Phi Thiên

Chương 310-2: Kém cỏi (Hạ)




- Được rồi! Coi như lão độc!

Miêu Nghị thở dài một tiếng xoay người rời đi, vừa đi vừa lắc đầu nói:

- Trở về ta sẽ nói với Thiên nhi và Tuyết nhi, nghĩa phụ các nàng rất mong cho ta chết, rất mong các nàng làm quả phụ. Có câu đau dài không bằng đau ngắn, ta cũng không muốn liên lụy các nàng, sẽ đi ngay bây giờ nói chuyện rõ ràng cùng các nàng, bảo các nàng tìm mối lương duyên khác. Chỉ sợ các nàng đau lòng khóc lóc, tiền bối ngài nhớ giúp ta khuyên nhủ các nàng, ôi…

Vừa nghĩ tới hai nữ nhi xinh đẹp mỗi lần mình gặp rất vui vẻ đột nhiên đau lòng khóc lóc, cơ mặt Yêu Nhược Tiên giật giật, gần như phát điên. Lão phát hiện ra mình thật sự là bị tiểu tử này nắm đúng điểm yếu, kích động suýt chút nữa hộc máu tươi, giận quát một tiếng:

- Đứng lại cho ta!

Miêu Nghị dừng bước xoay người, lộ vẻ ‘thâm tình’ nói:

- Tiền bối còn có điều gì căn dặn?

Yêu Nhược Tiên suýt chút nữa lệ rơi đầy mặt ngửa cổ rít lên:

- Hai tên nha đầu kém cỏi, kém cỏi!

Lão không nói thêm gì nữa, cho dù là khóc lóc kẻ khổ sở cũng là mình, Yêu Nhược Tiên mạnh mẽ quay đầu đi tới một trước đống da yêu thú.

- Nhớ! Luyện chế phù triện không phải là loại da nào cũng có thể dùng được, cần loại da có lỗ chân lông có thể hấp thu và phóng xuất năng lượng, da hải thú không thể dùng được.

Lão cầm một tấm da bạch tuộc lớn lên ném vào trong lò luyện bảo, hóa thành tro bụi.

- Da có vảy cũng không thể dùng được.

Lão lại ném một miếng da rắn vào lò lửa.

- Chỉ cần là da không có lỗ chân lông là không thể dùng được.

Yêu Nhược Tiên không ngừng lấy ra từng tấm da yêu thú ném vào lò đốt cháy.

Chỉ sau chốc lát công phu, một đống da lớn chỉ còn dư lại chưa tới một nửa, Yêu Nhược Tiên quay đầu lại nói:

- Ngươi muốn luyện chế nhiều phù triện như vậy, với số da hiện tại là không đủ, hãy đi thương hội mua thêm.

Miêu Nghị hỏi:

- Có thể dùng thứ khác thay thế hay không?

- Có thể dùng các loại tinh ngân, tinh hắc cùng tinh kim thay thế, nhưng quá trình luyện chế những thứ đó trở nên có tính thu phóng năng lượng giống như da là hết sức phức tạp. Cho dù là ta cũng phải mất ba tháng mới có thể luyện chế ra một tấm phù triện, ba tháng tiêu hao Diễm Chi tinh thạch đủ mua được một đống da lớn, không ai vì luyện chế phù triện cấp thấp mà làm chuyện ngu ngốc hao tốn như vậy.

Ặc... Miêu Nghị gật đầu nói:

- Vậy ta sẽ nghĩ biện pháp đi kiếm thêm…

Hắn hiện đang không có Diễm Chi tinh thạch, tiêu hao cũng là của Yêu Nhược Tiên, hắn không đau lòng. Mấu chốt là ba tháng mới có thể luyện chế một tấm phù triện, qua mấy năm có thể luyện chế được mấy tấm???

Thật may là hiện tại da yêu thú đối với hắn cũng không phải là thứ gì quá đắt tiền, da yêu thú nhất phẩm bất quá chừng trăm kim tinh, nhị phẩm cũng chỉ chừng một vạn kim tinh, trong tay hắn vẫn còn bảy tám trăm vạn kim tinh, mua số da này cũng không đáng kể gì.

Sau khi chia tay Yêu Nhược Tiên, Miêu Nghị trở về phủ sơn chủ của mình, gọi Thiên nhi, Tuyết nhi tới, lệnh hai người bọn họ cùng đi tới thương hội Nam Tuyên thành, tìm Văn Phương mua một ít da thú về.

Trước đây hắn đã từng nói sẽ chiếu cố Văn Phương làm ăn, lần này coi như là giữ lời hứa. Huống chi chỉ mua một ít đồ như vậy cũng không đáng để gọi La Bình từ đô thành chạy tới.

Những năm qua Thiên nhi, Tuyết nhi cũng đã trở thành tiểu phú bà, không nói hàng năm Miêu Nghị đều có tiền thưởng cho các nàng, còn có người hàng năm đưa lễ cho hai nàng. Tỷ như lần này Miêu Nghị vinh thăng lên sơn chủ, các lộ động chủ phía dưới cũng hiếu kính không ít.

