá dài, hài tử sẽ bị ngộp mà chết mất!” Thanh âm của bà mụ vừa lại lo lắng hẳn lên.
Đúng rồi, nàng đã chết, hài tử cũng sẽ không sống được!
Không được!
Mai Tuyết Tình ra lệnh cho bản thân, nhất định phải đem hài tử sinh ra cho bằng được!
Mười tháng hoài thai thống khổ, bọn nàng cũng đã chịu đựng được rồi!
Không thể thua bước này!
Hạng Ngạo Thiên, ta để lại cho ngươi, chỉ có hài tử này thôi…
Ngươi nếu như vẫn còn niệm chút tình cũ, thì hãy thay ta nuôi lớn hài tử đi!
Mai Tuyết Tình dùng hết khí lực toàn thân ra sức đưa hài nhi ra…
“Mẹ…” Một tiếng thê lương, thanh âm tuyệt vọng phát ra truyền đi…
Mai Tuyết Tình dùng hết khí lực cuối cùng, kêu gọi ra, nàng tưởng niệm thân nhân đã hơn một năm rồi…
Một tia chớp xẹt qua bầu trời đêm âm u.
Tiếng sấm nổ lớn vang rền, mưa, càng lớn hơn nữa, trút nước xuống xối xả…
Không biết, vốn là nghe được Mai Tuyết Tình bật tiếng kêu lớn phát ra từ nội tâm, hay là do tiếng sấm kinh động, những chú chim dừng lại nghỉ đậu trên cây, cũng đột nhiên hơi giật mình vỗ cánh bay lên…
Mai Tuyết Tình cảm giác toàn thân, đột nhiên trở nên nhẹ nhàng thoải mái, trong bụng áp lực không còn…
Nàng nở nụ cười yếu ớt, chìm vào trong bóng tối vô biên…
Rốt cục, có thể về nhà rồi!
Rốt cục, có thể nhìn thấy cha mẹ rồi!
“Oa… Oa...”
Tiếng khóc trẻ con vang dội, bầu trời đêm như bừng tỉnh…
Ngay cả mưa đang rơi tầm tã, vô cùng kỳ diệu đột nhiên ngừng hẳn.
Gió ngừng thổi.
Cây cũng ngừng lay.
Trên bầu trời, mây đen dần tan, lộ ra vầng trăng sáng vằn vặt.
Nhưng thật đáng tiếc, Mai Tuyết Tình không có nghe thấy, cũng không chứng kiến.