Phi Nhân Loại Thấy Tôi Đều Phát Sợ

Chương 10




"Thì ra là vậy."

Duke trầm ngâm gật đầu, "Phòng âm nhạc và nhà vệ sinh sao?"

Nếu đã quyết định hành động chung, có một số điều không cần phải giấu. Lâm Dữu thành thật kể cho họ nghe về Hanako và cây đàn piano trong phòng âm nhạc, đương nhiên là bỏ qua tranh chấp giữa cô và con quỷ treo cổ rồi.

Còn nữa, không biết tại sao, cô vẫn băn khoăn về trang giấy rách kia, vì vậy cô dứt khoát giữ bí mật luôn.

Trong khoảng thời gian này, cô đều quan sát phản ứng của hai người họ từ đầu đến cuối.

Tiếc là từ đầu tới cuối Duke đều thể hiện sự nghiêm túc, gần như theo thói quen cắm mặt xuống đất. Hạ Tá chăm chú lắng nghe, tuy nhiên, mặc dù biểu hiện của hai người họ khác nhau nhưng vẫn không nhìn ra manh mối nào khác.

"Vậy chúng ta quyết định đi." Lâm Dữu nói: "Đi đâu trước?"

"Hay là....."

Cô nghiêng đầu, "Bên nào gần hơn?"

Duke giơ tay, ra hiệu kêu họ đợi một lát.

Anh ta đứng cạnh bàn học, lục lọi các ngăn kéo tìm giấy bút.

Dựa sát đèn, anh ta nhanh chóng vẽ vài đường, vừa viết vừa vẽ một lúc. Khi nhấc nó lên, trông giống như một tấm bản đồ đơn giản.

"Tôi thấy ở hai lầu dưới có một tấm bản đồ vẽ các tuyến đường sơ tán an toàn."

Duke giải thích: "Trên người không có điện thoại di động, vậy nên tôi chỉ có thể vẽ những địa điểm mang tính ký hiệu và có ích."

"Theo bản đồ kia...." Anh ta chỉ vào cho hai người họ nhìn, "Hiện tại chúng ta đang ở thư viện, cách phòng âm nhạc và nhà vệ sinh một khoảng bằng nhau."

"À đúng rồi." Duke nói thêm: "Khoảng cách giữa hai nơi cũng y chang."

Lâm Dữu: "...."

Hóa ra là một hình tam giác đều à.

"Đi đâu cũng vậy thôi." Hạ Tá đề nghị: "Ai tìm thấy thông tin thì chọn đi."

Lâm Dữu "ừ" một tiếng.

Cô đang loay hoay chọn trong ngăn kéo, nghe thấy vậy, như nhớ ra gì đó liền mở máy đóng sách ra, lấy một đồng xu bên dưới đó.

"Vậy thì cứ dùng nó để quyết định đi."

Đồng xu tung lên lật xuống nhiều vòng, khi rơi xuống liền được đập lại. Truyện Cổ Đại



Cô từ từ bỏ tay ra.

- --- Mặt chính.

"Được rồi." Lâm Dữu ngẩng đầu lên, "Đến phòng âm nhạc."

Lại đi trên hành lang, Lâm Dữu luôn cảm thấy có chút bất an.

Cô để ý đến mọi ngóc ngách, đề phòng con quỷ treo cổ vẫn còn lảng vảng ở chỗ cũ, rồi đột ngột lao ra làm khổ cô.

Đương nhiên, cô cũng đồng thời chú ý tới động tĩnh của hai người kia.

Nhưng sau khi rời khỏi thư viện, Lâm Dữu phát hiện sự chung đụng của hai người họ rất xa lạ, tất cả sự tương tác chỉ giới hạn ở thứ gọi là tên của hai người.

Những gì đã nói lúc nãy có lẽ cũng không phải nói dối.

Lúc cô đang suy nghĩ, liền nghe thấy Duke ở trước mặt cô hít sâu một hơi, "Đến rồi."

Phía trước chính là bảng hiệu phòng âm nhạc.

Truyền thuyết kỳ dị trong phòng âm nhạc, không gì khác chính là nó ----

Lúc nửa đêm, một giáo viên tình cờ đi ngang qua phòng học vốn không một bóng người, bất ngờ nghe thấy tiếng đàn piano bên trong tự phát một bản nhạc kỳ lạ.

Điều này cũng tương ứng với tờ giấy nhỏ mà Lâm Dữu nhặt được, tuy nhiên, đến giờ cô vẫn không hiểu tại sao lại là "hỗn loạn"?

Vì cảnh giác nên không ai vội vàng tiến thêm bước nữa. Tuy nhiên, như thể cảm nhận được sự tiếp cận của bọn họ, trong sự yên ắng chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau, thì một âm thanh bất thường trong phòng âm nhạc đột ngột vang lên cách một cánh cửa.

