Phi Ngã Khuynh Thành: Vương Gia Muốn Hưu Phi

Quyển 2 - Chương 240




Nghĩ tới Nhược Tuyết, nàng lại nghĩ tới ánh mắt đùa cợt của mọi người khi bọn họ nhìn nàng, trong đó có vài phần là cười vết sẹo trên mặt nàng, nàng bây giờ trong mắt họ chỉ là một nữ nhân xấu xí.

Nhưng nàng rất nhanh liền bị cảm giác ma xát trên người làm cho bừng tỉnh.

Cách một lớp chăn mỏng, bàn tay của Thượng Quan Kinh Hồng không ngừng di chuyển lên xuống, lướt qua ngực xuống bụng nàng, mỗi chỗ tay hắn chạm vào đều khiến cho người nàng không ngừng run rẩy.

Nàng cả kinh, cất cao giọng nói: “Ta…tự lau”

Thượng Quan Kinh Hồng rốt cuộc cũng chậm rãi thu tay, mặt nàng nóng bừng bừng, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp đôi mắt đen thâm u của hắn vẫn đang dán chặt lên người nàng, nàng nhất thời xấu hổ liền trừng mắt liếc hắn một cái.

Hắn mới ho nhẹ một tiếng: “Mau thay y phục đi, thay xong liền gọi ta, ta thay nàng nấu chút nước ấm để nàng tắm rửa”

Hắn nói xong liền nắm chặt hai tay lại, có chút gian nan xoay người, chậm chạp bước từng bước một về phía cửa.

Kiều Sở nhìn thấy hắn hơi khom người, lại nghe ngoài phòng vẫn còn dội lại tiếng mưa giống như những hạt châu va vào trong chén, trong lòng nàng hơi đau xót, rốt cuộc vẫn phải lên tiếng gọi hắn lại: “Được rồi, ngươi ở lại trong phòng đi”

Thượng Quan Kinh Hồng lúc này liền xoay người lại, thật sâu nhìn chằm chằm nàng, khiến cho nàng ngay lập tức hối hận, nghiêng đầu lảng tránh, nói: “Ta phải thay y phục, ngươi mau quay người qua hướng khác”

“Ân”

Hắn đáp lời, thanh âm rõ ràng rồi lại có chút khàn khàn kỳ dị.

Y phục sạch đã được gấp lại gọn gàng đặt ở bên giường, Kiều Sở chạy nhanh đi lấy, vội vội vàng vàng đem y phục ướt trên người cùng với nội y bao khố cởi ra….Nàng an vị ngồi ở trước giường, đột nhiên dưới chân cảm thấy có chút ngứa ngứa, nàng ngẩn ra, nguyên lai là thú vương đang dùng cái đầu ướt đẫm cọ cọ vào dưới chân nàng, tựa hồ như là đang oán hận nó không được người ta hầu hạ giống như nàng vậy.

Nàng hiện tại cả người đều trần trụi, cho dù đối phương có là thú đi chăng nữa thì bản thân vẫn có chút không quen, vì thế liền nhẹ nhàng đạp đạp cái bụng của thú vương vài cái, sẳng giọng: “Qua chỗ khác chơi mau”

Thú vương ư ử kêu lên, lại có vài phần dào dạt đắc ý, có điều là nó còn chưa kịp đắc ý được bao lâu thì Thượng Quan Kinh Hồng bên kia đã quay người lại, một ngón tay chỉ thẳng về hướng dược phòng, ánh mắt thậm lệ, nghiêm khắc ra lệnh: “Đi vào!”

Thú vương tủi thân lui từng bước, cái đuôi vung vẩy, quay đầu gần như là chạy chốn chạy về phía dược phòng.

Kiều Sở nhìn thấy bộ dáng thú vương như vậy cảm thấy rất buồn cười, nhưng rất nhanh liền giật mình cứng người tại chỗ.

