Bóng đêm dần dần buông xuống.
Một bảo mã lương câu dừng lại trước sân phía ngoài đông trang.
Có tiếng gõ cửa khe khẽ.
“Tới ngay…” Tiểu Hoa tưởng Hạng Ngạo Thiên lại đến, vội chạy tới mở cửa.
“Ah…” Ngoài dự liệu của Tiểu Hoa.
Trần Nhất Kiếm mặt tươi cười đang đứng ở ngoài cửa. Nụ cười nọ rạng rỡ ấm áp như gió mùa xuân, làm cho người ta cảm giác thật thoải mái. Nhưng mà, khuôn mặt tươi cười rõ ràng đã có chút gầy gò tiều tụy.
Mai Tuyết Tình dẫn đầu đi tới, Ngạo Mai theo ở phía sau. Mai Tuyết Tình thật giật mình, Trần Nhất Kiếm đột nhiên viếng thăm! Mặc dù, vẫn hy vọng, hắn có thể đến giải quyết tình cảm gút mắc giữa hắn cùng với Ngạo Mai, thế nhưng, khi hắn thật sự đứng ở trước mắt, nàng đúng là có vài giây kinh ngạc!
Ngạo Mai thì càng giật mình hơn! Nàng đưa bàn tay nhỏ bé lên che miệng, trong mắt đột nhiên hiện đầy nước mắt.
Cùng Trần Nhất Kiếm đối mặt trong chốc lát, quay người lại, chạy về phòng của mình. Ngã vào giường che mặt mà khóc!
Trần Nhất Kiếm muốn tiến lên kéo Ngạo Mai lại, nhưng bị Mai Tuyết Tình ngăn cản. Tuy rằng không có giữ lại được Ngạo Mai, nhưng mà, trái tim của Trần Nhất Kiếm, sớm đã theo nàng bay mất đi rồi!
Hai người trở lại gian phòng chính ngồi xuống.
Trần Nhất Kiếm đem những chuyện đã xảy ra trong mấy tháng nay ở Nam Trần quốc kể ra hết, như là bằng hữu đang ngồi nói chuyện phiếm thẳng thắng nói hết ra.
Mai Tuyết Tình chỉ lẳng lặng nghe.
Hóa ra là như vậy!
Mai Tuyết Tình qua lời Trần Nhất Kiếm biết được, thân là hoàng đế thật bất đắc dĩ cùng vô vàn gian khổ.
Hạng Ngạo Thiên vốn cũng là một hoàng đế. Nhưng mà, hắn cho tới bây giờ cũng không có ở trước mặt nàng, kể ra hắn cũng chưa từng biểu lộ vẻ gì bất đắc dĩ và phiền khổ. Chẳng lẽ hắn trời sinh chính là một vị hoàng đế, xử lý việc triều chính thật tài giỏi có thừa? Hay là, hắn căn bản không muốn độc chiếm nàng, chỉ coi nàng như tri kỷ của hắn?
Mai Tuyết Tình có một loại cảm giác như bị bỏ rơi.
“Công chúa, ta muốn trong sáng mai lại trở về Nam Trần quốc, cho nên, trước khi rời đi, bất luận như thế nào ta cũng muốn cùng Ngạo Mai gặp mặt qua một lần!” Trần Nhất Kiếm không hề xưng hô chính mình là “Tại hạ”, cũng không xưng hô chính mình là “Trẫm”, hắn, tận tâm nghĩ muốn kéo gần lại khoảng cách giữa hai người.
Mai Tuyết Tình đầu óc nhanh nhạy xoay chuyển. Thời gian thật quá cấp bách rồi!
“Chỉ có thời gian một ngày?” Mai Tuyết Tình suy tư về phương án hoàn hảo nhất để giúp cho bọn họ hòa thuận.
Nàng trong tay gì đó thế nhưng phải cần thời gian ba ngày! Cần phải ra tay ngay thôi! Thời gian gấp gáp, cũng không lo lắng được nhiều rồi!
“Trần công tử… ngựa của ngươi, so với Truy Nguyệt của ta, con nào cước trình nhanh hơn một ít?”
Mai Tuyết Tình cũng không có xưng hô hắn là “Hoàng thượng”, xưng hô kia làm cho người hiện đại như nàng, không cách nào tiếp nhận được.
Đó là một cách xưng hô phân chia cấp bậc!
Trần Nhất Kiếm hơi ngây người ra một chút, nàng ta như thế nào lại đột nhiên nói sang chuyện khác rồi?
