Phi Ngã Khuynh Thành: Vương Gia Muốn Hưu Phi

Quyển 2 - Chương 269




Tông Phác biết, hắn hối hận, từ thời khắc hắn trưởng thành cho tới nay, bản thân hắn chưa một lần trải qua cảm giác hối hận, nhưng hôm nay, hắn đã hối hận!

“Cảm tạ, nhưng ý tốt của đại nhân Đông Ngưng nhận không nổi”

Đông Ngưng lạnh lùng từ chối, sau đó lại hướng Phàn Như Tố: “Phàn đại ca, chúng ta đi thôi, đừng mất thì giờ cùng người này nữa, nếu không hắn sẽ lại tính kế với chúng ta đó”

Phàn Như Tố gật đầu: “Đông Ngưng, thất lễ”

Hắn nói xong liền cầm tay của Đông Ngưng, chuẩn bị dắt nàng rời khỏi tửu quán.

Mặt Đông Ngưng nóng lên, trải qua một chuyện vừa rồi khiến cho nàng đã tỉnh táo hơn rất nhiều, vì vậy không hề giống như lúc nãy còn say khướt mà không ngại ngùng gì rúc vào trong lòng hắn.

Tông Phác vì bị Đông Ngưng từ chối mà siết chặt lấy bọc mứt quả trong tay, lúc này nháy mắt một cái đầu óc hoàn toàn trống rỗng, nhìn thấy nàng cười ngọt ngào, vẻ mặt ngại ngùng khiến cho lòng hắn phút chốc trở nên căng thẳng, cảm giác đau giận cũng tùy theo đó mà mãnh liệt trào đến. Nàng là người tính tính hào sảng, chỉ trừ bỏ hắn, còn lại trước nay nàng chưa từng lộ vẻ xấu hổ như thế với bất kỳ ai! Hắn đem bọc mứt quả lần nữa cất vào trong ngực, thân thủ bắt lấy tay nàng: “Đi theo ta!”

Đông Ngưng cười lạnh: “Ngươi mơ tưởng!”

Đi cùng hắn làm cái gì, tuy là tình cảm nhiều năm mến mộ dành cho hắn nàng không thể nói buông là sẽ dễ dàng buông, nhưng một cái tát ngày hôm nay đã hoàn toàn đem lòng nàng đánh nát.

Có điều, nàng vừa dứt lời liền nhìn đến khóe miệng hắn lộ ra một tia xảo quyệt, nàng cả kinh, đã thấy một mạt thân ảnh đánh úp về phía Phàn Như Tố, là xa phu của hắn!

“Đông Ngưng, ngươi đi trước đi!” Phàn Như Tố sợ ngộ thương nàng cho nên lập tức liền buông tay nàng mà nhảy qua một chỗ khác cùng gã xa phu giao đấu.

Đông Ngưng bất ngờ không kịp đề phòng, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một cỗ lực mạnh mẽ chộp tới, mùi hương nam tính lập tức thoáng qua chóp mũi, hai tay chống vào trước một lồng ngực cứng rắn.

Nàng đang bị Tông Phác ôm chặt lấy!

Nàng cũng không ngờ đến khí lực của hắn cũng lớn đến như vậy.

Trong mắt Tông Phác mang ý cười, nhưng ý cười kiên nghị tuấn chí này lại có vẻ gì đó không bình thường. Lòng nàng run rẩy, nghiến răng rút tay muốn đánh hắn, đột nhiên cảm nhận được hai cỗ kình phong đang đồng thời bổ nhào vào, nàng sững người, mà Tông Phác cũng đã đẩy nàng ra, quát khẽ: “Là ai?”

“Đại nhân, gia muốn gặp đại nhân”

Sau đó Tần Đông Ngưng chỉ cảm thấy hoa mắt một trận, lúc nhìn rõ thì chỉ kịp thấy Tông Phác cùng hai gã nam tử mặc thường phục biến mất ở cửa, trong lúc kinh loạn, lưu lại trong tâm trí nàng vẫn là ánh mắt dữ tợn của Tông Phác trước khi đi.

Vì sao lại phải đưa hắn đi? Nàng có một tia hoảng hốt cân nhắc tự hỏi, mà nàng cũng nhận ra hai nam tử kia là ai!



*****

Đông Ngưng tìm được Tông Phác là ở trong viện trước thư phòng Duệ vương phủ.

Tình huống trước mắt vô cùng hỗn loạn, khiến cho lòng người phải bất an.

Bích Thủy nửa người toàn là máu nằm trên mặt đất, nếu không phải là có lão Thiết đứng chắn đằng trước thì chắc chắn nàng đã bị Thượng Quan Kinh Hồng giết chết rồi.

Thượng Quan Kinh Hồng lạnh lùng nhìn Tông Phác, nói, ta và ngươi là bằng hữu sinh tử, ngươi tính kế với ta ta cũng không so đo, nhưng lần này vì ngươi mà suýt chút nữa hại chết Kiều Sở, ta không thể không tính. Ngươi không có võ công, vì vậy lần này ta cũng không dùng nội lực, không dùng chiêu thức, chúng ta cùng đánh nhau.

Tông Phác cười lắc đầu, ngươi đánh đi, ta sẽ không phản kháng.

“Nếu ngươi không đánh lại, không đem toàn lực ra đánh, ta sẽ giết từng người trong phủ của ngươi, một nén hương giết một người”

“Thượng Quan Kinh Hồng!”

“Nga, vậy ra ngươi cũng biết cảm giác không giết bá nhân, nhưng bá nhân lại vì ngươi mà chết khổ sở như thế nào sao?”