Trên người nàng lúc này cái gì cũng không có mặc, thậm chí cả giày thêu cũng không mang, chân trần đứng trên mặt đất, chính mình lại đang trần như nhộng đứng trước mặt hắn, đứng trước mặt Thượng Quan Kinh Hồng.

Mặt nàng lập tức nóng lên như lửa đốt, chỉ vừa mới nói một câu “Mau xoay người”, đã thấy lực chú ý của Thượng Quan Kinh Hồng sớm chuyển từ trên người thú vương sang nàng, thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, mâu quang minh ám, rồi lại như có một ngọn lửa đang mãnh liệt thiêu đốt trong mắt hắn.

Trái tim của nàng đập liên hồi, đáy lòng căng thẳng, nháy mắt liền biết, Thượng Quan Kinh hồng nhất định sẽ không nghe lời nàng.

Quả nhiên, ngay lúc nàng còn đang giật mình không biết phải làm gì thì hắn đã áp sát nàng, tay nàng vừa mới chộp lấy y phục qua, tay hắn đã giựt lấy y phục ném xuống đất.

Cả người đều bị hắn đè xuống giường, thân mình nóng hổi, cứng rắn như sắt của hắn áp trên cơ thể trần trụi của nàng, một tay của hắn bao lấy một bên bầu ngực đầy đặn, còn ở bên trên hắn lại cúi đầu hôn lên tai nàng, sau đó ngậm lấy vành tai nàng, khiến cho cả người nàng kịch liệt run rẩy không ngừng.

Nàng sợ hãi cuống cuồng muốn đẩy hắn ra, nhưng ngược lại càng khiến cho hắn gắt gao áp sát người nàng, tay nàng bị hắn đặt phía trước ngực, miệng hắn ngậm lấy tai nàng, thanh âm mơ hồ rồi lại vô cùng kiên quyết của hắn rơi rụng bên tai, như muốn nàng phải nghe thật kỹ, ghi nhớ thật kỹ từng chữ từng câu hắn nói.



“Kiều Sở, ta biết, nàng là hận ta trước kia, nhưng đó là ta trước kia, không phải ta hiện tại. Hiện tại ta chỉ đối tốt với một mình nàng, nàng muốn ta làm cái gì cũng đều được cả, nhưng nếu là muốn ta thả nàng ra, muốn ta không chạm vào nàng thì đó là điều tuyệt đối không thể. Ta vốn nghĩ muốn chờ nàng, chờ tới ngày nàng có thể nguyện ý chấp nhận ta, nhưng thật sự là ta chờ không được nữa, ta hiện tại muốn nàng”

“Ngươi và ngươi trước kia vẫn là giống nhau thôi, nếu ta không muốn, ngươi vẫn sẽ ép buộc ta, vẫn là muốn…”

Kiều Sở liều mạng tránh né những cái hôn trên cổ, khổ sở giãy dụa ngiêng đầu né tránh, một bên đầu nhũ hoa đã bị bàn tay hắn chơi đùa trở nên cương cứng lên, nàng nghiến chặt răng không cho chính mình bật ra một tiếng rên rỉ. Một tay của hắn nắm lấy hai tay nàng cố định lên trên đỉnh đầu, ghìm chặt trên mặt gối, còn tay kia thì không ngừng công kích một bên đẫy đà của nàng….

Không biết có phải là vì trải qua mấy ngày sống đạm bạc yên tĩnh tại nơi đáy cốc này, tuy là nàng vẫn luôn cố ý nói với hắn những lời khó nghe, mà hắn cũng trầm tĩnh thuận theo nàng, ngày ngày cách nhau một cánh cửa, nàng rốt cuộc đã có cái cảm giác quen cùng hắn sống nương tựa lẫn nhau, trong khoảng thời gian này, nàng kỳ thật cũng có đôi lúc cảm thấy rất hạnh phúc.

Cho nên, hiện tại sự chống cự của nàng cũng đã không còn kịch liệt như đêm đó trong doanh trướng nữa?

