Phi Ngã Khuynh Thành: Vương Gia Muốn Hưu Phi

Quyển 2 - Chương 229: Ngươi Không Cần Hiểu Ta (27)




Nhược Lam đã chết, Phi Thiên rốt cuộc cũng ôm nàng.

Cho dù bất quá cũng chỉ là để giúp nàng tụng một đoạn chú hướng sinh.

Trong miệng Phi Thiên niệm phật chú, một đạo kim quang thấu thể đi ra, chữ “Vạn” (卐) trước ngực hắn sáng lên rực rỡ chói mắt, ngay tức khắc liền đem hắn, Nhược Lam cùng hai vị cổ phật bao phủ trong một tầng kết giới dày đặc.

Mọi người đứng bên ngoài liền hiểu được, Phi Thiên cùng hai vị cổ phật lúc này đang ở bên trong kết giới tụng niệm chú hướng sinh, giúp linh hồn người chết vĩnh viễn an giấc ngàn thu.

Thẳng cho tới khi kết giới biến mất, nữ tử trên tay Phi Thiên đã không còn thấy đâu nữa, đã vĩnh viễn tan biến thành mây khói.

…..

Ai cũng cho rằng mọi việc sau đó rất nhanh sẽ lại quay trở lại như cũ, ví dụ như, hai ngày sau vẫn sẽ diễn ra Đại phật hội trạc tuyển Vạn phật chi tổ chi vị.

Nhưng sự thật là mọi người đã sai lầm rồi.

Bởi vì, không ai biết vì cái gì mà Đại phật hội hai ngày sau bị hủy bỏ. Mà ở ngày thứ bảy sau khi Nhược Lam chết đi, Phi Thiên lại hạ phàm lịch kiếp, hơn nữa những người theo hắn lịch kiếp còn có Phục Linh, Thương Niệm, Bán Hạ, Kim Đồng, ngoài ra còn có bốn người một nhà Kiều gia là Kiều Chấn Trữ, Phượng Thanh, Mịch La cùng Nhược Tuyết. Càng quái dị hơn chính là, một đêm trước khi Phi Thiên hạ phàm lịch kiếp, Linh tộc cùng Mị tộc hai tộc lại đột nhiên biến mất không còn chút dấu vết.

Mà ngay tại cái đêm mà Nhược Lam chết đi, còn có Thiên nhân vô tình nhìn thấy Phi Thiên cùng thần nữ Phục Linh đang gắt gao ôm nhau ở trước đống phế tích của Phi Thiên điện.

Đương nhiên, chuyện này không ai có thể tùy tiện đem nói ra ngoài, nhưng ai cũng cho rằng, Phi Thiên hạ phàm lịch kiếp, chính là vì tâm hắn đã động tình!

Bởi vì là lịch kiếp, cho nên trí khiếu của mọi người liền bị cổ phật che lấp đi, ví dụ như là Phục Linh, nàng vốn là người thông tuệ nhanh nhạy, nhưng một khi hạ phàm lịch kiếp thì sẽ trở thành một người có bản tính kiêu ngạo nông cạn, cần phải trải qua một thời gian dài mới có thể chậm rãi đem trí tuệ thu hồi.

Thanh Bình cổ phật là người phụ trách đem mọi người xuống Nhân giới lịch kiếp, sau đó, cả hai vị cổ phật lại trở về Linh sơn, nếu không có chuyện gì cần ra mặt, thì sẽ hoàn toàn tĩnh ẩn cho tới khi tất cả thần phật quay trở lại vị trí cũ.

Hai vị cổ phật trước khi rời đi đã nói qua, rằng đối với chuyện trên Thiên giới bọn họ sẽ mặc kệ, nhưng nếu ở Thiên giới có kẻ nào cả gan dám làm ra những chuyện ảnh hưởng đến quá trình lịch kiếp của những người kia, bọn họ nhất định sẽ truy cứu đến cùng.

