Phi Thăng Chi Hậu

Chương 666: “Phép màu” (2)




Trong nháy mắt tất cả suy diễn trong đầu dừng lại, Bổn Tôn nhanh chóng cúi đầu nhìn xuống, cặp mắt lạnh giá xuyên qua tháp nhọn của giáo đường nhìn thẳng vào lão giáo hoàng phía trước bảo tọa.

Nghi thức truyền thừa giáo hoàng chí cao đã hoàn thành, mái tóc dài trên đầu lão La Lan Nhĩ Đức hoàn toàn hóa thành màu trắng bạc, trên mặt cũng hiện lên tầng tầng nếp nhăn, giống như một con quái vật già yếu đã sống mấy trăm thế kỷ, nhưng kỳ lạ là vẫn chưa chết. Trong thánh quang lấp lánh từ trên đỉnh đầu chiếu rọi xuống, dưới chân lão La Lan Nhĩ Đức chợt bốc lên những luồng hơi khói xì xì, đó là thân thể của lão đang từ từ phân giải.

Mặc dù Cương Tát Lôi Tư và lão giáo hoàng đang cử hành nghi thức truyền thừa, nhưng hiển nhiên trước giờ chưa từng có chuyện Chủ Thần lại xuất hiện như vậy. Trong lúc truyền thừa ký ức quý báu của các đời giáo hoàng chí cao, hai vị giáo hoàng vẫn luôn ngẩng đầu quan sát mảng thánh quang chói lọi kia, cùng với bóng sáng mờ ảo bên trong thánh quang. Khác với lão giáo hoàng, trong mắt tân nhiệm giáo hoàng đầy vẻ thành kính, hơn nữa còn tin Cứu Thục Chi Chủ hiện thân vào giờ phút này là biểu thị sự chiếu cố với mình.

"Chủ ơi, ngài quan tâm và chiếu cố tín đồ như vậy, xin ca ngợi ngài. Từ giờ phút này, Cương Tát Lôi Tư nguyện thành kính thờ phụng ngài, hầu hạ ngài, dùng sức lực trọn đời để phát dương thần uy của ngài!" – Lúc này giáo hoàng trẻ tuổi kích động không thể kiềm nén, lại chẳng thèm để ý đến ký ức của các đời giáo hoàng trong đầu.

Trong lòng tân nhiệm giáo hoàng bệ hạ, các đời giáo hoàng chí cao dù địa vị có cao đến đâu, thực lực có mạnh đến đâu, ký ức có chân thực đến đâu, hiển nhiên cũng không thể kinh ngạc và đáng tin hơn việc Chủ Thần tự mình hiện thân.

Trong ánh mắt thành kính của Cương Tát Lôi Tư, Bổn Tôn đột nhiên vươn một bàn tay phát ra thánh quang màu trắng sữa, nhanh như chớp vẫy một cái xuống phía dưới. Nơi khóe mắt bóng sáng chợt lóe lên, tân nhiệm giáo hoàng đột nhiên phát hiện lão La Lan Nhĩ Đức đã không còn bóng dáng. Cương Tát Lôi Tư lập tức quỳ rạp xuống đất, hai tay nắm lại đan xen vào nhau, cúi đầu xuống, trên mặt hiện lên nụ cười phát ra từ nội tâm, cất tiếng cầu nguyện:

- Ca ngợi chủ…

Trong mắt của giáo hoàng mới, hiển nhiên là trước khi lão La Lan Nhĩ Đức lâm chung đã được Chủ Thần gọi đến thiên giới rồi.

Trong thánh quang mênh mông, khí tức của lão La Lan Nhĩ Đức càng ngày càng yếu ớt, ngọn lửa linh hồn mỏng manh trong cơ thể dường như lúc nào cũng có thể tắt đi. Trong thánh quang lấp lánh rợp trời kín đất, dường như không chỗ nào không có, lão La Lan Nhĩ Đức cố gắng mở mí mắt nặng trĩu ra, cuối cùng đã nhìn thấy rõ nhân vật mạnh mẽ này đột nhiên giá lâm Cứu Thục đại điện này.

- Độc thần giả!

