Phi Thăng Chi Hậu

Chương 34: Danh động thiên hạ




Leng keng!....

Vài vạn thanh đao rung rung phát ra tiếng ngâm, trong tiếng đao ngâm , một nam tử thân mặc hoàng bào từ sâu trong Đao vực từ từ đi ra, áo choàng dài kéo lê trên đất,bước tựa chậm mà nhanh đi tới, nam tử này ánh mắt như chớp giật, chốc lát,ngay cả bầu trời như lúc sáng lúc tối. Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com

Nam tử thân mặc hoàng bào dáng người khôi ngô uy vũ, mày dầy, mặt vuông, có ba sợi râu đen dài , da thịt trắng phau, nơi y đi qua,các vết đao ngân hiện ra trên mặt đất, từng vết theo bước chân y kéo dài ra xung quanh, trong vòng ba trượng, các đao khách bạch y đều vội tránh ra.

"Đao hoàng!" Vài vạn đệ tử Đao vực lớn tiếng quỳ xuống, trường đao trong tay cắm trên mặt đất, tay phải để lên ngực. Thần thái vô cùng cung kính.

"Ngươi là ai? Sao lại giết đệ tử Đao vực của ta?" Tiếng của Đao hoàng trầm ổn mà vang lớn,như từ miệng người khổng lồ phát ra .

"Giao ra Đao Quyết, Ma giới nhị hoàng tử!" Âm thanh cứng đờ của Phong Vân Vô Kị như một thanh kiếm phá xuyên không gian.

"Đao Quyết!" Tiếng của Đao hoàng không lớn, nhưng mỗi người đều nghe rõ, Đao vực tuần la sứ mà Phong Vân Vô Kị từng thấy qua hoá thành một tia chớp ngoằn nghèo, hạ xuống sau lưng Đao hoàng, chắp tay nói: "Đao hoàng!"

Ánh mắt lướt qua thiếu nữ cùng Phong Vân Vô Kị , trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc và khó tin, lại như là vẻ xấu hổ.

"Đao hoàng, giết thanh niên này cho ta!" Tiếng của nhị hoàng tử từ sâu trong Đao vực truyền lại.

Đao hoàng nghe thấy tiếng, sắc mặt biến đổi, nhìn qua Phong Vân Vô Kị , khuyên giải : "Thiếu niên, quay lại đi, chuyện này quan hệ trọng đại, đừng nói ngươi, ngay cả ta, thêm thiếu nữ trong tay ngươi nguyên từ Tuyết vực thánh điện, chuyện này cũng không thể làm gì được!"

Đao hoàng ngưỡng đầu nhìn trời: "Đây là nỗi đau của cả loài người, ta xem ngươi thiên tư không tồi, không muốn huỷ ngươi, ngươi mau sớm đi đi."

Một giọt máu chảy ra từ trong mắt Phong Vân Vô Kị , vẻ mặt tê dại có một chút biểu tình: "Ngươi là Đao vực vực chủ? Ngươi thật sự là Đao vực vực chủ? Ngươi bằng cái gì mà làm Đao vực vực chủ? Ngươi có xứng đáng không?"

Vẻ mặt Đao hoàng thoáng hiện lên chút nộ ý, quát: "Đi đi!"

Phong Vân Vô Kị như bị sét đánh, trượt dài về phía sau vài bước,toàn bộ y phục trên ngực bị nát vụn, vết chém ngay ngắn như dùng đao vẽ lên.

"Chuyện này nếu xử lý không tốt, hoà bình trong hơn ba chục vạn năm của tộc chúng ta bị huỷ.Ngươi sẽ là tội nhân thiên cổ,ngươi gánh vác nổi không?" Đao hoàng rõ rệt rất giận , cũng rất bực bội.

"Ha ha ha!..." Phong Vân Vô Kị ngẩng lên trời cười điên cuồng, hai dòng huyết lệ càng gây xúc mục kinh tâm, "Ba chục vạn năm, kéo dài hơi tàn kiếp chó ba chục vạn năm, ba chục vạn năm, đã làm những người sống đủ lâu như các người bị thoái hoá rồi, ba chục vạn năm trước, bao nhiêu người bỏ qua sống chết, cùng yêu ma, thiên sứ chiến đấu, bao nhiêu người hy sinh, nhưng không lời oán trách, hôm nay, một nhị hoàng tử của yêu ma, trước mặt con người, ô nhục người cùng tộc, một thiếu nữ không có sức phản kháng, nhưng người cùng tộc nàng ta lại nói, các ngươi không được báo thù, chuyện này quan hệ quá lớn! Phải chăng, nữ nhân của tộc chúng ta là để dị tộc đến ô nhục sao! Nam nhân của tộc chúng ta đều không cảm thấy sỉ nhục sao?!!"