Bởi vì Thiên đế Long Phi Ly là người ủng hộ Phi Thiên, khi Phi Thiên hạ phàm lịch kiếp, Thiên giới liền rơi vào tình trạng hỗn loạn. Lần này cũng là do Tam đại chủ phật vốn lấy việc tá phụng Thương Niệm là chính lần nữa phát động, mượn cớ nói Long Phi Ly có tâm sát lục, liền khơi mào một trận náo động khác đòi lập ra tân đế, chúng thần phật chia làm nhiều phái, từ đó, Thiên giới rơi vào thế chân vạc.



*****

Bóng đêm dày đặc bao trùm lên mặt đất đầy tuyết, Lâm Lang cúi đầu trầm mặc nhìn chén trà.

Chuyện xưa đã kể xong, mà trà của nàng vẫn còn chưa uống cạn, nàng từ đầu tới cuối tâm tư đều đặt hết vào câu chuyện xưa đó, cả bàn tay đang được Long Vô Sương nắm chặt cũng không ngừng run rẩy. Tuy là chuyện đã trải qua từ rất lâu không còn lưu lại chút dấu vết, nhưng còn có những con người, còn có một nghi vấn vẫn còn đang gác lại ngay trước mắt.

Nàng nhíu mi hỏi: “Lữ tiên sinh, thứ cho Lâm Lang ngu muội, nhưng Lâm Lang thắc mắc, Phi Thiên đối với Phục Linh động tình, vậy những chúng thần cùng chúng phật kia hạ phàm lịch kiếp phải như thế nào thì mới được tính là viên mãn, mới có thể quay trở về Thiên giới? Còn có, Nhược Lam không phải đã tan thành mây khói rồi sao, vì cớ gì lại còn tồn tại Hải Lam lạc đến thời không Trung Quốc?”

Lữ Tống gật đầu cảm tạ tiếp nhận chén trà Long Vô Sương vừa mới rót thêm cho hắn, thật mạnh thở dài một cái, sau đó nhẹ nhàng cười, trong mắt như có chút do dự, rồi lại chứa ý tứ hàm xúc thật sâu xa.

Long Vô Sương phượng mâu giương lên: “Thật ra cô cũng rất hứng thú muốn biết, vì sao tiên sinh lại biết rõ về chuyện này như vậy”

“Long Vô Sương, ngươi đừng có hỏi tranh với ta!” Lâm Lang trừng mắt nhìn Long Vô Sương, Lữ Tống cười, tùy theo hơi hạ giọng nói: “Điện hạ và nương nương hỏi rất hay, mấy vấn đề này thực ra có thể trả lời cùng lúc. Vốn, đối với chuyện này ai cũng không dám nói là chính mình biết rõ, nhất là tâm tư của Phi Thiên, nhưng Thiên đế bệ hạ lại từng đối với chân tướng của tất cả những chuyện này mà suy đoán qua, cũng từng nói qua cho Lữ Tống nghe. Tuy chỉ là phỏng đoán, không chắc là có đúng với sự thật hay không, nhưng Lữ Tống nghĩ, lúc này nói ra cho điện hạ cùng nương nương nghe hẳn cũng không vấn đề gì”

Long Vô Sương cùng Lâm Lang lập tức thu liễm tinh thần, Long Phi Ly là một người có trí tuệ nhìn xa trông rộng, suy đoán của hắn rất có thể là sẽ đúng với sự thật!

Lữ Tống nắm chặt chén trà trong tay, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ đã phỏng đoán, Phật chủ quả thật là động tình, nhưng người hắn yêu chưa chắc là Phục Linh, mà chính là…Nhược Lam”

“Thời điểm Nhược Lam chết đi, kỳ thực không phải hai vị cổ phật không thể cứu, mà là cố ý không cứu, cũng không phải bọn họ vô tình, mà mấu chốt chính là, phải từ bỏ cái tôi thì mới có thể duy trì tập thể, nếu đem Nhược Lam ra so sánh với chúng sinh thì nàng chẳng qua chỉ là một cái tôi. Bọn họ muốn Phi Thiên trở thành Vạn phật chi tổ, cảm thấy hắn so với Thương Niệm thì thích hợp trở thành người duy trì trật tự thiên địa hơn. Có thể bọn họ trước đó đã sớm nhận thấy Phi Thiên đối với Nhược Lam động tình, đồng thời cũng hiểu được nếu Phi Thiên và Nhược Lam ở cùng một chỗ, tất sẽ sinh đại sự”