“Nếu ngươi không đối với Thanh nhi làm ra chuyện không nên làm, Kiều Sở cũng đã không xảy ra chuyện!”

“Cho nên, ta cũng đáng đánh”

…….

Thượng Quan Kinh Hồng một lời quả quyết, ý chí sắt đá.

Ai cũng không khuyên được hắn, kể cả Trầm Thanh Linh đang hoảng loạn che chắn trước mặt Tông Phác, cũng khuyên không nổi.

Trừ bỏ lão Thiết, còn lại sau lưng mỗi người còn lại đều có ba gã ám vệ, vì vậy cho dù là ai muốn tiếng lên ngăn lại Thượng Quan Kinh Hồng cũng không được, chỉ cần bọn họ vừa nhúc nhích là ngay lập tức bị ám vệ ngăn trở!

Huống chi với một thân võ công của Thượng Quan Kinh Hồng thì không phải ai cũng có thể ngăn được hắn.

Lão Thiết cũng không dám rời khỏi chỗ, bởi vì chỉ cần hắn rời khỏi Bích Thủy nửa bước thì Thượng Quan Kinh Hồng sẽ lập tức lấy mạng nàng.

Cái kế này của Thượng Quan Kinh Hồng quả nhiên là rất hiệu quả.

Hắn biết ám vệ không ngăn được lão Thiết, mà hắn cũng không thể phân thân, thành ra ngay sau khi phân phó lão Thiết phái người đi đưa Tông Phác trở lại, hắn liền triệu ám vệ đi ra.



Hiện tại ai cũng không thể ngăn cản hắn!

Đông Ngưng núp ở đằng sau cánh cửa chứng kiến như vậy trong lòng không ngừng run sợ, nàng biết Tông Phác nhất định là sẽ bị Kinh Hồng ca ca đánh cho chết tươi, rồi chính bản thân huynh ấy cũng sẽ bị thương, nàng muốn đi khuyên nhưng nhìn thấy ngay cả Trầm Thanh Linh cùng Trữ vương mà cũng khuyên chẳng nổi thì nói gì đến nàng!

Lòng nàng nóng như lửa đốt, nhưng cũng không dám tùy tiện lộ diện ra ngoài, sợ cũng bị ám vệ bắt. Đúng lúc này chợt nhận thấy lão Thiết ở đằng trước đang âm thầm đưa mắt nhìn về phía nàng, miệng làm khẩu hình vội vàng nói ra hai chữ.

Thư phòng?

******

Kiều Sở cảm thấy được mình đại khái chính là một cái người bệnh xui xẻo nhất trên đời này, trong lúc đau ốm nặng nề ngủ cũng có thể bị người đến dựng cổ dậy.

Nhưng muốn trách thì hãy trách y thuật của Thượng Quan Kinh Hồng quá là tốt đi, sau khi thi châm liền làm cho nàng từ trong hôn mê mà thanh tỉnh lại, chẳng qua là thân thể ăn không nổi, cảm thấy cực kỳ buồn ngủ.

Đông Ngưng dìu nàng bước đi, cười khổ xin lỗi nàng, rồi lại có chút vui mừng: “Kiều tỷ tỷ, muội cũng chỉ là cầu may thôi, nhưng thật may là tỷ cũng đã tỉnh”

Kiều Sở khẽ gật đầu, vỗ vỗ cánh tay trấn an nàng, dù sao cũng chỉ còn có mấy ngày nữa là nàng có thể rời khỏi phủ rồi.

Lúc này nàng biết mình nên làm cái gì.

Mặc kệ là yêu hay là không yêu thì cũng đã qua rồi, dần dần phai nhạt, chung quy cũng đến một ngày hoàn toàn biến mất, rơi vào lãng quên. Nhưng nàng không thể để cho Thượng Quan Kinh Hồng giết chết Tông Phác, bởi vì Tông Phác là chủ lực rất quan trọng trong thế lực của hắn.

Cho đến khi nàng đến nơi, đẩy cửa viện môn ra, nhận thấy bên trong một mảnh nghiêm túc, mọi người đều bị ám vệ áp chế, phía trong viện, có hai nam nhân đang không ngừng đấm đá, y phục trên người đều đã nhiễm đầy máu đỏ tươi.

“Kiều….Kiều chủ tử” Vẫn là Cảnh Thanh kinh ngạc đến mức tròng mắt cơ hồ lồi cả ra, không thể tin hô lên.

Thượng Quan Kinh Hồng chấn động sững người lại, trên mặt lập tức ăn một quyền, hắn nhổ một ngụm máu tươi xuống đất, tay áo vung lên đem Tông Phác ném qua một bên, sau đó thả người nhảy tới trước cửa.

Kiều Sở nhìn thấy gương mặt của hắn bê bết máu nhìn mình chằm chằm, giọng nói một nửa là kinh hỉ, một nửa là trách cứ: “Nàng sao cũng tới đây?”

Hắn nói xong lập tức sắc bén nhìn sang Đông Ngưng bên cạnh.

Đông Ngưng cả kinh, ngay tức khắc cúi đầu không dám nói nửa lời.

Kiều Sở suy nghĩ một lát rồi nói: “Chàng ngày mai sẽ đi thỉnh binh phù, nên ta nghĩ ngày mai nhất định trong cung sẽ tổ chức yến tiệc tiễn chàng xuất chinh, đêm mai chàng phải uống nhiều rượu tất sẽ say, chúng ta cũng không thể cùng nhau nói cái gì được. Mà ngày mốt là chàng xuất chinh rồi, liền cũng chỉ có đêm nay mà thôi, đêm nay ta muốn cùng chàng nói chuyện, tâm sự một chút, có được không? Hay so ra chàng vẫn thích ở trong này hơn?”