Lâm Dữu vừa hay ở bên cạnh cửa sổ, cô huých cùi chỏ vào những người còn lại, ra hiệu cho họ đừng hành động thiếu suy nghĩ, chính cô cũng cẩn thận trốn đi, khóe mắt nhìn vào bên trong qua cửa kính.

Một ngón tay trắng nõn từ từ thò ra khỏi nắp đậy của cây đàn piano cũ kỹ.

Sau đó là một vài đốt ngón tay, gần hết bàn tay. Cuối cùng, nó lật mình, lăn xuống khỏi nắp đàn piano.

Lần này, vài phím đàn piano nặng nề vang lên, đồng thời, cô cuối cùng cũng nhìn thấy mặt mũi của thứ đó ---

Đó là một bàn tay bị chặt đứt khá hoàn chỉnh.*

*Những bạn không tưởng tượng được thì nó giống như Thing trong Wednesday nhé

Dưới ánh sàng lờ mờ trong phòng âm nhạc, nó càng lộ vẻ nhợt nhạt, mặt cắt vô cùng bằng phẳng.

Nó lăn qua lăn lại hai lần, tấu một giai điệu vô cùng kỳ dị, rồi chống trên phím đàn đứng thẳng lên, nhìn trái nhìn phải như có mắt. Lâm Dữu vội vàng thu lại ánh mắt, đợi vài giây sau mới lặng lẽ dựa lên cửa sổ.

Khi nhìn lại lần nữa, bàn tay bị chặt đứt đang nhảy lên, mượn phím đàn piano làm bàn đạp, động tác vô cùng khéo léo, nhảy xuống mặt đất.

Nó chống đỡ "cơ thể" của mình bằng năm ngón tay, đang tính di chuyển về phía cửa, không biết là muốn làm gì.

"Suỵt."

Cô kéo hai người còn lại và chỉ về phía sau. Lúc này không cần ăn ý cũng có thể hiểu cô đang muốn nói gì, trước khi bàn tay bị chặt đứt bò ra ngoài, họ đã trốn sau góc hành lang vừa tới khi nãy, yên lặng nhìn bàn tay bị chặt đứt đang đẩy cánh cửa khép hờ của phòng âm nhạc ra một khoảng nhỏ.

Giống như lúc bò ra ngoài, bàn tay bị chặt đứt nhìn xung quanh, sau khi xác định xung quanh không có gì thay đổi mới chọn một hướng đi, nhanh chóng bò đến góc đối diện với chỗ trốn của ba người họ.

Xem ra vừa rồi chỉ là trùng hợp, nó không phát hiện ra bọn họ.

"Nó muốn làm gì?" Duke không khỏi hỏi thầm.

"Ai mà biết."

Lâm Dữu rất có hứng thú nói: "Vào xem trước đã."

Đợi bàn tay bị chặt đứt biến mất sau bức tường, bọn họ cũng lẻn vào phòng âm nhạc. Nghĩ đến nơi nó bò ra ban nãy, Lâm Dữu không chút do dự tiến lên nhấc nắp đàn piano lên.

Trong nắp đàn thực sự giấu một túi giấy nhỏ.

Túi giấy được bọc khá chặt, Lâm Dữu phải mất chút sức mới mở được nó.

Lâm Dữu: "....."



Có lẽ cô biết bàn tay bị chặt đứt kia đang làm gì rồi.

Bên trong là một chiếc gương trang điểm nhỏ, hai ba đồng xu và một cái nắp chai không biết từ đâu ra được nhét rất cẩn thận.

Nói tóm lại, đều là những đồ vật sáng bóng lấp lánh.

.... Tên nhóc này là quạ đen sao?!

Duke: "..... Nó đang đi mở rộng hàng tồn kho à?"

"Xem ra trông khá vô hại." Anh ta nói.

"Tạm thời thôi." Hạ Tá sửa lại, "Nếu như nó phát hiện những thứ được cất giữ bị chạm vào, có khi nó sẽ...."

"Thật trùng hợp." Lâm Dữu nói: "Tôi cũng nghĩ vậy."

Vậy nên cô đã ghi nhớ quá trình mở ra, lúc này cô nhắm mắt lại, gần như dựa theo trí nhớ, mọi nếp gấp được gấp lại một cách hoàn chỉnh.

"Vậy thì hiện tại tên nhóc này không còn là mối đe dọa lớn nữa...."

Duke lẩm bẩm "Cũng không đến mức khiến cho chúng ta phải đi về tay không", anh ta đi vòng quanh cây đàn piano lần nữa.

"A..." Hai mắt anh ta sáng lên, "Có rồi."

Anh ta ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng rút tờ giấy nhỏ được ép dưới chân ghế đẩu đàn piano.

[Câu chuyện vườn trường bí ẩn thứ tư: Song thân]

"Song thân ư?"

