Phi Phi: Bảo Bối Ngoan Nào!

Chương 6: Có con trai ba tuổi. (1)




Bernie đứng cạnh cạnh cửa sổ sát đất nhìn xuống, nheo đôi mắt già nua của mình nhìn Dịch Cẩn đang ôm Tề Phi bước lên xe.

"Mark!"

Người đàn ông được gọi tên chính là người vừa rồi tiếp đón nhóm Dịch Cẩn ở sảnh khách sạn, bước lại gần Bernie.

"Điều tra mối quan hệ của hai người họ."

"Tề Phi và Dịch Cẩn?"

"Không ngờ người lãnh đạo của Tề gia hắc bang lại là người như vậy."

"Còn lô vũ khí của Tề gia?"

Bernie chống ba toong ngồi xuống ghế: "Cứ điều tra quan hệ của hai người họ cho rõ ràng trước. Tôi sẽ xin chỉ thị từ bên trên."

"Nếu vậy, ngài Bernie, tôi có thể dùng cách để thăm dò."

"Cách gì?..."

........

Dịch Cẩn ngồi trong xe, gương mặt lo lắng liên tục sờ trán Tề Phi, giục Finn đang lái xe: "Đi nhanh lên."

Xe vừa dừng, Saint ở ghế phụ nhanh chóng đi xuống vòng qua bên kia mở cửa xe. Dịch Cẩn chân dài ôm Tề Phi trong lòng nhanh chóng đi vào trong biệt thự.

Mạnh Kha đang ngồi xem hài trên ghế sô pha, uống rượu ăn trái cây thì thấy Dịch Cẩn ôm Tề Phi đi vào, nhảy lên chạy đến.

"Ay Ay Ay, gì đây?"

"Cao Lãng đâu?"

"Đi xem mắt rồi. Ha, bọn chó, chúng lại dám ra tay với Tề gia sao? Bị thương chỗ nào, có nặng lắm không?"

Mạnh Kha ở bên cạnh nhìn trái nhìn phải, gương mặt biểu hiện sự lo lắng hỏi.

"Bị sốt!"

Dịch Cẩn vừa nói xong, Mạnh Kha đơn giản đứng hình mất năm giây, sau đó liền tức giận nói: "Bị sốt! Bị sốt! Chỉ là bị sốt thôi mà có cần cái mặt như vậy không. Làm lão tử còn tưởng là bị thương sắp chết."

Thấy Tề Phi nhíu mày, Dịch Cẩn bộ dáng âm trầm đáng sợ, lạnh lùng nhả chữ.

"Ngậm miệng. Gọi người về."

Nói xong liền ôm người lên phòng. Mạnh Kha dù miệng vẫn lẩm bẩm chửi nhưng tay vẫn là đi lấy điện thoại gọi người về.

Cao Lãng ở bên kia, bộ dáng bác sĩ nghiêm túc, lịch sự cười nói chuyện với cô gái xinh đẹp ngồi trước mặt.

"Edna tiểu thư, vậy nếu cô có bị làm sao, cứ đến tìm tôi."

"Được. Bác sĩ Cao quả nhiên như lời đồn, rất ấm áp, còn phong độ nưa." Edna ngồi đối diện, gương mặt e thẹn như thiếu nữ mới lớn.

"Tiểu thư khen quá lời rồi. Vậy không biết tôi...."

Mới vừa nói đến đây, điện thoại Cao Lãng đổ chuông, thấy người gọi là Mạnh Kha, liền cười tươi một cái, nghe điện thoại.

"Alo!"

"Về ngay đi. Tề gia bị thương, sắp chết rồi."

"CÁI GÌ???"



Cao Lãng từ trên ghế đứng bật dậy, hai mắt kinh ngạc trợn tròn, không đến hai giây liền xoay người chạy ra ngoài.

Edna vội đứng dậy chạy theo gọi.

"Bác sĩ Cao! Bác sĩ Cao! A...."