Nàng vừa rồi chính là muốn nói “Nếu ta không muốn, ngươi vẫn sẽ ép buộc ta, vẫn là muốn thi bạo đối với ta có đúng không?”, chính lại bị động tác bức thiết rồi lại như ôn nhu của hắn khiến cho lời nói ra lại phải nuốt lại, không giống như lần đó ở Triêu Ca, giờ phút này hắn đối đãi với nàng chỉ có ôn nhu, lúc này, nàng cắn chặt răng đem toàn bộ lời muốn nói nói ra cho đầy đủ.

Thượng Quan Kinh Hồng bỗng dưng ngẩng đầu khỏi cổ nàng, hô hấp của hắn thô ách rồi lại thản nhiên mang theo chút tự giễu, hắn hôn lên môi nàng, môi kề sát môi nàng: “Đồng ý hay không đồng ý là chuyện của nàng, chạm hay không chạm chính là việc của ta”

Hắn nói xong, không ngờ lại thật sự rời khỏi người nàng, dựa vào đầu giường, còn đem nàng ôm trọn vào trước ngực, cúi đầu vùi mặt vào hõm vai nàng.

Kiều Sở bỗng dưng ngơ ngẩn, nàng không nghĩ tới hắn sẽ hành động như vậy, trong lúc suy nghĩ hỗn độn, nàng lấy lời của hắn đi phản bác lại hắn: “Ngươi nói chỉ đối tốt với một mình ta, vậy mà cư nhiên lại còn đi hôn Kiều Mi…”

“Ngày đó là do ta hận nàng”

Thượng Quan Kinh Hồng trầm giọng nói xong, lại tự giễu cười cười: “Ta thân mật với nàng ta, chẳng qua là vì ta cảm thấy nàng ta có điểm gì đó rất giống nàng, có lẽ bởi vì nàng ta là tỷ tỷ của nàng”

Kiều Sở chấn động.

Thượng Quan Kinh Hồng nói xong hơi nghiến răng, lần nữa hôn môi nàng, hô hấp vừa mới bình ổn trở lại của hắn lần nữa lập tức trở nên dồn dập, hắn nắm thật chặt tay, nhưng chung quy vẫn không thể ức chế thân thủ chính mình không ngừng thăm dò trên người nàng, Kiều Sở thế nhưng lại không có đi ngăn cản hắn, không biết là đã quên hay là vẫn là do cái gì khác…

……

Ánh mặt trời về chiều đâm xuyên qua màn trướng chiếu lên mặt, Kiều Sở theo trong lồng ngực của ai đó từ từ tỉnh dậy, cảm giác như chính mình vừa trải qua một giấc mộng thật dài, nàng vươn tay che mắt, ngoài cửa sổ truyền tới thanh âm xe ngựa đang hành tẩu, giật mình nhíu mày liền chống lại ánh mắt của người nào đó đang cúi đầu nhìn nàng, người này mang mặt nạ sắt trên mặt.

Lưng nàng đánh giật mình một cái, nhớ tới khoảng cách tình cảnh trong mộng kia từ lúc bắt đầu kéo dài tới nay cũng đã trôi qua hết tám ngày.

Thời điểm ngày thứ bảy lại là một đêm trăng tròn nữa, bọn họ đem thú vương mang ra khỏi Thiên thần thôn, nhìn thấy Hồ vương một thân y phục đỏ rực, im lặng đứng chờ ở trước tấm bia đá khắc chữ đỏ ấn màu lam trước lối vào.

Nàng quỳ xuống, dập đầu ba cái trước Hồ vương, nhẹ nhàng nói một câu, bà bà, cảm tạ ân cứu mạng.

Hồ vương ngẩn ra, đột nhiên, Thượng Quan Kinh Hồng ở bên cạnh cũng hất vạt áo quỳ xuống, ngay thời điểm cả nàng lẫn Hồ vương đều sửng sốt kinh ngạc, hắn đã hành động giống y như nàng.