Duke bối rối nhìn chằm chằm vào tờ giấy, dường như anh ta chưa từng nghe qua truyền thuyết đô thị này, nhưng vẫn cất nó đi. Lâm Dữu chú ý tới nét bút giống với tờ giấy cô phát hiện, là hàng thật.

"Song thân....."

Cô giải thích: "Để chỉ bản phân thân giống y đúc người thật xuất hiện trong những trường hợp không xác định được, tuy nhiên, hiện tại vẫn chưa có mối liên hệ cụ thể nào."

"Nếu như vậy....." Hạ Tá nói: "Hay là chúng ta đến nhà vệ sinh bên kia trước đi."

"Thứ kia có lẽ sẽ không rời đi -----"

Anh tinh tế đổi một từ, "Bò quá xa, một lát nữa sẽ trở lại."

Lúc rời khỏi phòng âm nhạc, Lâm Dữu còn cẩn thận sửa lại cánh cửa, mở một khoảng nhỏ.

Dựa theo bản đồ mà Duke ghi nhớ, bọn họ đã quay lại đường cũ, đang định rẽ vào một hành lang thông nhau khác.

Nhưng vào lúc này ----

"Cứu, cứu mạng ---!"

Chỗ rẽ đột nhiên có một người lao ra.

"Các người là người đúng không?" Vẻ mặt của anh ta khiếp sợ, liên tục khẳng định, "Là người đúng chứ!!!"

Góc áo của người đàn ông vẫn còn dính chút máu, anh ta lao ra vào lúc này cùng bộ dạng như thế, nhìn thế nào cũng thấy rất khả nghi.

Nhưng vẻ sợ hãi trên mặt dường như không phải giả bộ.

Cả ba nhìn nhau, Duke mở miệng trước.

"Bình tĩnh lại đã." Anh ta nói: "Anh bị thương sao?"

"Không.... Không phải máu của tôi." Người đàn ông lo lắng nói: "Chỉ là tôi phát hiện một thi thể vừa chết không lâu."

Nghe thấy hai chữ "thi thể", Duke dường như có chút cảnh giác.

"Thế nào?" Anh ta trầm giọng hỏi đồng đội, "Muốn đi xem không?"



Liếc mắt nhìn ra phía sau, Lâm Dữu đột nhiên thoáng thấy một cái bóng nhỏ ở chỗ rẽ.

Cô thu lại ánh mắt, nhìn những người trước mặt mình.

Hiện tại nguy hiểm nhất là hành động một mình với người nào đó, nếu là ba người, dù có một người trong đó trông có vẻ khả nghi, nếu kiềm hãm lẫn nhau, trong thời gian ngắn sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Vậy thì nhân cơ hội này....

"Đợi đã." Cô dừng chân, sờ túi và làm ra vẻ sửng sốt.

"Mọi người đi trước đi, tôi bị rơi đồ trong phòng vừa nãy!" Lâm Dữu nhanh chóng tính thời gian, "Khoảng chừng một phút thôi."

Lời của cô nửa thật nửa giả, nhưng dường như Duke không nghi ngờ gì, gật đầu nói: "Vậy cô đi nhanh rồi về nhanh."

Tuy Hạ Tá đứng ở trước nhìn hai người họ nhiều lần, nhưng vẫn không nói gì.

"Tôi sẽ nhanh thôi." Lâm Dữu vẫy tay, "Lập tức đuổi theo mọi người!"

Hôm nay vẫn chưa thu hoạch được gì cả.

Bàn tay bị chặt đứt vội vàng bò lên, ngón tay gõ xuống đất phát ra tiếng "tạch tạch tạch".

Sau đó, giây tiếp theo, nó phát hiện một thứ gì đó cách đó không xa.

Thật tròn trịa! Thật sáng chói!

Một đồng xu hình tròn ở ngay chính giữa hàng lang.

Nhưng cùng một lúc khi nó lao về phía trước, đồng xu kia dường như bị thứ gì đó kéo lại, lùi lại một đoạn ngắn.

.....?

Mỗi khi nó nhảy về phía trước, đồng xu lại bị kéo về sau, từ đầu đến cuối luôn giữ một khoảng ngắn với nó. Dưới sự hấp dẫn không thể xóa nhòa, bàn tay bị chặt đứt rơi vào kịch bản vô cùng đơn giản và không thể tự giải thoát.

Đồng xu bị kéo tới một ngã rẽ bằng sợi dây mỏng buộc trên thân, nó không chút do dự đuổi theo.

Nhìn thấy mục tiêu đang ở ngay trước mắt, bàn tay bị chặt đứt đang định lao tới phía trước.

Tuy nhiên, một bàn tay khác đã giữ chặt đồng xu trước khi nó đè xuống.

Nó từ từ chống bàn tay lên, "nhìn" người nào đó đang ngồi xổm sau tường chấp pháp câu cá.

Lâm Dữu vẫn cầm sợi chỉ mỏng trong tay.

Cô cười hiền hòa, chào hỏi với nó: "Hi."