Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phi Thiên

Chương 320 : Một phần tiền trình (Hạ)




Chương 320 : Một phần tiền trình (Hạ)

Miêu Nghị kéo bảo giáp đến cánh tay, lại phát hiện lại hai tay của đối phương bị trói nên không thể lấy ra. Hắn quay đầu lại nhìn người của mình nằm trên bờ suối còn chưa tỉnh, sợ tên này còn giữ lại hậu thủ, cũng không dám ép quá mức.

Thật ra thì Miêu Nghị vẫn hết sức nghi ngờ đối phương giữ lại hậu thủ, nếu không người ta không có đạo lý bó tay chịu trói như vậy, Vì không cởi bảo giáp mà bó tay chịu trói sao, chuyện này vô cùng khó hiểu, chắc chắn còn có hậu thủ, nếu không sẽ không lớn mật như thế.

Bên dưới bảo giáp là thân thể mịn màng trắng trẻo, cũng không thấy có giấu bảo bối gì.

Bảo giáp bị kéo đến cánh tay bị trói, lúc này trên người La Song Phi đã gần như trần trụi. Dưới ánh trăng chiếu rọi, làn da y trắng trẻo mịn màng như bạch ngọc, eo mềm mại trắng như tuyết, đường nét thân hình vô cùng ưu mỹ, lộ hết vẻ quyến rũ âm nhu.

Địa phương duy nhất lộ vẻ dương cương chính là hai khối bắp thịt ngực, được La Song Phi luyện có vẻ rắn chắc nổi bật.

Cho dù là da đẹp, thân hình đẹp, cơ bắp ngực lớn cũng bằng vô dụng, Miêu Nghị không có hứng thú với nam nhân, quan sát trên dưới trước sau thân thể La Song Phi cũng không phát hiện thấy có bảo bối gì.

Hắn còn đưa tay sờ sờ khắp nơi trên da thịt La Song Phi đang run bần bật, da y nhẵn nhụi bóng loáng, đem lại cảm giác rất tốt. Còn dùng ngón tay đâm đâm vào cơ bắp ngực rắn chắc đầy đặn của đối phương, cũng thật sự là máu thịt, không có độn thứ gì.

Bị Miêu Nghị đưa tay sờ tới sờ lui ở trên người, đâm tới đâm lui trên ngực, La Song Phi mặt mũi đỏ bừng, dường như muốn đập đầu c·hết quách cho xong.

Trên ngực trắng trẻo của y có đeo một sợi dây chuyền hình trái tim gà khiến cho Miêu Nghị chú ý, rất tinh xảo, rất đẹp, tra xét cũng không nhìn ra đầu mối gì.

Nhẫn trữ vật La Song Phi đeo trên tay cũng bị Miêu Nghị kiểm tra một chút, bên trong cũng không có thứ gì. Thứ duy nhất được coi là tốt chỉ có thanh thương răng cưa kia, những đồ linh tinh khác Miêu Nghị không cảm thấy hứng thú, cho nên cũng không c·ướp đi chiếc nhẫn này.

Hắn còn sờ mấy cái ở quần đùi La Song Phi.

Không phát hiện bảo bối gì, Miêu Nghị mặc bảo giáp trở lại cho đối phương, lại cẩn thận cài nút, dường như muốn làm cho đối phương yên tâm, tỏ vẻ ta chỉ muốn kiểm tra xem ngươi có giở trò quỷ gì không, không có ý c·ướp bảo giáp của ngươi.

Không ngờ rằng La Song Phi xấu hổ khó nhịn thình lình mở mắt ra, nghiến răng nghiến lợi, chậm rãi gằn từng chữ nói:

- Ngươi sẽ trả một cái giá đắt vì chuyện ngươi đã làm hôm nay, buông ta ra!



- Buông ngươi ra cũng không phải không được!

Miêu Nghị đi vòng qua phía sau y, lấy nhẫn trữ vật của y ra quơ quơ trước mặt, dùng hành động thực tế cho y biết, trước khi buông ngươi ra phải thu lấy nhẫn trữ vật làm cho ngươi không thể phản kháng.

Hắn cũng thu lại Lưu Tinh chùy, trả lại tự do cho La Song Phi. Y đã lo lắng cho con chồn như vậy, hiện tại con chồn đang nằm trong tay Miêu Nghị, cũng không sợ y chạy.

Vốn bằng vào những gì Miêu Nghị đã làm ở Tinh Tú Hải, nhất định phải làm thịt La Song Phi, cũng đoạt cả chiếc bảo giáp trên người y. Bất quá lo lắng người này giữ lại hậu thủ, không thể làm gì khác hơn là tạm thời nhẫn nại, chờ những người khác tỉnh lại rồi hãy nói.

- Đi theo ta làm gì? Ta cảnh cáo ngươi, chớ có tới quá gần ta!

Miêu Nghị thình lình xoay người lại, thương chỉ La Song Phi đi theo.