Ánh mắt Phong Vân Vô Kị từ Đao Quyết, Đao hoàng, cùng đa số nam nhân trong Đao vực lướt qua, không ai dám đối mặt với ánh mắt y.

"Các người ...còn xứng là nam nhân sao?"

Im lặng, như quả mới bắt đầu các đệ tử Đao vực còn có thể cầm đao chỉ hướng thiếu niên vừa nói chuyện, vào lúc sau khi liễu giải chân tướng, không còn kẻ nào rút đao ra khỏi vỏ nữa. Từng đao khách áo trắng xấu hổ cúi gầm đầu.

Phong Vân Vô Kị nghiến chặt răng, những tiếng vỡ vụn liên tiếp truyền ra từ trong miệng. Cheng! Một tiếng kiếm ngâm vang vọng trên không, dưới bầu trời u ám, một cột kiếm quang đỏ rực kéo dọc theo ánh chớp, mục tiêu giật mình lại là nhị hoàng tử.

Rốp! Sắc mặt nhị hoàng tử hung tợn, hai vai rung động, sau vài tiếng rốp, một đôi cánh lớn lộ ra từ trong cơ thể, nhưng trước lúc đó, Đao Quyết đã chắn ngang người trước thân nhị hoàng tử, kêu lên: "Không thể! Không được giết!"

Đao hoàng tựa chậm mà cực nhanh quay người, áo choàng hơi động, một cơn gió nhẹ thổi qua, kiếm khí trên thân Đệ Ngũ Kiếm Đảm đã bị đập nát, Kiếm Đảm cũng bị đánh bay.

Phong Vân Vô Kị hừ lạnh một tiếng, thân hoá thành ảo ảnh, đã vượt qua Đao hoàng, chém tới Đao Quyết.

Sắc mặt Đao hoàng biến đổi, tròng mắt co lại, một vùng đao khí vô hình phát ra từ trong mắt, đánh trên thân Phong Vân Vô Kị .

Rắc! Tay trái Phong Vân Vô Kị hạ xuống mềm oặt, mồm há ra, một ngụm máu phun ra từ trong họng, một đòn này Phong Vân Vô Kị đã trọng thương, nhưng thiếu nữ ôm trong tay trái, vẫn dựa sát vào ngực trái Phong Vân Vô Kị , không rơi xuống.

Phong Vân Vô Kị lấy cứng chọi cứng đỡ một kích của Đao hoàng,ngón trỏ tay phải dùng như kiếm, vung tay đâm ra, Đao Quyết đối diện với một cỗ vô hình kiếm khí do Phong Vân Vô Kị đâm ra, hét to một tiếng, trường đao nâng cao quá đầu, một đạo vô hạn đao khí chém xuống từ trên đỉnh đầu.

"Thiên kiếm!" Phong Vân Vô Kị quát to một tiếng , thân hình phiêu dật trôi về phía sau, tay phải nâng cao quá đỉnh đầu.Vào giây phút ngắn ngủi ấy, đao khách có mặt đều cảm thấy trường đao trong tay run rẩy dự báo điềm bất an.

Trong tay Phong Vân Vô Kị không có vật gì, nhưng mọi người đều cảm thấy rõ trong tay y, là một thanh kiếm đáng sợ, sức mạnh trong kiếm đủ huỷ diệt trời đất. Bốn phía quanh Phong Vân Vô Kị , dâng lên một cơn sóng lớn vô hình, từng cơn sóng kiếm khí không ngừng vươn ra bốn phía!

Đoành!

Một cột sét dài sáng chói đánh xuống từ trên không, vào sát na ấy, mọi người như thấy trên không trung, một lưỡi kiếm của một thanh vô thượng bảo kiếm.

A! Nhị hoàng tử vào lúc này, đột nhiên từ sau lưng Đao Quyết nhảy lên, một quyền mang ma khí hùng dũng từ trên không đánh xuống, chỉ thấy trên không một cột khí rộng hơn chục trượng, mang theo mây đen dũng động, đánh chéo xuống,mục tiêu thẳng hướng Phong Vân Vô Kị .

Đao hoàng sắc mặt biến đổi, thầm nói: "Ngươi thế này không phải là tìm cái chết sao?" Người Ma giới chỉ biết ma công, không biết đao kiếm, căn bản không hiểu đao kiếm tu vi đạt đến thiên kiếm, thiên đao trở lên, là cảnh giới khủng bố như thế nào.

