Phi Ngã Khuynh Thành: Vương Gia Muốn Hưu Phi

Quyển 2 - Chương 293




“Thiết thúc, thúc nói xem, thế gian chẳng lẽ không thể vẹn cả đôi đường được sao? Ta không thể đồng thời có được cả hai?”

“Gia băn khoăn như vậy, rốt cuộc có phải vì gia không muốn cùng lúc yêu hai người, hy vọng mình có thể làm theo đúng như ý của Thường phi nương nương? Hay vì gia sợ Thanh Linh và Kiều chủ tử khó chịu trong lòng?”

“Ta không biết” Giọng của Thượng Quan Kinh Hồng lại càng thêm nhẹ.

“Cả hai không được sao?” Hắn giống như thuận miệng nói, lại giống như đang tự hỏi mình, cuối cùng khẽ nói: “Thiết thúc, thúc so với ai khác là người rõ ràng nhất, nếu không có Trầm Thanh Linh thì cũng sẽ không có Duệ vương của ngày hôm nay. Tuy nàng đã gạt ta chuyện luyện cung, nhưng đoạn thời gian sau khi mẫu phi ta mất thì người theo giúp ta luôn là nàng. Ta vẫn nhớ rõ nàng đã nói, Kinh Hồng, chim muốn bay thì cần phải có bầu trời. Đối với chuyện gửi thư cho Hạ Hải Băng đến khi ta ra ngoài sống ở phủ đệ, mặc dù nàng không tham dự vào, mà nói về quyền lực cùng mưu lược nàng cũng hiểu không bằng ta, nhưng ban đầu vẫn chính là nàng làm cho ta hiểu, làm cho ta biết sau khi rời cung thì nên chú ý đến điều gì, nên học hỏi cái gì. Những năm gần đây, nàng trở nên kiêu ngạo lại tùy hứng, nhưng lời của nàng trong những ngày chúng ta ở lãnh cung, ta vĩnh viễn không quên được, hơn nữa, nàng còn bồi ta suốt bao nhiêu năm nay”

“Vừa rồi nàng chất vấn ta, hỏi ta chuyện luyện cung thật sự quan trọng với ta như vậy. Nàng cho rằng ta từ nhỏ đã thích nàng, nhưng kỳ thực khi đó, nàng chỉ thân với Thượng Quan Kinh Hạo, Thượng Quan Kinh Hạo thì chiếm được tất cả sủng ái của phụ hoàng, còn ta ngược lại cái gì cũng không có. Thanh Linh là biểu muội của Nhị ca, cũng là biểu muội của ta, nhưng ông trời thật bất công như thế, ta mới vì vậy mà muốn thân thiết với nàng. Thực sự thì khi đó ta không phải thích nàng, chẳng qua là………”

“Thứ cho nô tài cả gan, gia như vậy chính là vì cầu mà không được đi” Lão Thiết nghe Thượng Quan Kinh Hồng đang nói lại ngừng, sau đó rơi vào trầm mặc, vì thế liền tiếp lời hắn.

Vị thiếu chủ tử này thường ngày minh mẫn hơn người, gặp chuyện không hề nao núng, nhưng nói đến chuyện của riêng hắn, có một số việc tuy đơn giản, nhưng hắn trái lại trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.

Thượng Quan Kinh Hồng tựa hồ ngẩn ra, tấm lưng khẽ chấn động, trầm ngâm một hồi mới nói: “Chuyện luyện cung quả thật đối với ta rất quan trọng, bởi vì, nếu nói là ta thích nàng, thì ta cũng từ đó mới bắt đầu thích nàng”

“Mà đoạn ngày ở lãnh cung với ta cũng quan trọng, khi đó người theo giúp ta không phải ai khác, không phải Kiều Sở, mà là nàng, ta không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn nàng”

“Cho nên đêm qua gia mới đánh Kiều chủ tử”

“Kiều Sở,” Giọng nói của Thượng Quan Kinh Hồng bỗng dịu đi: “Mới vừa rồi khi ở trong phòng, ta thậm chí còn có ý định, nếu ngày sau ta có thể thuận lợi đăng cơ thì ta sẽ lập đứa nhỏ của nàng làm thái tử. Ta cảm thấy thật ghen tị với ‘ta’ khi mất đi trí nhớ, bởi vì đứa nhỏ này là của nàng và ‘hắn’, không phải ta”

“Một đường từ dưới địa lao đi lên, trong đầu ta thật chỉ nghĩ đến Kiều Sở, là ta đã mắc nợ nàng quá nhiều. Ta còn nghĩ liệu có phải vì ta cảm thấy mắc nợ nàng cho nên lúc đó mới buộc miệng nói ta yêu nàng, muốn nàng vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta? Nhưng thời điểm nghĩ như vậy, trong đầu cũng vang lên một giọng nói, không phải, không phải bởi vì ta thiếu nợ nàng. Lúc ở trong phòng nhìn thấy nàng như thế, tim ta rất đau. Trước kia ta vốn chỉ đau lòng vì mẫu phi, ta biết, là ta thật sự yêu nàng, cũng giống như yêu Thanh Linh, ta yêu Thanh Linh, ta cũng yêu nàng. So với Thanh Linh không hề thua kém, thậm chí………..”



Thượng Quan Kinh Hồng bỗng dừng lại, qua một lúc lâu lại chỉ lẳng lặng cúi đầu nở nụ cười.

