Phi Nhân Loại Hoành Hành

Chương 4: Nhà xác




Edit: Bae Jim.

***

Người quả thực sắp chết.

Khi biết được tin tức này, Chu Duẫn đang cùng Văn Vô Sinh ăn thịt nướng BBQ đêm khuya ở một quán ven đường, có người ở bàn bên cạnh lướt weibo, sợ hãi kể với bạn mình: "Mau xem hot search!! Uông Đình xảy ra chuyện phải nhập viện rồi!! Người hình như sắp toang!!"

Uông Đình chính là tên nữ minh tinh kia.

Quán nướng nháy mắt bùng nổ:

"Nữ thần của tôi?!"

"Không thể nào?! Không phải hôm qua còn tốt sao?!"

Văn Vô Sinh đang ngậm xiên nướng vội vàng lôi di động ra, bấm vào hot search đầu tiên: Nữ minh tinh Uông Đình được cấp cứu tại bệnh viện Bình An.

Người phát tin tức đêm khuya chính là bệnh nhân ở bệnh viện Bình An.

Có người bệnh chụp lén được nam vệ sĩ khiêng Uông Đình đang hôn mê bất tỉnh vọt vào bệnh viện Bình An, đi cùng còn có người đại diện và trợ lý của Uông Đình, trong video đoàn người bất chấp ảnh hưởng, còn chưa bước vào cửa bệnh viện đã khàn cả giọng hét bác sĩ y tá, trợ lý bên cạnh sợ tới mức cả người run rẩy, trên mặt có nước mắt.

"..." Chu Duẫn bảo, "Ông chủ, anh về sau ngàn vạn lần đừng rủa tôi nha."

Văn Vô Sinh xem lại video hai lần, độ phân giải của video quá thấp, người vây quanh Uông Đình lại nhiều, trong video Uông Đình cơ hồ chỉ lộ ra nửa thân sau, đầu cô mềm oặt gục xuống lưng vệ sĩ, mái tóc đen nhánh rối tung, lòa xòa trước ngực vệ sĩ.

Cả người cô giống như một đống thịt chết, xóc nảy trên vai vệ sĩ theo từng bước chạy.

Uông Đình cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì trong video hoàn toàn không nhìn ra.

"Tại sao lại như vậy?!"

"Cô ấy còn trẻ như thế!"

"Đù má sao lại là cô ấy, một người thiện lương tốt bụng như vậy, xx cái con khốn kia còn đỏ tía, dựa vào đâu mà Uông Đình xảy ra chuyện!"

Người qua đường mắng chửi kéo dẫm lên những tên tuổi lớn khác, Văn Vô Sinh bật định vị của di động tìm khoảng cách từ nơi này đến bệnh viện Bình An, chưa đến 4 km.

Không biết đã qua bao lâu từ khi Uông Đình xảy ra chuyện đến khi video lan truyền trên mạng, nhưng vẫn phải tới bệnh viện Bình An một chuyến.

Văn Vô Sinh nhìn chung quanh, thấy ven đường có xe điện công cộng, nói với Chu Duẫn: "Cậu trả tiền đi, lập tức tới đó."

"Được rồi!" Chu Duẫn phản ứng cũng nhanh.

Hai người nhanh chóng lái xe tới bệnh viện.

Bởi vì lục đục nội bộ cho nên buổi tối năm người chơi liền tách ra hành động, khi hai người đến bệnh viện vẫn chưa thấy bóng dáng người chơi khác.

Vào cổng bệnh viện, Văn Vô Sinh cùng Chu Duẫn phải tới tầng cao nhất tìm phòng cấp cứu của Uông Đình, vừa bước vào thang máy ấn số tầng thì nghe hai bác sĩ trong đó nói chuyện với nhau: "Thật không ngờ trẻ như vậy đã chết."

Chu Duẫn trừng mắt, nói nhỏ: "Đã chết!"

"Thanh danh tốt như vậy, tiền đồ vô lượng, sao lại nghĩ quẩn thế chứ." Một bác sĩ khác cảm thán.

Bác sĩ nhìn hai người phía sau: "Hai người muốn lên tầng mấy?"

Chu Duẫn lập tức thống khổ than: "Bác sĩ, thật không dám giấu giếm, chúng tôi là fans của Uông Đình, khó khăn lắm mới trà trộn vào được, muốn đưa cô ấy..."

"Hai người tới chậm rồi." Bác sĩ thở dài.

Chu Duẫn vội ngắt lời: "Vậy bây giờ cô ấy ở đâu?"

"Nhà xác."

...

