Ý ngươi là gì? Ngươi là Trưởng sử phủ Thuần Vương, cũng thấy là Thuần Vương câu kết với giặc
✾▬▬▬๑۩♡۩๑▬▬▬✾
Rốt cuộc Tề Vân Nhược tránh khỏi cổng chính, có điều khi nhóm binh sĩ đi vào trong, y bắt gặp nụ cười đắc chí trên mặt Tô Viễn, tim chợt giật nảy — không đúng! Trong phủ Thuần Vương, chẳng lẽ có gì đó thật?
Nửa năm nay Tề Vân Nhược với Vương gia như hình với bóng, đương nhiên y biết Vương gia không hề câu kết với giặc, tất cả đều là gán tội. Thế nhưng trong phủ mà đã có phản đồ rồi, thì sao lại không có khả năng xuất hiện thứ gì đó không nên có trong phủ?
Vào lúc Tô Viễn xuống ngựa muốn vào phủ, y lùi ra sau một bước, căn dặn bọn thị vệ: “Không được để ai đến gần viện Đông Mai, hãy mời tất cả các vị chủ tử phi thiếp đến viện Đông Mai, cả các thiếu gia và tiểu thư cũng vậy.”
“Rõ.”
Tề Vân Nhược lui tránh, để mặc binh sĩ vào phủ, y nhìn Lý Tu Tề một cách lạnh lùng, thầm nghĩ. Có là gã ta cũng không có tư cách bước vào thư phòng trong của Vương gia, thư phòng Vương gia không có thứ đó…
Tề Vân Nhược bình tĩnh đi theo Tô Viễn. Tô Viễn hăng hái chỉ huy người đưa người của tiền viện ra trước. Y nói: “Phó tướng Tô, ngươi thực hiện chức trách thì không sao, nhưng đừng quên ở đây là Vương phủ thân vương, không phải chỗ người của ngươi ngang ngược.”
Gã hừ lạnh: “Ngươi cho rằng qua hôm nay phủ Thuần Vương vẫn còn như cũ, có thể tuỳ ý hành động hống hách trong kinh thành à?”
Y không phản bác gã, bảo nói thử xem phủ Thuần Vương hống hách chỗ nào! Trong lòng y bị đã nỗi bất an nặng nề chiếm đóng. Rốt cuộc bất thường ở đâu? Tại sao Tô Viễn biểu hiện tự tin như thể chắc chắn tìm thấy thứ gì trong vương phủ … thư phòng trong… Hay là thư phòng trong!
Y bỗng dưng quát lên: “Phương Qua, triệu tập toàn bộ thị vệ ra trước thư phòng trong của Vương gia!”
Trong điện Võ Anh, không ai nói lời nào nữa, tất cả đều đang chờ Tô Viễn mang chứng cứ gì đó về. Dung Vương cúi đầu lặng thinh, bức thư gã chuẩn bị là do Thành Tư Cật đích thân viết. Thành Tư Cật suy tính tỉ mỉ, trên thư đóng ngọc tỷ, vả lại giọng điệu thể hiện như có mối quan hệ mật thiết với Thuần Vương. Chỉ cần Tô Viễn mang mấy thứ đó về, dù không cách nào buộc tội được Thuần Vương, nhưng đủ để khiến hắn mang theo vết nhơ vĩnh viễn không thể lên ngôi thái tử hoặc ngai vàng.
Lý Sâm cũng thầm chau mày. Nếu như vu khống của bọn họ thành thật, mình muốn làm sạch chậu nước bẩn này cũng phí chút công. Giờ này tại Vương phủ, cụ Âu Dương vẫn ở Giang Nam, Tào Mãn Kim không mấy bản lĩnh, chỉ còn Tiểu Tề của mình, Tiểu Tề đối phó được mấy người đó không?”
Tô Viễn nói: “Tề đại nhân, nếu ngươi kháng chỉ thật, đừng trách đao kiếm trong tay bổn tướng quân vô tình.”
Y dẫn người chắn trước thư phòng trong: “Thư phòng trong là nơi Vương gia sắp xếp công văn quan trọng, không có ý của Vương gia không ai được vào!”
