Chương 318 : Thế chân (Hạ)
Miêu Nghị đột nhiên nhắm mắt lại, không còn bị bóng tím lóe lên quá nhanh mê hoặc nữa. Nghịch Lân thương trong tay múa ra một trận rồng bay phượng múa, xung quanh thân thể toát ra trận trận hàn quang.
La Song Phi sửng sốt, trợn to hai mắt, phát hiện sau khi người nọ nhắm mắt lại có vẻ như có được năng lực có thể biết trước đường đi nước bước của chồn. Mặc dù tốc độ của hắn so ra vẫn kém chồn kia, nhưng lại tranh tiên động thủ, điểm này thật là lợi hại, nhiều lần suýt chút nữa lấy mạng chồn, nhiều lần vất vả lắm chồn mới thoát c·hết trong gang tấc.
Tình cảnh này làm cho La Song Phi toát mồ hôi lạnh toàn thân, miệng lẩm bẩm:
- Tên này từ đâu ra, du tu vi không cao nhưng thật là lợi hại!
Thế nhưng dùng trường thương chống lại chồn kia du đấu cận thân với tốc độ nhanh như vậy, Miêu Nghị vẫn rơi vào thế hạ phong, cộng thêm tốc độ của đối phương thật sự là quá nhanh, không cẩn thận rốt cục bị chồn cắn trúng cánh tay.
Cánh tay giữa phần giáp vai và hộ uyển của hắn không có giáp phòng ngự, để trần ra đó, rốt cục trúng chiêu.
Sau khi bị cắn trúng, thậm chí Miêu Nghị còn chưa kịp đánh trả đã lãnh giáo được chỗ quỷ dị của con chồn tím này. Toàn thân hắn run lên, một đạo khí tức kỳ dị nháy mắt từ trong miệng chồn truyền sang, nhanh chóng tràn ngập tứ chi, toàn thân nhanh chóng trở nên tê dại, gò má và cổ Miêu Nghị lộ ra bên ngoài chiến giáp trong chớp mắt biến thành màu tím, nhìn có vẻ dọa người.
Miêu Nghị thầm nói hỏng bét, lại hiểu ra đạo lý đi một ngày đàng học một sàng khôn, vừa đi xa một lần đã phát hiện cõi đời này quả thật là có đủ các loại thủ đoạn ly kỳ cổ quái.
Hắn liều mạng thi pháp chống cự, pháp nguyên trong cơ thể thình lình thoáng hiện một điểm tinh quang, ngay sau đó lan tràn nhanh như lửa cháy lan trên đồng cỏ, như gió cuốn mây tan lan đi từng ngõ ngách trong cơ thể hắn.
Vừa thấy Miêu Nghị trúng chiêu, La Song Phi tựa hồ đã chắc thắng, nhất thời cười như điên:
- Ha ha ha! Ngươi dám ăn đậu hủ của đại gia, xem đại gia lột da ngươi ra!
Trường thương trong tay vung lên, vật cỡi lập tức chở y vọt tới, tựa hồ muốn đưa Miêu Nghị vào chỗ c·hết.
Thế nhưng biến hóa phát sinh, Miêu Nghị thình lình mở bừng mắt, màu tím trên mặt thối lui nhanh chóng như nước thủy triều, đảo mắt đã khôi phục tỉnh táo.
Con chồn đang cắn trên cánh tay hắn không nhả kêu lên chít chít, há miệng ra định bỏ chạy, bất quá đã chậm một chút. Dường như nó đang bị thứ gì đó cắn trả ngược, lục quang trong mắt trở nên ảm đạm, bộ lông phát ra hào quang màu tím trên người cũng hóa thành màu tím đơn giản tầm thường, tốc độ rõ ràng không bằng trước.
Miêu Nghị lạnh lùng đảo mắt qua, thình lình xuất thủ, lăng không chộp lấy con chồn vào tay, nắm lấy cổ định bóp c·hết nó ngay tức khắc.
La Song Phi đang trợn mắt há mồm xông tới dừng lại khẩn cấp, tựa hồ không nghĩ tới sau khi đối phương bị chồn cắn trúng vẫn không có chuyện gì, quả thật là bất ngờ không nhỏ, lúc này lớn tiếng la lên:
- Dừng tay! Không nên đả thương Tử nhi, ta đầu hàng, ta đầu hàng!
Đầu hàng? Miêu Nghị một tay nắm chồn đang giãy dụa đau đớn, tay kia vu·ng t·hương chỉ:
- Hại nhiều tùy tùng ta như vậy, bây giờ đầu hàng có lẽ đã muộn, ngươi không đầu hàng cũng chạy không thoát!
Hắn đang định hạ thủ với chồn tím đang giãy dụa, La Song Phi vội vàng kêu lên lần nữa:
- Bọn họ chưa c·hết, còn có thể cứu được. Bất quá bọn họ chỉ trúng độc, trong lúc nhất thời nửa khắc sẽ không c·hết được, ngươi thả Tử nhi, ta sẽ giải độc cho bọn họ.
