Phi Ngã Khuynh Thành: Vương Gia Muốn Hưu Phi

Quyển 2 - Chương 247




Hoa viên Vương phủ.

Vừa ra khỏi thư phòng, nàng liền chạy thẳng một mạch mãi cho tới khi chân bị trẹo lảo đão ngã xuống đất, nàng cũng dứt khoát ngồi luôn trên đất không thèm đứng dậy nữa. Cứ tưởng chính mình có thể nhẫn nhịn, lại chung quy nhịn không được mà siết chặt nắm tay hung hăng giộng xuống đất liên tiếp mấy cái.

Kiều Sở, ngươi không phải nói ngươi có thể chịu đựng được sao?

Hay là vì mấy ngày nay được hắn che chở, cho nên tính tình liền cũng thay đổi luôn rồi?

Nàng hai tay bưng đầu ảo não úp mặt vào hai đầu gối.

Nàng biết nàng không nên như vậy, có lẽ nếu như không có những ngày tháng hạnh phúc ở Thiên thần thôn khi đó thì hiện tại nàng cũng không đến mức phải đau đớn như thế này.

Cách đó không xa có hộ vệ vương phủ tuần tra đi ngang qua, nghe thấy có động tĩnh liền cầm đèn hướng về phía bên này.

Kiều Sở chống tay muốn đứng dậy, thật sự là không muốn người ta nhìn thấy bộ dáng chật vật của chính mình, nhưng nào ngờ mắc cá chân truyền đến một trận đau nhói, tựa như bị một vật sắc nhọn hung hăng đâm vào, muốn đứng dậy cũng không thể, nghĩ có lẽ vừa rồi té ngã không may đã bị trật cổ chân rồi.

Nàng cười khổ, tốt nhất là để cho đám người kia phát hiện ra nàng đi, nếu không đêm nay nàng chỉ có thể là ngủ màn trời chiếu đất ở trong này thôi.

Có ánh đèn lóe sáng xẹt qua chỗ của nàng, có vài gã hộ vệ đang từ phía sau hòn non bộ đi ra, thế nhưng chúng hộ vệ còn chưa kịp đi đến chỗ nàng thì nhất nhất im lặng không một tiếng động đồng loạt ngã xuống đất, nàng cả kinh còn chưa kịp thốt ra tiếng nào thì đã thấy một bóng người chợt lóe lên nhảy tới trước mặt nàng: “Sở sở, nàng bị ngã?”

Thanh âm người nọ vừa trầm thấp lại nôn nóng, nàng nhận ra đúng là giọng nói của Thượng Quan Kinh Hồng.

Nàng chấn động.

Hắn sao có thể xuất hiện ở đây được?

Ngưng mắt nhìn qua hòn non bộ bên kia còn thấy không chỉ hắn, mà cả đám người Trữ vương cũng đã có mặt.

Đứng đầu đám người chính là lão Thiết cùng Cảnh Bình, nàng đoán chúng hộ vệ kia hẳn là vừa bị lão Thiết hạ mê dược. Quả thật thân phận của đám người Trữ vương không thể để lộ ra ngoài được. Rồi nàng lại bất giác cười khổ trong lòng, hiện tại nàng còn có thời gian rảnh rỗi mà nghĩ đến những cái này nữa sao? Có lẽ là vì thâm tâm giờ phút này đang cố né tránh sự quan tâm của Thượng Quan Kinh Hồng.

“Kiều Sở”

Chợt cảm giác bả vai tê rần, nàng giật mình nhìn lại, nguyên lai là Thượng Quan Kinh Hồng đã chụp lấy hai bả vai nàng, gắt gao siết chặt, thanh âm kiềm nén tức giận: “Nói cho ta biết nàng bị đau chỗ nào!”



Lúc này, Phương Minh trong tay cầm theo một ngọn đèn lo lắng tiến tới gần hai người. Ánh đèn vừa vặn soi rõ tầm mắt của Thượng Quan Kinh Hồng, ánh mắt sắc bén vừa xẹt qua hai bàn tay của nàng, hắn lập tức bắt lấy, vừa nhìn liền biến sắc, cả giận nói: “Kiều Sở, nàng điên rồi!”

Hắn nghiến răng nói xong liền cẩn thận buông hai tay của nàng ra, thấy nàng không nói gì, lại trực tiếp nhấc làn váy của nàng lên, nắm lấy chân nàng kiểm tra.

Cách một lớp sa mỏng cho nên Kiều Sở có chút không thấy rõ được thần sắc của mọi người, nhưng lại có một cảm giác tù túng khó chịu, còn cảm giác mình thật giống như một kẻ ngốc vậy, bị mấy tên hộ vệ nhìn thấy thì đã tính là cái gì, bộ dáng hiện tại đây của nàng mới xác thực gọi là chật vật.

Đột nhiên lại nhớ tới cây tiểu cung kia, là ngày đó sau khi suýt bị hắn giết ở địa lao bên dưới thư phòng, lúc nàng rời đi địa lao đã để lại.

Nguyên lai sau đó hắn lại đem nó đưa cho Trầm Thanh Linh.

Thượng Quan Kinh Hồng không nói gì nữa nhưng nàng biết chắc chắn là hắn đang kìm nén cơn giận, hai tay hắn nắm lấy bàn chân nàng, nhưng vẫn chưa có bẻ lại khớp xương, mà là chìm ách thanh âm nói: “Sở Sở, sẽ đau một chút, khi nào nàng đã sẵn sàng rồi thì nói với ta một tiếng”

“Kinh Hồng”

Chợt bên tai nghe được thanh âm có chút khàn đi của nữ tử, mắt nhìn thấy một nữ tử lam y đang hướng tới bên này, đầu óc Kiều Sở rốt cuộc cũng có vài phần tỉnh táo lại.

