Phi Phi: Bảo Bối Ngoan Nào!

Chương 17: Bảo vệ Tề gia, chết không hối hận. (2)




Silas ngước khuôn mặt bê bết máu lên, hai mắt lờ đờ nhìn Tề Phi, môi mấp máy gọi.

"Tề ... gia..."

"Silas à....."

Tề Phi thấy cổ họng mình nghẹn ứ lại, đỡ lấy Silas đang dần gục xuống.

Trên gương mặt mệt mỏi dính máu nhơ nhớp ấy, bỗng lại xuất hiện một nụ cười nhẹ nhàng, rất bình thản. Silas ôm đứa con trai mới chào đời được ba ngày của mình ôm trong lòng, đưa lên trước mặt Tề Phi.

"Tề gia.....con trai tôi...."

"Silas, xe cấp cứu đang đến, cậu ráng chịu một chút."

Silas hơi lắc đầu, thở gấp từng hơi nói.

"Tề gia, tôi theo cậu...tính đến hôm nay .... là được mười năm rồi đúng không. Mười năm làm cánh tay đắc lực, bảo vệ Tề gia, chưa từng một giây hối hận. Dù tương lai không thấy tiếp tục đi theo cậu... nhưng... trước đó chưa từng hối hận..."

Tề Phi và Silas bằng tuổi nhau, mười năm trước là khi mười năm tuổi Tề Phi tham gia vào câu lạc bộ võ thuật, là người giỏi nhất ở đó. Lúc đó Silas cả người nhỏ con nhút nhát toàn bị người khác bắt nạt, và Tề Phi là người giúp đỡ cậu lúc đó. Lúc nhìn Silas bị bạn bè to con hơn bắt nạt đánh ôm gối nằm dưới đất, Tề Phi nóng nảy liền chửi cậu ngu dốt, từ đó về sau Silas liền xin đi theo cậu, xin được cậu dạy võ.

Tề Phi lập lên Tề gia hắc đạo, Silas trưởng thành lớn lên cả người to lớn, so với Tề Phi thì đã to cao hơn hẳn, làm cánh tay đắc lực nhất của Tề Phi.

Tính đến nay đã mười năm rồi, mười năm này Silas chưa từng một lần làm lở nhiệm vụ, đều vì Tề Phi mà xả thân.

Silas đưa đứa con trai được bọc trong khăn tắm màu trắng đến trước mặt Tề Phi, miệng mỉm cười, mắt gần như nhắm chặt lại, từng hơi thở gấp mà nói.

"Con trai tôi...xin được Tề gia chăm sóc. Tề gia, coi như nể tình mười năm tôi ở cạnh cậu, chăm sóc nó được không?"

"Silas, mở mắt ra cho tôi. Nếu anh chết, tôi đem con anh vất vào hồ cá sấu. Anh tin không? Tôi tuyệt đối nói được làm được."

Tề Phi muốn kéo Silas dậy, nhưng Silas cả người chằng chịt vết thương, còn bị bắn nhiều chỗ, căn bản lúc này đã không thể gượng được lâu nữa rồi. Anh cố dùng sức kéo Tề Phi lại, hơi cười nhưng ánh mắt lại chăm chăm sự khẩn cầu.

"Tề gia, con trai tôi, lấy họ của Dịch tiên sinh..... nhờ hai người ....chăm sóc."

Silas nói xong liền ngã xuống, đứa bé trên tay đã không giữ nổi nữa rồi. Dịch Cẩn đứng bên cạnh nhanh tay ôm được đứa bé vào lòng, sau đó đưa ra đỡ lấy đầu Silas đang ngã xuống.

Silas thở gấp từng hơi nhìn Dịch Cẩn nói.

"Tôi đặt tên cho nó là Tử Đằng, lớn lên là nam nhân tốt, có thể ngao du thiên hạ bốn phương."



"Tôi biết rồi."

Dịch Cẩn chỉ trầm lặng đáp lại ba chữ, sau đó nhìn Silas từ từ nhắm mắt lại. Đứa bé trong lòng Dịch Cẩn bỗng nhiên khóc ré lên giữa không gian tĩnh lặng, dường như nó hiểu, cả ba và mẹ nó đều không còn nữa rồi.

Tề Phi ngồi sững sờ bên cạnh nắm chặt bàn tay đầy máu đỏ của Silas, ở trong mắt anh có một thứ nước gì đó như muốn rơi xuống nhưng lại không thể rơi được.

Đột nhiên Tề Phi đứng bật dậy, hai mắt đỏ ngầu giăng đầy tia máu thể hiện sự tức giận tột cùng. Sau đó xoay người nhanh chóng rời đi.

Dịch Cẩn vội đứng bật dậy đuổi theo sau gọi cậu lại.

"Phi Phi. ..Tề Phi...."

Saint lúc này đã dẫn thuộc hạ đi đến, nhìn Silas máu me đầy người nằm dưới đất cũng sững người, vội vàng cùng thuộc hạ đi đến gần.

Ở bên kia lúc Dịch Cẩn ôm đứa bé chạy ra đường lớn thì Tề Phi đã phóng xe đi rồi. Dịch Cẩn rút điện thoại cho Saint, nói cậu bảo thuộc hạ đưa Silas về biệt thự, còn cậu nhanh chóng mang chìa khóa xe ra đây.

Saint chạy hồng hộc ra mang chìa khỏe xe đến. Dịch Cẩn đưa đứa bé cho Saint, để lại câu nói kêu cậu giữ nó sau đó lên xe phóng đi mất.