Thư phòng trong luôn luôn có thị vệ đứng gác. Tề Vân Nhược từng đi vào, biết bên trong có rất nhiều thư từ qua lại của Vương gia với quan viên thân tín, và còn có công vụ trong nha môn không thể công bố. Vả lại y phát hiện, trông nhóm Tô Viễn như đã chắc chắn bên trong thư phòng của Vương gia có bí mật nào đó không thể để ai biết.
Tô Viễn rút đao, bước từng bước một tới chỗ Tề Vân Nhược: “Bổn tướng quân phụng mệnh Hoàng thượng đến, ngươi dám cản trở, cho dù bổn tướng quân giết ngươi, Thuần Vương cũng chẳng nói gì.”
“Đại nhân! Tề đại nhân…” Túc Cát chạy đến, lo lắng nói: “Vương phi nương nương nguy kịch, vừa rồi đã ngất hai lần.”
“Chưa tìm thấy thầy Ngô sao?”
Túc Cát chưa nói gì, một tên lính của Tô Viễn đã đi tới với vẻ mặt kỳ lạ, thì thầm vào lỗ tai gã. Sắc mặt gã cũng kém đi, nhỏ giọng: “Ông ta có khả năng tới đây không?”
Y trợn mắt, hỏi: “Sao? Thầy Ngô bị sao?”
Trên mặt gã là biểu cảm lúng túng rõ mồn một, nhìn y với vẻ khó chịu: “Ngựa hoảng, bỏ chạy kéo ngã thầy thuốc, ông ta gãy chân, vỡ đầu chảy máu.”
Y trầm giọng: “Ông ấy còn ý thức chứ?”
Túc Cát khó xử nhìn y, y nói tiếp: “Khiêng thầy Ngô vào trong phủ, dù ra sao cũng phải khám xem còn cứu được Vương phi không.”
Tô Viễn thật sự không dám làm liều, bất chấp để rồi hại Thuần Vương phi chết. Gã cả giận: “Còn không mau khiêng thầy thuốc kia vào!” Nói đoạn gã quay sang Tề Vân Nhược: “Ngươi cho người tránh ra.”
Y nhìn gã, với tình huống hiện nay, không cách nào tệ hơn được nữa. Nhưng dù giá nào y cũng không thể để ai vào thư phòng trong. Y nhìn đám Tô Viễn, gã dẫn theo tầm năm trăm người, giờ đang ở rải rác khắp nơi trong vương phủ, và mười mấy thân tín vẫn luôn theo bên cạnh gã ta… Đột nhiên y cảm thấy hình như mình đã sơ sót điều gì đó, song lại nghĩ không ra.
Tô Viễn bước một bước tới chỗ Tề Vân Nhược, nhóm thị vệ bên cạnh Tề Vân Nhược đồng loạt rút đao. Thị vệ phủ Thuần Vương đều từng trãi trên chiến trường, hoàn toàn không sợ Tô Viễn.
Y sực nhớ. Khi mình tỏ ý phải đóng cửa viện chính không ai được phép bước vào, Tô Viễn đã không đồng ý. Tuy nhiên mình yêu cầu đóng cửa viện Đông Mai, mời các phụ nhân vào đó, gã lại đồng ý…. và theo như lời của Lý Tu Tề, cộng những chuyện này lại… Tề Vân Nhược lạnh lùng nói: “Nếu muốn vào thư phòng Vương gia để điều tra, có thể! Nhưng ta có một điều kiện, các ngươi thấy đấy, thư phòng chỉ cỡ này, không cần nhiều người vào, ta sợ các ngươi vừa ăn cướp vừa làng, người nào cũng phải cởi đồ mới được vào lục soát!”
Sự sợ hãi chợt thoáng qua gương mặt Tô Viễn, sau đó gã nói: “Giờ đang trong tháng giêng! Lúc lạnh nhất, vậy mà ngươi muốn lính của ta cởi đồ, ngươi điên rồi à! Bây giờ còn muốn kéo dài tới khi nào?”