Lão Thiết kinh ngạc, nhìn nam tử một thân bạch bào đứng dưới ánh trăng lộ ra vẻ cô đơn tịch mịch, cảm thấy dường như không phải là hắn yêu một nữ tử chỉ vừa mới nhận thức được mấy tháng, mà là yêu một người tâm niệm của hắn đã hướng đến suốt ngàn năm, nhưng trong lòng lại không ngừng mâu thuẫn vì một điều gì đó.

“Đêm nay ta nói hơi nhiều rồi”

Thanh âm Thượng Quan Kinh Hồng đột ngột lạnh đi, khi hắn xoay người lại, trong mắt đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường.

Tâm lão Thiết lại là đau, lão đã theo Thượng Quan Kinh Hồng ngay từ khi hắn còn bé, lão cũng coi hắn chẳng khác gì con mình, mặc dù lão không đọc nhiều kinh thư, nhưng lão nghĩ là lão hiểu được cảm giác đau lòng mà vị thiếu chủ tử này vừa nói.

Lão hạ giọng: “Nô tài thiết nghĩ, kỳ thực gia vẫn hy vọng mình có thể thực hiện được đúng như ý nguyện của nương nương. Bởi nếu hoàng thượng năm đó có thể toàn tâm yêu Phương Phỉ tiểu thư hoặc là nương nương thì chuyện đã chẳng xảy ra như thế. Hoàng thượng là muốn chọn cả hai người, cuối cùng lại là hại nương nương phải chết thảm”

“Nga, nguyên lai là ta chẳng khác gì phụ hoàng” Thượng Quan Kinh Hồng cười lạnh, đạm mắt nhìn chằm chằm tay mình.

“Gia, có lẽ vẫn có thể vẹn cả đôi đường, chỉ cần gia đối đãi với Kiều chủ tử cùng Thanh Linh đều tốt như nhau là được. Kiều chủ tử đã chịu khổ nhiều rồi, gia hãy đối đãi với nàng thật tốt……….”

“Vẹn cả đôi đường?” Thượng Quan Kinh Hồng chậm rãi lặp lại mấy chữ này, bỗng nhẹ giọng hỏi lại: “Vậy thúc vì sao nhiều năm như vậy vẫn chỉ nghĩ đến một mình mẫu phi ta? Người đã chết rồi, đã chết rất nhiều năm rồi”

Cả người lão Thiết chấn động, nguyên lai là hắn biết, nguyên lai là hắn đã biết cái bí mật mà nhiều năm qua lão vẫn chôn sâu dưới đáy lòng. Thậm chí có lẽ là hắn cũng biết rằng lão kỳ thực hy vọng hắn chỉ yêu duy nhất một mình Kiều Sở.

Lão Thiết nhắm mắt lại, cười khổ, rồi lại nghe Thượng Quan Kinh Hồng khẽ cười một tiếng, mâu quang càng thêm vẩn đục: “Mẫu phi, thứ lỗi cho hài nhi, nhưng hài nhi là muốn được vẹn cả đôi đường!”

“Gia, thuốc đã sắc xong rồi”

Giọng của Cảnh Thanh đột ngột truyền đến. Lúc này Cảnh Thanh cùng Cảnh Bình đang bước dọc theo hàng lang đi tới, đi bên cạnh hai người còn có thêm vài tên ám vệ nữa. Lão Thiết hiểu rõ, Thượng Quan Kinh Hồng vừa rồi giải bày tâm tư, nhưng hắn không muốn để cho bất kỳ ai ngoài lão nghe, cho dù có là Cảnh Bình cùng Cảnh Thanh theo hắn từ nhỏ đi nữa. Lão vốn đang định nói gì đó, lúc này đành phải im lặng không nói nữa.



Cảnh Thanh nói: “Gia, vừa rồi gia phái người tới phòng bếp, nô tài liền đoán là gia muốn lấy thuốc nên mới lập tức mang lại đây. Nhưng mà, sắc những hai thiếp dược thì không phải là liều lượng hơi nhiều sao, chỉ sợ thân mình của Kiều chủ tử chịu không nổi___”

“Gia tự có chừng mực!” Cảnh Bình khẽ mắng.

Lão Thiết thấy Thượng Quan Kinh Hồng chỉ liếc mắt nhìn Cảnh Thanh và Cảnh Bình một cái, sau đó ánh mắt lại quay về dừng trên người mình, tựa hồ biết lão có gì đó muốn nói, lão liền vội nói: “Gia chớ quên ngày mai là ngày Lang phi nương nương hồi phủ”

Thượng Quan Kinh Hồng khẽ gật đầu, nghe câu này của lão Thiết là hắn lập tức hiểu được, điều lão Thiết muốn nói kỳ thực là có liên quan đến Kiều Sở, nhưng hiện tại có mặt Cảnh Bình cùng Cảnh Thanh cho nên mới chuyển hướng đề cập đến Lang Lâm Linh.

Vẫn là lão Thiết hiểu hắn nhất.

Đối với những việc hắn cần làm thì sao hắn có thể quên cho được.

Lang Lâm Linh.

Hôm nay trước khi rời khỏi cung hắn đã nói vài lời với nàng, để cho nàng trước trở về Lang phủ, ngày mai hắn sẽ đích thân đến Lang phủ đón nàng về.

Còn hiện giờ hắn chỉ muốn đi gặp Kiều Sở.

Mặc kệ dược đã sắc xong hay chưa, hắn cũng đã quyết định là sẽ đi gặp nàng.

Thật buồn cười, mới không gặp chưa bao lâu mà hắn đã bắt đầu nhớ nàng rồi ư.

Còn nàng thì sao?