Trước cửa nhà xác, đã là đêm khuya, bảo vệ đang khóa cửa để tan tầm, chợt nghe "rầm" một tiếng, gã bị người dùng gậy đánh bất tỉnh từ phía sau.

Chu Duẫn giơ gậy thở phào nhẹ nhõm, Văn Vô Sinh nhặt chìa khóa trên mặt đất rồi mở cửa nhà xác.

Mới vừa bước vào, một luồng khí lạnh toát tràn ngập xung quanh hai người, không biết đèn ở đâu, một mảnh nhà xác đen sì như lọt vào sương mù, tầm nhìn cực kỳ thấp. Văn Vô Sinh thuận tay lấy bật lửa ra, ngọn lửa lập lòe loáng thoáng soi ra từng cái thi thể trắng bệch cứng ngắc trên bàn.

"Cạch" một tiếng, Chu Duẫn đằng sau cuối cùng cũng tìm được đèn, ở cái chỗ này tuy là cậu chơi nhiều game kinh dị nhưng vẫn cảm thấy khiếp sợ như cũ.

Đang là ngày hè, để ngăn thi thể hư thối, hệ thống đông lạnh của nhà xác vẫn đang chạy, nơi này giống y như một cái tủ đá khổng lồ.

Văn Vô Sinh tìm vài vòng, cuối cùng tìm thấy thi thể Uông ĐÌnh ở một buồng riêng.

Chu Duẫn cảm thán: "Hóa ra chết cũng phân biệt đắt rẻ sang hèn ha."

Văn Vô Sinh đang định xốc vải trắng lên, phía sau bỗng truyền đến tiếng mở cửa "kẽo kẹt", Chu Duẫn cả kinh tưởng bảo vệ tỉnh lại, kết quả lại là Tôn Trừng.

"Đây là thi thể của Uông Đình?" Tôn Trừng tiến lại gần nói.

"Anh làm gì đấy?" Chu Duẫn hất cái tay duỗi tới của Tôn Trừng.

Nếu trò chơi có xếp hạng cá nhân toàn server, như vậy biểu hiện các nhân trong trò chơi khẳng định là cực kỳ quan trọng, Tôn Trừng đơn giản là muốn cướp điểm cốt truyện.

Tôn Trừng siết chặt tay, Văn Vô Sinh bất động thanh sắc dịch sang trái một bước, Tôn Trừng cuối cùng cũng không động thủ như là đang khinh thường, lạnh lùng nói: "Hai người làm sao hiểu thi thể bằng tôi? Tôi ở Linh Giáo."

Chu Duẫn rõ ràng hơi kinh ngạc, đối với một người hằng ngày đều đụng phải quỷ như cậu, Linh Giáo chính là tồn tại mà cậu hằng mong ước.

Mấy năm trước cậu cũng một lòng một dạ muốn thi vào Linh Giáo, cuối cùng do tố chất thân thể không đủ mới từ bỏ.

Chỉ là không ngờ cũng có người từ nơi đó ra mà tố chất kém như vậy.

"Đương nhiên là được, mời." Văn Vô Sinh lười biếng nói.

Tôn Trừng xốc một góc vải trắng lên, Uông Đình hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt vẫn xinh đẹp như ở trước máy quay, chỉ là đôi môi tái nhợt, mặt không có chút máu. Vải trắng bị lật xuống, trên người cô không có bất cứ vết máu chảy nào, cả người hoàn hảo như đang ngủ say.

Tôn Trừng bắt đầu kiểm tra thất khiếu của cô, thi thể đã bắt đầu cứng lại, hắn ta muốn bẻ miệng cô ra cũng vô cùng khó khăn.

Văn Vô Sinh dựa ở một bên ngậm điếu thuốc, vừa nhìn vừa hút.

Chu Duẫn rùng mình vì lạnh, chọn chỗ đứng cách xa thi thể một chút, lúc này mới có thời gian nhỏ giọng hỏi: "Ông chủ à, anh làm sao biết Uông Đình sẽ chết vậy? Không phải là đoán mò chứ."

Văn Vô Sinh gật đầu: "Đúng vậy."

Chu Duẫn cạn lời.

Văn Vô Sinh nói: "Dựa theo kịch bản bình thường, chúng ta xem Bộ phim chết chóc, quỷ sẽ đến đuổi giết chúng ta, nếu thật là vậy, đây đơn thuần chỉ là trò chơi trốn thoát trong ba ngày đúng hay không?"

Chu Duẫn gật đầu, nghi hoặc: "Nhưng vì sao không thể là như thế này?"