Y chỉ tên thân tín bên cạnh gã, thản nhiên: “Mời mấy vị cởi đồ rồi vào.”
Tô Viễn nghiến răng: “Bổn tướng quân chưa từng nghe nói tra sét còn phải cởi đồ!”
Lòng Tề Vân Nhược dần ổn định, đưa tay ra hiệu cho các thị vệ vây thân binh của Tô Viễn lại, cười khẩy: “Dù ngươi vào cung diện thánh thưa tội ta, ta cũng chẳng sợ!”
Gã quát: “Ngươi dám!”
Y hít sâu một hơi: “Lục soát mấy người này đi!”
Tiếng huyên náo truyền tới từ phía cổng bên kia điện Võ Anh, Hoàng thượng phẫn nộ: “Xảy ra chuyện gì?”
Nội thị khom người tiến lại nói: “Là Thái hậu nương nương ạ.”
Không chỉ Hoàng thượng, ngoại trừ Lý Sâm, tất cả mọi người trong điện Võ Anh biến sắc.
Thái hậu khoan thai bước vào. Hoàng thượng rời ghế Quý phi đi xuống, dẫn theo đông đảo thần tử, thi lễ. Sau khi ông đứng dậy, đích thân dìu Lam Thái hậu tới ngồi, hỏi: “Chuyện gì đã phiền tới mẫu hậu vậy?”
Ánh mắt bà lần lượt đảo qua mọi người trong phòng, người nào người nấy bị ánh mắt chăm chăm ấy nhìn vào đều im lặng cúi đầu. Bà từ tốn nói: “Hoàng thượng, ai gia đã không hỏi việc lớn trong triều từ lâu rồi. Ai gia chỉ không hiểu tại sao anh em của Sâm Nhi lại không bao dung với nó, đều là ruột thịt thân thiết, lại nhất quyết phải đẩy nó vào chỗ chết.”
Hoàng thượng đáp: “Chuyện này vẫn chưa có kết luận…”
Lam Thái hậu cười cười: “Hoàng thượng, nếu Thuần Vương câu kết với giặc thật, con định xử sao?”
Xử sao? Ở đây không ai rõ hơn Hoàng thượng là Thuần Vương vô tội. Nhưng trong tâm ông ta lại mang chút oán hận con trai mình, dù quân sự hay chính sự nó đều có thể giải quyết thỏa đáng. Ông ta dung túng các đứa con khác công kích nó, dù biết rằng những đứa còn lại không đứa nào đủ khả năng đảm đương chức Thái tử. Hoàng thượng ngây ra, dường như chưa từng nghĩ tới nếu Tô Viễn thật sự lục ra chứng cứ, ông ta sẽ phải xử Thuần Vương ra sao.
Lam Thái hậu lại nói: “Nếu chứng minh được Thuần Vương vô tội, Hoàng thượng lại định làm sao?”
Trong đám thân tín Tô Viễn, có một tên muốn thừa dịp lộn xộn trốn đi. Tề Vân Nhược chỉ tên đó: “Bắt người kia lại!”
Gã ta che chắn cho tên đó: “Dựa vào đâu ngươi ra tay với người bên cạnh bổn tướng quân?”
“Dựa vào ta là Trưởng sử phủ Thuần Vương, Thuần Vương không trong phủ, ta sẽ làm việc thay Thuần Vương! Bắt — bất chấp thương vong!”
Phương Qua tìm được thời cơ, xô ngã, chĩa đao, kìm người đó trên đất, rồi thò tay vào áo tên đó lục lọi. Lát sau, anh ta cười lạnh một tiếng, lôi ra một chồng thư: “Phó tướng Tô, nhìn xem gì đây?
Tô Viễn nhận ra đã hết hi vọng, giơ đao toan đâm người kia, giọng điệu lạnh lùng: “Ngươi theo bổn tướng quân nhiều năm thế mà lại rắp tâm hại người, định hãm hại Thuần Vương…” Đao của gã bị Cù Kình – thị vệ trưởng cản lại, đao của Cù Kình gác trên cổ gã.
