Phi Ngã Khuynh Thành: Vương Gia Muốn Hưu Phi

Quyển 2 - Chương 286




Nhìn theo bóng dáng thái tử ở phía trước, Thái Trữ trầm ngâm một lát xong nói: “Chúng ta qua đó xem thử”

Thuần Phong cười nhẹ: “Ở hoàng cung Tây Hạ chúng ta cũng vài lần có thích khách đến thăm viếng, nhưng thật không nghĩ tới ở hoàng cung Đông Lăng cũng có lúc sôi động đến như vậy”

Thái Trữ nhỏ giọng mắng: “Thuần Phong, đừng ăn nói lung tung”

Nàng nói xong liền giật mình: “Ngân Bình đâu?”

Thuần Phong chỉ chỉ đằng trước, Thái Trữ nhìn theo, đã thấy tiểu tổ tông kia thật không biết từ lúc nào đã đuổi theo Hạ vương, lúc này đang sóng bước đi bên cạnh hắn.

Đi tới nửa đường, thái tử khẽ nhíu mày, đứng lại: “Cửu đệ, Tào tổng quản, các ngươi đi trước đi, cô đi điều thêm hộ vệ”

“Cửu đệ, bảo hộ phụ hoàng”

Đáy mắt Hạ vương khẽ động, nhưng lại không nói gì, chỉ gật đầu, sau đó thái tử liền quay người chạy về hướng Ngự hoa viên.

****

Điện Thường phi, hồ Mạc Sầu.

“Kiều Sở, là tỷ”

Lang Lâm Linh lột mặt nạ da người xuống, Kiều Sở cười, đối diện với nàng lúc này chính là Bội Lan!



Bội Lan nhìn sắc mặt nàng, cũng cười nói: “Muội muội thật tinh mắt, vừa rồi nhìn có lẽ đã sớm đoán ra là tỷ hoặc Đông Ngưng phải không?”

“Muội kỳ thực cũng không dám xác định, dù sao việc tỷ đến Anh Linh điện cũng là quá mức nguy hiểm, muội mặc dù vẫn hy vọng được hai người giúp nhưng tuyệt không hy vọng hai người sẽ vì muội mà liên lụy. Muội không nghĩ là tỷ sẽ xuất hiện ở đó, nhưng vừa rồi quan sát thấy khi tỷ cùng Mạc Tồn Phong nói chuyện, vẻ mặt của tỷ không giống như vẻ mặt của Lang Lâm Linh ngày thường, cho nên muội liền đoán ra là tỷ cố ý làm cho muội xem. Trái phải đều là đường chết, muội sao có thể không đi ra cùng tỷ cho được?” Kiều Sở vừa nói xong lập tức kéo Bội Lan ngồi xổm xuống, ẩn nấp sau một bụi hoa rậm rạp.

Bội Lan cả kinh, nhìn về phía trước, chỉ thấy ở đằng trước có một nữ tử đột nhiên quay mặt về phía các nàng, nàng cả kinh, mà cả Kiều Sở cũng có chút giật mình, nhỏ giọng nói: “Lang phi? Sao nàng ta cũng có mặt ở đây?”

Bội Lan vẫn còn sợ hãi: “Vừa rồi nhìn thoáng qua ta chỉ lờ mờ thấy bên hồ có người, khoảng cách quá xa thêm nữa lại bị hoa với cây cảnh che khuất nên nhìn không rõ là ai, thật không ngờ đó lại là Lang phi”