"Cái này cần hai thủ lĩnh, không cần hai cận chiến, những vị trí khác đều chỉ cần một, trọng điểm là ở trí lực, không ở kỹ năng chạy trốn hay vũ lực, tất cả chỉ là phỏng đoán, tôi đoán mạch truyện chính là trinh thám."

"Mạch truyện chính là trinh thám, theo đó, quỷ hẳn là sẽ giết chết ai đó mở ra câu chuyện, sau đó bắt chúng ta đi thăm dò chân tướng như trinh thám thay vì đuổi giết chúng ta."

Chu Duẫn vậy mà cảm thấy cực kỳ có lý: "Theo như anh nói, vậy sao nhất định phải là Uông Đình, tổng biên tập cũng có khả năng mà..."

Văn Vô Sinh không phụ trách nhiệm nói tiếp: "Cô ấy vừa nhìn đã là bộ dáng tìm chết."

"... Này cũng được?"

Văn Vô Sinh đồng tình vỗ vai Chu Duẫn: "Nhãi con, cậu không có linh tính."

Chu Duẫn: "... Ông chủ, đây là trò chơi trinh thám logic chặt chẽ ok."

"Lý trí là thẩm phán, trực giác là trinh thám, rất nhiều án tử kỳ thật đều là dựa vào trực giác mà phá, ví dụ như phụ nữ nghi ngờ chồng mình ngoại tình."

"..." Chu Duẫn không thể không phục.

Tôn Trừng đi tới nói: "Cô ta hẳn là uống quá nhiều thuốc ngủ mới chết, theo độ cứng cơ thể thì thời gian chết hẳn là trước khi chúng ta xem phim ma, lúc đưa đến bệnh viện người đã sớm không còn dấu hiệu sống sót, đoàn đội của cô ta có lẽ luyến tiếc cái cây rụng tiền này nên mới vô cùng lo lắng cứu giúp."

Chu Duẫn nhớ tới hình ảnh vệ sĩ cõng một thi thể trong video, vô thức cảm thấy quanh mình có chút âm u.

Văn Vô Sinh phối hợp gật đầu.

Tư thế hút thuốc của người trước mắt có hơi quen, Tôn Trừng liếc nhìn ID của anh, thấy ID của anh trùng hợp cũng bắt đầu bằng chữ "Văn", khẽ nhíu mày, ác cảm càng sâu, Văn Vô Sinh bỗng nhiên nói: "Anh giỏi thật."

Tôn Trừng sửng sốt, hơi bất ngờ nhìn về phía anh: "Cái gì?"

"Anh thật sự rất lợi hại, biết nhiều thứ, nếu không chúng ta sẽ không thuận lợi như vậy." Văn Vô Sinh sùng bái nói.

Chu Duẫn nhìn Văn Vô Sinh bằng ánh mắt đầy quỷ dị.

Tôn Trừng thấy anh biểu cảm chân thành, trầm mặc vài giây, dường như hơi ngượng ngùng nói: "Thực ra cũng tạm."

Văn Vô Sinh nói: "Ngại quá trước đây tôi không biết anh ở Linh Giáo, người ở Linh Giáo đều đặc biệt ưu tú, anh chọn cận chiến thì chúng ta khẳng định là cực kỳ an toàn, vận khí chúng tôi thật tốt."

Sau một lúc, Tôn Trừng mới nói: "... Cậu có cái gì không hiểu có thể hỏi tôi."

Chu Duẫn lại lần nữa trợn mắt há hốc mồm.

Văn Vô Sinh ngoài miệng bon bon nịnh hót, cùng Tôn Trừng đi ra ngoài, bỗng dưng ánh đèn trong nhà xác nhấp nháy, chợt tối chợt sáng như bóng ma đang điên cuồng chớp mắt, trong khoảnh khắc đèn tối, sau cổ Văn Vô Sinh đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt quỷ đã hoàn toàn biến dạng!

Chu Duẫn vừa quay đầu lại liền khiếp sợ, túm Văn Vô Sinh chạy vọt, đèn nhà xác cuối cùng cũng không sáng nữa, ba người vừa chạy ra ngoài cửa, chỉ nghe thấy vài tiếng vang lớn "phụt phụt phụt", hành lang tầng hầm vốn đang đèn đuốc sáng trưng cũng chìm vào một mảnh đen nhánh tĩnh mịch.

Trong nháy mắt, nữ quỷ đã dịch chuyển tới trước mặt ba người, chặn đường họ.

Ánh trăng ảm đạm soi rõ bộ dáng của cô.

Cả người cô cháy xém, phần lớn cơ thể đen như đít nồi, xen giữa những chỗ màu đen là phần thịt tím đỏ chảy ra dịch mủ sền sệt màu vàng như caramel.