Chương 15: Sấm ngôn như thế (tứ)
Lục nha đầu có vẻ khẩn trương nhìn bốn phía, không biết tại sao mọi người đều dùng ánh mắt này nhìn mình.
Một đạo hồng ảnh nhanh chóng bay tới, Hồng Trần tiên tử hiện thân trong đình viện, vạt quần phất phơ đi tới.
Thấy sự xuất hiện của nàng, tất cả tu sĩ ngoan ngoãn cúi đầu lui sang hai bên.
Trưởng lão dẫn đội tới đây cơ mặt giật giật, có thể nói là âm thầm tặc lưỡi than dài. Có Hồng Trần tiên tử ở đây, mình đừng hòng mang tiểu nha đầu này đi, hoàn toàn vô duyên với bản môn. Quả thật là gặp quỷ, Hồng Trần tiên tử cao cao tại thượng không chịu ở Thiên Ngoại Thiên tiêu dao, không hiểu vì sao chạy tới đây làm gì?!
Hồng Trần tiên tử khoan thai đi tới trước ngọc bàn, nhìn Lục Tuyết Hinh có hơi kh·iếp đảm, sắc mặt vui vẻ đưa tay ngọc ra trước mặt nha đầu, cất giọng trong trẻo như oanh vàng hỏi:
- Không cần sợ, có muốn đi với tỷ tỷ không?
Người có thể thấy nàng cười, sợ là không nhiều lắm.
Khoảng cách gần như thế, Lục nha đầu hoàn toàn thấy rõ dung mạo Hồng Trần tiên tử, phát hiện mình chưa từng thấy qua tỷ tỷ xinh đẹp như vậy.
Đối phương hiển lộ vẻ thân thiết dưới mị lực siêu phàm thoát tục khiến cho trong đầu Lục nha đầu trống rỗng, không cách nào cự tuyệt yêu cầu của đối phương, tỉnh tỉnh mê mê theo bản năng gật đầu một cái.
Tiểu nha đầu vừa đáp ứng, Hồng Trần tiên tử thản nhiên cười một tiếng, đưa tay nắm tay nhỏ bé của nàng.
Trong phút chốc hai dải lụa đỏ dài đến trăm thước bay lên trời, ba đôi vòng vàng trên tay và trâm vàng cài trên tóc Hồng Trần tiên tử chớp mắt hóa thành hư ảnh kim phượng, mang theo hai bóng người một lớn một nhỏ bay đi, cơ hồ là ngay tức khắc biến mất trước mắt mọi người.
Trong đình viện chỉ còn lại hương thầm của Hồng Trần tiên tử như mùi hoa lan, vị trưởng lão kia giẫm chân thở dài nói:
- Đáng tiếc! Đưa tới cửa!
Phàm phu tục tử phía ngoài không thấy Hồng Trần tiên tử rời đi, Miêu Nghị cũng không có cơ hội thấy, hắn vẫn có chút không yên lòng về Trương Bàn Tử, lại chạy đến ngôi nhà dân trước đó đẩy cửa mà vào tra xét.
Vẫn như cũ, không có một bóng người nào, xem ra lão Nhị thật sự là đã bị tiên nhân mang đi.
Rời đi nơi này, hắn lại trở về địa phương đã đưa Lục nha đầu vào, hỏi thăm người xung quanh tiên nhân ở chỗ này, nhưng người bình thường không ai biết.
Trương Bàn Tử đã bị mang đi, Miêu Nghị vẫn muốn chính mắt tiễn lão Tam rời đi, nên những ngày kế tiếp ở lại trong cổ thành chờ cho đến ngày Lục nha đầu rời đi
Nhưng cái hại do chuyện hắn tuyên dương trước đó đã xuất hiện, trước đó hắn đã khoa trương chuyện đệ đệ muội muội đều trở thành tiên nhân.
Rốt cục Hoàng Bảo Trưởng hận không được lột da sống Miêu Nghị xuất hiện trong cổ thành chặn đường hắn, Triệu Hành Ngô thoát c·hết trong gang tấc thấy Miêu Nghị lòng vẫn còn sợ hãi. Chính mắt y thấy dáng vẻ hung ác của Miêu Nghị lúc ấy, dùng đao g·iết heo đ·âm c·hết Hoàng Thành và Đại ca mình.
Lúc này các lộ tiên nhân tụ tập trong cổ thành, Hoàng Bảo Trưởng còn không có gan làm gì Miêu Nghị. Lúc đầu y bị lửa giận xông lên u mê muốn làm thịt Miêu Nghị ngay ở chỗ này, bất quá thủ hạ y vội vàng giữ lại, giúp y bình tĩnh.
Miêu Nghị phát hiện không ở nổi nơi này nữa, muốn ra thành thoát đi, lại phát hiện bốn cửa thành đều có người của Hoàng Bảo Trưởng canh chừng. Chỉ cần hắn dám đi ra ngoài, suy đoán lập tức có người theo ra ngoài g·iết c·hết hắn.
Muốn lặng lẽ bay qua thành tường thoát đi cũng không được, lỗ châu mai trên đó cũng có người coi chừng, đồng thời có hai người ngày đêm không ngừng đi theo hắn.
