Phi Ngã Khuynh Thành: Vương Gia Muốn Hưu Phi

Quyển 2 - Chương 261




Hắn vừa mới dứt lời, lại có một gã sai vặt chạy lại báo, nói Duệ vương và Trữ vương đã cáo từ rời đi rồi.

Kiều Sở thở dài một tiếng, lòng cũng bớt căng thẳng đi vài phần, nàng biết, ý tứ của Hạ vương chính là gì.

Hắn muốn nàng được tự do dưới ánh nắng mặt trời.

Nói nàng không rung động chính là nói dối, lòng nàng lúc này rất mâu thuẫn, nàng nhắm mắt lại, những chuyện cũ từng chút một từng chút một lướt qua trong tâm trí, lát sau mới nhẹ giọng cười nói: “Không, không phải như thế, Kinh Thông, ta quả thật cũng có những thời khắc cảm thấy hạnh phúc”

Tuy rằng nó rất ngắn ngủi.

Những ngày tháng cuối cùng nàng lưu lại ở Thiên thần thôn đó, cùng với một người từng có lúc sinh ly tử biệt, một người thường hay khắc khẩu với nàng, từng có lãnh mạc ngăn cách. Mỗi ngày bình đạm qua đi, mỗi ngày khi mặt trời vừa mọc, nàng sẽ ra ngoài gặp người trong thôn xin một ít rau củ, lại phụ hắn chữa bệnh cho người trong thôn, trở về nhà cùng nhau nấu cơm, hắn phụ trách rửa bát, nàng thay hắn giặt đồ. Buổi tối, hai người rúc vào trong chăn cùng nhau nhỏ nhẹ tâm sự, cho dù phần lớn chỉ là nói về chuyện trước kia của hắn. Có khi, hai người sẽ cùng nhau đi dạo, cùng nhau ngắm sao. Hắn vì nàng mà trồng hoa ở trước sân, loài hoa mà hắn trồng nở ra những đóa hoa rất đẹp, có tên gọi là Ngưng Sương, nghe nói nó có ý nghĩa là vĩnh viễn bên nhau. Nghe nói loài hoa này có từ khi Thiên thần thôn xuất hiện, là loài hoa mà Vạn phật chi tổ Phi Thiên thích nhất.

Đơn giản như vậy, nhưng cũng thật là hạnh phúc.

Quan trọng là nàng không thể để tư tâm của nàng làm ảnh hưởng đến nam nhân trước mắt này.

Có lẽ chính nàng cũng không phân rõ lòng mình đối với hắn là như thế nào, nhưng cho dù không phải là yêu thì tình cảm của hắn cũng đủ khiến cho nàng phải luyến tiếc.

“Kinh Thông, ngôi vị hoàng đế nếu ngươi muốn thì hãy tận lực mà tranh, ta biết cả ngươi và Thượng Quan Kinh Hồng đều có năng lực đó, nhưng ngôi vị đó không nên là vì ta, kia vốn sẽ là lý tưởng của một mình ngươi. Ta yêu Bát ca của ngươi, cho dù về sau hắn và ta có như thế nào đi nữa…Cũng chẳng phải vì thân phận thúc tẩu của chúng ta đâu, chỉ là ta hy vọng chúng ta là vẫn mãi là bằng hữu tốt nhất của nhau, là tri kỷ, đối với ngươi như vậy mới là tốt nhất. Kinh Thông, ta hy vọng ngươi có thể sống tốt, thật tốt thật tốt, trừ cái đó ra, chúng ta………..”

Hạ vương xiết chặt lấy hai vai nàng, giống như muốn đem nàng bóp nát, nhưng hai cánh tay kiên cường của hắn cũng nhè nhẹ run lên, đột nhiên mạnh buông nàng ra, sau đó đẩy nàng tránh ra sau một gốc cây đại thụ.

Ánh mắt sắc bén lợi hại của hắn nhìn về phía cửa viện sườn bên phải, trầm giọng nói: “Là nô tài nào lớn mật như vậy, lăn ra đây cho gia!”

Kiều Sở hít phải một ngụm khí lạnh, nàng biết, tuy Hạ vương nói như thế nhưng hắn đã sớm biết người kia không phải người hầu trong vương phủ, bởi vì nếu là nô tài bình thường thì sao có thể cả gan đến mà không báo?

“Cửu đệ chớ tức giận như thế!”

Một tiếng cười lười biếng truyền đến, có hai người đang từ cửa viện chậm rãi đi tới.

“Tham kiến thái tử điện hạ, Tào tổng quản”

Ở đằng trước, giọng của Hạ tổng quản cùng đám sai vặt vang lên, vậy người tới chính là Thượng Quan Kinh Hạo ư?! Thượng Quan Kinh Hồng vừa mới đi, Thượng Quan Kinh Hạo đã chạy tới?



Kiều Sở kinh hãi, tay chân đã một mảnh lạnh như băng.