Tề Vân Nhược cầm lấy mấy bức thư kia, thản nhiên nói: “Bổn quan sẽ mang chúng vào cung ngay, mời Hoàng thượng xem Thuần Vương có tội hay không.”
Giọng Tô Viễn the thé: “Ngươi không thể…” Cù kình trở đao áp vào người gã: “Cũng trói gã lại.”
Năm năm người kia thấy Tô Viễn bị bắt, biết chuyện đã rồi. Tề Vân Nhược vừa đi vừa nói: “Tôi biết các anh đều phụng mệnh làm việc, chủ mưu chuyện này cũng không phải các anh, Hoàng thượng sẽ không trách tội. Nếu các anh muốn lập công chuộc tội, tất cả có thể theo tôi vào cùng, thuật lại tình hình hôm nay với Hoàng thượng.”
Y lên ngựa, dẫn người chạy vào cung.
Hoàng thượng bị Lam Thái hậu hỏi không trả lời được, Lam Thái hậu cất một tiếng thở dài: “Các con vốn là cha con thân thiết nhất trên đời này, tại sao lại muốn làm ầm tới nông nỗi này.”
Hoàng thượng thì thào: “Mẫu hậu… con trai….”
Một nội thị bỗng dưng chạy tới, thưa: “Hoàng thượng, Thái hậu, Trưởng sử phủ Thuần Vương vào cung, y nói có chuyện quan trọng phải bẩm báo Hoàng thượng.”
Lý Sâm thình lình bật dậy. Tiểu Tề, Tiểu Tề đến?
Hoàng thượng nhíu mày: “Truyền!”
Tề Vân Nhược điềm tĩnh bước vào điện, gió thổi lạnh buốt mặt mày, hai lỗ tai cũng đỏ ửng, nhưng y lại có một sự bình tĩnh khó tả. Sau lưng y là thị vệ phủ Thuần Vương, Phương Qua và Cù Kình. Y không đặc biệt tìm bóng dáng Lý Sâm trong điện, chỉ thi lễ, lấy mấy bức thư kia ra: “Những thứ này, xin Hoàng thượng xem qua.”
Hoàng thượng gật đầu, Hoàng Linh khom mình cầm chúng lên trình.
Hoàng thượng cầm lấy nhìn vài lần, lạnh giọng: “Ý ngươi là gì? Ngươi là Trưởng sử phủ Thuần Vương, cũng thấy là Thuần Vương câu kết với giặc?”
Y đáp: “Bẩm Hoàng thượng, những thứ này chẳng phải lục từ trong phủ Thuần Vương, mà là khám xét trên người thuộc hạ của Phó tướng Tô Viễn, nhân chứng vật chứng đều đủ cả.”
Dung Vương nói: “Căn cứ vào đâu ngươi lục soát người Tô Viễn?”
Tề Vân Nhược chẳng hề sợ, nhìn thẳng Dung Vương: “Bởi vì ta biết Vương gia tuyệt đối không sẽ câu kết với nước Tân Nguyên! Dung Vương điện hạ, ngài từng đi tây bắc, phải biết là chiến sự tây bắc mang đến bao nhiêu tai họa cho Đại Khang. Tuy nước Tân Nguyên không xuất binh đối đầu trực diện với Đại Khang, nhưng sau lưng dân tộc Khương không thể thiếu bóng họ. Thuần Vương thập tử nhất sinh, lập công trạng hiển hách, ngài ấy chỉ có sự căm thù với quốc chủ nước Tân Nguyên!”
Mặt mày Dung Vương trắng bệch, còn nhễ nhại mồ hôi lạnh, trời rét thế này mà hắn có cảm giác mình mẩy đẫm nước. Các đại thần tham gia chỉ trích Lý Sâm cũng y như vậy.
Khánh Vương nói: “… Phụ hoàng, trong phủ đệ đúng là nhị hoàng huynh luôn có lời oán thán ngài…”
Y lại lên tiếng: “Khánh Vương điện hạ, vi thần đã trói Lý Tu Tề vứt ngoài điện, tuỳ ý ngài thẩm vấn, xem xem có gì chi tiết hơn không.”