“Tối hôm qua khi chúng ta nói chuyện, muội đã nói với tỷ cùng Tiểu Yêu là Bát gia mặc dù đồng ý hưu phi, nhưng sau chưa hẳn là sẽ bằng lòng thả muội đi, nếu chúng ta nguyện ý giúp muội thì chỉ có thể nhân lúc ở trong cung hôm nay mà tìm một cơ hội. Đừng nói là trượng phu của tỷ có lỗi với muội, mà tỷ cùng Tiểu Yêu vốn đã nguyện ý muốn giúp đỡ muội. Muội muội, thiên địa bao la, đi nơi nào cũng được, nhưng nhất định phải rời khỏi lồng giam Duệ vương phủ!” Bội Lan nắm chặt bàn tay Kiều Sở, hạ giọng nói: “Tỷ là chính thê của Ngũ gia cho nên không cần ý chỉ cũng có thể tiến cung, huống chi ngày thường tỷ vẫn hay tiến cung vấn an Lệ phi nương nương, mẫu phi của Ngũ gia. Hôm nay là tỷ đi theo Ngũ gia vào cung lâm triều. Tiểu Yêu rất thân thiết với tỷ, cũng rất được Lệ phi yêu quý, cái này trong cung vốn ai cũng đều biết cả. Lệ phi đã từng cầu hoàng đế để cho Tiểu Yêu có thể tự do ra vào hoàng cung, Tiểu Yêu là nữ nhi của Tần tướng quân cho nên hoàng đế đương nhiên không có phản đối”

“Cũng coi như là thiên ý, chúng ta lúc đầu vẫn ở trong điện Lệ phi tâm sự chuyện nhà, Ngũ gia thì vẫn luôn theo dõi khít khao tình hình của Bát gia và muội nên không ngừng có nội thị vào truyền lại tin tức. Bởi vì có Ngũ gia ở đó cho nên ta không thể bỏ đi được, chỉ có thể để Tiểu Yêu ở bên ngoài tiếp ứng muội, sau đó thì ám vệ của Thanh Linh vào truyền tin, Ngũ gia lập tức rời khỏi điện, tỷ liền nói với Lệ phi là mình muốn ra ngoài đi dạo cùng Tiểu Yêu một lát, sau đó chúng ta lập tức cũng rời khỏi điện. Tiểu Yêu phụ trách việc đưa xe ngựa mà muội ấy đã chuẩn bị từ trước tới cửa cung, chúng ta đều đã làm theo lời muội nói, suốt cả đêm hôm qua không ngừng chế ra rất nhiều mặt nạ da người, nam nữ đều có đủ, hôm nay quả nhiên là đã hữu dụng. Ta biết muội đang ở Anh Linh điện, liền dịch dung thành Lang phi chạy qua đó. Bởi vì ta gần gũi với Tiểu Yêu nên cũng học được một chút ít thuật dịch dung, tuy là không giỏi bằng muội ấy. Còn về phần muội, mặc dù muội không biết dịch dung, không biết giả giọng người khác, nhưng ngồi trong xe ngựa ra vào thì quan binh cũng chỉ nhìn bộ dáng cho nên muội muội cứ yên tâm đi”

“Không biết muội nên dịch dung thành bộ dáng của ai mới tốt nữa.” Bội Lan nhỏ giọng nói xong, trên tay làm một động tác ra hiệu hai người cứ thế mà im lặng tránh sau mấy bụi hoa này mà đi. Kiều Sở suy nghĩ một lát xong cười bảo: “Nếu là xe của Đông Ngưng thì dịch dung thành Phương Kính là tốt nhất”

Bội Lan nghe Kiều Sở thoải mái nói ra cái tên của Phương Kính, giống như giữa các nàng chưa từng xảy ra hiềm khích, bất giác ngẩn ra, thầm nghĩ ngay cả mình còn nhịn không được, vậy mà Kiều Sở thật sự không hề cảm thấy gì sao. Bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, liền cau mày.

Kiều Sở nhìn thấy vẻ mặt Bội Lan như thế liền hỏi nàng làm sao vậy, Bội Lan cười khổ: “Tỷ bỗng nhiên nghĩ đến lần này muội bỏ đi rồi, chỉ sợ Bát gia sẽ làm khó mẫu thân của muội thôi”

“Tỷ tỷ, tỷ còn nhớ tại bữa tiệc đêm lửa trại hoàng thượng đã từng nói sẽ tặng muội một kiện lễ vật không? Trước khi muội đến Anh Linh điện đã từng nói với hoàng thượng rằng muội muốn được hoàng thượng chúc phúc, chúc phúc cho mẫu thân muội lẫn mẫu tộc của bà” Kiều Sở nói xong, vẻ mặt xa xôi.