Ngược lại Hạ vương so với nàng lại trấn định hơn, cười nói: “Nhị ca là người bận rộn sao hôm nay lại có nhã hứng rảnh rỗi đến phủ thần đệ thế này? Hơn nữa Nhị ca quả thật là muốn nổi bật, phủ thần đệ có cửa lớn không đi lại thích đi bằng cửa sau, chính là, đi cửa sau cũng không sao, quan trọng là Nhị ca còn không để người thông truyền một tiếng nữa, thật không biết hôm nay Nhị ca đến vì cái gì khác, chứ không phải là đến để bám vách trèo tường đi? Cũng may công phu Nhị ca hơn người, nếu không vạn nhất bị hộ vệ trong phủ phát hiện, hạ nhân trong phủ lại không biết thân phận Nhị ca, còn tưởng Nhị ca là thích khách rồi ngộ thương thì quả thật là lớn chuyện”

Tiếng cười của thái tử truyền đến, vẻ mặt vẫn duy trì thần sắc như thường: “Đa tạ cửu đệ quan tâm lo lắng cho cô. Chẳng qua là sáng nay nhìn thấy Cửu đệ ở tửu lâu, cô chợt nghĩ đã lâu rồi không tới phủ thăm Cửu đệ một chút, vì thế mới đường đột đến phủ, cũng nhất thời cảm thấy hứng khởi mới tránh khỏi hộ vệ, lặng lẽ mà vào. Cái này….không lẽ ảnh hưởng rất lớn đến Cửu đệ sao?”

Kiều Sở rõ ràng cảm nhận ánh mắt của thái tử dường như nhìn xuyên qua thân cây mà chiếu vào nàng, cả người đều căng thẳng.

Nàng cảm giác Thượng Quan Kinh Hạo là vì nàng mà đến! Mà hắn nếu đã biết nàng ở chỗ này thì hiện giờ nàng chỉ có nước độn thổ mới có thể thoát thân.

Hắn muốn cái gì?

Biện pháp duy nhất có thể áp dụng lúc này chính là cắm đầu cắm cổ chạy trốn.

Nàng thử thăm dò liếc nhìn Hạ vương vẫn đang chăm chú nhìn về một chỗ phía trước kia, đột nhiên nhận thấy thân người hắn khẽ chấn động, giọng chuyển sang cười lạnh: “Nhị ca, vì sao hôm nay lại có nhiều người cũng giống Nhị ca đều là khách không mời mà đến như thế? Không lẽ là Nhị ca nhất thời nổi hứng muốn thay thần để mở tiệc chiêu đãi mọi người trong phủ thần đệ sao?”

Thái tử cười vang, đồng thời tiến về phía trước mấy bước, ánh mắt mờ ám, từng chữ từng chữ nói: “Nhĩ lực của Cửu đệ tốt thật đấy, đúng là cô nghĩ huynh đệ chúng ta đã lâu không họp mặt, cho nên hôm nay đặc biệt mời Tứ đệ, Lục đệ, Thất đệ, Thập đệ cùng Nguyên phi của bọn họ đến đây một chuyến. Có điều công phu của bọn họ là không bằng cô cho nên không dám đi cửa sau mà là trực tiếp thông qua cửa chính. Phủ của Cửu đệ hoa quý, chi phí ăn mặc luôn luôn là tốt nhất, phủ của cô đương nhiên là kém xa, cho nên hôm nay mới chọn phủ của Cửu đệ làm địa điểm tụ tập, Cửu đệ không trách cô chứ?”

Kiều Sở kinh hồn tán đảm, ngươi được lắm Thượng Quan Kinh Hạo, lại nham hiểm đến mức như thế!

Mục đích của hắn chính là muốn mọi người chứng kiến thấy nàng_thân là Duệ vương phi lại có gì dây dưa với Hạ vương!

Tin tức rất nhanh sẽ truyền khắp Triêu Ca.

Hậu quả là hại Thượng Quan Kinh Hồng mất thể diện, mà trong thâm tâm hoàng đế lúc này đang rất coi trọng Thượng Quan Kinh Hồng, cho nên tất sẽ trách phạt Thượng Quan Kinh Thông. Còn kết cục của nàng thì khỏi phải nói, còn nếu nhất định phải nói thì đó chính là một chữ: chết.

Không đợi nàng nghĩ được nhiều, từ cửa viện bên sườn phải đã có tám người phục sức hoa lệ đang nói cười vui vẻ tiến vào, dẫn đầu là hai nữ tử.

Cả Kiều Mi và Kiều Dung cũng đến nữa ư? Nàng nhận ra đi sau lưng hai người bọn họ chính là vài tên hoàng tử và Nguyên phi của từng người mà trước kia ở bãi săn nàng đã gặp qua một lần.

Khẳng định là lúc ở tửu lâu thái tử đã nhận ra nàng rồi! Sau đó hắn lập tức rời đi, sai đám tay chân đến từng phủ huynh đệ thông tri mời bọn họ đến Hạ vương phủ.

Đám người này, thậm chí là Kiều Mi có lẽ là không biết chuyện, chỉ là cảm thấy thái tử hôm nay sao lại hành động kỳ quái mời mọi người đến Hạ vương phủ uống rượu mà thôi.