Chạy trên giày cao gót đối với cô tiểu thư khuê cát thật không dễ dàng, mới chạy vài bước liền ngã.

Cao Lãng nghe tiếng đằng sau quay người lại, thấy Edna ngã ngồi dưới đất, chỉ có thể nói:

"Thất lễ rồi."

Sau đó vẫn quả quyết xoay người chạy đi. Edna ở đằng sau kinh ngạc không thốt lên lời. Không phải vừa rồi còn rất lịch sự, còn khen người ta là phong độ sao? Sao nhoáng cái đã thành bad boy rồi?

Cao Lãng cơ hồ dùng vân tốc đi gặp tổ tiên mà phóng xe về biệt thự. Về đến nơi thì ba chân bốn cẳng chạy vào nhà, thấy Mạnh Kha ngồi trên ghế, chạy vội đến.

"Người đâu rồi? Bị thương như thế nào? Ở tại Anh quốc bọn chúng lại có gan làm bị thương Tề Phi sao?"

Mạnh Kha ngẩng mặt lên, vẻ mặt bi thương, run run giọng.

"Ở.... ở trên phòng. Dịch Cẩn đang ở .... trên đó."

Cao Lãng thấy vẻ mặt thất thần bi thương của Mạnh Kha, không nghi ngờ gì chạy lên tầng. Cửa phòng bị đẩy mạnh ra cái "rầm" một tiếng, Cao Lãng run chân bước vào.

Thấy Tề Phi nhắm mắt nằm trên giường, Dịch Cẩn gương mặt lo lắng bất an ngồi bên cạnh.

"Tề....Tề Phi sao rồi?"

Dịch Cẩn nheo mày nhìn.

"Cậu là bác sĩ? Cậu không khám cậu hỏi tôi?"

"Không phải bị bắn sao? Vào đâu? Sao lại...."

"Ai bị bắn? Hình như bị sốt rồi, kiểm tra nhanh đi."

"Gì?"

Mặt Cao Lãng nghệt ra như ngỗng đứng chôn chân tại chỗ. Sau đó hét to lên một tiếng.

"MẠNH KHA! CÁI ĐỒ CHẾT DẪM NHÀ CẬU."

Mạnh Kha thản nhiên ngồi ăn trái cây, uống rượu xem hài dưới nhà.

Sau khi kiểm tra cho Tề Phi xong, Cao Lãng bộ dạng không sức sống, bộ dạng như ngày tận thế trái đất sắp đến.

"Bị sốt virus. Chắc do lúc trước canh Joserp ở trên núi Yên Ninh nhiều ngày, trong rừng trên núi cao nhiệt độ ẩm thấp nên bị sốt virus."

Sau đó thất thiểu đi ra ngoài. Lúc xuống đến sô pha phòng khách liền nằm gục xuống, nhìn Mạnh Kha liên tục chửi.

"Cậu có biết tôi đang đi xem mắt không?"

"Là Dịch Cẩn đòi cậu về. Không liên quan tới tôi."

"Cậu có biết tôi vì vội về, thấy người ta ngã cũng không thèm chạy ra đỡ không?"

"Là do cậu không phải đàn ông."

"Mạnh Kha, tôi nguyền rủa cậu cả đời không có người yêu."

"Vậy ông đây sẽ giống Dịch Cẩn, đại khái cho đứa đàn bà như cậu chút mặt mũi."



"Ông đây dù là đàn bà cũng sẽ không ngó đến thằng đàn ông đểu là cậu."

Mạnh Kha cùng Cao Lãng, tôi một câu, cậu một câu liền cãi nhau om tòm dưới nhà.

Dịch Cẩn đi đến đem cửa phòng đóng chặt lại. Bước vào nhà tắm lấy ra khăn lau mặt bước đến giường nâng Tề Phi dậy lau mặt và tay cho cậu.

"Phi Phi, dậy uống thuốc đã nào."