Tề Phi phóng nhanh chiếc xe lao vút trên đường, lúc dừng xe lại đã là trước khu nhà bỏ hoang khu đất 6.

Tề Phi cầm khẩu súng bước xuống xe, sau đó liền xả súng liên tiếp lên trời, quát lớn.

"Lũ chó cút ra đây cho ông."

Một tên thuộc hạ vội chạy vào phòng của tên thủ lĩnh báo lại tình hình. Tên thủ lĩnh liếm môi ngồi trên ghế nghịch con dao trên tay, nhếch môi nói.

"Tề gia lại tự thân một mình đến đây nộp mạng sao?"

"Thủ lĩnh, bây giờ phải làm sao?"

"Để tôi xem, Tề gia là cái bản lĩnh gì mà dám coi tổ chức chúng ta không ra gì. Có bản lĩnh gì mà làm trùm hắc đạo."

Nói xong liền cùng với tên thuộc hạ đi ra ngoài.

Tề Phi đứng bên dưới xả thêm vài phát súng, sau đó trực tiếp đạp cửa đi vào. Vài tên thuộc hạ đứng ở cửa bị khí thế của Tề Phi dọa sợ, đứng một bên tròn mắt nhìn. Tên thủ lĩnh lúc này mới từ trên tầng đi xuống, nhìn Tề Phi nhếch miệng cười nói.

"Ôi! Ngọn gió nào đưa Tề gia đến nơi nghèo nàn này của chúng tôi thế."

Tề Phi liếc mắt nhìn, đôi mắt đen xám bỗng trở nên rợn người đến kì lạ. Nhoáng cái trong chớp mắt Tề Phi đã đứng trước mặt tên thủ lĩnh, súng đặt vào chính giữa mi tâm hắn.



Đừng nói đến bọn thuộc hạ, đến tên thủ lĩnh này cũng phải tròn mắt nhìn trước thân thủ của Tề Phi, nhanh đến mức nhìn không rõ động tác.

"Dám ở địa bàn của Tề gia giết người của Tề gia. Chúng mày nghĩ đây là rừng nhà chúng mày à."

Tên thuộc hạ ngược lại rất bình tĩnh liếm môi đáp lại.

"Tề thiếu, Anh Quốc, cũng không phải chỉ của một mình Tề gia. Hơn nữa, giết người... là vì thích.... còn phải quan tâm đến người là của ai sao?"

Biểu cảm của tên thủ lĩnh quả thật rất ngứa đòn. Tề Phi nghiến răng muốn bóp còi nổ súng.

Tên thủ lĩnh hơi ngửa đầu ra xa khẩu súng nói.

"Tề thiếu, anh cũng đừng quên, nơi anh đang đứng ... hiện tại là nơi nào."

Tên thủ lĩnh của dứt lời, xung quanh đồng loạt các khẩu súng đều giương lên hướng Tề Phi nhắm vào.

Tề Phi bỗng nhiên cười lớn, xoay khẩu súng trên tay vài vòng, sau đó hướng ví trí sô pha đi đến.

"Tề gia, nếu quả thật không có năng lực như mày nghĩ, vậy động não thử xem, Tề gia bằng cái gì mà ngồi ở đây." Tề Phi ngồi xuống ghế sô pha, hai chân vắt chéo, tay dang sang hai bên.

"Bằng cái địa vị của chúng mày, chúng mày đủ tuổi lập trụ sở ở đây sao? Hợp tác được với một Müller mà cũng dám đối đầu với Tề gia, các người không thử hỏi bọn họ xem, mang mười Müller ra đây, so với Tề gia bọn họ là cái gì."

Tề Phi vừa nói xong, bên ngoài liền vang lên nhiều tiếng xe ô tô khác. Tề Phi vẫn bình thản ngồi trên ghế nghịch khẩu súng trên tay.

Dịch Cẩn mặc bộ một thân tây trang lãnh đạm lạnh lùng đi vào, sau đó một hai phút liền cũng có một cô gái đeo mặt nạ tiến vào.

Tên thủ lĩnh lúc này liền nhíu mày nhìn chăm chú Dịch Cẩn, sau đó gương mặt dần biểu lộ sự sợ hãi.

Đồng Âu Hân ánh mắt chán ghét nhìn một lượt, sau đó nhìn đến tên thủ lĩnh kia cười ma mị một chút.

"Không phải là trước đã nhắc nhở các người rồi sao? Động đến người của Tề gia, thì thứ các người đối mặt không phải chỉ có độc một Tề gia. Khinh thường người khác đến mức đó sao?"

Tên thuộc hạ lúc này đánh mắt ra hiệu với tên thuộc hạ để đi cầu viện binh, nhưng Âu Hân rất nhanh đã bắt được, cô từ từ đi đến nói.

"Để tôi nhìn xem, các người dùng cách nào gọi Müller. Hay là bọn họ, sớm đã vất bỏ các người rồi."

Âu Hân vừa nó xong, tên thuộc hạ gọi điện thoại xong quả nhiên như dự đoán là lắc đầu.

Tên thủ lĩnh gương mặt liền như chết sững, lần này thì xong rồi. Bọn họ vốn dĩ được Müller đứng ra giúp đỡ nên mới giết Silas, bây giờ Müller quay lưng phủi vạt áo như không có liên quan. Này là dồn bọn họ vào đường cùng rồi.