Lòng Kiều Sở nóng như lửa đốt, mà sắc mặt Hạ vương còn khó coi hơn nàng, bản thân hắn thì hắn mặc kệ, nhưng nếu Kiều Sở mà bị bắt gặp thì……



Hắn cùng đám người Kiều Mi làm cái lễ chào hỏi, sao đó quay sang phân phó Hạ tổng quản: “Hạ thúc, thỉnh thái tử điện hạ và các vị gia cùng các vị nương nương đến đại sảnh đi, hôm nay Hạ vương phủ sẽ mở tiệc chiêu đãi khách quý”

Hắn nói xong, đuôi mắt âm thầm quan sát tìm một con đường cho Kiều Sở thoát thân, nếu vạn nhất nàng bị nhìn thấy thì hắn sẽ dùng tốc độ nhanh hơn thái tử mà đuổi theo ôm lấy nàng, đem mặt nàng che lại, sau đó lập tức thi triển khinh công chạy đi, hy vọng còn có cơ may thoát được.

Lúc này Tào Chiêu Nam nhướng mày nói: “Điện hạ, Cửu gia, hình như trong viện này còn có một kẻ nào đó đang ẩn nấp, không phải là thích khách chứ?”

Chân Kiều Sở như mềm nhũn cả ra, chống chọi cố đứng cho vững, tim cũng theo từng bước chân đang tiến lại gần của Tào Chiêu Nam mà kịch liệt đập dữ dội, Hạ vương một bên thân người khẽ động, ánh mắt đã lộ ra vẻ tàn khốc, lạnh lùng nói: “Tổng quản nghĩ nhiều rồi, hay nói đúng ra là tổng quản đang chê cười phủ của bổn vương canh gác không nghiêm, để cho người có thể tùy tiện ra vào?”

Thái tử lại nói: “Cửu đệ chớ nên xem nhẹ như thế”

Khóe miệng hắn giương lên, thanh âm cũng cường ngạnh, phi thân nhảy tới phía trước, đáp xuống chỗ Tào, Hạ hai người, thân thủ liền chộp tới thân cây mà nàng đang ẩn nấp đằng sau đó.

Mọi người thấy thế nhất thời đều tỉnh ngộ, ngầm như hiểu được phía đằng sau gốc cây này nhất định đang che giấu người nào.

“Có người? Nhĩ lực của Tào tổng quản thật là lợi hại, còn thính hơn cả lỗ tai chó nữa. Nhị ca có phải là đang muốn tìm Kinh Hồng? Vừa lúc thần đệ cũng là đang đến tìm người…”

Một tiếng cười khẽ đột ngột truyền đến tử cửa hậu viện bên trái.

Thái tử chấn động, mà Kiều Sở chấn động còn dữ dội hơn cả hắn, chỉ nghe thanh âm tà nịnh kia lần nữa trầm giọng nói tiếp: “Ta nói rồi, thân thể nàng vẫn còn chưa lành, không thể tùy tiện xuất phủ đi chơi như vậy. Lại còn trách ta không có thời gian cùng nàng ra ngoài đi mua y phục, mua son phấn, rồi không nói một lời cải trang ra khỏi phủ, gia đuổi theo, biết chính mình không có đường chạy thoát liền trốn vào trong phủ của Cửu đệ”

“Kiều Sở, mau ra đây cho gia! Nếu không gia tuyệt đối không tha cho nàng đâu, được gia sủng ái nuông chiều nên càng lúc lá gan càng lớn rồi. Ta đã nói rồi, nàng muốn cái gì thì ta cũng đều có thể mua về cho nàng, nhưng quan trọng là…………” Giọng nói đột nhiên dừng lại,sau đó lại thản nhiên nói tiếp: “Nhưng quan trọng là vải vóc bên ngoài sao có thể so với vải vóc trong Duệ vương phủ, son phấn bên ngoài sao có thể so bằng son phấn trong vương phủ? Trong nhà rốt cuộc có cái gì so với bên ngoài thua kém hơn?”

Là hắn!

Hắn đến đây!

Gã sai vặt kia đã nói hắn đi rồi, nhưng sự thật là hắn chưa hề rời đi!

__Nhưng quan trọng là vải vóc bên ngoài sao có thể so với vải vóc trong Duệ vương phủ, son phấn bên ngoài sao có thể so bằng son phấn trong vương phủ? Trong nhà rốt cuộc có cái gì so với bên ngoài thua kém hơn?

Trong nhà so với bên ngoài, cái nào mới tốt hơn?

Nàng nhận ra trong giọng nói của hắn là tức giận bị đè nén, là ám ngụ tự mỉa mai……..Trốn ở đằng sau thân cây, tim Kiều Sở đập loạn xạ, cả người run rẩy, một nửa là vui mừng, một nửa là mờ mịt, nhưng muốn nhúc nhích cũng không nhúc nhích được, phen này nàng lại chạm mặt hắn……