Bọn họ đang thảo luận, chính là chuyện người, nàng công chúa cổ quái này, như thế nào lại đem đề tài, chuyển dời đến chuyện súc vật rồi?
“Hả? Thứ ta nói thẳng, ngựa của ta đơn độc cước trình so với ngựa của ngươi nhanh hơn rất nhiều!” Trần Nhất Kiếm mới vừa rồi khi buộc ngựa, có thấy được con ngựa kia của Mai Tuyết Tình.
Đó là một con ngựa cái, mặc dù cũng là ngựa thượng phẩm, thế nhưng, nguyên nhân bởi vì thể lực cùng sức chịu đựng dẻo dai, so sánh hai cái này với nhau, dù gì ngựa đực thể lực cùng sức chịu đựng dẻo dai bền hơn một chút.
“Nhiều nhất một ngày hành trình đi được bao xa?” Mai Tuyết Tình hỏi hắn.
“Ngày đi được nghìn dặm, đêm đi được tám trăm dặm, không thành vấn đề!” Trần Nhất Kiếm đối với ngựa yêu của mình phi thường hiểu rõ.
Đúng là so với Truy Nguyệt tốc độ nhanh hơn!
Ngày đi ngàn dặm, đêm đi tám trăm dặm, như vậy nàng trong vòng hai ngày trở về hẳn là không thành vấn đề!
“Công chúa… Công chúa…” Thấy Mai Tuyết Tình trầm mặc không lên tiếng, Trần Nhất Kiếm lên tiếng nhắc nhở nàng.
Hắn là tranh thủ nhín ra chút thời gian tới đây, nếu không, thật sự không cách nào đến đây thăm Ngạo Mai được, hắn sợ rằng trong thời gian sắp tới đây, đều bận rộn việc triều chính, không thể nào dành ra chút thời gian tới thăm nàng được hắn sẽ đánh mất nàng.
“Hả… Ngươi chờ chút, ta phân phó Tiểu Hoa giúp ngươi chuẩn bị một ít thức ăn!” Mai Tuyết Tình xoay người đi ra ngoài.
Thừa dịp lúc Tiểu Hoa không chú ý, Mai Tuyết Tình đem hai bao dược hòa tan vào trong nước và trộn vào thức ăn.
Sau đó, nàng đi tới phòng Ngạo Mai.
Ngạo Mai vẫn còn đang vùi đầu vào giường, khóc rấm rức.
“Muội muội… ngọc bội Trần Nhất Kiếm đưa cho muội đâu? Muội nếu không thích hắn, thôi thì cứ đem ngọc bội trả lại cho hắn đi!”
Mai Tuyết Tình cẩn thận quan sát phản ứng của Ngạo Mai. Ngạo Mai hơi giật mình một chút. Tiếng khóc vừa lại lớn một chút.
Lấy từ trong người ra miếng ngọc bội, đưa cho Mai Tuyết Tình, “Phiền tỷ tỷ làm ơn đưa cho hắn đi!”
Ngạo Mai cố nén lại tiếng khóc, nhưng mà, nước mắt, không ngừng rơi xuống tí tách!
Mai Tuyết Tình nhìn ra đầu mối. Ngạo Mai khóc thương tâm như vậy, rõ ràng là không muốn cắt đứt quan hệ với Trần Nhất Kiếm!
Đưa tay cầm lấy miếng ngọc bội nắm trong tay của Ngạo Mai, hợp với miếng ngọc bột trong tay mình, hai khối ngọc bội hợp lại cùng một chỗ, tựu thành lệnh bài như lời Trần Nhất Kiếm nói rồi! Nó có thể nào giống như lệnh bài chứ!
Nó có thể điều động vạn đại quân của Nam Trần quốc sao!
Mai Tuyết Tình thầm nghĩ, Trần Nhất Kiếm, đừng trách ta đa nghi, ta muốn nhân cơ hội này nghiệm chứng một chút, lời ngươi nói có phải là chân thật không!
Kêu Tiểu Hoa đến, bên tai nàng thầm thì dặn dò một lúc.
Sau đó, thay thường phục, Mai Tuyết Tình len lén dắt ngựa của Trần Nhất Kiếm ra, chạy về hướng kinh thành!
Hoàng cung thị vệ thấy công chúa đêm hôm khuya khoắc hồi cung, đều có chút giật mình. Nhưng mà, không có người nào có dũng khí nghị luận. Mai Tuyết Tình thẳng đến ngự thư phòng.
Trong thư phòng tối đen như mực.