Miêu Nghị có vẻ trầm ngâm, quay đầu lại liếc nhìn sơn cốc sau lưng, mới quay đầu lại nói:
- Ngươi giải độc cho bọn họ trước, nếu như không có gì ta sẽ tha cho nó!
La Song Phi lập tức trợn mắt nói:
- Thả nó trước mới có thể giải độc.
Miêu Nghị tin y mới lạ, giơ chồn lên gia tăng lực đạo làm như sắp hạ thủ. Chồn kia lập tức kêu lên ằng ặc, hiển nhiên cực kỳ khó chịu.
La Song Phi cắn răng nghiến lợi rống lên:
- Khốn kiếp, mau thả nó, muốn giải độc cho tùy tùng của ngươi phải dựa vào nó, nếu nó c·hết, tùy tùng của ngươi một tên cũng đừng hòng sống.
Nghe nói như vậy, cho dù là Miêu Nghị không tin nhưng tay cũng buông lỏng chút lực đạo, nhàn nhạt hỏi:
- Làm sao ta có thể tin ngươi được?
- Ngươi thả nó, bây giờ ta sẽ bảo nó giải độc cho tùy tùng của ngươi.
- Bắt nó lại cũng không dễ dàng, vạn lần bị nó dây dưa lần nữa, ngươi chạy trước, nó chạy theo, vậy ta phải làm sao bây giờ?
La Song Phi âm thầm cắn răng, phát hiện người này không dễ gạt gẫm, quả thật là y có ý này, bây giờ xem ra là không thể thực hiện được, giận dữ nói:
- Vậy ngươi muốn thế nào?
Ánh mắt Miêu Nghị lạnh lùng quét qua đối phương từ trên xuống dưới.
Bị đối phương quan sát như vậy, La Song Phi mới ý thức được thân thể mình bại lộ, theo bản năng hai cánh tay ôm ngực, trợn mắt nói:
- Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy qua nam nhân sao?
Miêu Nghị không biết nói gì, động tác này lại giống hệt như của nữ nhân, giơ thương chỉ bảo giáp trên người y:
- Cởi bảo giáp ra!
La Song Phi lập tức trợn mắt há mồm, cơ mặt giật giật nói:
- Ngươi là tên biến thái, ngươi muốn làm gì, ta là nam nhân kia mà!
Hai tay y ôm ngực chặt hơn nữa.
- Ta thấy bảo giáp ngươi không tệ, có thể làm thế chân cho ta, vạn nhất ngươi giở trò quỷ gì, ta cũng không tới nỗi được không bằng mất, cởi bảo giáp đưa cho ta!
Thì ra là như vậy… La Song Phi hiểu ra, nhưng lại tức giận mặt đỏ bừng nói:
- Không cởi, hãy nghĩ biện pháp khác!
Thấy y quan tâm bảo giáp trên người như vậy, Miêu Nghị càng không dễ dàng thỏa hiệp, dùng sức b·óp c·ổ con chồn một cái:
- Sức kiên nhẫn của ta có hạn, lập tức cởi cho ta!
- Không được làm thương tổn Tử nhi, ta dùng bản thân mình làm con tin thế chân cho ngươi có được hay không!
La Song Phi gần như cầu khẩn.
Miêu Nghị nhất thời cảm thấy kỳ quái, không hiểu đối phương coi mạng mình quan trọng hay bảo giáp quan trọng hơn, bất quá phương thức dùng bản thân mình làm con tin thế chân này hiển nhiên thỏa đáng hơn.
- Được!
Miêu Nghị gật đầu đáp ứng, năm ngón tay nắm chặt, thu Nghịch Lân thương vào trong nhẫn trữ vật, hất tay lấy ra một thanh Lưu Tinh chùy (búa có dây xích nơi cán) xóa sạch pháp nguyên trong món bảo vật này, rót vào pháp nguyên của mình.
La Song Phi còn đang không hiểu hắn muốn làm gì, Miêu Nghị đã vung cánh tay lên, Lưu Tinh chùy thoáng hiện bảo quang đánh về phía y.
La Song Phi giật mình kinh hãi, vu·ng t·hương hất ra đánh choang một tiếng, bất quá vừa giao thủ lại phát hiện ra lực đạo từ Lưu Tinh chùy truyền sang không giống như là muốn công kích mình.
- Làm con tin tự nhiên phải có dáng vẻ của kẻ làm con tin, tốt nhất ngươi hãy bó tay chịu trói, bằng không…
Tay Miêu Nghị cầm con chồn lại giơ lên.
- Đừng, ta đáp ứng ngươi là được!
La Song Phi lập tức thu bảo thương, đưa ra hai tay, làm ra dáng vẻ bó tay chịu trói.
Miêu Nghị run Lưu Tinh chùy, thi pháp Dương Khánh, Lưu Tinh chùy hiện lên bảo quang, trên không trung linh hoạt như rắn, sợi dây xích thật dài của nó cột chặt hai tay La Song Phi ngoặt ra sau lưng.