Hoàng Bảo Trưởng chuẩn bị kỹ càng đề phòng hắn chạy trốn, hiển nhiên là muốn đợi đến sau khi tiên nhân rời đi sẽ vây bắt hắn trong thành g·iết c·hết.
Cuối cùng Miêu Nghị chỉ có thể ẩn núp canh giữ ở cách tòa trạch viện mà Lục nha đầu đi vào không xa, hy vọng đợi đến lúc lão Tam đi ra để xem có nói chuyện được với muội muội mình không.
Còn nước còn tát, trước mắt cũng chỉ có thể ôm một chút hy vọng thử xem sao.
Lúc còn hai ngày nữa thì Vạn Trượng Hồng Trần phong bế, một bất ngờ xuất hiện khiến cho Miêu Nghị hết sức vui mừng.
Yến Bắc Hồng có thêm hai chỗ băng bó trên người thình lình xuất hiện, y cũng còn sống trở về từ Vạn Trượng Hồng Trần.
Hiển nhiên y cũng nghe nói chuyện của Hồng Trần tiên tử, đầu bù tóc rối mặt dơ bẩn, lưng đeo đại đao sải bước đi nhanh.
- Yến Đại ca, Yến Đại ca…
Miêu Nghị nấp trong góc tường thấy vậy mừng rỡ, khẽ gọi mấy tiếng.
Yến Bắc Hồng nghe tiếng sửng sốt, phát giác thanh âm thật quen thuộc, quay đầu nhìn lại thấy là Miêu Nghị cũng phải kinh ngạc ngây người, xoay người bước nhanh vào hẻm nhỏ, ngạc nhiên hết sức nói:
- Tiểu tử ngươi còn sống trở về ư? Kỳ quái thật, vì sao ngươi trở về trước cả ta?
- Chuyện này một lời khó mà nói hết...
Miêu Nghị kể lại sơ lược chuyện xảy ra sau khi Yến Bắc Hồng bỏ mình rời đi. Bất quá nghe mỹ nam tử lão Bạch kia nhắc nhở, hắn không nói tới chuyện cây cổ cầm kia.
- Bị Minh Đường Lang ném ra? Còn có chuyện tốt như vậy sao?
Yến Bắc Hồng ngạc nhiên, bất quá suy nghĩ một chút cũng chỉ có khả năng này, nếu không tiểu tử này không thể nào trở lại sớm hơn mình, chợt sờ cằm chậc chậc lấy làm kỳ nói:
- Con bà nó, dọc trên đường đi lão tử liều sống liều c·hết, thiếu chút nữa m·ất m·ạng già mới xông được trở về. Tiểu tử ngươi may thật, chỉ nằm mơ cũng bay được ra ngoài, ta vẫn không hiểu vì sao ngươi trở về sớm hơn ta, nếu sớm biết lão tử đã cùng đi với ngươi.
- Yến Đại ca, đệ gặp phải phiền toái...
Miêu Nghị lại kể qua một lượt chuyện sau khi đệ đệ muội muội mình được tiên nhân đưa đi, bị Hoàng Bảo Trưởng chặn lại.
Yến Bắc Hồng thất kinh hỏi:
- Ngươi mang cơ hội cho đệ đệ muội muội ngươi hết, không để lại cho mình một gốc tiên thảo nào sao?
Miêu Nghị cười khổ nói:
- Ta chỉ hái được hai gốc.
Yến Bắc Hồng không khỏi sinh lòng kính trọng, lúc trước y chia tay với Miêu Nghị trong Vạn Trượng Hồng Trần, còn cho là Miêu Nghị tâm cơ bất chính, muốn giở trò với mình cho nên mới khinh thường rời đi. Bây giờ mới phát hiện mình lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, đổi lại là mình e rằng rất khó làm được giống như Miêu Nghị, nhường hết cơ hội liều mạng có được cho đệ đệ muội muội không có liên hệ máu mủ.
Y không khỏi giơ tay lên vỗ vỗ vai Miêu Nghị nói:
- Lão đệ, ngươi làm như vậy thật sự không còn gì để nói, lão ca ta thật có lỗi với ngươi.
Miêu Nghị lắc đầu nói:
- Yến Đại ca đừng nói vậy, đệ chỉ muốn thỉnh giáo Yến Đại ca, huynh có biện pháp gì chạy trốn quan binh vây bắt, giúp đệ thoát khốn hay không?
Yến Bắc Hồng cười hắc hắc hai tiếng, kéo tay hắn:
- Chuyện này cứ để ta lo, đi, tìm một chỗ ăn uống no đủ trước rồi hãy nói.
Miêu Nghị lập tức kéo y nhắc nhở:
- Có người đang canh chừng đệ.
- Mấy tên tiểu tạp chùng, sợ gì chứ!
Yến Bắc Hồng kéo hắn đi liền
- Trước hãy ăn uống no đủ, dưỡng tinh thần, buổi tối ca ca đưa ngươi đi!
Hai người tìm một quán ăn mới vừa khai trương, mua mấy cân thịt bò và vài cái bánh bao ăn cho no bụng.