Thượng Quan Kinh Hồng nói, Hồ chủ, ngày đó là vãn bối mắc nợ ngài một cái ân tình, đa tạ ngài đã cứu mạng thê tử của ta.

Hồ vương nhìn lướt qua hai người, không nói cái gì, sau đó dẫn Hồ vương còn đang lưu luyến rời đi.

Kiều Sở không hiểu vì sao lại cảm thấy cái mũi rất đau xót, tổng cảm giác vị Hồ vương này thật sự là rất cô độc.



Nàng quỳ ở phía này nhìn theo bóng lưng của Hồ vương mà hô lên, bà bà, đêm trăng tròn tháng sau người có thể đừng đến nơi này nữa có được không, tha cho bọn họ, cũng chính là tự tha cho chính mình.

Cước bộ của Hồ vương hơi dừng lại một chút, nhưng chung thủy vẫn không nói một lời, sau đó cả bà lẫn thú vương đều biến mất sâu bên trong cánh rừng.

Bên kia lại một thế giới khác.

Lữ Tống sau đó vẫn còn không thấy trở về, bọn họ cũng chẳng rảnh bận tâm đến đám người Nhược Tuyết, vì vậy liền cũng lặng lẽ rời đi.

Bên bờ hồ, vô số binh sĩ không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy một đôi nam nữ đang từ trong hồ đi lên.

Hai người đều mang theo một chiếc khăn che mặt.

Thượng Quan Kinh Hồng thản nhiên nói, trở về hồi báo hoàng thượng, Duệ vương cùng Duệ vương phi ở chỗ này.

Nghe ngữ khí của hắn, nàng biết, cho dù là không có trí nhớ, nhưng hắn vẫn là hắn.

Sau đó liền có cấm quân đi báo tin.

Không lâu sau, hoàng đế liền mang theo người xuất hiện.

Nàng mạnh giãy khỏi tay hắn, lặng lẽ tránh ra một bên. Lang Lâm Linh từ trong đám người liền chạy tới ôm chầm lấy Thượng Quan Kinh Hồng, Thượng Quan Kinh Hồng vỗ vỗ cánh tay chính phi của hắn, đuôi mắt thoáng nhìn qua nàng bên này, sau đó liền cùng Lang Lâm Linh quỳ xuống hành lễ với hoàng đế.

Nàng cũng vội vàng hành lễ theo hắn. Bên cạnh hoàng đế, thái tử nhẹ giọng nói, thật may là Bát đệ có thể bình an trở về.

Trầm Thanh Linh vẻ mặt tiều tụy, lại như có điều gì đang suy nghĩ.

Hoàng đế lại rất là kích động, liên tục ôm lấy Thượng Quan Kinh Hồng mấy lần, còn hỏi hắn có nhìn thấy Kiều Mi hay không.

Thượng Quan Kinh Hồng chỉ đáp là không có.

….

“Nàng ngủ thêm một chút đi, đến Triêu Ca rồi ta sẽ gọi nàng dậy…”

“Nếu lúc đó ta không tỉnh lại thì phải làm sao giờ?”

“Ta ôm nàng xuống”

“Kinh Hồng, ngươi chẳng qua là không nhớ đó thôi, sự thật là có rất nhiều người không thích nhìn thấy ngươi làm như vậy đâu…”

Kiều Sở nói xong, lại từ từ nhắm mắt lại, ý thức bắt đầu mơ hồ, nhưng tay vẫn sờ soạng trên mặt nam nhân, nam nhân thì ôm chặt lấy nàng, tâm trạng cực kỳ tốt để cho nàng tùy ý sờ soạng, tay Kiều Sở rốt cuộc cũng đụng tới một một sợi dây, dùng sức giật một cái, đem mặt nạ sắt tháo ra, ném xuống dưới sàn.

Duệ vương từ nay về sau không cần đeo chiếc mặt nạ này nữa.