Hạng Ngạo Thiên như thế nào lại không có ở đây?
“Hoàng thượng đâu?” Mai Tuyết Tình trong lòng có một loại cảm giác là lạ.
“Khải bẩm công chúa, Hoàng thượng mới vừa rời khỏi, nói là đi đến tẩm cung của Nghi phi!” Thị vệ không dám giấu diếm.
“Hắn thường xuyên đi sao?” Mai Tuyết Tình trong tim có không cam lòng.
“Khải bẩm công chúa, khoảng thời gian gần đây, Hoàng thượng thường xuyên đến tẩm cung của Nghi phi! Bởi vì chuyện này, mấy ngày hôm trước, các tần phi khác còn đến đây náo loạn!” Thị vệ thành thật bẩm tấu.
Hắn gần đây vẫn luôn bề bộn công việc, hóa ra, hắn là vội vàng phong lưu thị tẩm tần phi ngay cả quên trở về!
Chẳng thể trách, thảo nào bận rộn đến nỗi bọn ta ngay cả thân ảnh của hắn cũng khó gặp!
Mai Tuyết Tình tâm tình lập tức như rơi vào đáy cốc. Nàng đột nhiên cảm giác được trong lòng tâm tình hoảng hốt, luống cuống! Khổ sở, đau lòng ngồi xổm xuống, nàng ra lệnh bản thân mình phải đè nén cảm giác như dời sông lấp biển đang cuồn cuộn trong lòng xuống!
“Ọe…” Một ngụm nước chua xót phun ra!
“Công chúa… Công chúa… Ngài không có việc gì chứ?” Thị vệ luống cuống.
“Không có việc gì! Không có việc gì!” Mai Tuyết Tình hướng về phía bọn họ phất tay, ý bảo bọn họ không nên lộ ra.
Một người thân ảnh cao lớn hướng về phía ngự thư phòng đi tới.
“Hàn Thanh…” Nhìn thấy Hàn Thanh, Mai Tuyết Tình nghĩ tới mục đích mình hồi cung.
“…” Hàn Thanh lặng đi một chút, đêm đã khuya rồi, nàng như thế nào đã trở về?
“Hàn Thanh, ngựa của ngươi nhiều nhất có thể một ngày hành trình được bao xa?” Mai Tuyết Tình hỏi thẳng vào vấn đề.
“Ngàn tám trăm dặm lộ trình!”
Dưới bóng đêm bao phủ, Hàn Thanh không phát hiện ra mặt Mai Tuyết Tình đang tái nhợt.
“Vậy là tốt rồi, ngươi mau chuẩn bị đi, lập tức theo ta đi!” Mai Tuyết Tình đẩy cánh cửa ngự thư phòng ra, “Ta để lại cho hắn một phong thơ!”
“Công chúa… Chuyện gì cấp bách như vậy?” Hàn Thanh cảm nhận được Mai Tuyết Tình rất vội vàng gấp rút, “Bẩm báo Hoàng thượng một tiếng rồi hẵng đi!”
“Hắn đang chìm đắm trong ôn nhu, ngươi không sợ, quấy rầy hắn thật là chuyện tốt sao?” Mai Tuyết Tình trong lời nói mang vẻ châm biếm.
Hàn Thanh nhìn lướt qua bọn thị vệ. Khẳng định là bọn hắn lắm miệng! Bọn thị vệ đều cúi đầu!
“Vậy…” Hàn Thanh có chút do dự.
“Công chúa, đến tột cùng là có chuyện gì? Sao phải khẩn cấp như vậy?”
“Ngươi theo ta đi biên cảnh! Quá muộn rồi, một mình ta đi, sợ không an toàn!” Mai Tuyết Tình nguyên lai là sợ Hạng Ngạo Thiên lo lắng an nguy của nàng, mới hồi cung mang theo viện binh!
Không nghĩ tới, nam nhân đã từng quan tâm đến nàng kia, đã thay lòng đổi dạ luyến ái người khác rồi!
Nhưng mà, những gì cần nói cũng đã nói ra miệng rồi, Hàn Thanh cho dù không theo nàng đi, tự mình nàng cũng dám một mình đi trước rồi!
Bây giờ, không có gì phải sợ nữa rồi!
“Công chúa…” Hàn Thanh có chút chần chờ, “Đôi khi, những gì chứng kiến và nghe được không nhất định cũng là những gì chân thật!”
Hàn Thanh hy vọng nàng, hiểu rõ những gì mình ám chỉ!