Hai nàng vừa không có chỗ tiêu tiền, ở chỗ này không lo ăn mặc, hơn nữa là chỗ tiến cống tốt nhất trong cảnh nội, muốn tiêu tiền cũng không tìm được chỗ tiêu. Tinh tệ đối với các nàng chẳng khác nào đá cuội, kim tinh trong nhẫn trữ vật các nàng cũng đã có hơn trăm vạn.

Nghe Miêu Nghị muốn các nàng chạy đi xa mua đồ, hơn nữa lại tiêu tốn không bao nhiêu tiền, hai nàng có vẻ vui mừng. Rốt cục đã tìm được chỗ tiêu tiền, lập tức khoát tay từ chối không lấy tiền của Miêu Nghị, nói mình có tiền.

Đầu tiên là hai nàng muốn làm chút gì đó vì Miêu Nghị, tiếp theo là cảm thấy tiêu tiền của mình có cảm giác thành tựu, nếu không tiền này hàng năm thu vào mà không chi ra sẽ không có ý nghĩa gì. Nếu hiện tại Miêu Nghị đang nghèo xơ xác biết được suy nghĩ này của các nàng, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào, thật là không làm bếp thì không biết giá gạo củi.

Miêu Nghị suy nghĩ một chút rốt cục cũng lấy hết số pháp bảo nhất phẩm vốn còn lại trên người không nhiều lắm ra, cộng thêm một ít đồ linh linh tạp nhạp, kể cả linh thảo lần trước Đồng Nhân Mỹ tặng cũng đưa hết cho hai nàng, bảo tìm Văn Phương bán đi.

Thật ra thì bây giờ hắn cũng không vội bán những thứ đồ này, bất quá đã có lòng để cho hai nàng ra tiếp xúc thế sự, cho nên dứt khoát bán đồ nhiều một chút, để cho hai nàng hiểu rõ tình huống mua bán thương hội hơn một chút, biết thêm một chút sẽ có lợi cho hai nàng sau này phán đoán tình huống.

Vì an toàn của hai nàng, Miêu Nghị lại an bài Điền Thanh Phong đích thân dẫn dắt ba tên Chấp Sự cùng đi hộ tống.

Hai nàng dẫn bốn người tung tăng cỡi long câu lao ra sơn môn hưng phấn đi, bình thời phạm vi hoạt động các nàng đúng là quá nhỏ.

Đêm đó, đến gần cuối năm khí trời chợt biến, trời giáng bão tuyết. Thiên nhi cùng Tuyết nhi thường ở bên trong phủ đệ đột nhiên không ở bên người, làm Miêu Nghị cảm thấy có vẻ không quen, không có lòng dạ nào tu luyện nữa, cho đòi Diêm Tu tới chơi với mình.

Hai người đối ẩm mấy chén, cùng đi đến đình viện một trước một sau đạp tuyết leo lên Quan Tinh đài ngắm tuyết rơi trong đêm, có thể nghe được thanh âm tuyết rơi dần dần chất đống.

- Tuyết rơi, gió tuyết dễ lạc đường, Thiên nhi, Tuyết nhi không sao chứ?

Miêu Nghị đột nhiên hỏi.

Diêm Tu ở bên cạnh cười ha hả nói:

- Đại nhân quá lo lắng rồi, Đại nhân phái nhiều cao thủ như vậy bảo vệ, có bọn Điền Thanh Phong đi cùng, trừ phi ở cảnh nội Nam Tuyên phủ có thật nhiều nhân mã vây công, nếu không tất không có việc gì. Huống chi hai người bọn họ cũng không phải là chưa hề trải qua đêm tuyết, thân là tu sĩ, còn không tới nỗi yếu tới mức gió thổi cũng bay.

Miêu Nghị gật đầu một cái, phát hiện mình thật có hơi lo lắng quá mức, ánh mắt nhìn về phía phương xa trở nên mê man. Nhớ tới tình cảnh năm xưa còn nhỏ dẫn theo lão Nhị cùng lão Tam giữa đêm tuyết cóng đến run lẩy bẩy vùi trong một cái chăn, khóe mắt có hơi ươn ướt.

Lão Tam trở thành Nguyệt Dao tiên tử đang ở Thiên Ngoại Thiên, người mang lão Nhị đi chắc cũng là một kẻ tu vi cao thâm khó lường. Lão Nhị lão Tam cũng là người có phúc, hẳn hoàn cảnh sống của chúng hiện tại tốt hơn mình nhiều, cũng không cần vị Đại ca là mình quan tâm. Mình cũng không cần đi tìm chúng, tìm được không giúp được chuyện gì không nói, mình là vị Đại ca vô dụng ngược lại có thể sẽ thành gánh nặng của chúng…