Tề Phi trong người vô cùng khó chịu, hai mắt nhắm chặt lại không muốn mở ra, tinh thần rất mệt mỏi.

"Ngoan nào."

Dịch Cẩn tay cầm hai viên thuốc, nâng người dậy nhưng người vẫn không chịu mở mắt, cũng không chịu há miệng.

"Phi Phi, uống thuốc đã, ngoan nào."

Tề Phi hơi lắc đầu không chịu. Dịch Cẩn nhìn hai viên thuốc, trực tiếp bỏ vào miệng mình, cúi người hôn lên môi Tề Phi, cùng lúc đó truyền thuốc vào miệng cho cậu. Rồi lại uống một ngụm nước, rồi lại hôn xuống.

Nước theo khóe miệng Tề Phi chảy xuống, Dịch Cẩn im lặng nhìn, yết hầu chuyển động lên xuống một cách bất thường.

Dịch Cẩn đưa tay vuốt mặt thầm chửi mình một câu, đắp lại chăn ngay ngắn cho Tề Phi rồi đi ra ban công đứng.

Tề Phi ngủ là ngủ một mạch đến sáng ngày hôm sau mới tỉnh. Vừa tỉnh bụng liền kêu ọt ọt, vừa tính bước xuống giường thì Dịch Cẩn bưng một khay đầy ụ thức ăn đi vào.

"Tỉnh rồi sao? Thấy trong người thế nào rồi?"

Hạ khay đồ ăn xuống, đưa tay sờ nhẹ lên trán Tề Phi, Dịch Cẩn nói tiếp.

"Hạ sốt rồi."

Tề Phi nũng nịu đưa hai tay ôm ngang người Dịch Cẩn, hai chân cũng đưa lên ôm chặt lấy hai chân anh.

"Đói."

"Đi đánh răng rửa mặt trước."

Dịch Cẩn cứ như vậy ôm Tề Phi lên, hai tay đặt ở mông cậu vỗ một cái rồi đi vào nhà tắm.

Tề Phi bị vỗ mông thẹn đỏ mặt lừ mắt nhìn Dịch Cẩn.

Dịch Cẩn cùng Tề Phi đang ngồi ăn cùng nhau trong phòng, đang ăn thì có tiếng gõ cửa. Tề Phi hạ dĩa xuống nhìn ra.

"Vào đi."

Saint vội đẩy cửa đi vào, vội vàng nói.

"Tề thiếu, xảy ra chuyện lớn rồi."

"Chuyện gì mà Tề Phi tôi chưa gặp mà lớn với nhỏ."

Saint đưa mắt e ngại nhìn Dịch Cẩn, mấp máy môi không biết nên mở lời như nào.

Dịch Cẩn gắp một miếng cà rốt đến bên miệng Tề Phi, trầm tĩnh nói: "Nói đi."

"Tề thiếu..... ở dưới nhà có một vị tiểu thư dẫn theo một đứa bé trai ba tuổi đến nói là con của.... ngài."

Tề thiếu trực tiếp phun miếng cà rốt trong miệng ra, đôi tay Dịch Cẩn đang đưa trên không trung cũng dừng lại.

"Cậu vừa nói cái gì?" Tề Phi không tin vào tai mình hỏi lại.

Saint vẫn như cũ nói lạ, run sợ không dám nhìn đến vẻ mặt của Dịch Cẩn. Mọi người trong đám thuộc hạ, như cậu hay Finn hay Silas là thuộc hạ thân cận của Dịch Cẩn và Tề Phi là những người hiểu rõ nhất mối quan hệ của hai người. Cho nên chuyện này xảy ra, vẻ mặt mà bọn họ quan tâm nhất chính là....bộ dạng đáng sợ của Dịch Cẩn. Còn lo sợ, Dịch Cẩn sẽ ra tay. Nếu Dịch Cẩn ra tay, người nếu sống..... không điên loạn cũng thành tàn tật.