Tại khoảnh khắc nhìn rõ dáng vẻ của Bổn Tôn, toàn thân lão La Lan Nhĩ Đức vốn mềm nhũn dường như tùy thời sẽ tan rã, lúc này không biết lấy đâu ra sức lực, cặp mắt bỗng nhiên trợn trừng, buột miệng thốt lên. Có điều lúc này lão đã truyền năng lượng trong cơ thể cho Cương Tát Lôi Tư, tiếng kinh hô kia cũng chỉ là một tiếng kêu thấp đến mức không thể nghe thấy mà thôi.

Là một giáo hoàng chí cao đã ngồi trên bảo tọa thời gian dài đằng đẵng, là một lão nhân đã sống rất lâu so với con người bình thường, lão La Lan Nhĩ Đức vốn không dễ dàng tin tưởng nhân vật mạnh mẽ có bề ngoài nhân loại trước mắt chính là Cứu Thục Chi Chủ chí cao vô thượng.

Từng hình ảnh có liên quan đến Cứu Thục Chi Chủ lướt qua trong đầu. Gần như ngay khi nhìn rõ bề ngoài của Bổn Tôn, lão La Lan Nhĩ Đức liền hủy bỏ thân phận Cứu Thục Chi Chủ của đối phương. Cùng lúc đó những bí mật chỉ có các đời giáo hoàng mới tiếp xúc được tràn qua đầu, một hình ảnh bỗng trở nên rõ ràng, đó là độc thần giả

Lão La Lan Nhĩ Đức vừa mới kêu lên một tiếng, tay phải của Bổn Tôn liền vững vàng chụp lên đầu của lão. Thần thức mạnh mẽ tràn vào trong đầu lão La Lan Nhĩ Đức, sau đó ký ức thuộc về các đời giáo hoàng chí cao liền như nước chảy vào trong đầu Bổn Tôn.

Trong vô số năm qua số lượng giáo hoàng quá nhiều, mặc dù mỗi người chỉ lưu lại một phần quan trọng ký ức, nhưng cộng dồn lại cũng là một kho ký ức to lớn. Cả đời Lão La Lan Nhĩ Đức đều đắm chìm trong những ký ức này, lại từ trong đó hấp thu lực lượng, nhưng vẫn không thể hoàn toàn hiểu thấu những tài phú quý báu này.

Đối với Bổn Tôn, những tài phú này hiển nhiên rất rời rạc. Ký ức thuộc về các đời giáo hoàng nhanh chóng bị hắn phân giải ra, từng hình ảnh nhanh chư chớp lướt qua trong biển ý thức. Kỳ ức của các đời giáo hoàng chí cao bị hắn thẳng thừng ném sang một bên, cuối cùng khi thần thức lật xem đến giáo hoàng đời thứ năm thì chậm lại.

Giáo hoàng đời thứ năm là Cách Lý Cao Lợi, đó là thời đại mà phép màu xuất hiện nhiều lần, sau đó Cứu Thục Chi Chủ không còn chiếu cố bất kỳ một vị giáo hoàng chí cao nào nữa.

Từng hình ảnh xuất hiện trong đầu Bổn Tôn, trong mỗi hình ảnh đều có một mảng thánh quang rợp trời kín đất, trong đó lại có một bóng sáng to lớn tràn đầy áp lực mạnh mẽ. Mỗi hình ảnh đều được ghi lại theo góc độ của giáo hoàng chí cao. Từ giáo hoàng đời thứ năm trở về trước, số lần phép màu xuất hiện càng lúc càng thường xuyên, mỗi hình ảnh đều ghi lại khí tức Dĩ Tát. Khi ánh mắt Bổn Tôn lướt qua những hình ảnh phép màu này chợt ngừng lại, đồng thời năng lực suy diễn mạnh mẽ vận hành. Phía sau những hình ảnh đơn giản, từng dòng tin tức thuộc về bí mật của chư thần bắt đầu phân hóa ra, chui vào trong đầu Bổn Tôn.

Từ giáo hoàng chí cao đời thứ năm đến đời thứ hai, Cứu Thục Chi Chủ Dĩ Tát càng xuất hiện thường xuyên. Trong rất nhiều phép màu, ký ức của một vị giáo hoàng chí cao đã khiến cho Bổn Tôn chú ý.

