Diễm Liệt ban cho Tư Tư chính là một kiện y phục thấp ngực màu hồng nhạt cùng quần lụa mỏng. Tư Tư đem quần lụa mỏng mặc ở trên người, phát hiện đường cong lả lướt của chính mình được phụ trợ trở nên càng mê người hơn, mà dấu hôn ở trên ngực nàng cũng mơ hồ có thể thấy được.
Tư Tư ảo não nhìn chính mình trong gương, buồn bực nói:
“Mộ Cận, làm sao ngươi lại để ta mặc y phục này? Khiến cho mọi người đều biết ta cùng với Vương đêm qua… Như vậy có sao không?”
“Có lẽ Vương có dụng ý riêng.” Mộ Cận cố nhịn cười, dịu dàng trả lời.
“Dụng ý riêng?” Mắt Tư Tư đảo quanh, trong lòng hơi hơi đoán được chút gì đó.
Đúng, người âm trầm lại gian trá như Diễm Liệt sẽ không làm chuyện vô nghĩa. Hắn làm như vậy, hẳn là không hướng mọi người khoe ra rằng hắn sủng hạnh ta, mà là tuyên cáo đêm qua hắn thực sự ở cùng ta đi. Nói như vậy, cao cao tại thượng, hắn mỗi đêm lâm hạnh phi tần chính là kẻ trộm đi?
Vì chứng minh chính mình trong sạch, một chút cũng không để ý mặt mũi của ta sao? Mọi người đều nói: “Một đêm vợ chồng trăm năm ân nghĩa”, hắn thật sự rất ác độc!
Tư Tư nháy mắt nghĩ cẩn thận hết thảy, lạnh lùng cười một tiếng. Mà nàng, rốt cục ngẩng cao đầu, ưỡn ngực hướng ngự hoa viên đi đến.
Hôm nay thời tiết thực đẹp.
Bầu trời xanh lam giống như được gột rửa qua, trong veo mà an bình. Từng đám mây trắng lặng lờ trôi, trong ngự hoa viên tràn ngập hoa thơm cùng hương son phấn, làm cho người ta ngửi thấy liền say mê trong đó.
Diễm Liệt một thân long bào màu đỏ tía, mái tóc đen nhánh dùng đoạn gấm buộc lại, chỉnh tề buông xuống sau lưng, phiêu dật tuấn lãng nói không nên lời. Bên cạnh hắn là Bích Vân kiêu ngạo thất thường cùng nhân yêu Nhược Hiên, một trái một phải, dùng bọn họ mềm mại đáng yêu làm nền cho khí phách cùng nam tính của Diễm Liệt.
Ngồi trên vị trí của khách nhân là mấy nam tử xa lạ cùng một lão giả râu dài. Ánh mắt bọn họ đều thẳng tắp tập trung trên người Tư Tư, nhìn đến khi mặt nàng hơi hơi phiếm hồng.
“Ái phi tới thật trễ.”
Diễm Liệt hướng Tư Tư mỉm cười, nhịn xuống tức giận trong lòng, đem Tư Tư một phen ôm vào lòng. Hắn thân mật nắm tay Tư Tư, nhẹ giọng nói:
“Ái phi đêm qua ngủ có ngon giấc không?”
Đối với việc Diễm Liệt đột nhiên chăm sóc, Tư tư cực kỳ không quen. Nàng hung tợn trừng mắt liếc hắn một cái, rút tay ra, lạnh lùng nhìn hắn:
“Ngươi còn nói?”
“Đúng, tối hôm qua là ta thô bạo…” Diễm Liệt cười ám muội.
Lời Diễm Liệt nói đem mặt Tư Tư trở nên đỏ thẫm. Nàng chỉ cảm thấy mọi người đều quay ra nhìn nàng, ánh mắt Bích Vân giống như châm độc, đem nàng đâm đến thương tích đầy mình.
“Vương, ngươi nói cái gì vậy!” Tư Tư lúng túng.
“Thì ra ái phi còn thẹn thùng. Đến, giúp ta uống chén rượu này.”
Diễm Liệt cười ha hả, cầm chén rượu bằng vàng đưa tới bên môi Tư Tư. Nàng trong lòng chán ghét, cau mày nhìn hắn:
“Ta không biết uống rượu.”
“Phải không?” Diễm Liệt vẫn mỉm cười, nhưng nụ cười lẫn hơn một tia sắc bén: “Ái phi, không được làm trái ý ta.”
“Ta nói rồi, không uống!”
“Không được ngỗ nghịch!”
Diễm Liệt giận dữ, cầm lấy chén rượu hướng đôi môi anh đào của Tư Tư rót tới. Rượu trong chén màu đỏ sậm vẩy trên y phục của nàng, đem cung trang màu phấn hồng nhuộm thành đỏ lựu. Trên mặt Tư Tư cũng có vài vệt rượu, mà nàng bị sặc rượu cay, ho khan không ngừng.
“Khụ khụ!”
Tư Tư ôm ngực, liều mạng ho khan, thẳng đến khi trên mặt đầy nước mắt. Diễm Liệt nghi hoặc nhìn nàng. Rốt cục nói:
“Thật sự là không uống được rượu a…”