Chức quan Tề Vân Nhược ngũ phẩm, ở trong căn phòng toàn quyền quý này là cấp thấp nhất. Nhưng lúc này, chẳng một ai dám bảo y câm mồm.
Cảnh Vương biết ưu thế đã mất, nhắm mắt chán nản. May cho gã là hôm nay ba anh em họ cùng nhau đứng lên, và gã còn là người duy nhất không đưa ra bất cứ ‘chứng cứ’ nào, chỉ có nói mấy câu dựa theo thời thế.
Lam Thái hậu cũng im lặng không nói, ánh mắt nhìn về phía Tề Vân Nhược lại vô cùng dịu dàng.
Bụi trần lắng đọng.
Hoàng thượng chậm rãi gọi: “Nguyên Vinh.”
Nguyên Vinh luôn bảo trì sự im lặng tiến lên: “Có thần.”
“… Soạn thảo, hai mươi tháng giêng năm nguyên khánh hai mươi hai, phong Thuần Vương Lý Sâm làm Thái tử.”
Tề Vân Nhược và Lý Sâm liếc nhìn nhau, Tề Vân Nhược mỉm cười nhợt nhạt, Lý Sâm nắm tay áp trước tim, nhìn y một cách chăm chú, trên mặt không có vẻ vui mừng vì được phong Thái tử, vẫn duy trì bình thản ban đầu.
Hiện tại Tề Vân Nhược rời cung, trong mình là cảm giác yên ổn hơn bao giờ hết. Y đi song song với Lý Sâm, rất nhiều đại thần theo lối này xuất cung, bộ dạng kinh sợ chẳng dám phát ngôn. Vừa rồi cũng có người nói giúp Thuần Vương, có điều đã bị giữ lại trong cung. Số đông còn lại là cận thần của ba vị Vương gia. Cũng có người giống Nguyên Vinh vốn là Đại học sĩ tâm phúc của Hoàng thượng, chẳng góp lời trong chuyện này.
Sau khi ra khỏi cung, Lý Sâm kéo tay Tề Vân Nhược: “Em mặc có mấy lớp áo như vầy đã ra ngoài…. ” rồi đưa tay xoa mặt y, sau đó ụp lỗ tai y.
Y thở dài: “Thời điểm đó sao em thong dong khoác áo được?”
Hai người không bàn về trận phong ba này nữa, có người dắt ngựa của Lý Sâm tới, Lý Sâm cưỡi lên ngựa, Tề Vân Nhược ôm eo hắn từ phía sau. Tưởng tượng đến cảnh bọn họ về phủ như này, y cười: “Đây có được xem là rêu rao khắp nơi không?”
Hắn cười khẽ một tiếng:
“Gia—!”
Người phủ Thuần Vương vẫn chưa hay tấm biển vương phủ sẽ nhanh chóng bị thay. Khi hai người xuống ngựa, Túc Cát chờ ngoài cửa, sắc mặt bi thương: “Vương gia, Vương phi vẫn muốn gặp ngài lần cuối…”
Y kinh hãi: “Thầy Ngô cũng không thể cứu Vương phi sao?”
Túc Cát thở dài: “Ông ấy tới chậm một bước.”
Khi Lý Sâm tới trước viện Đông Mai, Tề Vân Nhược dừng bước, bảo: “Vương gia, em tới viện Mặc Liên chờ Người về.”
Tề Nghê Quần nằm trên giường, mắt nhìn phía trên, bên mép giường là những người phụ nữ khác trong phủ Thuần Vương, bọn họ đang quỳ khóc nức nở. Nhưng Tề Nghê Quần biết, không ai trong số họ khóc vì nàng, họ còn ước nàng chết đi, ước họ mới là chính thê của Vương gia.
Lý Sâm vào phòng trong, tiếng khóc than của mấy cô đó còn to hơn. Hắn khoát tay: “Ra ngoài cả đi.”
