Phi Phi: Bảo Bối Ngoan Nào!

Chương 4: Phát cơm cún!




Tề Phi không chần chừ quay sang bên cạnh nhóm chân hôn chụt một cái lên má Dịch Cẩn, quay ra nhìn Mạnh Kha nháy mắt.

"Quà tặng cậu."

Tề Phi vừa nói xong, Cao Lãng đang ngồi uống cà phê trên ghế liền phun hết ra, sau đó trừng trừng mắt nhìn Mạnh Kha giống như muốn chửi: "Cái đồ ngu ngốc. Yên lành không muốn lại muốn ăn cơm chó mới chịu."

Mạnh Kha thì sững người hai mắt tròn xòe như chưa tin được, lúc sau liền quay lại nhìn Cao Lãng.

"Tát tôi một cái đi."

Cao Lãng nhướng mày nhìn Mạnh Kha lên giọng.

"Ăn nhiều đồ của họ quá bị điên rồi à?"

"Mỗi lần tôi định nói gì đó liên quan đến hai người họ, cậu nhớ tát tôi một cái, một cái chưa tỉnh thì tát hai cái. Miễn sao đừng để tôi ngu ngốc như hôm nay là được rồi."

Tề Phi đi xuống ghế sô pha ngồi, hai chân vắt chéo nhau, hai tay dang sang hai bên nhìn Mạnh Kha cười sảng khoái, cười đến hai mắt đều híp lại. Dịch Cẩn đi đến nhìn Tề Phi hiền từ, đưa tay vỗ vỗ trên đầu Tề Phi, cất giọng dịu dàng.

"Đói chưa?"

"A!"

Dịch Cẩn vừa nhắc đến, bụng Tề Phi liền hưởng ứng. Tề Phi đưa tay rờ bụng, nhìn Dịch Cẩn hai mắt long lanh.

Hai người trưa hôm qua ăn được một ít ở bệnh viện, sau đó về nhà liền...'quần nhau' một trận, đến tối ra ngoài ăn một chút, vì Tề Phi thật sự mệt nên ăn một ít liền về phòng, bây giờ thì thật sự là rất đói.

Dịch Cẩn nhìn Cao Lãng cùng Mạnh Kha ngồi phía đối diện, nghiêm túc hỏi:

"Đồ ăn trưa chuẩn bị xong hết chưa?"

Cao Lãng buông vội tách cà phê xuống đứng dậy vội vội vàng vàng nói:

"Bữa trưa chuẩn bị xong hết rồi, hai vị cứ tự nhiên. Tôi đây xin đi trước, ở bệnh viện còn có việc."

Sau đó còn chưa kịp bỏ chạy đã bị Mạnh Kha xách cổ áo lôi lại nghiến răng nói: "Không phải vừa rồi cậu mới nói chuyện với tôi là thời gian tới cậu được nghỉ phép sao? Hả!? Cậu phải ở lại đây cùng với tôi."

Mạnh Kha cúi người nói thầm bên tai Cao Lãng.

"Tính xách quần bỏ chạy để ông đây một mình ngồi ăn cơm cún à?"

Cao Lãng liền phân bua.

"Tôi là có việc gấp thật, tôi quên mất còn chưa lên đồ án chữa bệnh của một bệnh nhân, bây giờ phải lập tức đi ngay."

"Ăn xong bữa trưa thì muốn đi đâu thì đi."

Nói xong liền một đường lôi thẳng người vào phòng ăn.



Tề Phi liếc nhìn Mạnh Kha cùng Cao Lãng ngồi nép vào với nhau ở tận đầu bàn bên kia, nhếch môi cười hứng thú gắp một miếng thịt lên đưa đến bên miệng Dịch Cẩn.

"A nào."

Dịch Cẩn nhìn Tề Phi, cúi đầu há miệng ăn miếng thịt, gật gù tán dương.

"Thịt ngon lắm."

Cao Lãng liền phì cơm ra tung tóe, vội lấy tay lau miệng sau đó muốn bỏ chạy thì lại bị Mạnh Kha nhất quyết giữ lại.

"Ngồi xuống!"

"Tôi.... tôi ăn no rồi."

"Tôi còn phải ngồi đây thì cậu cũng phải ngồi."

"Dịch Cẩn... "

Cao Lãng ngước mắt lên nhìn Dịch Cẩn cùng Tề Phi như muốn khóc, sau đó trực tiếp ngồi trên ghế giãy đành đạch như đỉa phải vôi.

"Hai cái con người xấu xa này, có biết ở đây còn có người không hả. Ông đây hôm qua mới vừa chia tay người yêu xong."

Tề Phi cao giọng thích thú.

"Ồ! Tôi thành thật xin lỗi vì không biết hôm qua bác sĩ Cao vừa chia tay người yêu. Tôi còn nghĩ bác sĩ Cao không có người yêu cơ."

"Cậu..."

Cao Lãng bị Tề Phi làm cho nghẹn một bụng muốn xông đến đánh người, nhưng vừa đẩy ghế đứng bật dậy thì bị ánh nhìn chằm chằm của Dịch Cẩn làm cho dừng lại. Bác sĩ Cao liền mếu máo dựa vào anh bạn Mạnh Kha bên cạnh giả bộ khóc lóc đáng thương.

Tề Phi thấy Cao Lãng như muốn đánh người liền đứng dậy hứng dậy.