Mặc kệ thế nào, trước tiên nàng phải chỉnh lại khớp xương rồi nhanh chóng rời khỏi hoa viên này cái đã. Nàng lập tức chuyển mắt nhìn Thượng Quan Kinh Hồng vẫn đang cúi đầu nhìn chằm chằm chân nàng, nói nhanh: “Ta không sợ đau, chàng cứ làm đi, cảm tạ”

Thượng Quan Kinh Hồng vốn vừa nghe thấy nàng lên tiếng, ngay lập tức mạnh mẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn sáng rực, nhưng vừa nghe một tiếng “cảm tạ” của nàng xong nháy mắt liền trở nên sa sầm đi.

Hắn thật sâu nhìn chằm chằm nàng, hai tay đã siết chặt thành quyền, bật ra một tiếng cười nhẹ, thật không biết là đang cười nàng hay là đang cười cho chính hắn, rồi đột nhiên cũng giống như nàng mà hung hăng giộng nắm tay xuống đất, sau đó đột ngột đứng bật dậy, giương một ngón tay chỉ thẳng vào Trầm Thanh Linh: “Ngươi đi mau!”

Trầm Thanh Linh vốn trong lòng đã chấn động, ngay từ thời khắc hắn nhìn thấy Kiều sở chạy ra khỏi thư phòng, tiểu cung cùng hà bao lấy ra từ trong tay nàng vốn hắn đang cầm thật chặt trong tay cũng thốt nhiên rơi xuống đất, hắn lập tức bảo lão Thiết dẫn đường đuổi theo….

Vương phủ này là nhà của hắn, vậy mà hắn cư nhiên lại không biết đường.

Tình cảm giữa nàng và hắn chính là bắt đầu từ cây tiểu cung đó, cho nên sau cái ngày hắn lấy lại được tiểu cung liền lập tức sai ám vệ đem đến cho nàng.

Hắn vừa rồi còn ôm nàng thật lâu, nàng hiểu được trong lòng hắn kích động như thế nào.

Tuy hắn còn chưa nhớ ra nàng, nhưng bóng dáng của nàng lẫn đoạn năm tháng trước kia vẫn luôn khắc sâu trong trái tim hắn.

……



Thật lâu thật lâu trước kia, bản thân nàng từng gặp phải một chuyện vô cùng kỳ quái.

Thời điểm khi đó nàng vẫn còn gọi là Lâm Tư Vi, ngay trong buổi tang lễ của Tần Ca, có một cô gái đã xuất hiện, cô gái đó tự xưng là Lâm Lang, rồi còn nói một câu hết sức kỳ quái.

Ai muốn gặp lại Tần Ca thì hãy đến địa chỉ số mười tám phố Tây Ninh.

Nàng đi.

Bởi vì yêu Tần Ca cho nên nàng đã đi. Nhưng khi đến địa chỉ đó thì đối diện với nàng lại là cánh cửa tiệm khép chặt, xung quanh cũng không thấy bất kỳ một ai.

Là do nàng đến trễ, hay đây thật sự vốn chỉ là một trò đùa ác ý?

Ngay lúc nàng tuyệt vọng lẫn thất vọng muốn quay trở về, đột nhiên trước mắt nàng xuất hiện một nam nhân.

Người nọ lại chính xác là Tần Ca!

Nàng không khỏi vừa mừng vừa sợ, bởi vì Tần Ca không phải đã chết rồi sao? Lâm Tần hai nhà giao tình thậm đốc, nàng đã thích Tần Ca rất nhiều năm rồi, nhưng cũng chỉ có đoạn thời gian nàng học đại học thì hắn mới tự mình tìm đến nàng vài lần, bọn họ khi đó cũng chỉ giới hạn trong có vài lần gặp mặt như thế, nàng cũng chỉ trong mấy năm đó mới có thể gọi là “có được” Tần Ca.

Mà giữa bọn họ lúc đó còn có cả Lâm Vũ và Hải Lam xen vào.

Tần Ca lúc này tựa hồ sống lại như kỳ tích, nói với nàng, Tư Vi, nếu em yêu anh vậy thì hãy trở về Đông Lăng trợ giúp một người tên là Thượng Quan Kinh Hồng lên ngôi hoàng đế, khiến cho hắn trong thời gian đó thật tâm yêu em, em nhất định cũng sẽ muốn hắn yêu em, và em cũng có thể yêu thương hắn, trở thành vợ của hắn.

Nàng lại không ngừng lắc đầu, nói, Tần Ca, em chỉ yêu anh thôi, em chỉ muốn lấy anh!

Hắn ngẩn ra, sau đó khẽ cười nói, Tư Vi, hắn chính là kiếp trước của anh. Đương nhiên, hắn cho dù là kiếp trước của anh, nhưng nếu hắn cưới em thì liền cũng coi như là tình địch của anh, nhưng mặc kệ thế nào thì đây chính là biện pháp duy nhất để chúng ta có thể vĩnh viễn được ở bên nhau.

Hắn dường như còn muốn nói thêm cái gì đó, nhưng đột nhiên lúc đó lại có một người mặc cổ phục màu bạch sắc không biết từ đâu xuất hiện trước mặt hai người, sau đó quỳ xuống trước mặt hắn nói, chủ phật, nghe nói Long Vô Sương đã một mình đến Tây Hải.

Hắn gật đầu, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, hỏi nàng có đồng ý hay không.

Nàng không nghĩ nhiều lập tức liền đáp ứng.

Sau đó linh hồn của nàng liền được đưa tới Đông Lăng, chiếm lấy thân thể của Trầm Thanh Linh khi đó vẫn còn là một đứa nhỏ.