“Cái đêm mà Phi Thiên vội vàng chạy khỏi Phi Thiên điện, có thể hắn đã phá giới, cùng Nhược Lam làm ra cử chỉ thân mật. Phi Thiên một khi kiềm chế không được mà phá giới, Phật chủ vị của hắn tất cũng khó mà giữ được nữa. Đáng tiếc, Phi Thiên cuối cùng vẫn là yêu Nhược Lam, thế nhưng thời điểm khi nàng sắp chết đi, hắn mặc dù đau lòng nhưng lại phải giả vờ như đối với nàng lãnh mạc, để cho hai vị cổ phật hạ thấp cảnh giác, bởi vì hắn biết thân mình đang bị trọng thương cho nên không thể thi triển Bộ hồn chú, sư tôn hắn có thể mượn cớ không cứu Nhược Lam. Hắn biết, Nhiên Đăng nói hồn phách của Nhược Lam không thể dùng thần lực nuôi dưỡng, kia chính là nói dối”

“Sau lại, cổ phật quả nhiên là không cứu, hắn mới đoạt lấy thi thể của Nhược Lam, tụng niệm hướng sinh chú tạo ra kết giới, đưa hắn cùng hai vị cổ phật khóa ở bên trong, ngăn cách tầm mắt của mọi người, là muốn ở bên trong nhờ hai vị cổ phật thi triển Bộ hồn chú cứu Nhược Lam, đồng thời cũng là giữ thể diện cho hai vị cổ phật vì trước đó bọn họ đã nói qua là không thể cứu nàng. Thời điểm khi hắn ra khỏi kết giới, hai vị cổ phật tất cũng đã đem hồn phách của Nhược Lam bắt giữ, đặt trong bình phật để nuôi. Linh hồn của Nhược Lam sống lại, cho nên mới tồn tại kiếp sau của nàng là Hải Lam”

“Mà hai vị cổ phật đồng ý cứu Nhược Lam, hẳn là vì Phi Thiên đã thề rằng hắn vĩnh viễn sẽ không yêu nàng, nhưng Nhiên Đăng cổ phật trước nay là người tính rất cẩn thận, mặc dù yêu thương Phi Thiên nhưng vẫn băn khoăn về hắn, chính vì thế mới đưa ra đề nghị để Phi Thiên đến Đông Lăng lịch kiếp, nhằm kiểm nghiệm xem Phi Thiên chứng thực có thể hoàn toàn dứt tình được hay không. Nếu Phi Thiên không thể làm được, chuyển sang kiếp khác mà vẫn như cũ yêu Nhược Lam, Nhiên Đăng cổ phật tất sẽ đem hồn phách của Nhược Lam vĩnh viễn đánh tan, vĩnh tuyệt chi niệm của Phi Thiên. Vì vậy, Phi Thiên chỉ có thể đem tình cảm của mình hoàn toàn vứt bỏ, Nhược Lam mới có thể được an toàn”

“Đó là biện pháp duy nhất mà Phi Thiên có thể làm để cứu nàng. Nhưng hắn sợ, chính mình chuyển sang kiếp sau rồi hội vẫn sẽ yêu nàng, bởi vì trong cuộc đời của hắn, hắn cũng chỉ yêu có mỗi mình nàng….Cho nên, trước khi hắn xuống Nhân giới, hắn nhất định đã nghĩ cách, hắn và Phục Linh giao tình thậm đốc, nhưng hắn chỉ xem nàng như bằng hữu, hắn cũng không yêu nàng, hắn lại đi ôm Phục Linh, thậm chí là hạ chú đối với chính mình, là muốn chính mình chuyển sang kiếp sau sẽ đi yêu Phục Linh, như vậy cho đến lúc hắn biến mất khỏi thiên địa này, Nhược Lam cũng sẽ có thể bình an không xảy ra chuyện gì”