Tề Nghê Quần chẳng xoay qua, đầu óc nàng rất tỉnh táo, song nàng cũng hiểu rằng mạng sống mình đang từ từ tiến tới hồi kết.
“Vương gia, chàng đến rồi.”
Hắn ngồi xuống, nhìn Tề Nghê Quần với ánh mắt điềm tĩnh.
“Vương gia à… mấy tháng nay ta thường xuyên cảm thấy hận chàng, nhưng thứ ta khó quên đi nhất vẫn là ngày ta gả cho chàng…”
Hắn không nói gì, chỉ như trước, im lặng nhìn nàng.
“Thật ra ta hơi hối hận, ta chỉ muốn làm Vương phi tốt của ngài. Nhưng ông trời thật bạc đãi ta…” Nàng bắt lấy một tay Lý Sâm, dùng sức cực mạnh: “Tại sao cứ là ta, hai thai đều không sinh được con trai … sao hai người Quý phi, Vi phi lại có thể sinh được con trai?”
“Ta không cam tâm… ” Nàng nói xong, trong mắt vẫn còn nồng đậm oán hận và không cam lòng. Nàng nhớ tới khuê phòng của mình, nhớ sự dịu dàng của Vương gia trong một tháng sau cưới.
Lý Sâm nới lỏng tay bị nàng nắm chặt. Hắn cũng nhớ lại ngày đại hôn của mình, song dù ráng cỡ nào đều không nhớ nổi dáng vẻ của Tề Nghê Quần khi mới gặp, hắn chỉ nhớ được khi mình đi tiền viện, tại hành lang trên mặt hồ gặp được thiếu niên ấy.
“Vương phi…” Hắn cất lời: “Ta sẽ đối xử tốt với con gái nàng để lại, để chúng lớn lên hạnh phúc. Ta chỉ làm được vậy. Kiếp sau nàng đừng dấn thân vào nhà công hầu, hãy làm con gái một gia đình nhỏ, bình an lớn lên, vô ưu vô lo.
Tề Nghê Quần nhắm mắt lại.
Cuối cùng Tề Nghê Quần không lên làm Thái tử phi, nàng mất trước một ngày Lý Sâm được chính thức sắc phong Thái tử.
Phủ Thuần Vương vừa có việc vui vừa có chuyện buồn. Quan viên trong triều không biết nên đến chúc mừng Thuần Vương được phong Thái tử, hay chia buồn vì Vương phi qua đời. Thánh thượng miệng vàng lời ngọc, nói ngày hai mươi phong Thái tử thì ra chỉ vào đúng ngày đó. Bởi vậy phủ Thuần Vương không treo màu trắng, mà định qua lễ sắc phong sẽ lo ma chay.
Hoàng thượng không phong Tề Nghê Quần làm Thái tử phi, cho nên ngày sau Tề Nghê Quần vẫn được hạ táng theo lễ Thân Vương phi. Dạo này Tề Vân Nhược luôn cảm thấy buồn buồn, y không dằn nổi ý nghĩ nếu hôm đó Tô Viễn không soát phủ, thầy Ngô tới kịp, Tề Nghê Quần có thể sẽ sống, sau đó trở thành Thái tử phi Đại Khang, tương lai trở thành Hoàng hậu Đại Khang.
Rốt cuộc nàng ta mất, sau khi mất cũng chẳng nhận được lễ tang long trọng mấy.
Ngày đưa tang Tề Nghê Quần, phủ Cảnh Vương, Khánh Vương phi và phủ Dung Vương đều gửi phúng điếu nhưng chẳng ai ra mặt. Hiện tại họ đều bất an, thật sự không có gan xuất hiện trước mặt Lý Sâm lần nữa, đặc biệt là Dung Vương Lý Húc. Khi đó đúng là người của Tô Viễn – nhà thông gia với gã – dẫn người cản Ngô thái y tới khám chữa kịp thời cho Tề Nghê Quần. Tô Viễn bị giam trong nhà lao, Dung Vương cũng hận người này, nếu sớm tìm thấy thầy thuốc kia, có lẽ cục diện đã không thành thế này.