“Ân, có hoàng thượng ở đó thì Bát gia không thể làm gì được, có điều……….”

“Tỷ tỷ lo sợ chuyện trăm năm về sau phải không? Con người ai cũng sẽ quên, huống chi là vua của một nước, khi hắn ngồi lên cái địa vị đó thì đã có giang sơn như họa, mỹ nhân như hoa, ân oán giữa hắn và muội bất quá rồi cũng chỉ như nước chảy mây bay, nhẹ tựa hạt bụi……..Tỷ tỷ, có một chuyện muội muốn nhờ tỷ, chính là hắn từng đối với muội định ra một lời hứa hẹn, lời hứa đó nằm trong bức thư này, bên trong chính là lời hứa cuối cùng mà hắn dành cho muội, cũng có cả dấu ấn triện của hắn nữa” Kiều Sở cười buồn bã, lôi từ trong ngực ra một phong thư đưa cho Bội Lan.



“Cái này là?” Bội Lan nhìn vẻ mặt trịnh trọng của Kiều, không khỏi hiếu kỳ, nhưng xem bộ dáng nàng có vẻ như không muốn nói thêm, vì vậy cũng không có hỏi lại.

Đương nhiên Bội Lan không biết, đây chính là lời hứa mà ở Thiên thần thôn Kiều Sở đã từng thỉnh cầu Thượng Quan Kinh Hồng, ưng thuận một trăm năm sau sẽ không xây lăng tẩm. Trước khi Lữ Tống khôi phục lại trí nhớ cho Thượng Quan Kinh Hồng, thì nàng đã đoán được bọn họ sẽ lấy đi trí nhớ hiện tại của hắn, cho nên khi vừa trở về nàng liền thỉnh cầu hắn viết ra phong thư này……….

Kiều Sở đăm đăm nhìn phong thư một lúc.

Cả đời này của nàng đều là quanh quẩn, từ lúc sinh ra cho đến lúc chết đi, toàn bộ những tâm nguyện muốn hoàn thành, hết thảy đều đã hoàn thành.

Đem phong thư này giao cho hắn xong, hết thảy sẽ như cát bụi lắng xuống.

Mặc kệ Thượng Quan Kinh Hồng có hay không thực hiện hứa hẹn, giữa bọn họ đã không ai nợ ai.

Mệnh của Tần Ca, tình của “Thượng Quan Kinh Hồng”

Coi như là cũng không uổng phí một đời này.

Cho dù hôm nay nàng mất tích ngay trong hoàng cung, hoàng đế tất sẽ hoang mang, cũng sẽ cho người tra xét, nhưng vì tương lai của Thượng Quan Kinh Hồng cho nên ông ta cũng sẽ không đi tìm nàng về. Chẳng qua nàng cũng chỉ là một phi tử bị ruồng bỏ mà thôi.

Nàng và Bội Lan cảnh giác đi xuyên qua vườn hoa, chỉ cần đi qua hết một đoạn đường không quá dài ở phía trước là nàng đã đến cửa cung, đến gần với tự do, Đông Ngưng đang ở ngoài kia chờ nàng.

Bỗng nhiên lúc này Lang Lâm Linh lại xoay người hướng về phía các nàng, quát khẽ: “Là kẻ nào, mau bước ra đây!”

Bội Lan chấn động, thiếu chút nữa là kêu ra tiếng, cũng may là Kiều Sở nhanh tay lẹ mắt đã bụm chặt miệng nàng. Kiều Sở vỗ vỗ Bội Lan, nhướn mày ra hiệu cho nàng nhìn về phía trước, Bội Lan liền nhìn theo, chỉ thấy ở một khóm hoa cách các nàng khá xa, một nam tử áo trắng đang từ từ đứng dậy, chậm rãi bước ra ngoài.