Đó là một hình ảnh rất ngắn rất mơ hồ, chủ nhân của ký ức là vị giáo hoàng chí cao đời thứ hai Tất Gia Sách (Picasso) của Cứu Thục giáo hội. Đó cũng là một lần Dĩ Tát biểu thị phép màu, có điều trong quá trình thi triển phép màu đã xuất hiện một nốt nhạc đệm nho nhỏ. Trong lúc Dĩ Tát biểu thị phép màu, một đoàn sương đỏ đột nhiên xuất hiện phía trên Cứu Thục thánh điện, đánh thẳng vào trong hình chiếu của Dĩ Tát ở nhân gian, sau đó là một trận sương đỏ rợp trời kín đất kéo đến. Bóng tối bao phủ mặt đất, vô số tín đồ trên quảng trường đột nhiên đứng lên, xé rách quần áo trên người, sau lưng mọc ra từng đôi cánh thịt màu đỏ, đó là cánh dơi chỉ có huyết tộc sở hữu. Trong ánh mắt kinh ngạc của giáo hoàng Tất Gia Sách, những người này trước đó một phút còn là tín đồ bình thường đến mức không thể bình thường hơn, vào lúc này lại biến thành những con dơi đỏ bay lên phía trên giáo đường lớn.

Còn về phần phía trên Cứu Thục giáo đường đã chuyện đã xảy ra, giáo hoàng bệ hạ lúc đó thực lực không đủ, không thể nào nhìn ra được kết quả. Thậm chí ngay khi vừa ngẩng đầu lên, một giọng nói hùng hồn đột nhiên vang lên trong đầu hắn, cảnh cáo vị giáo hoàng này cúi đầu xuống, quên hết tất cả mọi chuyện xảy ra trước mắt.

Khi ánh mắt Bổn Tôn lướt qua hình ảnh phép màu này, tất cả bỗng dừng lại. Ánh mắt tập trung vào màn sương đỏ trong đầu Tất Gia Sách chỉ xuất hiện trong nháy mắt.

Cặp mắt lạnh giá quét qua màn sương máu phía trên giáo đường, một lần lại một lần. Nhưng chuyện ngoài dự liệu đã xảy ra, Phá Vọng ngân mâu của Bổn Tôn vào giờ phút này dường như đã mất đi tác dụng. Màn sương máu kia giống như không tồn tại, Bổn Tôn hoàn toàn không thể được bất kỳ tin tức gì từ bên trong thu.

Ý thức của Bổn Tôn dừng lại trên màn ảnh đỏ tầm thường này, thật lâu không có động tĩnh.

Cùng lúc đó, ở Ma Giới xa xôi.

- A ha, a ha!

Một đứa trẻ khả ái vung vẩy hai cánh tay trắng nõn, chạy vòng quanh một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, đôi cánh ác ma nho nhỏ sau lưng đã nói rõ thân phận của nó.

- Ha ha!

Cô gái vừa xinh đẹp vừa yêu kiều cười ha hả, dang hai cánh tay nói:

- Nghiệt nhi, đừng chạy vòng quanh nữa, ngoan!

Cách hai mẹ con này không xa, Công Tôn Chỉ Thương lẳng lặng ngồi ở một bên quan sát bọn họ, hai con ngươi trong hốc mắt đảo quanh, không ai biết vào lúc này hắn đang nghĩ gì.

Đột nhiên, Ma Nghiệt vốn đang vẫy cánh chạy quanh Phi Lệ Ty dường như cảm ứng được thứ gì, lúc này bỗng ngừng lại, quay lưng về phía Phi Lệ Ty, nghiêng đầu nhìn về bầu trời phía đông.

- Ồ!

Công Tôn Chỉ Thương đang quan sát Ma Nghiệt khẽ kêu lên một tiếng, kinh ngạc ngẩng đầu lên. Hắn vừa muốn nói gì, đột nhiên thấy được trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ma Nghiệt quay lưng về phía Phi Lệ Ty lộ ra vẻ dữ tợn cực độ khác hẳn với bề ngoài. Trong hốc mắt của nó, hai con ngươi hoàn toàn hóa thành màu đen kịt giống như động sâu không đáy, ven rìa còn loáng thoáng lộ ra một màu đỏ tươi.

Công Tôn Chỉ Thương đã ở đây như vậy, nhưng chưa từng thấy loại biểu tình này xuất hiện trên người Ma Nghiệt. Tại khoảnh khắc này, hắn bỗng sinh ra cảm giác như đang đối mặt với một quái vật đáng sợ đã sống vô số thế kỷ vũ trụ, ẩn nấp trong năm tháng dài đằng đẵng.