"Muốn đánh nhau sao? Lại đây, lão tử tôi tiếp cậu."

"Cậu còn là lão tử sao?" Cao Lãng hồn nhiên ngước mắt lên hỏi.

"Phi Phi, ăn đi."

Còn chưa đợi Tề Phi phản ứng lại, Dịch Cẩn liền gặp một miếng củ xào đến trước mặt Tề Phi. Tề Phi nhíu nhíu mày sau đó lè lưỡi với Cao Lãng rồi ngoan ngoãn ngồi xuống ăn.

Cao Lãng cùng Mạnh Kha ngồi bên kia không khác gì hai con bù nhìn, đi không được, khóc cũng không xong.

Sau khi ăn trưa xong, bốn người liền ở tại phòng khách bàn chuyện quan trọng.

Dịch Cẩn nhìn tập tài liệu trên bàn, nhìn Mạnh Kha nói.

"Cậu không gặp được người sao?"



"Bên đó cơ bản là muốn làm khó, không chịu gặp mặt tôi, nhất định phải là hai người đến mới chịu ra mặt."

"Nghĩ ông đây là ai mà dám lên mặt." Tề Phi tức giận đạp chân vào cạnh bàn cao giọng.

"Bên đó chắc chắn muốn gặp hai người để sửa đổi thỏa thuận ban đầu. Ban đầu hai người đánh vào các tay chân con của họ, từ chỗ họ lấy bằng chứng phạm tội của Joserp, lúc đó ủy hiếp thế lực của họ không nhỏ lên thoả thuận nghiêng về hai người có lợi hơn. Nhưng giờ Joserp bị Âu Hân giết chết rồi, bọn họ không lo có người làm ảnh hưởng đến tổ chức, nên chắc chắn là muốn gặp trực tiếp hai người để bàn lại thỏa thuận ban đầu." Cao Lãng bắt đầu phân tích.

"Ha, mấy cái lợi ích rẻ rách ông đây thèm vào. Nếu không phải lúc đó Âu Hân bị Joserp bắt, ông đây còn chẳng thèm để bọn họ vào mắt chứ đừng nói đến mấy cái thỏa thuận một mất một còn."

Tề Phi nhàm chán nói vài câu, hoàn toàn là thái độ xem thường bên kia. Cho dù bên kia là chủ nghĩa khủng bố, nhưng Châu Âu cũng không phải địa bàn của họ. Ở tại Châu Âu, dù phục hay không phục cũng không ai dám đối đầu với Tề Phi. Trước kia Phillips có khối tài sản khổng lồ từ vợ là công tước, lại lấn vào giới hắc đạo, trên dưới đều phải kính ông ta đến sáu phần. Nhưng hiện tại, Tề Phi không chỉ có khối tài sản khổng lồ đó, mà còn là ông trùm giới hắc đạo ở Châu Âu, buôn vũ khí, buôn thuốc nổ, đan dược.

Bên cạnh còn có Dịch Cẩn, người trong giới không ai là không sợ về độ ra tay tàn bạo của con người này. Không nói đến, Châu Phi còn là địa bàn của người ta, trữ lượng kim cương, bạch kim của người này ở đây nắm giữ hơn một nửa thị trường khoáng sản Châu Phi. Còn có tổ chức Hắc Long Bang ở Trung Quốc.

Vậy nên nói, Tề Phi khinh thường không muốn thỏa thuận cũng không có gì là sai.

Dịch Cẩn đứng dậy chỉnh lại quần áo, nhìn Tề Phi: "Đi."

"Còn cần phải đi sao? Một chút tiền, còn không đủ để ông đây mang lau bàn."

"Chúng ta phải giữ chữ tín. Hơn nữa chúng ta cũng sẽ không thiệt thòi gì."

Rồi quay sang nhìn Mạnh Kha: "Người đang ở đâu."

"Knight's Village at Warwick Castle."

Tề Phi cười một tiếng: "Cũng biết hưởng thụ nhỉ."

.......

Tề Phi cùng Dịch Cẩn vừa bước xuống xe ở trước sảnh khách sạn sang trọng như một tòa lâu đài thì có một người đàn ông dẫn theo một nhóm người bước đến cười giả lả tiếp đón.

"Dịch tiên sinh, Tề thiếu, hai vị tới rồi. Ngài Bernie hiện đang đợi hai vị ở bên trong, xin mời "

Finn– người thuộc hạ thân cận của Dịch Cẩn cùng nhóm thuộc hạ của Tề Phi vừa định đi vào thì bị nhóm người của người đàn ông vừa rồi ngăn lại.

Người đàn ông đan hai tay vào nhau cúi người xuống.

"Hai vị phiền có thể để người của mình ở bên ngoài được không? Chúng tôi là những người làm ăn nghiêm túc, sẽ không đến mức khiến bên kia phải động tay động chân."

"Ha, Tề Phi tôi thích, ông cũng dám cản."

"Không dám, không dám. Chỉ là cái này..."

"Đi về."

Tề Phi xỏ tay túi quần xoay người muốn bỏ về, Dịch Cẩn hơi cong khóe môi cười sau đó bước theo. Người đàn ông hốt hoảng vội vàng giữ lại.

"Tề thiếu, Dịch tiên sinh, hai người xin dừng bước đã."