“Yêu một người tất nhiên cũng sẽ vì quê hương của người đó mà suy nghĩ, Phi Thiên hắn là người nhìn xa trông rộng, tất đã sớm đã dự liệu một khi hắn hạ phàm, Thiên giới này sẽ rơi vào cảnh hỗn loạn, vì thế trước khi hắn hạ phàm, liền đem phụ mẫu lưỡng tộc của Nhược Lam xuống Nhân giới, tìm một nơi an toàn cho bọn họ lưu lại”

“Nhưng hắn cũng hận nỗi hận như nàng, hắn biết Nhược Lam hận Kiều gia đối với Mịch La không tốt, Hồ vương lại càng hận Linh tộc, hận Kiều Chấn Trữ, cho rằng nếu không phải Kiều Chấn Trữ đưa Nhược Lam đến Phi Thiên điện, Nhược Lam cũng đã không chết thảm đến như thế. Đã hận sâu như vậy, Mị tộc làm sao có thể buông tha cho Linh tộc? Mà Mị tộc lại thuần dưỡng thần thú, những thần thú đó có lực công kích rất mạnh, Mị tộc nhất định sẽ sai khiến thần thú đi tấn công người của Linh tộc”

“Chính vì thế Phi Thiên mới phong ấn tạo ra kết giới bảo vệ xung quanh thôn của người Linh tộc, ngăn cản bất luận kẻ nào tiến vào, này nhìn như là bảo vệ Linh tộc, duy trì hòa bình giữa hai tộc, nhưng kỳ thật đó chẳng phải là đang giam cầm Linh tộc đó sao? Hắn cố ý tạo ra một chỗ sơ hở trong kết giới kia, cứ phàm là đêm trăng tròn, kết giới liền bị phá vỡ, Mị tộc có thể nhân cơ hội đó mà đem thần thú dẫn vào Thiên thần thôn, tấn công người Linh tộc. Nhưng những thần thú này có lẽ đã bị Phi Thiên thi triển thuật pháp kiềm chế, vì vậy chúng không thể giết chết được người Linh tộc, chỉ là khiến cho bọn họ chịu trọng thương mà thôi. Thời gian ta lưu lại Thiên thần thôn cũng không phải ngắn, mặc dù không tận mắt nhìn thấy Phi Thiên thi pháp, nhưng những thần thú vốn hung mãnh đó quả thật là chưa từng cắn chết bất kỳ một người nào. Cho nên mới nói, Phi Thiên tuy là vô tình, nhưng lại vì Nhược Lam mà…hao tổn tâm tư rất nhiều”

“Mà trên thực tế, Kiều Chấn Trữ, Phượng Thanh cùng Nhược Tuyết sau khi chuyển kiếp, Kiều-Phượng hai người mặc dù danh tính vẫn không thay đổi, nhưng đã sớm mất hết toàn bộ kí ức. Thiên thần thôn đã hơn bốn mươi năm không có Tộc chủ lẫn Linh hậu, là bởi vì hai người bọn họ đã chuyển sang kiếp khác, còn Nhược Tuyết hai mươi năm trước thì vẫn hôn mê ở nơi này, mãi cho tới khi Kiều, Phượng hai người ở kiếp kia có nàng, nàng mới thần thần bí bí biến mất khỏi Linh tộc, chuyển sang kiếp sau làm con của bọn họ”

“Vốn mọi chuyện đang yên ổn, đáng tiếc, Thiên đế bệ hạ thông qua kính Hải Thiên nhìn thấu tương lai liền nhìn đến cảnh Duệ vương cùng Kiều Sở rơi xuống vách đá. Hắn bắt đầu lo lắng Phi Thiên sẽ giẫm lên vết xe đổ, sẽ tại nơi cảnh đào nguyên do chính hắn tạo ra này mà một lần nữa yêu Nhược Lam, như vậy tất sẽ khiến cho Nhiên Đăng cổ phật động thủ, mà Phi Thiên sau này cũng sẽ vì vậy mà hận Nhiên Đăng cổ phật, và một khi đã xảy ra xung đột, nếu không cẩn thận Phi Thiên hắn rất có thể sẽ sa đọa thành ma”