Ma Nghiệt dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của Công Tôn Chỉ Thương, liền từ từ quay đầu sang liếc nhìn hắn. Ngay lúc đối diện với với cặp mắt đen nhánh dữ tợn kia, một luồng khí lạnh không thể kiềm chế bỗng dâng lên trong lòng Công Tôn Chỉ Thương. Cho dù đối mặt với Chí Tôn của Thái Cổ, đối mặt với Kiếm Thần của nhân tộc, đối mặt với Ma Đế Hoàng đa mưu túc trí, Công Tôn Chỉ Thương cũng chưa từng biết sợ, nhưng vào lúc này hắn lại cảm thấy sợ. Chưa từng có ánh mắt của người nào có thể khiến cho hắn sợ hãi đến như vậy, đó là ánh mắt mà một đứa bé không thể có, ngay cả những vương triều đại đế cũng không thể sở hữu ánh mắt kinh khủng như vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

"Trong cơ thể đứa bé này ẩn giấu một linh hồn đáng sợ!" - Một ý niệm bất giác lướt qua trong đầu Công Tôn Chỉ Thương.

Khóe miệng Ma Nghiệt nở một nụ cười kỳ dị, bên trong cặp mắt đen kịt thâm thúy đột nhiên tỏa ra từng tia sáng nhạt, sau đó một luồng tinh thần lực mạnh mẽ không thể chống cự phát ra, theo ánh mắt đánh vào trong biển ý thức của Công Tôn Chỉ Thương, dễ dàng xóa đi ký ức một khắc trước trong đầu hắn.

Vẻ khác thường của Ma Nghiệt hiển nhiên đã khiến cho Phi Lệ Ty chú ý, nàng cảm thấy khó hiểu liền khẽ gọi:

- Nghiệt nhi, Nghiệt nhi… con làm sao vậy?

Tiếng gọi của Phi Lệ Ty đã khiến cho Ma Nghiệt vẻ mặt dữ tợn khôi phục tinh thần lại, lại ngẩng đầu nhìn về bầu trời phía đông, trên gương mặt thoáng hiện lên vẻ cực kỳ e ngại và cảnh giác. Khi nó quay đầu lại, vẻ dữ tợn trên gương mặt đã thay bằng vẻ đáng yêu, lại chạy quanh Phi Lệ Ty lên:

- A ha, a ha!

"Đây là… đã xảy ra chuyện gì?" - Cách đó không xa, vẻ mặt ngây ngốc của Công Tôn Chỉ Thương cuối cùng cũng có một chút biểu tình, một tay xoa xoa đầu. Trong xa xăm, hắn cảm thấy như trong đầu thiếu đi thứ gì, nhưng lại vẫn luôn không nghĩ ra.

Bổn Tôn cũng không dừng lại lâu trên màn sương đỏ kỳ dị này. Chỉ chốc lát sau, ký ức của tất cả các đời giáo hoàng bao gồm cả lão La Lan Nhĩ Đức đều bị hắn xem qua một lần.

Khi Bổn Tôn làm xong những việc này, lão La Lan Nhĩ Đức đã giống như nến tàn trong gió, ngọn lửa linh hồn đã yếu đến mức gần như có thể bỏ qua.

"Ngươi là một độc thần giả rất mạnh… Chủ ơi, rốt cuộc ngài muốn cho tôi tớ của ngài thấy điều gì?" - Trong lòng lão La Lan Nhĩ Đức kêu lên, lão đã không còn sức kêu thành tiếng nữa.

Bổn Tôn lặng lẽ nhìn chăm chú vào lão nhân này. Hắn có thể thay đổi một thân thể mới cho lão giáo hoàng này, nhưng lại không thể chữa trị linh hồn bị tàn phá của lão

Đó là thứ thuộc về kẻ săn bắt linh hồn, thuộc phạm vi cai quản của Mạc Tư Đề Mã.