Lúc này mắt La Song Phi đã đỏ ngầu, há miệng mắng to:

- Khốn kiếp, ta muốn mặc y phục, trả y phục cho ta!

Miêu Nghị ngẩn ra, mới nhớ tới nhẫn trữ vật của đối phương đang ở trong tay mình, vì vậy lấy mấy món y phục trong nhẫn trữ vật ném qua.

Nhận lấy y phục, La Song Phi quay đầu bước đi, chạy ra sau một tảng đá lớn bên bờ suối mặc vào.

Lúc y từ phía sau tảng đá đi ra đã khôi phục lại dáng vẻ trước kia, v·ết t·hương trên cổ trắng nõn đã khỏi rồi, chỉ còn v·ết m·áu.

Đồ trên người y ngay cả nhẫn trữ vật cũng bị đoạt đi, cũng không biết y làm thế nào cho v·ết t·hương khỏi hẳn nhanh chóng.

Không biết nghĩ tới điều gì, La Song Phi cắn cắn đôi môi nghe được động tĩnh ngẩng đầu nhìn lại.



Chỉ thấy bàn tay Miêu Nghị huy động liên tục, nhặt cành khô rơi rải rác trên bờ suối cho vào đống lửa sắp tắt, đống lửa lại dần dần dấy lên.

Miêu Nghị cắm Nghịch Lân thương xuống đất, thân khoác ngân giáp chống thương mà đứng, ánh lửa phản chiếu bộ giáp của hắn sáng chói.

Hắc Thán cũng không cởi chiến giáp, thỉnh thoảng khịt mũi hắt hơi, bốn vó nện xuống đất đứng bên cạnh chủ.

Sau lưng thật lâu không có động tĩnh, Miêu Nghị quay đầu lại liếc nhìn, chỉ thấy La Song Phi đã bò lên trên tảng đá lớn, ngồi ôm hai đầu gối ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao, không biết đang suy nghĩ gì, lại từ từ vùi đầu vào giữa hai đầu gối. Toàn thân y toát ra vẻ tĩnh lặng khác thường, so với tên đương gia toán c·ướp linh hoạt trước đó tưởng chừng như hai người khác nhau.

Yên tĩnh hồi lâu sau, Miêu Nghị nhắm mắt lại chậm rãi mở mắt, tựa hồ vừa có quyết định gì đó, đột nhiên lên tiếng phá vỡ yên lặng trong sơn cốc:

- Ngươi là tán tu sao?

La Song Phi chui đầu vào giữa hai đầu gối ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn quanh, thấy xung quanh chỉ có một mình Miêu Nghị đang quay lưng lại với mình, theo bản năng hỏi:

- Hỏi ta ư?

- Nơi này trừ ngươi ra còn có người thứ hai có thể đáp lời ta sao?

- Đúng thì thế nào?

La Song Phi lại giở giọng điệu đối chọi gay gắt.

Miêu Nghị rút thương xoay người, đôi chiến ngoa ác lang đạp trên mặt đá cuội soàn soạt đi tới.

La Song Phi theo bản năng co rút thân thể, hai cánh tay ôm lấy ngực.

Miêu Nghị dừng chân lại, chống thương mà đứng, ngẩng đầu nhìn chằm chằm La Song Phi ngồi trên tảng đá, nói:

- Ta thấy ngươi không giống tán tu, nếu là tán tu tại sao trên người có thể có nhiều bảo vật như vậy?



Lúc này La Song Phi không phục nói:

- Vì sao ta không giống tán tu, bảo vật nhiều thì đã sao? Ngươi cũng không xem thử ta làm nghề gì, hôm nay đại gia lật thuyền trong mương, bằng không bảo vật của ngươi đã thuộc về ta.

- Ngươi thật sự là tán tu ư?

Miêu Nghị ép hỏi lần nữa.

- Đúng thì đã sao?

La Song Phi ra vẻ tự hào vì là tán tu.

- Thật là tán tu là tốt rồi!

Miêu Nghị trầm giọng nói:

- Làm tán tu có gì hay, khoan nói không có chỗ đặt chân trong cảnh nội Lục Thánh, mặc dù hiện tại đánh c·ướp cả ngày giống như ngươi có thể kiếm chác được chút đỉnh, nhưng cũng không phải là kế hoạch lâu dài, sớm muộn cũng sẽ sa vào lưới pháp luật. Giống như hôm nay, ngươi đã lọt vào tay ta, nhờ vận may nên gặp phải ta, ta là một kẻ yêu tài, không đành lòng nhìn ngươi đọa lạc nên muốn mở một góc lưới, cho ngươi một phần tiền trình, ý của ngươi như thế nào?

La Song Phi ngạc nhiên nói:

- Cho ta một phần tiền trình ư?

Y chỉ chỉ mũi mình hỏi lại:

- Ngươi nói ngươi muốn cho ta một phần tiền trình?

Miêu Nghị gật đầu nói:

- Không sai, chính là cho ngươi một phần tiền trình.