“Cục diện lưỡng bại câu thương như vậy là cục diện mà bệ hạ không muốn thấy nhất, chính vì vậy bệ hạ mới phái ta đến nơi này trước, lấy đi trí nhớ của ba người Kiều gia ở Bắc địa, tạm thời để bọn họ khôi phục lại trí nhớ kiếp trước, lại lấy đi trí nhớ của bọn họ về dung mạo của Phi Thiên, đưa họ từ Bắc địa đến Thiên thần thôn, để cho bọn họ ngăn cản Duệ vương cùng Kiều Sở thân mật”

“Bởi vì trong người Nhược Tuyết có nội đan mang theo khí tức cường liệt của Nhược Lam, mạnh hơn cả khí tức của hồn phách Nhược Lam trong người Kiều Sở, cho nên Phi Thiên càng dễ dàng bị Nhược Tuyết hấp dẫn. Thêm nữa, Kiều, Phượng hai người nhận thấy năng lực sát thú của Duệ vương, sẽ càng thêm coi trọng hắn, tất muốn giữ Duệ vương lại, mượn năng lực của hắn đến áp chế Mị tộc. Ta lại đem trí nhớ của Duệ vương lấy đi, làm cho hắn hội yêu thương Nhược Tuyết, nào biết, hắn cho dù mất đi trí nhớ, nhưng tựa hồ vẫn gắt gao nhớ kỹ Kiều Sở”

“Bởi vì Linh tộc là trước khi Phi Thiên hạ phàm liền sắp đặt lưu lại nơi này, cho nên tất cả người trong Linh tộc lẫn người của Mị tộc đều không biết cả Tộc chủ, Linh hậu cùng công chúa của bọn họ đã hạ phàm lịch kiếp. Ta cũng chỉ nói với mọi người trong Linh tộc rằng ba người bọn họ chính là đã trở về Thiên giới có việc, sau đó ở Thiên giới gặp chuyện mà hôn mê, hiện tại là ta phụng mệnh mang họ trở về đây. Vì thế trong nhận thức của tất cả tộc nhân thì Tộc chủ cùng Linh hậu của bọn họ là đã hôn mê hơn bốn mươi năm, còn Nhược Tuyết công chúa là hôn mê hai mươi năm. Ta tuy biết Duệ vương đã mất đi trí nhớ, nhưng hắn trời sinh là người tỉnh táo, ta chỉ sợ có nhiều chi tiết có thể sẽ khiến hắn nhớ lại kiếp trước, như thế sẽ là cực kỳ phiền toái, chính vì vậy mà ta đã sớm căn dặn Kiều Chấn Trữ, bảo ông ta không được nhiều lời nói linh tinh về chuyện hôn mê. Mà Kiều gia ba người vì đã bị ta lấy đi trí nhớ, cho nên bọn họ cũng tưởng chính mình đã hôn mê suốt mấy chục năm nay”

“Việc ba người nhà Kiều gia trở về thật khiến cho tộc nhân cực kỳ mừng rỡ, bởi vì trước đó không lâu, Hồ vương Mị tộc sống ở cánh rừng đối diện lại đột nhiên đối với Linh tộc đưa ra một đề nghị, nói muốn bọn họ đưa Nhược Tuyết công chúa đến Mị tộc làm vợ của Bán Hạ vương tử, nếu đồng ý hôn sự này thì Mị tộc hứa từ nay sẽ không đưa thần thú tới tấn công người của Linh tộc nữa. Nhưng thực tế là Bán Hạ cũng đã hạ phàm lịch kiếp, cho nên hắn sao có thể sẽ xuất hiện ở nơi này? Hồ vương cũng là trước khi Phi Thiên kịch kiếp bị hắn mang lại đây, bà ấy lại càng không biết được Bán Hạ đã đi nơi nào, ta nghĩ bất quá là bà ấy mượn danh Bán Hạ đến đùa giỡn Linh tộc, chỉ không ngờ tới là Kiều Chấn Trữ và Phượng Thanh sẽ đồng ý điều kiện đó”