Dưới cái nhìn chăm chú của Bổn Tôn, thân thể lão La Lan Nhĩ Đức trong thánh quang từ từ phân giải. Trên gương mặt Bổn Tôn vẫn lạnh nhạt như trước. Ngay khi linh hồn của lão giáo hoàng sắp biến mất, tay phải của Bổn Tôn bỗng dưỡi một cái, một luồng sáng nhàn nhạt từ lòng bàn tay bắn ra, lặng lẽ lướt qua hư không, bao phủ lấy linh hồn của lão giáo hoàng vào bên trong, sau đó lại chui vào trong lòng bàn tay Bổn Tôn.

Ở phía dưới, Cương Tát Lôi Tư vẫn giữ nguyên tư thế trước đó, trong miệng không ngừng hát thánh ca tán tụng chủ. Bổn Tôn yên lặng nhìn chăm chú vào đối phương, một lúc sau đột nhiên từ không trung bay xuống, đồng thời vươn một ngón tay ra, nhẹ nhàng điểm lên trán Cương Tát Lôi Tư. Một tinh phiến màu trắng cực mỏng cực nhạt nhanh chóng chui vào trong đầu Cương Tát Lôi Tư.

"Rầm!"

Sau nửa canh giờ, cửa lớn Thánh điện đã đóng chặt rất lâu đột nhiên mở ra. Tân nhiệm giáo hoàng Cương Tát Lôi Tư vẻ mặt thần thánh được một đám nhân viên thần chức và thị vệ áo đỏ vây quanh, bước dài trong Cứu Thục đại điện đi ra.

- Ca ngợi chủ!

Cương Tát Lôi Tư vừa từ trong đại điện bước ra liền hô lớn, vương miện giáo hoàng màu bạc trên trán lấp lánh ánh sáng.

"Ầm!"

Ngay khi Cương Tát Lôi Tư đọc lên câu thánh ca đầu tiên, một luồng thánh quang to lớn bỗng phá vỡ tầng mây, nghiêng nghiêng chiếu vào trên quảng trường ở chân núi. Từng đợt thánh quang màu trắng sữa lan về bốn phương tám hướng, nơi đi qua tất cả mọi người đều lệ rơi đầy mặt.

"Ầm ầm ầm!"

Không chỉ có Cứu Thục thánh điện, toàn bộ giáo đường lớn san sát trên đại lục Âu Đình Tư đều bị bao phủ trong những chùm thánh quang. Thánh quang như hải dương này không ngừng lan rộng về hướng những thành thị chung quanh, bao phủ toàn bộ các thành thị. Giờ phút này, toàn bộ đại lục Âu Đình Tư đều chìm vào trong sự yên tĩnh hoàn toàn, mọi người dù đang bận rộn hay thảnh thơi đều thành kính làm dấu thánh giá, lẳng lặng hát tụng thánh ca.

- Ca tụng chủ, ca ngợi chủ… nguyện ánh sáng của Dĩ Tát phù hộ!

Trong thánh quang mênh mông phía trên Cứu Thục đại điện, Bổn Tôn từ từ mở mắt, thần thức to lớn lại phát ra, chia thành từng dòng men theo lực lượng tín ngưỡng truyền tới bay đi. Mà nguồn gốc của những lực lượng tín ngưỡng này chính là những tòa giáo đường tháp nhọn kiểu gothic.

Một lúc sau, tại tất cả tinh thể do Cứu Thục giáo hội thống trị, phía trên những tòa giáo đường lũ lượt hiện ra phân thân của Bổn Tôn.

"Ầm ầm ầm!"

Những luồng thánh quang mênh mông phá vỡ chân trời, xuất hiện ở phía trước mỗi tòa giáo đường trên các tinh cầu, phép màu liên tục hiện ra.

Đây là một ngày phép màu xuất hiện nhiều lần.

Tại không gian đại thứ nguyên, lực lượng tín ngưỡng dày đặc và tinh khiết từ bốn phương tám hướng mãnh liệt tràn vào phía trên Cứu Thục thánh điện. Trong ngày này, tiếng ca ngợi Cứu Thục Chi Chủ vang lừng phía trên vô số tinh vực, lấn áp cả tiếng ca tụng chư thần khác.

Trong thánh quang mênh mông, Bổn Tôn chậm rãi giơ một bàn tay quá đỉnh đầu. Cùng lúc đó bên cạnh thần cách cứu rỗi, một viên thần cách lấp lánh khác dần dần hiện lên, lực lượng thời gian phát động.