Sau một thời gian an táng Tề Nghê Quần, Lý Sâm thường sẽ ngồi lặng thật lâu, Tề Vân Nhược cũng im lặng cùng hắn. Cả hai ngồi cạnh nhau, hiểu lòng nhau. Y biết Lý Sâm nghĩ gì trong lòng, họ đã đi trên con đường gian nan để đến được hiện tại. Nhưng dù sao ở trong lòng hắn, Tề Nghê Quần cũng khác biệt. Tề Nghê Quần là vợ của hắn, là người con gái hắn từng vừa ý và mong chờ. Trong lòng một người đàn ông, suy cho cùng thì thê và thiếp khác nhau, dẫu cuối cùng hắn cũng chẳng yêu Tề Nghê Quần, hơn nữa còn từng chán ghét nàng ta, nhưng hắn chưa bao giờ muốn nàng ta chết, mọi chuyện chỉ đơn giản vậy thôi.
Sau khi Lý Sâm được phong Thái tử, cả kinh thành đều bị chấn động, thế mà hắn vẫn cứ như nửa năm đầu, trú trong phủ Thái tử không đón khách lạ. Trong cung, cung Từ Khánh là đông cung của Thái tử, tuy nhiên đã chẳng còn ai sống trong cung điện này mấy chục năm nay, có lẽ là từ lúc Anh Tông – ông nội Lý Sâm – làm Thái tử sống ở đó. Hoàng thượng không bảo Lý Sâm chuyển vào cung, trong lòng ông vẫn còn chút kiêng kị đứa con trai này. Quy chế phủ Thuần Vương rõ ràng chẳng còn phù hợp với hắn, chẳng qua hắn tạm thời không muốn đối diện thêm sự thay đổi nào, ngoại trừ đổi tấm biển phủ đệ, vương phủ vẫn như cũ.
“Vương gi…. Ơ, không phải, Thái tử điện hạ à.” Tề Vân Nhược gọi.
Lý Sâm cười cười: “Lại đây.”
Tề Vân Nhược nước dâng thì thuyền lên, chức chưa được thăng thế nhưng y đã hiển nhiên thành cận thần của thiên tử tương lai, nào ai dám bất kính. Tề Vân Nhược chạy bước nhỏ đến bên cạnh Lý Sâm: “Vương gia… không phải! Thái tử điện hạ!”, rồi do dự lúc lâu: “Em quên mất em muốn nói gì rồi.”
Hắn bật cười, Tề Vân Nhược chau mày suy nghĩ thật lâu: “Vương gia, em nhớ rồi, phủ Tử Dương Bá gửi thư, muốn hỏi chút chuyện về phủ Thượng thư Trình.”
Lý Sâm không nhắc y là y vẫn gọi sai, với lại không biết tại sao hắn vẫn thích Tề Vân Nhược gọi mình là Vương gia hơn. Bởi vì Cảnh Vương bất mãn với Trình Văn Kiệt, nên bị dính vào trong mớ chuyện này. Cuối cùng ông ta không bị trách phạt nào, nhưng đúng là con ổng đã nạp thám tử nước Tân Nguyên làm thiếp, hơn nữa cô thiếp kia đã dò xét được rất nhiều chuyện quan trọng trong phủ.
Trình Lăng Quân cũng bị nhốt vào lao ngục, bản thân người này không tính là phong lưu, chẳng qua từng đọc sách, luôn yêu thích cô gái thêm hương, xinh đẹp mềm mỏng. Tề Đan Hà sau khi sinh hai con trai, cơ thể không còn nhỏ nhắn như trước, lòng Trình Lăng Quân bèn lung lay. Khi gã ra ngoài gặp được một cô gái nhà lành điềm đạm đáng yêu, nhất thời nóng đầu, nhất quyết phải cưới về nhà, kết cuộc đưa cả mình vào trong lao. Trình Văn Kiệt giữ được chức Thượng thư nhưng không có cách cứu con trai, đành phải bảo con dâu nhờ cậy phủ Tử Dương Bá, lại từ chỗ Tử Dương Bá cầu xin Thái tử.