Đến lúc này, Đao hoàng đã bất đắc dĩ phải xuất thủ, áo choàng khẽ tung bay, Đao hoàng đột ngột biến mất khỏi chỗ cũ, xuất hiện lại trước Phong Vân Vô Kị , tay phải một chiêu, vài vạn thanh trường đao cùng rung rung cất tiếng ngâm, thoát ra từ tay mọi người, như trăm sông lớn đổ ra biển rộng, leng keng hưởng ứng, chui vào trong vạt áo phải Đao hoàng.

Đao hoàng vạt áo khẽ vung, hình ảnh một thanh đao do hàng vạn thanh trường đao hoá thành đã hướng tới thanh kiếm vô hình đang hạ xuống trong không trung đánh tới.

Keng!

Tiếng động lớn do kim thiết va chạm vang vọng khắp trời, tuy trong không trung không có một vật gì, nhưng như có một thanh trường kiếm bằng sắt thép, một loạt âm thanh gãy vụn truyền lại, Phong Vân Vô Kị ngưỡng đầu phun ra một ngụm máu tươi, lồng ngực như bị đập một quả chuỳ nặng, rơi xuống, đầu chúc xuống dưới, nhưng trên mặt vẫn hiện lên một nụ cười nhẹ.

Đao hoàng đánh ra một đòn này, như rất nhẹ nhàng, không thấy hơi thở nặng nhọc chút nào, chỉ có phát ra một tiếng thở dài khó nghe thấy, vạt áo phải khẽ phẩy, thanh đao do vài vạn thanh trường đao hợp thành đã tách ra, trở về tay người chủ.

Sau lưng đột nhiên truyền lại hai tiếng kêu thảm, sắc mặt Đao hoàng kịch biến, quay lại nhìn, thấy Đệ Ngũ Kiếm Đảm vừa bị đánh bay đã chém đứt vai trái nhị hoàng tử, sau đó đâm thủng lưng Đao Quyết, xuyên qua trước ngực, lại vòng lại, như muốn triệt để chém chết nhị hoàng tử.

Sắc mặt Đao hoàng biến đổi không ngừng, nhìn chằm chằm vào thanh kiếm ấy.

"Đệ Ngũ Kiếm Đảm! Sao có thể...."

Tay phải vỗ ra, một cỗ đao khí vô hình đã giam chặt được Đệ Ngũ Kiếm Đảm, Đệ Ngũ Kiếm Đảm không ngừng rung động, cố gắng vùng vẫy, vô hạn oán niệm từ trong kiếm phát ra, như cùng Đao hoàng có mối thù rất lớn.

Ầm!

Vài tiếng nổ truyền lại, Phong Vân Vô Kị bị ma khí do nhị hoàng tử xuất thủ cùng đao khí do Đao Quyết đánh trúng, cả thân người bị đánh lún sâu vào đất, lồng ngực vỡ ra, lộ ra nội tạng bên trong.

Đao hoàng quay đầu nhìn qua, trên mặt thoáng qua một chút xấu hổ: "Bỏ đi thôi, bổn hoàng không đáng là chủ Đao vực,hôm nay không ngờ ba người liên thủ đối phó một tên tiểu bối..."

Ngón giữa hơi động, Đệ Ngũ Kiếm đảm đã bị vứt xuống hố nơi Phong Vân Vô Kị rơi xuống.

"Bổn toạ đã thay đổi chủ ý , toàn lực giữ mạng hắn cho ta, ta muốn mang hắn về Ma giới, hành hạ y cho tốt, không ngờ dám làm bổn hoàng tử bị thương,thành đại sỉ nhục, ngay cả phụ vương ta cũng chưa từng động đến một sợi lông của ta, ngày hôm nay không ngờ bị một con người hèn kém làm bị thương....A!"

Nhị hoàng tử trong không trung giận dữ thét nói, sắc mặt càng lúc càng hung tợn.

Phong Vân Vô Kị nhìn Đao Quyết đang rơi xuống đất mắt mở to ,như không cam tâm, lại nhìn nhị hoàng tử trong không trung thét giận dữ, ý thức càng lúc càng mơ hồ, trong đầu cuối cùng chỉ còn một suy nghĩ là: "Đáng tiếc , không thể giết được hắn!"...

Chính là cuộc chiến Đao vực, để một vũ giả phi thăng không lâu, Phong Vân Vô Kị danh động thiên hạ,mọi người đều để ý đến, Đao vực, Ma vực, Vu tộc, Tuyết vực, ánh mắt đám người này đều đổ lên thân người thanh niên chí tình chí nghĩa,không gian bình tĩnh của loài người vài chục vạn năm,cũng vào lúc này, bắt đầu có biến đổi to lớn.