“Nhược Tuyết là người vừa mới trở về Linh tộc không lâu, chỉ so với Duệ vương và Kiều Sở sớm hơn một chút, khi nàng vừa tỉnh, liền bị báo cho biết chuyện đại hôn, nàng không cam tâm, chính mình lặng lẽ dẫn người đến Mị tộc, muốn cùng Hồ vương thương nghị, mà Hồ vương nào có đồng ý, thậm chí còn thả thần thú ra truy bắt nàng cùng chúng nô bộc đi cùng, cũng không ngờ giữa đường lại được Duệ vương xuất hiện ra tay tương trợ. Nàng cùng Duệ vương thật ra cũng là rất có duyên”

“Sau này nương nương (là chỉ Tiểu Thất) cũng đã nghe qua phỏng đoán của bệ hạ, nhưng nàng có nói với ta, rằng nàng cùng Thiên đế bệ hạ ý tưởng bất đồng, nàng cảm giác được, phải để cho Phi Thiên cùng Nhược Lam viên mãn thì mới tốt, nếu không, chỉ sợ ngày sau Phi Thiên trở về Thiên giới, nhìn thấy Nhược Lam cùng nam tử khác ở một chỗ, nhất định hắn muốn nhẫn cũng nhẫn nhịn không được. Đến lúc đó ai biết hắn hội sẽ làm ra những chuyện gì, như vậy kết quả không phải là Phi Thiên cũng không tránh khỏi sa đọa thành ma hay sao! Chỉ có thể để cho Phi Thiên thỏa mãn tâm nguyện, hắn mới có thể chân chính tương trợ bệ hạ cùng điện hạ bình định Thiên giới. Nàng tổng cảm giác được vẫn có một cách có thể tiện cả đôi đường, chẳng phụ Như Lai chẳng phụ nàng”

“Nàng chính là vì suy nghĩ như vậy cho nên mới lấy Phản quang trát đem Hải Lam đến Đông Lăng, bởi vì Thanh Bình cổ phật thời điểm khi đưa mọi người xuống Nhân giới lịch kiếp, đã cố ý đưa Nhược Lam đến thời không Trung Quốc, không cùng thời không với Phi Thiên và Phục Linh, như vậy thì Phi Thiên mới có thể thuận lợi vượt qua kiếp nạn. Thanh Bình thậm yêu quý Phi Thiên, hành động này của ngài ấy chính là lén lút không cho Nhiên Đăng cổ phật biết, bởi vì như thế chẳng khác nào là Phi Thiên đang ‘giả lịch kiếp’ ”

Sau khi nghe Lữ Tống nói xong, Lâm Lang cười khổ, nói: “Ta cuối cùng cũng đã hiểu. Cho nên ngươi là cố ý muốn rời khỏi nơi đó mấy ngày, coi như là cấp cho Duệ vương cùng Kiều Sở cơ hội ở chung một chỗ, nhưng chỉ e kết quả Duệ vương hắn cuối cùng vẫn là bị Nhược Tuyết hấp dẫn thôi”

Lữ Tống thở dài một tiếng: “Ta thậm chí còn đem tiểu trát mà ngày xưa nương nương đã viết cho Phi Thiên cùng Nhược Lam bỏ vào trong hòm thuốc, bất luận thế nào thì những gì Thiên đế cùng Thiên hậu dặn dò ta đều đã làm cả, hiện tại sẽ thế nào đành chờ xem ý trời thôi”

Lâm Lang nghĩ, nếu những điều Long Phi Ly phỏng đoán đều là sự thật thì có lẽ Phi Thiên hắn đã…yêu đến mức sâu đậm, rồi lại giống như chưa từng yêu. Mặc kệ nàng ở nơi nào, là Thiên giới hay là Nhân giới, mặc kệ người bên cạnh nàng là người khác không là phải hắn, nhưng chỉ cần nàng còn có thể sống, hưởng một đời bình yên, chỉ cần được nhìn thấy nàng hạnh phúc, với hắn như vậy đã là quá đủ rồi.